Chương 9
"Không bắt hắn đi, vậy ngươi đi đi! !" Tôn Thông kêu.
"Được rồi, ta đi dụ tang thi! Trời sắp tối rồi, còn trì hoãn sẽ không kịp ." Tiêu Diệu đánh gãy bọn họ đối thoại, đi lên phía trước đem cờ-lê đặt vào tay Hứa Dương. "Ngươi khí lực lớn nhất, vậy do ngươi tới đánh tang thi, Chu Lâm ngươi cầm búa làm trợ thủ của Hứa Dương, có cơ hội liền đập vào đầu tang thi, bác gái, Triệu Đồng Đồng mỗi người lấy một cái cây lau nhà phụ trách ngăn trở tang thi, bác gái chắn phần ngực, Triệu Đồng Đồng chắn bả vai, Tôn Thông cùng Lưu Quyên thủ vệ, đợi ta đem tang thi dụ đến, các ngươi đứng phía sau cửa liền phụ trách đóng lại, chế trụ tang thi."
Tiêu Diệu cuối cùng đem ánh mắt hướng đến Khang Tư Thành. "Đội trưởng, ngươi theo ta đi ra ngoài dụ tang thi, ngươi đã là đầu lĩnh của chúng ta, nên làm gương cho binh sĩ, làm gương cho mọi người."
Khang Tư Thành biểu cảm rõ ràng không đồng ý, nhưng vữa nãy hắn đã nói sẽ vì mọi người suy nghĩ, đảo mắt liền lùi bước, hắn thật sự chịu không nổi mất mặt, đành phải kiên trì gật đầu đáp ứng.
"Tốt, mọi người đều chuẩn bị một chút, 5 phút sau hành động, bác gái ngươi lại đi tìm thêm vài cái đồ lau, Hứa Dương ngươi trước khởi động cho nóng người, những quái vật này toàn bộ đều dựa vào ngươi."
Mọi người được Tiêu Diệu an bày gọn gàng ngăn nắp, hơn nữa nàng lại đem công tác nguy hiểm nhất đặt ở trên thân, nên tất cả đều phi thường phối hợp cùng nhau chuẩn bị.
Tôn Thông bỗng nhiên chỉ vào Phương Nhã Lan hô lớn: "Chờ một chút, chúng ta đều có nhiệm vụ, sao chỉ có mình nàng nhàn rỗi?"
Tiêu Diệu nhìn Phương Nhã Lan liếc mắt một cái, đời trước cô nương này lúc đối mặt tang thi chỉ biết khóc.
"An bày nhiệm vụ cho nàng ngược lại thêm phiền toái, cứ để nàng ở đó đi!"
"Không được! Mỗi người đều nên vì đoàn đội xuất lực, dựa vào cái gì để nàng ngồi mát ăn bát vàng!"
Phương Nhã Lan lúc này ngẩng đầu, khóc thút thít nghẹn nói: "Ta... Ta..." Ta hơn nửa ngày cũng không có câu dưới.
Tiêu Diệu không kiên nhẫn vẫy vẫy tay. "Được rồi! Về sau lại an bày nhiệm vụ khác cho nàng, hiện tại mọi người đều chuẩn bị bắt đầu hành động!"
Bác gái cầm dao lúc này đã tìm đến ba cái đồ lau, một cái bằng sắt , hai cái bằng gỗ, nàng tay chân lanh lẹ đem khăn lau vứt xuống, đưa một cái cho Lưu Quyên, bản thân cầm hai cái.
Tiêu Diệu lại nói: "Chu Lâm, ngươi đi lại đây đứng trên bàn này, nhắm đầu tang thi mà đập! Hứa Dương ngươi đứng đối diện với Chu Lâm . Bác gái ngươi đứng bên cạnh Chu Lâm... Triệu Đồng Đồng trước lui về sau, đợi lát nữa không kẹp được tang thi ngươi lại lấy cây lau tiến lên." Nàng nói xong đem cái bàn Chu Lâm sẽ đứng dịch về phía trước cửa. Vị trí này thoạt nhìn rất cao, rất an toàn, nhưng nếu để tang thi tiến vào đây nhất định là nơi nguy hiểm nhất, cho nên bác gái kia vì bảo hộ con mình nhất định sẽ liều mạng ngăn trở tang thi.
An bày trước cửa xong, Tiêu Diệu lại quay sang nói với Khang Tư Thành: "Đội trưởng ngươi giúp ta đem kệ bếp dịch về phía sau một chút, như vậy mới có thể ngăn lại tang thi."
Khang Tư Thành theo Tiêu Diệu đứng ở phía sau kệ bếp, hai người dùng sức đem kệ bếp đẩy về phía sau.
Kệ bếp cùng mặt đất ma sát phát ra tiếng vang chói tai, Tôn Thông chen chúc tại cạnh cửa nói: "Đẩy xích ra sau một chút, xích ra một chút, được rồi!". Lúc này giữa cửa và kệ bếp hình thành khe hở vừa với một người, Tôn Thông đứng ở sau cửa kéo khóa ra, tang thi canh giữ bên ngoài nhìn thấy cửa mở giống như nổi điên chen chúc tiến vào.
"A! A!" Tôn Thông thấy một cánh tay của tang thi với vào quơ quào loạn xạ, liền bị dọa nhảy lên phía sau kệ bếp, Tiêu Diệu vội hô một tiếng: "Cửa bị chặn lại, nó không vào được đâu! Ngươi mau xuống dưới, chúng ta phải kéo vào thêm một chút nữa!"
Tôn Thông nghiêm mặt từ trên kệ bếp nhảy xuống, tang thi kia vẫn cố gắng dùng sức tiến về phía hắn, Tiêu Diệu thuận thế đem kệ bếp kéo về phía sau một chút... Cánh tay kia của tang thi với vào phòng bếp.
Tiêu Diệu lại đem kệ bếp kéo về phía sau, đầu của tang thi cũng tiến vào. Tiêu Diệu vội vàng kêu Khang Tư Thành dùng sức đẩy về phía trước, đồng thời hướng Tôn Thông hô to: "Mau đè lại ván cửa, đừng để cho nó tiếp tục tiến lên! ! !"
Tôn Thông vội vàng nhảy đến trên kệ bếp dùng lưng gắt gao đè chặt ván cửa. Trong tiếng thét điên cuồng cùng tiếng va chạm kịch liệt, thân thể tang thi bị kẹp chặt giữa khe hở chưa đến ba mươi cm. Mặt trên có Tôn Thông dùng sức ấn, phía dưới có Tiêu Diệu cùng Khang Tư Thành gắt gao đẩy... Mặc cho nó có đại khí lực cũng không thể đem cửa đẩy ra nửa phân.
"Thời cơ đến rồi! Hứa Dương! Mau đập vào đầu của nó! !"
Hứa Dương giờ phút này lại bị dọa ngây người, hắn hai tay giơ cờ-lê, hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm tang thi trước mặt, tang thi này vẫn mang bộ dáng nhân loại, nhưng trên mặt tràn đầy máu tươi, đồng tử hai mắt khuếch tán, trên răng cùng bên miệng còn mang theo những mảnh thịt vụn màu đỏ.
"Hứa Dương! ! Mau đánh! ! ! Con mẹ ngươi ngẩn người cái gì! ! !" Khang Tư Thành lại hô lớn, những người khác cũng hét lên.
"A! ! ! A! ! !" Hứa Dương bỗng nhiên nhắm mắt lại hét lên như điên, cờ-lê trong tay không đầu không đuôi đập xuống đầu tang thi trước mắt, tiếng trầm đục vang lên trong phòng bếp.
"Phốc! ! Phốc! ! Phốc! ! Phốc! !" Một cỗ chất lỏng ấm áp văng tung tóe lên mặt Hứa Dương, hắn mở mắt, nhìn thấy tang thi trước mắt đã bị đánh nát nhừ, cái đầu như quả dưa hấu bị bổ đôi dường như có thể thấy cả não trắng, trên đất tràn đầy huyết dịch màu đỏ sậm.
"Ọe... Ọe..." Hứa Dương ném cờ-lê đi ôm bụng ói.
"Ọe..." Chu Lâm cùng Triệu Đồng Đồng đứng ở cách đó không xa cũng ói theo... Chỉ một thoáng khắp phòng toàn là người đang nôn mửa.
Tiêu Diệu đi đến bên cửa sổ hít sâu một hơi, chờ mọi người ói xong mới đến bên cạnh cái thớt cầm lên một con dao chặt xương dài, bén nhọn: "Ta đi ra ngoài dụ tang thi, các ngươi cứ như vừa rồi tiếp tục đánh!"
Tất cả mọi người ói đến nhũn ra, tay chân vô lực, miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Tiêu Diệu dùng chân đá văng thi thể tang thi chắn ngay cửa, nàng bảo Khang Tư Thành đuổi theo, Khang Tư Thành vội vàng đoạt lấy một cây lau nhà trong tay bác gái, hai tay nắm chặt cây gỗ, cẩn thận, chậm rãi đi ra ngoài.
Mọi người trong phòng bếp đều không hiểu, nhưng Tiêu Diệu đã ở mạt thế giãy dụa qua ba năm lại thập phần rõ ràng đặc tính của phổ thông tang thi, chúng nó không có cảm giác đau, không có tư tưởng, chỉ cảm thấy hứng thú với thịt sống, cho nên tại thời điểm chúng nó ăn cơm trừ phi ngươi tiến lên giựt lấy đồ ăn của bọn nó hoặc là đem đồ ăn ngon hơn đến hấp dẫn, bằng không chúng nó sẽ không dễ dàng đi chuyển. (ừ thì trời đánh tránh miếng ăn mà :-" )
Vừa rồi con tang thi ở cửa kia là vì bị những người trốn đến phòng bếp hấp dẫn, không có tìm được đồ ăn nào khác cho nên mới canh giữ ở cửa không chịu đi, giờ phút này mấy con tang thi bên ngoài đều có sẵn đồ ăn, chúng nó tất cả đều bận rộn cắn nuốt thi thể trên đất, căn bản không rảnh để ý tới người khác.
Tiêu Diệu đếm sơ qua, trong phòng ăn hiện tại có sáu con tang thi, trong đó hai con ở xa bị cái bàn ngăn cách, tạm thời cũng không tạo thành uy hϊế͙p͙.
Trước mắt không có nguy hiểm, Tiêu Diệu đem lực chú ý đặt ở con nữ tang thi gần nhất, nàng đang ôm cánh tay người ch.ết tập trung cắn, đầu hoàn toàn buông xuống, thanh âm răng rắc bất chợt theo bên miệng truyền đến.
Khang Tư Thành bỗng nhiên dừng lại, Tiêu Diệu quay đầu thấy hắn che miệng muốn ói. Vội nâng tay bảo hắn đứng ở tại chỗ, chính nàng tự mình tiến đến gần tang thi.
Kỳ thực thời điểm tuyên bố kế hoạch với mọi người trong phòng bếp, nàng còn có một cái kế hoạch khác cho chính mình, biến dị sơ kỳ tang thi ngũ cảm thoái hóa, hành động cứng ngắc, ngoại trừ khí lực lớn liền chẳng còn ưu điểm nào khác... Chỉ cần cẩn thận một chút tới gần chúng nó cũng có thể giống như đối mặt với bia ngắm dễ dàng đánh ch.ết chúng nó, Tiêu Diệu biết đối phó mấy con tang thi này chỉ cần một mình nàng là đủ rồi, nhưng vì an toàn là trên hết, nàng vẫn là hướng người trong phòng bếp an bày chuyện xấu.
"Rống... Rống..." Nữ tang thi đang ăn cơm trên mặt đất phát hiện Tiêu Diệu tới gần nhe răng phát ra một trận gầm nhẹ, Tiêu Diệu lập tức dừng lại, hạ thắt lưng chuẩn bị tùy thời lui về phía sau, nữ tang thi kia kêu hai tiếng lại cúi đầu tiếp tục cắn.
Tiêu Diệu hít sâu một hơi vòng đến phía sau tang thi, hai chân thong thả di động về phía trước, khoảng cách càng ngày càng gần... Một thước... Nửa thước... Tang thi vẫn bất động, khi khoảng cách chỉ còn lại một cánh tay, Tiêu Diệu một chân lùi về phía sau, hai tay giơ dao lên, đem đầu dao nhắm ngay huyệt thái dương trên đầu tang thi đâm mạnh xuống!
Phốc một tiếng vang lên, đầu dao đâm vào trên đầu tang thi, bởi vì khẩn trương cùng thủ pháp không thuần thục, vị trí hơi trật một chút, không có đâm trúng nơi yếu hại, con tang thi kia bị đầu dao đâm nghiêng nằm trên mặt đất, Tiêu Diệu vội vàng chạy về phía sau, không nghĩ tới con nữ tang thi kia sau khi đứng lên lại cầm lấy cánh tay người ch.ết bên cạnh tiếp tục cắn. quá tập trung vào chuyên môn, chị làm gì kệ chị :)) )
Tiêu Diệu dở khóc dở cười đứng ở bên cạnh, nàng chỉ mơ hồ nhớ được biến dị sơ kỳ tang thi rất dễ đối phó, lại không nghĩ rằng tang thi biến dị ngày đầu tiên cùng tang thi vài năm sau cư nhiên khác biệt lớn đến như vậy, thấy con tang thi kia quả thật không có dấu hiệu công kích, nàng lại nhẹ nhàng đi qua, lúc này đây nàng đã xác định được vị trí đâm cực chuẩn.
Bén nhọn đao phong chuẩn xác đâm vào trong đầu tang thi, con nữ tang thi kia phù phù một tiếng té trên mặt đất.
Tiêu Diệu thở ra một hơi, lại đi về phía trước hai bước, bỗng nhiên thấy trong túi quần người ch.ết trên mặt đất lộ ra một góc điện thoại di động, nàng vội cúi xuống đem nó nhét vào trong túi.
Khang Tư Thành ở phía sau nhìn thấy hành động của Tiêu Diệu, ánh mắt từ sợ hãi lại biến thành hèn mọn.
Bốn phía còn có năm con tang thi, trải qua một dao vừa rồi, Tiêu Diệu lá gan lại càng lớn... Nàng lại dùng phương pháp đồng dạng giết ch.ết hai con tang thi khác.
Chỉ còn lại ba con, Tiêu Diệu vừa định tiền về phía tang thi còn lại, di động trong túi bỗng nhiên rung lên, nàng vội vã nhận, nói hai câu đơn giản liền cúp máy.
Khang Tư Thành lúc này chạy tới. "Ngươi vừa rồi nhận được điện thoại từ bên ngoài? Bên ngoài thế nào? Có tin tức gì không?"
Tiêu Diệu nhìn bộ dáng vội vàng của Khang Tư Thành, trong đầu nhớ tới những việc xấu hắn đã làm kiếp trước, nàng cố ý đè thấp giọng, nói: "Cha mẹ ta bị nhốt ở nhà, không có tin tức tốt."