Chương 84: Kịch chiến
Đổng A không quan tâm lựu đạn đã hạ sát được bao nhiêu tên, nhanh chóng thay đổi vị trí.
Đoàn đội của mình số lượng ít, chỉ có đánh du kích may ra mới thắng nổi. 8 người giống như u linh trong rừng ch.ết, không ngừng thay đổi vị trí. Những tên biến dị nhạy mùi, đều bị các chất khí hóa học đã vẫy đầy khắp nơi nhiễu loạn, tạm thời không phân biệt được địch nhân đang ở đâu.
Không lâu lắm lại một tiếng kêu thảm vang lên, một tên không để ý vấp phải dây thừng, cơ quan phát động đem hắn xuyên trên đất. Tiếng kêu liền đem vị trí cùng đồng bọn trong nhóm bán đi, rất nhanh có tiếng súng nổ lên như rang đậu, sau đó liền không còn động tĩnh.
Sở Tuyết đang theo kế hoạch di chuyển xen qua cạm bẫy, bên tai thỉnh thoảng vang lên tiếng nổ mạnh, tiếng súng, tiếng kêu thảm. Bọn chúng đến nhanh mà đi cũng nhanh. Sở Tuyết và Đổng A là những người ở tuyến đầu nhất, gặp phải kẻ địch so với đội viên khác tỷ lệ lớn hơn nhiều.
Cứ mỗi một đợt như vậy, trong bộ đàm lại vang lên tiếng đội viên thông báo đổi mới vị trí. Đúng lúc này như cảm nhận được nguy hiểm, nàng liền dừng lại. Không biết lúc nào, đã bị 6 tên biến dị người không ra người quỷ không ra quỷ bao vây. Làn da giống như bị đất bùn đắp lên, nhìn rất dọa người. Một người trong đó truyền ra tiếng the thé không giống nhân loại nói:
“Bắt được một con chuột.”
Sở Tuyết nghe vậy chỉ cười cười không nói gì. Bất chợt liền uốn éo thân mình lộn vài vòng, theo sát sau là vài tiếng súng nổ, viên đạn bay sát người vụt qua. Mấy tên biến dị không nghĩ tới đối thủ né tránh nhanh như vậy, đều chưa kịp làm ra phản ứng.
Sở Tuyết vừa nhào lộn xong liền rút ra súng, hướng về kẻ địch nổ 3 phát. Một viên xuyên qua hốc mắt một người để hắn gục tại chỗ, một viên bắn trúng trán của người khác, nhưng hắn vẫn nhảy nhót tưng bừng, chứng tỏ viên đạn không đủ động năng xuyên đi vào. Một viên khác đồng dạng bắn trúng đầu của tên còn lại nhưng vẫn không xuyên qua được lớp da dày.
“Há! Súng đạn hiệu quả kém như thế? Vậy thì ta đem các ngươi chặt để xem hồi phục như thế nào?” Nói rồi nàng rút ra đao, giống như báo săn lấy đà chạy vội, nhanh chóng tiếp cận người biến dị, muốn đánh giáp lá cà.
Năm tên kia bị hành động này làm cho bất ngờ, bắn vài loạt đạn không trúng về sau, đều bị điên cuồng thay thế, rút ra vũ khí, tiến lên vây công tầm gần.
…
Lập Thành và Tiểu Ân vẫn như cũ một đội, lúc này đang ẩn nấp gần một cái bẫy. Lại có 5 tên kẻ địch đi qua, may mắn không phát động bẫy. Nhưng mà bọn chúng lại nằm ngay trước họng súng của hai người, không bóp cò thực có chút lãng phí cơ hội trời cho.
Không cần bất kỳ ai ra hiệu, cả hai liền đồng loạt nổ súng, tiếng AK, tiếng súng ngắn vang lên liên hồi, đem 5 tên ác ôn bắn thành cái giẻ rách.
Trong đó có một tên biến dị vẫn chưa ch.ết hẳn nhưng bị ăn quá nhiều đạn, tốc độ chậm đi nhiều, Lập Thành lôi nỏ đã lên dây sẵn trên lưng xuống, ngắm sơ rồi bắn. Mũi tên mang theo thuốc nổ cắm vào ngực tên đó, rồi nổ mạnh một phát đem nó cùng tín ngưỡng tiễn về với cát bụi.
Cả hai không có tiến lên thu thập chiến lợi phẩm, vừa bỏ chạy vừa thông báo thay đổi vị trí bằng bộ đàm. Bọn họ không thu thập vật tư là đúng, chưa tới 20 giây sau liền có một đội địch khác, nghe được động tĩnh nhanh chóng tiếp viện. Dĩ nhiên bọn chúng có liên kết đội hình với nhau.
…
Tiểu Nguyệt và Tiểu Khả thì đang nằm ở một gò đất, hai người cách nhau không xa, trên người đều đeo lên đồ ngụy trang, khi nằm xuống liền hòa với tro bụi núi lửa thành một thể. Vì những tên có khứu giác linh mẫn bị dung dịch hóa chất làm rối, nên hóa trang như vậy nằm xuống rất khó bị phát hiện.
Lại một nhóm 5 người kẻ địch, dù không đi vào trung tâm chỗ đặt bom nhưng lại vừa đủ phạm vi nổ, Tiểu nguyệt quyết đoán ấn xuống ngòi nổ. “Ầm một tiếng thuốc nổ đem đám kia hất bay. 4 tên liền không rõ sống ch.ết, một tên biến dị bị nổ cho giật mình liền vung súng bắn loạn xạ nhưng hết thảy chỉ phí công, Tiểu Khả dùng tên nỏ có buộc thuốc nổ đem hắn cho tiêu diệt.
…
Thanh Nhã với Tiểu Thi thì nhẹ nhàng hơn nhiều, trong một cái hố lớn do Đổng A lợi dụng địa hình mở rộng, 5 tên địch không biết từ lúc nào đã rơi vào trong hố, một số bị cọc gỗ xuyên thủng, số còn lại chưa ch.ết đang tìm cách trèo ra, Thanh Nhã lấy ra lựu đạn tự chế, rút chốt, tiêu sái ném vào. Ầm một tiếng, đem 5 con ba ba trong chum tiễn xuống địa ngục.
…
Đổng A vẫn giống như pháo cối hình người, cứ nơi nào có tiếng kêu thảm mà không có đội viên gần đó, nháy mắt sẽ có lựu đạn giáng lâm, đem lũ cặn bã kia tịnh hóa. Hắn thấy có chút đáng tiếc là UAV không dùng được, gió tầng cao quá lớn, bay lên sẽ bị cuốn đi.
…
Tiến vào khu vực rừng ch.ết này chưa tới 5 phút, Báo Ca đã nghe thấy đàn em mình kêu thảm, kèm theo đó là tiếng súng, tiếng bom, tiếng la giết không ngừng. Hắn vội vàng túm lấy cổ đàn em gấp rút hỏi:
“Đánh hơi ra chưa? lũ phế vật này?”
“Đại ca mùi ở khu vực này bị hóa chất làm nhiễu, tạm thời không phân biệt được.” Tên đàn em hoảng sợ nói.
“Móa nó, đây là có kế hoạch mai phục từ trước. Nhìn số thuốc nổ và đạn dược đã bỏ ra, tốn kém không nhỏ chứ? Kẻ cướp đoạt là không làm ăn lỗ vốn. Ta cùng bọn chúng rốt cuộc có thù oán gì?” Báo Ca cũng có chút nghi hoặc.
Bị đón đầu thống kích, nháy mắt làm cho hắn tỉnh ra. Cộng thêm tính tình khá cẩn thận, Báo Ca biết nếu vẫn cứng đầu truy đuổi sẽ có nguy hiểm tính mạng, thế là quả quyết hạ lệnh:
“Tập trung, đường cũ rút lui!
Đừng để ta điều tr.a ra được các ngươi là ai, nếu không ta sẽ đem các ngươi tr.a tấn rồi hiến tế hết.”
…
“Đội trưởng, bọn chúng rút lui rồi, truy kích hay sao?” Trong bộ đàm truyền ra tiếng nói của Lập Thành.
Đổng A:“Các ngươi trước hết thu thập chiến lợi phẩm, truy kích quá nguy hiểm, ta và Sở Tuyết sẽ đi do thám xem có phải mưu kế gì hay không.”
Mọi người:“OK!”
Sở Tuyết lúc này vừa chém ch.ết tên cuối cùng, xung quanh đã không có một cái xác hoàn hảo, khắp nơi đều là chân cụt tay đứt. Lúc đầu là 5 tên sau đó không ngừng có đồng bọn chi viện, nhân số liền lên tới hơn 12 người.
Sở Tuyết đang định cảm thán so với quái vật tấn công căn cứ trên núi lần đó, người biến dị này cũng chỉ thường thôi; Nàng liền nghe thấy nội dung trò chuyện trong bộ đàm, tập tức dùng bộ đàm thông báo vị trí:
“Em đang ở gần bẫy số 17, anh mau qua đây.”
Đổng A và Sở Tuyết nhanh chóng hội hợp, cẩn thận hướng phía kẻ địch rút lui đuổi theo.
Bởi vì liên tục mở ra trạng thái “quan sát” để não và các giác quan khác siêu phụ tải, dẫn đến mũi và tai của Đổng A đều có máu rỉ ra. Mặc dù sẽ nhanh chóng hồi phục, nhưng cũng làm cho hắn có chút choáng đầu.
Tốc độ rút lui của bọn chúng rất nhanh, đến khi Đổng A dựa vào thị lực siêu cường, thấy được đoàn người đang bỏ chạy liền phát hiện vấn đề. Đội hình của bọn chúng đã bị chia ra từ lúc nào. Những kẻ chạy theo phía sau dù đã cố hết sức đuổi theo, nhưng khoảng cách với đám chạy trước ngày một kéo dài.
Hai người có thể suy đoán ra, lũ chạy trước hẳn là người biến dị còn lũ chạy sau là người bình thường.
Cái này để Đổng A nảy ra một ý tưởng, muốn tận dụng cơ hội tiêu hao bớt sinh lực địch. Dù sao chạy theo sau 30 người kia có mang súng đi chăng nữa, không có 20 tên biến dị đi trước bảo vệ, đối với 2 người bọn hắn chỉ là cừu non mà thôi.
Nghĩ liền làm Đổng A và Sở Tuyết liền một đường theo sau, đợi đến cự ly cách xa đầy đủ, liền trực tiếp nhảy vào trong đội hình - đã bị địa hình chia cắt thành hàng dài kia, vô tình chém giết.