Chương 2
Tiêu Diệu cảm giác được hai tay cùng thân thể chậm rãi khôi phục tri giác, nàng hơi hơi mở to mắt, phát hiện trước mắt một mảnh màu đỏ... Giống như trên mắt bị đắp lên một tầng máu tươi.
Ngón tay giật giật, liền tác động đến khóa trên cổ tay phát ra âm thanh, bên cạnh tựa hồ có người đang hô hấp, có người đến gần, sau đó vang lên tiếng súng lên đạn.
"Nó giống như tỉnh... Mau thông báo tướng quân."
Sau một lúc lâu, một thanh âm khác truyền đến: "Tướng quân chỉ thị, lập tức đánh gục."
"Phanh! ! ! !" Tiếng nổ mãnh liệt quanh quẩn ở bên tai, Tiêu Diệu cảm giác được đầu óc một trận đau nhức, nàng kinh hoàng muốn đứng lên, mờ mịt vươn tay như muốn bắt trụ cái gì.
Ý thức chậm rãi tiêu tán... Bốn phía một mảnh hắc ám, cái gì đều không có, cái gì đều bắt không được.
Cứ như vậy mà ch.ết sao? Cứ như vậy mà biến mất sao? Thật không cam lòng, ta thật không cam lòng...
Nghĩ đến hình ảnh cuối cùng trước khi ch.ết, Tiêu Diệu trong lòng toát ra vô hạn oán khí cùng hối hận!
Thật vất vả vượt qua nhiều năm như vậy, thật vất vả còn sống, thật vất vả có điểm trụ cột, cho rằng có thể lập tức đến đón cha mẹ, không nghĩ tới liền như vậy đã ch.ết.
Sớm biết rằng sẽ không nên nghe lời bọn hắn nói, không nên ở lại căn cứ, không nên như vậy dễ tin người khác, cứu nhiều người như vậy, cuối cùng bản thân lại lạc đến kết cục này! !
Nàng rất hối hận... Rất hối hận! ! !
Qua rất lâu sau đó, vào thời điểm Tiêu Diệu cho rằng bản thân sẽ tới địa ngục nàng phát hiện nàng cư nhiên còn có ý thức, còn có thể suy xét...
Chẳng lẽ người thật sự có linh hồn sao? Tiêu Diệu thong thả mở to mắt... Phát hiện bản thân đang nằm tại một địa phương vừa xa lạ vừa quen thuộc, cách đỉnh đầu 30 cm chính là trần nhà, trên bức tướng bên cạnh dán một cái móc áo, phía trên treo một cái áo đã bị tẩy đến trắng bệch.
Bên trái là giường, dưới sàng là bàn học, trên bàn học còn bày cái máy tính xách tay cổ lổ sĩ.
Tiêu Diệu quác mắt ngồi dậy, mờ mịt nhìn quanh bốn phía, đầy kinh ngạc.
Nơi này hình như là phòng ngủ của nàng tại đại học, nàng không là đã ch.ết sao, làm sao có thể đi đến nơi này? Chẳng lẽ đây là ở trong mộng?
Dùng sức tự nhéo chính mình, rất đau, không phải là mộng.
Nhưng lúc trước rõ ràng đã là tận thế, nhiều tang thi như vậy, nhiều máu tươi như vậy... Chẳng lẽ đó mới là mộng?
Tiêu Diệu lắc đầu, có chút bất khả tư nghị từ trên giường bước xuống, nàng cảm thấy cổ họng thật khát, muốn uống nước, nhưng mà tìm nửa ngày cũng không thấy trong phòng có nước, nàng theo trí nhớ mở ra một cái ngăn tủ, ở ngăn tủ một góc tìm ra một bình đồ uống liền mở nắp, dốc ngược lên uống.
Đây là thói quen nhiều năm của nàng, thích để trong ngăn tủ mấy bình đồ uống, lúc đói có thể uống, nhưng mà... Đây đều là chuyện của nhiều năm trước, ít nhất là ba năm, vào năm 2012 thì bệnh độc bùng nổ, sau đó nàng cũng chưa từng trở lại căn phòng này.
"A! !" Tiêu Diệu nghĩ đến đây liền ném mạnh bình đồ uống trong tay xuống đất, cúi đầu nhìn xuống tay mình, không có gì trên cổ tay, nàng cấp tốc vọt tới trước bàn học mở ra máy tính xách tay, ngay tại giây vừa rồi đầu óc nàng rốt cuộc thanh tỉnh... Trong trí nhớ vô số hình ảnh giống như một cuốn phim dài đánh sâu vào thần kinh của nàng, tang thi, cảm nhiễm, nhân loại điên cuồng, thế giới dơ bẩn, ghê tởm... Còn có máu tang thi màu đen.
Không sai, đây cũng không là mộng! ! Ngay tại vài phút trước nàng còn bị khóa trong phòng thí nghiệm, tiêm máu tang thi, nàng bị người bắn, cảm giác viên đạn đánh vỡ đầu là rõ ràng như vậy, đó cũng không phải mộng! ! !
Laptop chậm chạp mở ra, Tiêu Diệu đánh xuống từ khóa tìm kiếm: "Tang thi! Phóng xạ! Giờ Bắc kinh!"
Kết quả tìm kiếm chỉ xuất hiện vài tin tức về tang thi tiểu thuyết cùng bái thiếp thảo luận, giờ Bắc kinh biểu hiện hiện tại là 9 giờ sáng thứ bảy, ngày 22 tháng 12 năm 2012.
Tiêu Diệu nhìn đến đó xém chút nữa hét lên, lại quay lại tìm xem có thứ gì đó để xác minh thời gian, trên bàn có thư, là bạn học thời cấp 2 của nàng. Mặt trên đích xác viết ngày nhận là ngày 22 tháng 12 năm 2012. (khúc này hơi chế vì ta ko hiểu convert lắm)
Sau đó nàng quay sang nhìn gương nhỏ treo trước cửa phòng ngủ, người trong gương thật trẻ tuổi, non nớt, gương mặt có chút mập mạp, đúng là nàng ba năm trước ...
Không phải là mộng, nếu những kí ức vừa rồi không là mộng, như vậy nàng chính là thông qua một loại kỳ ngộ đặc biệt quay về lại năm 2012, Tiêu Diệu mạnh mẽ cắn bản thân một ngụm, lúc này đây nước mắt đau đớn của nàng đều chảy ra.
Đau đớn chân thật và mãnh liệt lại khiến nàng vừa cao hứng vừa khổ sở, bởi vì nếu nàng nhớ không lầm, chỉ còn có 3 giờ là phóng xạ sẽ đến ! !
Tuy rằng về lại trước lúc bệnh độc bùng nổ, nhưng nàng lại chỉ có 3 giờ, 3 giờ có thể thay đổi cái gì sao? Có thể ngăn cản sự tình phát sinh sao?
Tiêu Diệu hoảng loạn ở trong phòng xoay quanh, bỗng nhiên nàng trèo lên giường thò tay xuống dưới gối đầu lấy ra một cái điện thoại, nhấn xuống một dãy số quen thuộc.
Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng kết nối, 3 giây sau, cuộc gọi được nhận, một thanh âm thân thiết vang lên: "Alô? Tiểu Diệu? Con sao lại gọi về lúc này, đã ăn sáng chưa?"
Tiêu Diệu nước mắt không ngừng chảy xuống, hơn nửa ngày nói không nên lời, bệnh độc bùng nổ không hề báo trước, khi đó trường học một mảnh hỗn loạn, nơi nơi đều là người bị biến thành tang thi... Nàng không kịp liên hệ cha mẹ, càng không có cách nào đi tìm bọn họ. Sau này nàng bị người trong quân khu thu lưu, trở thành một thành viên trong căn cứ, nàng từng vô số lần muốn liên hệ cha mẹ, muốn đi phía nam đón bọn họ, nhưng mà nàng không có năng lực đó, Vương tướng quân đáp ứng nàng chỉ cần căn cứ ổn định xuống liền phái người cùng nàng trở về, về sau nàng chính là dựa vào ý niệm này mà sống, mỗi ngày nỗ lực cùng tang thi chiến đấu, nỗ lực cứu người.
Mỗi khi cứu một người, nàng đều đem bọn họ tưởng tượng thành cha mẹ của chính mình, tưởng tượng ở phía nam xa xôi cũng có sẽ có người cứu trị, chiếu cố bọn họ, nhưng hết thảy đều sai lầm rồi...
Nàng cứu nhiều người như vậy, vẫn là không thể cùng người nhà đoàn tụ, thậm chí... đến phút cuối cùng nàng cũng không thể nhìn thấy họ.
Trong điện thoại truyền đến tiếng lo lắng: "Tiểu Diệu, con sao vậy, sao lại không nói chuyện? Alô? Alô?"
"Mẹ... Mẹ..."
"Alô... Ờ, ờ, con làm sao vậy, vừa rồi sao lại không nói chuyện?"
"Con không sao." Tiêu Diệu cầm chặt điện thoại, đốt ngón tay bởi vì dùng lực quá độ, nắm chặt đến trắng bệch ."Mẹ... Mẹ hãy nghe con nói... Trường học vừa tuyên bố cảnh cáo, hôm nay buổi sáng 11 giờ đến buổi tối 7 giờ, bề mặt Mặt Trời sẽ phóng ra dòng điện mang điện tử bạo mãnh liệt, đến lúc đó ánh nắng sẽ có biến hóa đặc biệt, nếu bị mặt trời chiếu đến, rất dễ bị cháy da... Mẹ... Mẹ cùng cha đều ở nhà đi, mẹ nói cho cha biết, đừng đi ra ngoài, đem rèm cửa sổ đều kéo kĩ, các ngươi tránh ở trong phòng, nhớ phải đem cửa khóa chặt... Mẹ..."
Tiêu Diệu nói tới đây liền nói không được nữa, nàng rất muốn nói ra chân tướng, hoặc là lập tức ngồi máy bay về nhà, nhưng mà nàng biết là không thể, trong nhà cách trường học quá xa , cho dù đi máy bay cũng hơn 2 giờ, hơn nữa xuống máy bay còn phải ngồi xe lửa... Lại bắt xe đò... Vô luận như thế nào đều không còn kịp rồi.