Chương 35: Hồi phục
Sở Tuyết buông thõng tay, Đổng A cảm thấy trời đất như sụp đổ. Hắn vội áp tai lên ngực, không nghe thấy nhịp tim, làm đủ mọi cách xác nhận, thực sự là không tin tưởng được nàng lại ra đi như thế.
Đây chỉ là một chuyến đi thường lệ, tại sao lại biến thành cái dạng này? Cứ thế trơ mắt nhìn người con gái mới vừa mở lòng với mình rời xa là cỡ nào bất lực? Đổng A lại không khống chế được bản thân, không mặt trở nên vô cảm, ánh mắt đỏ bừng, nước mắt thỉnh thoảng sẽ trào ra. Miệng không ngừng thì thầm:
“Tại sao a? Ta chỉ muốn sống một cuộc đời đơn giản mà thôi! Các ngươi suốt ngày nói đạo lý, rồi hủy hoại thế giới này cũng là mấy người. Hủy hoại luôn cuộc sống của ta. Ta đã chấp nhận ở lại nơi đây, không đáng phải chịu những thứ này...”
Nói xong hắn thét dài một tiếng, sau đó giống như lập tức quên hết những điều vừa nói, ánh mắt hiện ra mê mang. Sau một lát, thần trí trở lại bình thường, Đổng A không mảy may để ý khoảng thời gian bị hổng này, ôm lấy cái xác của Sở Tuyết khóc lên, ánh mắt vẫn đỏ bừng như thế, mang theo một loại khác điên cuồng:
“Đồ ngốc, ta làm sao nỡ ăn thịt em cơ chứ, cùng lắm cả hai cùng ch.ết mà thôi…Đúng, em chưa ch.ết đâu! Em chỉ đang đói quá mà thôi!!! Tại sao lại không nghĩ tới việc này sớm hơn chứ!”
Nói rồi hắn liền không chút do dự rút ra thanh dao nhỏ luôn mang trên đùi, đưa bàn tay đến bên miệng Sở Tuyết rồi dùng dao rạch ra một đường thật sâu, vết đao sâu tới nỗi máu tuôn ra như suối, cứ như thế bóp miệng cho dòng máu chảy vào.
Bị thương, trạng thái tiết kiệm năng lượng giải trừ, vết thương trong nháy mắt lành lại. Đổng A không do dự chút nào, không để ý tới đau đớn lại dùng dao rạch đi ra, ánh mắt càng lúc càng điên cuồng, miệng không ngừng lẩm bẩm:
“ Chỉ là đói mà thôi…đói mà thôi….Không sao….ăn…ăn…ăn…sẽ khỏe lại sớm thôi…”
Máu chảy càng lúc càng nhiều, sắc mặt hắn càng lúc càng tái nhợt đi, vết thương vừa lành lại bị đao cho rạch ra, khá là kinh dị. Nói cũng kỳ, người ch.ết cổ họng tắc cứng, khoang miệng lại nhỏ, máu chảy ra nhiều như vậy đáng lẽ phải giàn dụa khắp nơi. Nhưng không, máu của Đổng A sau khi tiến vào bên trong miệng của Sở Tuyết giống như là trực tiếp thấm vào như vậy, rót mãi vẫn không thấy đầy.
Đổng A chảy nhiều máu quá, làm cho vết thương cũng không thể tự lành như trước, nhưng chẳng mảy may để ý, không đến bao lâu liền bị kiệt sức, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, choáng đầu rồi bất tỉnh gục sang một bên.
Không biết trải qua bao lâu, lúc này Đổng A cảm giác như mình đang không ngừng chìm xuống, chân tay không còn có chút sức lực nào, ngực giống như bị cái gì đó đè lên, khó thở,... bất lực giống như một ngọn tà hỏa không ngừng thiêu đốt bản thân, cực kỳ khó chịu. Một cỗ tức giận xông lên đầu càng khiến cho đám lửa kia ngày một thịnh vượng, cảm giác như sắp bị ngọn lửa kia nuốt hết, thì đúng lúc này có một cỗ mát mẻ xuất phát từ trái tim đang không ngừng lan ra làm dịu đi toàn thân, ngọn lửa kia cũng từ từ yếu dần rồi tắt hẳn.
Trôi qua thật lâu về sau, Đổng A mới từ từ mở mắt. Xuất hiện trong tầm mắt là khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Sở Tuyết. Nàng đang nằm trên người, áp tai ở ngực nghe tiếng nhịp tim của hắn. Ánh mắt của hai người giao hội đều đong đầy hạnh phúc.
“Anh cuối cùng cũng tỉnh lại!!! Anh làm em lo quá.” Nói xong Sở Tuyết không nhịn được rúc vào dưới cổ hắn khóc thút thít đi lên. Đổng A lúc này đầu đau như búa bổ, bờ môi khô khốc, thân thể cơ năng chưa khôi phục hoàn tất, chỉ có thể nằm đó nghe nàng khóc:
“Không nghĩ tới mình còn có thể nhìn thấy vẻ yếu đuối của nàng, cảm giác thật là khó tả” thầm nghĩ trong lòng.
Qua một hồi, Sở Tuyết mới lấy lại tinh thần, lại thấy bờ môi của Đổng A khô khốc liền dậy lấy nước cho hắn uống, thân thể cơ năng mới từ từ hồi phục một chút. Có nước mới bổ sung, khóe mắt lại có nước mắt chảy đi ra. Những giọt nước mắt này không phải vì đau khổ mà là hạnh phúc:
“Sở Tuyết vậy mà không ch.ết, quả nhiên chỉ là ảo giác mà thôi, trí nhớ lúc đó có chút mơ hồ…”
Đến đây, không nghĩ tới chuyện này nữa, Đổng A chuyên tâm nghỉ ngơi thêm vài giờ, về cơ bản mới hoạt động bình thường trở lại.
Trải qua thời gian trò chuyện, từ miệng của Sở Tuyết mới biết được mình đã hôn mê 2 ngày, còn nàng thì tỉnh lại sớm hơn một ngày. Sở Tuyết còn hứng thú vạch ra vết lở loét trước kia của mình cho Đổng A xem, bọn chúng tất cả đều đã lành mà không để lại chút sẹo nào, giống như chưa từng bị qua như vậy. Cả hai đều không ngừng làm rõ…
“Là do máu của ta sao?” Đổng A có chút nghi hoặc lẩm bẩm. Lúc đó trí nhớ có chút mơ hồ nhưng còn nhớ mang máng là mình muốn đút máu cho nàng. Sau đó xảy ra chuyện gì tiếp theo liền không nhớ nổi.
“Không loại trừ khả năng này. Anh xác định là mình không bị zombie cắn qua chứ?” Sở Tuyết hỏi.
“Xác thực, có vẻ như lão Viện Trưởng biết được việc này. Có thời gian, ta muốn đi điều tr.a một phen.” Nói rồi Đổng A hướng Sở Tuyết thổ lộ về nội dung bức thư mà lão Viện Trưởng để lại. Vốn dĩ hắn không muốn người khác dính quá sâu vào việc này, nhưng sự tình không theo kịp biến hóa, vậy cho nàng biết đến cũng không sao.
Sở Tuyết nghe vậy, không khỏi hiện lên vẻ hoài nghi, nghi ngờ Đổng A là người ngoài hành tinh cái gì. Nhưng cả hai đều không có nhiều manh mối nên chỉ đành coi như thôi. Bất chợt Đổng A nói:
“Đây là bí mật của hai ta nhé! Ta không hiểu tại sao nhưng ta có dự cảm chuyện này nếu lộ ra sẽ rất nguy hiểm.”
Sở Tuyết nghe vậy liền gật đầu đồng ý. Đối với nàng, chuyện này có chút kỳ huyễn, nhưng không quan trọng, quan trọng là cả hai đều còn sống, bức màng mỏng ngăn cách đã bị xé bỏ, kể từ lúc mình dũng cảm thổ lộ trước với Đổng A ngày hôm ấy, vận mệnh của hai người đã buộc chung cùng với nhau. Nghĩ lại cũng thật nực cười. Trước tận thế cả hai chỉ sống cách nhau một con đường mà không ai biết tới sự tồn tại của đối phương. Bởi vì zombie bộc phát mà đến được với nhau. Vận mệnh thật diệu kỳ.
Cả hai đều đã tạm thời an toàn nhưng tình huống không mấy khả quan. Đổng A bị giải trừ trạng thái tiết kiệm năng lượng, hơn nữa lại mất nhiều máu như vậy, đã trở lại cùng người bình thường không khác. Thế giới trong mắt hắn như bị phủ lên lớp nhựa mờ mờ, không còn rõ ràng như trước nữa. Về phần Sở Tuyết dù đã hồi phục các vết thương, nhưng vẫn còn khá yếu ớt, do đó không còn có trông cậy gì.
Lúc này, hai người mới để ý tới cảnh vật xung quanh. Nước biển đã hạ xuống từ bao giờ, bây giờ đang ngập tới tầng một. Thỉnh thoảng còn nghe tới từng tiếng đùng đoàng nổ vang, có vẻ như là tòa nhà cao tầng nào đó không chịu nổi mà sụp đi xuống.
Quan sát một chút, phát hiện nước đang không ngừng rút đi, tốc độ rất nhanh, biết được cơ hội tới, cả hai nhanh chóng nhặt lên balo và vũ khí, một đường cẩn thận đi xuống cầu thang.
Bên dưới tưởng tối tăm, nhưng thực tế không phải như vậy, cả tòa nhà bị sóng thần tác động tới, chỉ còn lại phần khung, có một vài tầng cầu thang bị đứt gãy phải nhảy xuống, thỉnh thoảng có chút rung lắc, khá nguy hiểm. Nếu là lúc trước đối với hai người là không quá khó khăn, nhưng bây giờ không cẩn thận không được. Trong đoạn thời gian này nước đã rút đi hoàn toàn, bọn họ phải dùng vài tiếng đồng hồ mới đi xuống được dưới mặt đất. Xe bán tải đỗ dưới này đã bị nước biển cuốn đi đâu không thấy.
Cả hai cẩn thận băng qua đống đổ nát bên dưới, rời xa tòa nhà đã che chở trong suốt mấy ngày qua, vừa đi xa khoảng một trăm mét, tòa nhà kia liền ầm vang đổ sụp. Hai người đều may mắn không thôi, nếu rời đi chậm một chút nữa, thì phía dưới đống đổ nát kia đã có thêm hai cái xác rồi.
Đường đi cũng không có thuận lợi, nhiều rác rưởi và khá lầy lội, một vài nơi còn bị phế tích cho cản đường, phải gian nan leo qua. Thế rồi cũng đến lúc bọn hắn gặp được zombie ngâm trong nước, full trạng thái, không bị nắng nóng hạn chế là thế nào không hợp thói thường.
Hai người gặp được ba con zombie vừa mới thoát ra từ một đống đổ nát gần đó. Đã phát hiện từ xa, cả hai đều đem vũ khí chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ bọn chúng đến gần hơn sẽ giải quyết.
Nói tới, dù cho lúc sóng thần vừa tới, vũ khí lúc nào cũng mang theo bên người không bị bỏ lại trên xe, nên Sở Tuyết còn mang theo chiếc nỏ tuyệt đẹp mà Đổng A tặng cho. Đối với nàng, đây là món quà đầu tiên của hai người có ý nghĩa đặc biệt quan trọng, nên không bao giờ rời tay.
Zombie lúc này không còn đứng thẳng nữa, dùng hai tay hai chân chạy trên mặt đất giống như con khỉ, tốc độ cực nhanh. Thế rồi bọn chúng cũng tiến vào tầm bắn, lần này Sở Tuyết bóp cò trước, mũi tên viu một tiếng chuẩn xác trúng xuyên qua đầu.
Nhưng lần này zombie không giống như bao lần, không có gục xuống mà vẫn tiếp tục chạy vội. Sở Tuyết thấy vậy kinh hãi không thôi, bèn nhanh chóng cài lại tên định bồi thêm một phát nữa.
Đổng A không dám chủ quan, quyết đoán dùng súng, đem một đầu zombie khác cho headshot. Lần này sức công phá lớn của đạn đem đầu zombie phá ra một cái động lớn mới khiến cho nó đổ gục. Cả hai thấy được mới thở phào nhẹ nhõm. Nguyên lai không phải bất tử, như vậy dễ làm rồi.
Không chờ Sở Tuyết lên dây hoàn tất, Đổng A đã chĩa súng về đầu zombie bị trúng tên kia. Bị tên xuyên qua đầu, nó không phải là không có ảnh hưởng, tốc độ bị giảm đi đáng kể, bị một súng loại khỏi cuộc chơi.
Sở Tuyết cài xong tên, liền thay đổi mục tiêu, ngắm bắn đầu zombie cuối cùng. Lần này nàng học khôn, không có dùng mũi tên thường mà dùng tên có buộc thuốc nổ. Mũi tên không chút trở ngại xuyên qua đầu zombie, thuốc nổ đem đầu nó nổ bay một mảng lớn mới coi như kết thúc.
“Hô, Xem ra chúng ta không thể tiếp tục đi nữa. Nếu gặp phải cùng lúc năm con trở lên là ch.ết chắc.” Đổng A hướng Sở Tuyết nói.
“Tìm một chỗ ẩn nấp, đợi mặt trời lên rồi tiếp tục lên đường. Bây giờ đã là 4 giờ sáng, còn một tiếng nữa trời sẽ sáng.” Sở Tuyết đưa ra phương án.
Hai người quyết định xong liền nhanh chóng rời đi. Sợ tiếng súng hấp dẫn zombie nên Đổng A không dám ở lại quá gần. Phí một phen trắc trở, mới kiếm được một cái bốt cảnh sát còn nguyên vẹn trốn đi vào. Sở Tuyết còn rất yếu nên hắn để nàng tựa vào vai thiếp đi một chút, việc canh gác thì giành phần mình.