Chương 19:Lão Tân (1)
Nhanh chóng nạp lại đạn, lúc này có Đổng A gia nhập với vai trò tấn công chủ lực, làm kẻ địch thương vong tiếp tục tăng cao.
Tu Kiệt bị tấn công bất ngờ, phi thường sợ hãi, cũng may thân tín có năng lực, hung hãn không sợ ch.ết tổ chức chống cự, mới không mang đội ngũ sụp đổ. Lúc đầu kẻ địch chỉ dùng tên nỏ, mặc dù bên mình tổn thương không ngừng nhưng, chung quy tạm thời chống cự được, tạm thở ra một hơi.
Đến lúc kẻ địch cầm súng vào sân, bên mình thương vong đột nhiên tăng nhiều, không khỏi khiến cho Từ Kiệt nghĩ tới kẻ địch có thêm viện quân. Nhân số lúc này, gần 30 người đã thương vong quá nửa, nếu cứ như vậy chiến đấu tiếp, hắn rất sợ đội ngũ sụp đổ, bèn hạ lệnh cho mọi người buông bỏ phản kích bỏ chạy, ý đồ thoát khỏi “bao vây.”
Đáng thương cho Tu Kiệt, nếu không phải quá nhát gan, cố gắng giằng co đi tới, đợi zombie nhiều lên, Đổng A liền lâm vào thế khó, buộc phải rút lui, cả bọn mới có cơ hội sống sót. Đằng này ra lệnh rút lui quá sớm, Đổng A chỉ việc một đường truy kích đi theo, hắn có Flycam, kẻ địch đừng mong thoát khỏi. Flycam ở trong tận thế, thật sự là thần khí.
Truy đuổi chém giết một hồi, Thạch đầu bang từ hơn ba mươi người, phần bị lạc đàn, phần bị giết, chỉ còn lại 3 tên dẫn đầu. Mấy tên lâu la lạc đàn rất nhanh bị zombie vây công, có rất ít trốn thoát được đã chạy không còn bóng dáng, đối với nhóm người Đổng A đã không tạo nên được uy hϊế͙p͙ gì, cũng lười đi quản bọn chúng.
Đổng A và Sở Tuyết vẫn là kết liễu nhiều nhất. Ba tên dẫn đầu, đều có súng mà lại rất hung hãn, nên khi đối phó, cả đội phi thường cẩn thận, đối phương mới có thể còn sống tới bây giờ.
Tu kiệt thấy tiểu đệ chạy cùng mình lần lượt bị giết rơi, trong lòng phi thường hối hận. Hắn cũng phát hiện ra đối phương không nhiều người như đã tưởng, nhưng hết thảy đều đã quá muộn. Quan trọng nhất là sống sót.
Đổng A thấy tên nhát gan có thể bắt sống, còn hai tên còn lại vì lý do an toàn, bị hạ tất sát lệnh. Không bao lâu sau, dựa vào tầm nhìn của Flycam, ba tên kia bị nhóm người Đổng A thực sự bao vây. Dồn vào đường cùng, đạn trong tay cũng đã dùng hết từ lâu, cả ba đều giơ hai tay lên đầu hàng. Nhưng phí công, chỉ có tên nhát gan còn sống, hai tên còn lại một tên bị đạn cho bể đầu, một tên bị tên găm vào lồng ngực, ch.ết thẳng cằng.
Tu Kiệt chưa kịp hoàn hồn, đã bị Lập Thành lao tới tặng hắn một cán búa cho ngất đi. Đến đây Thạch Đầu bang coi như toàn quân bị diệt.
Không nghĩ tới, truy đuổi chiến chạy xa như vậy, gần 5km đường thành phố. Lúc chiến đấu chăm chú còn không thấy gì, đến bây giờ mọi người lấy lại tinh thần mới thấy, cả đội hăng máu đã đặt mình vào tình cảnh mạo hiểm đến dường nào.
Thông qua sự trợ giúp của Flycam cả bọn phải đi một vòng lớn mới tới chỗ đỗ xe, hội hợp với đội của Thanh Nhã đang canh giữ nơi đây. Thấy bầu trời đã nhá nhem tối. Đội ngũ dứt khoát lái xe ra khỏi thành phố. Trên đường đi dù gặp chút trắc trở, hữu kinh vô hiểm lái tới ngoại ô. Đến lúc này tinh thần mới trầm tĩnh trở lại.
Tiểu Thất bây giờ đã tỉnh lại, nhưng mặt vẫn còn rất trắng, nàng đã chuẩn bị tâm lý rằng, rất có thể bố mẹ đã biến thành zombie, hoặc bị zombie ăn thịt, nhưng vạn lần không nghĩ tới thế mà bị những người sống sót khác giết. Điều này làm cho nàng phi thường cừu hận đám xã hội đen kia.
Vì sao người tốt lại hóa thành zombie, trong khi đám cặn bã đó vẫn ung dung sống sót? Vì cái gì mọi người sống sót đã không dễ, lại không quý trọng sinh mệnh? Những câu hỏi này cứ ám ảnh nàng, làm cho tinh thần có chút hoảng hốt.
Mãi cho đến khi đến nơi dựng trại, Tiểu Thất mới được Đổng A gọi tới, nàng thấy trước người Đổng A quỳ một người lạ mặt. Sau một hồi nghe tr.a hỏi, cô bé mới rõ ràng, nguyên lai hết thảy đều do cá nhân trước mắt này gây ra.
Vẻ cừu hận bốc lên không kìm chế nổi, Đổng A vốn có ý khuyên nhủ nàng, bởi nàng chưa trưởng thành, nhưng nhìn ánh mắt Tiểu Thất, mới khuyên được một nửa liền dừng lại.
Về phần Tiểu Thất quả nhiên chỉ nghe đến câu “Hắn giao cho ngươi" của Đổng A, còn về sau những câu khác một chữ cũng không lọt được vào tai, nàng đã bị cừu hận làm mất lý trí. Rút ra trong tay thanh sắt nhọn mà Đổng A chế riêng cho, không do dự tặng Tu Kiệt mấy nhát.
Nằm trong vũng máu, Tu Kiệt có nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình lại bị một con oắt con chém giết. Đến bây giờ hắn mới biết được bởi vì giết 2 cái nô lệ, mà cả Thạch Đầu bang bị người ta kéo đến làm cỏ.
Tu Kiệt rõ ràng mình sai ở đâu! Đó là làm việc quá rêu rao, không coi ai ra gì. Nếu quăng xác những nô lệ đó cho zombie, thì chưa chắc đã rơi vào kết cục này. Hắn mới trở thành đại ca trong mắt người khác chưa lâu, còn chưa hưởng hết vinh hoa phú quý, mang theo thật sâu tiếc nuối đi xuống địa ngục.
Đổng A không giỏi khuyên nhủ người khác, bèn tìm tới các đội viên khác giao cho bọn họ nhiệm vụ an ủi Tiểu Thất, sau đó mới trở về nhà ở di động nghỉ ngơi. Tiểu Thất hôm nay có quá nhiều biến cố, khiến cho cả đội phải ăn mì ăn liền, thế mới thấy được tầm quan trọng.
Đổng A dự định ngày mai đến nhìn xem căn cứ Thạch Đầu Bang thu thập thứ hữu dụng, cùng giải quyết đám tàn đảng còn sót lại tại căn cứ Siêu Thị, liền lập tức rời đi nơi đây.
Quay trở lại căn cứ, cũng không lập tức buông lỏng, mọi người vẫn theo kế hoạch phân công đi làm, người canh gác, người chữa thương. Cả đội hầu hết đều có một ít thương thế, nhưng chỉ là vết thương nhẹ, người bị thương nặng nhất là Tiểu Nguyệt cũng bị Đổng A băng bó qua, Đổng A chưa khâu vết thương bao giờ, nhưng chỉ dựa vào một ít kiến thức cơ bản, cộng với kỹ năng may vá từ video đã download, hắn xem da của Tiểu Nguyệt giống như quần áo rách như vậy, bật lên não siêu tốc vận chuyển, dùng chỉ tự hoại tiến hành may vá.
Từ trạng thái siêu tốc rời khỏi, nhìn lấy tác phẩm, không nhịn được tỏ vẻ hài lòng. Tiểu Nguyệt mặt dù uống qua thuốc giảm đau, nhưng vẫn bị đau ngất đi. Mọi người trong đội nhìn đội trưởng có chút kỳ quái, đội trưởng có cái gì không biết làm sao? Trước đây hắn làm nghề gì? Nghe nói là nhân viên công ty? Nhân viên công ty có thể phẫu thuật sao?
Ngoài ra, Đổng A cũng tập hợp lại đội viên, cùng nhau thảo luận, tổng kết kinh nghiệm chiến đấu. Mọi người đều rút ra được rất nhiều bài học.
Ngày hôm sau, đội ngũ tụ tập cùng nhau, làm tang lễ nhỏ tế điệu bố mẹ Tiểu Thất. Không có bia mộ, cả đội liền di chuyển một tảng đá lớn qua khắc chữ lên trên.
“Hy vọng thiên tai sẽ không đem nó phá huỷ. Nếu có cơ hội, ta sẽ dẫn tiểu thất quay về thăm các ngươi.” Đổng A thầm khấn.
Sau đó cả đội mới trở lại thành phố. Trải qua một phen kịch chiến, căn cứ Siêu Thị cũng bị công phá. Bọn chúng còn chưa biết trụ sở chính đã xong đời, còn lớn lối đe dọa. Nhưng hết thảy đều không có ý nghĩa, đều bị sở Tuyết cùng Lập Thành tiễn xuống địa ngục.