Chương 12
Bắp thịt toàn thân Ngân Hổ đột nhiên xoắn suýt lên thành từng khối từng khối như muốn nứt toạc ra, vòng sắt khóa chân trước bên phải cũng bị nó bứt bay ra ngoài.
Cả người nó nâng lên, ngẩng đầu hung ác hướng về Lâm Gia rống to một tiếng, thanh âm quanh quẩn vang vọng trong phòng giám sát, cửa kính cũng bị tiếng gầm làm rung động kịch liệt như sắp vỡ nát.
Nhân viên y tế sợ tới mức kêu sợ hãi mở cửa chạy ra ngoài, sắc mặt Hoffman trắng bệch, tay trái khẽ xoa ngực, trên mặt xẹt qua một tia thống khổ, tay phải cầm súng không khống chế được mà nhẹ nhàng run rẩy.
Ngân Hổ phát hiện bản thân bị khóa ở trên giường, điên cuồng rống lên ra sức vùng vẫy, hai cái vòng sắt khóa chân sau rất nhanh cũng bị bung ra.
Hoffman nhắm mắt lại căng môi chịu đựng nỗi khiếp sợ trong lòng, một lần nữa nâng lên cánh tay phải nhắm ngay Ngân Hổ.
Anh đang chuẩn bị kéo cò súng, đúng lúc Corey xông vào bắt lấy tay phải nhấc lên, một tiếng súng nổ vang lên, viên đạn bắn thủng trần nhà.
Một bóng dáng hồng nhạt xẹt qua người bọn họ, cầm lấy ống tiêm thuốc mê trên bàn, nhào về phía hổ trắng đang giãy dụa kịch liệt, không để ý cả người bị hổ trắng đầy máu làm vấy bẩn, mở ra hai tay một phen ôm cổ của nó, kề môi vào lỗ tai nó hô lớn: "Ngân Hổ!! Bình tĩnh một chút!! Ta là Lâm Gia!!"
Ý thức đã bắt đầu tan rã Ngân Hổ làm sao có thể nghe được Lâm Gia nói gì, nó cuồng bạo mà vùng vẫy cái cổ, Lâm Gia bị một lực lớn hất hai chân lên khỏi mặt đất, nửa người bị hung hăng đụng đến xe đẩy y tế bên cạnh.
Xe đẩy bị cô đụng làm toàn bộ dụng cụ đổ ra hết, dụng cụ phẫu thuật rơi đầy đất, thậm chí có mấy chuôi dao còn bay lên ghim vào vách tường.
Lưng và hai chân Lâm Gia truyền đến đau nhức suýt chút nữa làm cho cô hít thở không thông, bên thắt lưng bị móng vuốt của Ngân Hổ cào thành mấy đường, cô gắt gao cắn răng nuốt tiếng kêu đau đớn xuống. May mắn Ngân Hổ vẫn còn một chút lý trí, vừa rồi là cô liều ch.ết bám lấy da lông trên cổ Ngân Hổ, nên cả người mới không bị quăng đi, còn không mấy cái dao phẫu thuật bị hất đi kia sẽ đâm hết lên người cô.
Khứu giác nhạy bén của Ngân Hổ đột nhiên ngửi được mùi máu tươi quen thuộc, thân thể đột nhiên cứng đờ đình chỉ mọi hoạt động. Nó là tiểu hổ mà Lâm Gia tự tay nuôi lớn, từ trong xương tủy đã sớm khắc sâu mùi máu của Lâm Gia, Lâm Gia bị thương đã gọi về được một tia lý trí của Ngân Hổ.
Ngân Hổ hơi mở miệng trầm trọng thở hào hển, đồng tử màu đỏ kịch liệt co rút lại.
Một lát sau Ngân Hổ hồng hộc thở phì phò, chậm rãi cúi người xuống nằm sát trên giường sắt, thu hồi móng vuốt dùng sức bấu ở trên giường, thân thể không nhịn được run rẩy, cực lực áp chế trong xúc động mãnh liệt muốn tàn sát bừa bãi trong đầu.
Lâm Gia phát hiện biến hóa của Ngân Hổ, cô ngẩng đầu phát ra tiếng gọi nhẹ nhàng từ trong cổ họng: "Ngân Hổ, Ngân Hổ..."
Con mắt Ngân Hổ run rẩy, nửa ngày sau mới cứng ngắc quay đầu nhìn Lâm Gia, màu đỏ như máu trong mắt chậm rãi tản ra một chút ánh sáng.
Lâm Gia tiến tới đặt trán cô kề lên trán Ngân Hổ, nhìn vào đôi mắt nó, ôn nhu nói: "Ta ở đây, Ngân Hổ, ngươi phải kiên trì. Ta không sao, ngươi cũng không được phép có việc gì, cũng không cho phép phát cuồng, không cho phép từ bỏ, có nghe hay không..."
Đôi mắt Ngân Hổ rung động kịch liệt, màu đỏ như máu nhạt đi không ít, lộ ra một chút màu lam trong suốt. Nó khò khè vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ mặt Lâm Gia, nhưng rất nhanh liền cúi đầu đem đầu chôn ở trong chân trước, toàn thân khắc chế không được không ngừng co rút, miệng phát ra thanh âm gầm nhẹ đè nén thống khổ.
Lâm Gia buông tay ra, nhịn đau cố hết sức đứng lên, thuần thục đem thuốc gây mê tiêm vào thân thể Ngân Hổ.
Một lát sau, Ngân Hổ dần dần không còn rung động nữa, đôi mắt nửa khép hờ, hô hấp trong nháy mắt cũng khôi phục ổn định.
Lâm Gia dùng băng gạc lau đi máu trộn lẫn với nước bọt bên miệng nó, cúi người ôm lấy cổ nó, đem đầu dán ở bên tai nó, ngón tay nhẹ nhàng chải vuốt từng sợi lông mềm mại trên cổ nó, vừa phát ra tiếng rù rì trấn an trầm thấp như tiếng mèo.
Ngân hổ nghe nghe, ánh mắt dần dần tan rã, đồng tử dần dần phóng đại, không bao lâu liền nhắm lại đôi mắt chìm vào ngủ say.
Đám người Healy ở viện điều trị nghe được tiếng súng vang thì vội vàng chạy vào, bọn họ thấy được toàn bộ quá trình Lâm Gia trấn an Ngân Hổ, vừa e ngại vừa kinh dị lại bội phục nhìn Lâm Gia.
Hoffman dùng sức bỏ tay Corey ra, xông lên trước đem dụng cụ thăm dò một lần nữa gắn vào trên người Ngân Hổ.
Khởi động dụng cụ, cho thấy nhiệt độ cơ thể của Ngân Hổ đã giảm xuống một chút, nhưng số liệu các hạng mục kiểm tr.a triệu chứng bệnh cũng không dừng biến hóa, vẫn chưa ổn định.
Hoffman đổi một đôi bao tay khác, lấy ngón tay quét một chút vết máu màu tím đã bắt đầu đọng lại trên miệng vết thương của Ngân Hổ, tay nhẹ vân vê ngửi ngửi một chút, lông mi nhăn càng chặt.
Anh ngẩng đầu nhìn Ngân Hổ, lại gặp đôi mắt lóe sáng của Lâm Gia, không khỏi ngẩn người.
Lâm Gia nhanh chóng rũ mi mắt xuống, không để cho Hoffman bắt được ưu tư trong mắt cô.
" Thượng tá Hoffman..." Khi Lâm Gia ngẩng đầu lần nữa, trong mắt chỉ còn lại cầu xin, cô ôm lấy Ngân Hổ không chịu buông tay, thành khẩn thỉnh cầu nói: " Vừa rồi ngài cũng thấy đó, cho dù Ngân Hổ thống khổ đến thế nào đi nữa cũng có thể nghe hiểu của lời nói của tôi, nó không có biến thành zombie, cũng không có đả thương người khác, nó thật sự có thể chịu người khác khống chế. Ngài không phải muốn đưa nó đến thủ đô sao, tôi nguyện ý toàn lực hiệp trợ các ngài. Có tôi đi cùng, Ngân Hổ tuyệt đối sẽ không làm tổn thương con người. Cho nên, trong lúc này xin ngài đừng dễ dàng giết nó như vậy nữa, có được không?"
Hoffman nhìn chăm chú vào Lâm Gia, ánh mắt lóe lên ánh sáng bất định.
Anh không có trả lời Lâm Gia, xoay người lạnh lùng nhìn lướt qua nhân viên bảo hộ đang lục tục trở lại phòng giám sát, lạnh giọng mệnh lệnh nói: "Trước khi hổ trắng này tỉnh lại, làm tốt tất cả công tác chuẩn bị, không cho phép xảy ra sơ xuất."
Corey đi qua đỡ Lâm Gia lên, nhìn đầu gối bầm tím và vết cào ướt đẫm máu trên thắt lưng cô, tim co rút đau đớn lợi hại, xoay người ôm Lâm Gia lên.
Lâm Gia thình lình bị anh bế lên, hoảng sợ, theo bản năng giật mình tránh né.
Corey buộc chặt cánh tay, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Cô bị thương, không cần lộn xộn."
Lâm Gia cũng rõ ràng thương thế của bản thân, vì thế không hề nhúc nhích, mà thành thật tựa vào trong ngực Corey, để anh ôm cô đến trên giường y tế ở phòng kế bên.
Corey gọi bác sĩ tới giúp cô xử lý vết thương, mà đám người Healy bị anh lấy lý do gây trở ngại trị liệu mà toàn bộ bị ngăn ở ngoài cửa không cho phép tiến vào.
Người bác sĩ trẻ tuổi đỏ mặt nói với Lâm Gia một tiếng thật có lỗi, mới bắt đầu bắt tay xử lý vết thương trên người cô.
Bởi vì vị thương ở vùng lưng và thắt lưng, nên chỉ có thể cắt quần áo trên lưng mới có thể xử lý được.
Ngân Hổ cũng không có trực tiếp công kích Lâm Gia, vết cào trên lưng Lâm Gia là do lúc Ngân Hổ vùng vẫy muốn thoát ra mà đầu ngón tay không cẩn thận cắt trúng cô, đã sớm cầm máu, cũng không có nghiêm trọng gì nhiều, khử trùng bôi thuốc, băng bó đơn giản một chút là được.
Nhưng phần lưng bị đụng lại có vẻ nghiêm trọng, khi bác sĩ cắt áo Lâm Gia, lộ ra một mảng lớn da thịt bị máu ứ đọng. Corey choáng váng hít sâu một hơi, trong mắt tràn đầy thần sắc đau lòng, thật hận người bị thương không phải là anh.
Bác sĩ đè mảng da thịt bị máu ứ đọng kia kiểm tr.a xem có bị gãy xương hay không, Lâm Gia lập tức đau đến lưng cứng đờ, dùng sức bắt lấy lan can giường bên cạnh. Cô cắn chặt môi dưới không rên một tiếng, cố im lặng để cho bác sĩ xử lý vết thương, không bao lâu trên trán liền chảy ra một tầng mồ hôi.
Một bàn tay ấm áp bao lấy mu bàn tay Lâm Gia, cầm chặt bàn tay mềm mại của cô, mồ hôi trên trán bị người dùng vải bông ôn nhu lau đi.
Mặt Lâm Gia trắng bệch căng cứng từ từ ngẩng đầu, đối diện với mắt thâm thúy của Corey. Tầm mắt hai người giao nhau trong chốc lát, Corey khẩn trương mím môi hơi hơi cong lên, cười cười cổ vũ cô, ôn nhu nói: "Chịu đựng một chút, rất nhanh là tốt rồi."
Lâm Gia đau đến không có cách nào nói chuyện, khẽ gật đầu, nhắm mắt lại không tiếng động chịu đựng.
Bác sĩ rất nhanh xử lý tốt chỗ bị thương, nói với Corey: "May mà không có gãy xương, có mấy vùng thịt mềm hơi bầm tím một chút, cũng không nghiêm trọng lắm, mỗi ngày uống thuốc đúng giờ với lại nghỉ ngơi nửa tháng là ổn rồi."
Corey thở dài nhẹ nhõm một hơi, cởi quân phục của mình ra cẩn thận khoác lên lưng Lâm Gia: "Cô bị thương hành động không tiện, tôi đi nói chuyện với Hoffman một lát, tạm thời cô ở lại khu D9 dưỡng thương, để cho cậu ta mang Devic và Ngân Hổ đi trước, qua mấy ngày chúng ta lại khởi hành sau."
Lâm Gia cả kinh, nhanh chóng bắt lấy tay anh, vội vàng nói: "Không cần đâu, thượng tá Corey! Mấy vết thương này không còn gì đáng lo nữa, tôi cam đoan sẽ không làm chậm trễ mọi người. Tôi phải đi cùng tổ đặc phái, chỉ có tôi mới có thể khống chế được Ngân Hổ. Nếu tôi không đi theo, nếu như Ngân Hổ đột nhiên phát cuồng, thượng tá Hoffman nhất định sẽ giết nó."
Corey do dự một chút, mặc dù anh không đành lòng, nhưng chung quy cũng không thể lờ đi ánh mắt cầu xin của Lâm Gia, rốt cuộc anh bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, vỗ vỗ tay nàng, trấn an nói: "Được rồi, tôi không nói."
Lúc này Lâm Gia mới yên lòng, nhìn Corey mà vui sướng cười cười: "Cám ơn anh..." Bởi vì lúc nãy phải nhịn đau đớn nên bên khóe mắt vẫn còn một chút nước, càng làm cô thêm xinh đẹp ôn nhu.
Corey nhìn thấy tim khẽ động, từ đôi mắt chuyển xuống môi mọng oánh nhuận vẫn còn in dấu răng, lập tức cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Yết hầu lăn lên lăn xuống, khuôn mặt rám nắng im lặng hiện lên đỏ ửng.
Anh cố tự trấn định lòng mình, xoay người ôm Lâm Gia lên: "Tôi đưa cô trở về." Lâm Gia ân một tiếng, vươn tay nắm lấy quần áo Corey ổn định thân thể. Cách lớp quần áo mỏng, từ ngực truyền đến xúc cảm ấm áp mềm mại, Corey tim đập lợi hại hơn.
Corey đi ra phòng y tế, không nhìn ánh mắt hâm mộ của đám cận thân hộ vệ kia, bước nhanh rời đi, đám người Healy thấy vậy cũng vội vàng đi theo.
Trở lại phòng khách, Corey ôm Lâm Gia tới trên giường trong phòng ngủ, Lâm Gia bị thương vùng lưng và thắt lưng bên trái, nên chỉ có thể nằm nghiêng ở trên giường. Corey không ra ngờ Lâm Gia lại chỉ định anh, sau khi đuổi hết tất cả sinh vật giống đực còn lại ra khỏi phòng ngủ, anh đi đến phòng tắm múc một chậu nước ấm đặt ở bên giường, lại tìm một cái khăn mặt ngâm vào trong nước.
Corey vắt cho ráo nước, lấy quân phục khoác cho Lâm Gia xuống, giúp cô chà lau máu vấy bẩn trên người một chút.
Lâm Gia cảm thấy trên người chợt lạnh, vội vàng kéo chăn che khuất ngực, mặt quẫn bách đỏ bừng. Cô vẫn không có cách gì thích ứng cái loại thân cận chiếu cố này, lắp bắp nói: "Tôi, tôi tự mình làm..."
Corey lúc này không có đáp ứng cô, cự tuyệt rất kiên quyết: "Không thể." Nói xong nhiêm mặt lấy khăn lau vết máu trên người Lâm Gia, lực tay cực kì nhẹ nhàng, như sợ khí lực quá lớn sẽ làm đau Lâm Gia.
Lâm Gia cũng không kiên trì nữa, chỉ nhắm lại đôi mắt im lặng để cho anh chà lau thân thể.
Da thịt non mềm trơn mượt tràn đầy co dãn,phần lưng dịu dàng và đường cong uyển chuyển của Lâm Gia ngay trước mắt Corey, anh cơ hồ phải dùng hết tự chủ mới khắc chế được chính mình không đi hôn lên khối thân thể xinh đẹp này.
Bốn phía xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh, chỉ nghe mỗi tiếng hít thở của hai người. Sau nửa ngày, Lâm Gia mới nghe được Corey khàn khàn nói: "Lần này là tôi thất trách, không có bảo vệ cô cho tốt. Về sau, sẽ không bao giờ phát sinh chuyện như vậy nữa." Lâm Gia mở mắt, nhẹ mím môi, không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ đành im lặng không nói.
Hoffman theo thiếu tướng Clermont từ trong văn phòng đi ra, không đi được bao lâu thì gặp Tân Hiểu đang từ đối diện đi tới.
Hoffman đứng lại, làm một cái quân lễ với Tân Hiểu: "Phu nhân, chào ngài."
Tân Hiểu dịu dàng cười một tiếng: "Tướng quân có ở đây không?"
"Có, thưa phu nhân."
Tân Hiểu gật gật đầu, nhìn thoáng qua Hoffman một cái xong liền đi thẳng đến văn phòng. Sau khi đi được vài bước thì dừng lại xoay người gọi Hoffman, chần chờ một chút sau đó cười nói: " Cá nhân tôi cảm thấy, ngài không nên mang hổ trắng đi, nó ở lại khu D9 để chúng tôi quan sát có vẻ tốt hơn. Dù sao đối với nơi chuyên ngành nghiên cứu virus động vật zombie như chúng tôi, thì cho dù là sở nghiên cứu bệnh dịch của thủ đô cũng so ra kém khu D9."
Hoffman ánh mắt chợt lóe, mỉm cười nói: "Thật xin lỗi, phu nhân. Bộ chỉ huy tối cao đã truyền xuống chỉ thị, lệnh tổ đặc phái phải đem hổ trắng về thủ đô quan sát nghiên cứu."
Tươi cười của Tân Hiểu lập tức có chút cứng ngắc, trong mắt xẹt qua một tia cáu giận, nhưng cô ta rất nhanh khôi phục lại thần thái tao nhã tự nhiên: "Tôi cũng chỉ đề nghị vậy thôi, mọi chuyện đương nhiên phải nghe theo bộ chỉ huy tối cao an bài." Nói xong xoay người bước nhanh rời đi.
Hoffman trầm mặc nhìn bóng dáng của cô ta, mãi đến khi cô ta đi vào văn phòng thiếu tướng thì mới xoay người rời khỏi.
Clermont đang ngồi ở sau bàn công tác xem văn kiện, nhìn thấy Tân Hiểu đi theo phía sau vệ binh bước vào, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
Sau khi người vệ binh rời khỏi văn phòng, hắn liền vui sướng đứng lên, bước nhanh tiến lên ôm Tân Hiểu vào trong lòng: "Sao em lại tới đây?"
Tân Hiểu ôn nhu cười nói: "Anh dạo này bề bộn nhiều việc, trừ thời gian dùng cơm còn lại em khó được gặp anh. Anh đã không có thời gian tới tìm em, vậy em chỉ còn cách đến gặp anh."
Trong mắt Clermont tràn đầy trìu mến, hắn cúi đầu ngậm lấy môi Tân Hiểu.
Sau một hồi hai người âu yếm vành tai chạm tóc mai thì Clermont mặt mang áy náy vùi đầu bên cô tai nhẹ giọng nói: "Thật lâu không có ở cùng em, thật là có lỗi... Hôm nay phải triệu tập sĩ quan họp chọn lựa ra quân đoàn hộ tống tổ đặc phái, chỉ sợ sẽ làm việc đến tối, lại không có cách nào ở cùng em, em không cần chờ anh..."
Hắn dừng một chút, có chút không tình nguyện nói: "Anh cho Kiều An nghỉ mấy ngày, giờ chắc hắn đã trở lại quân doanh, để hắn ở cùng em đi."
Tân Hiểu ở trong ngực hắn cười nhẹ một tiếng, hai tay gắt gao ôm Clermont, ngẩng đầu kiễng chân hôn khóe môi Clermont một chút, sau đó lại một lần nữa cùng hắn dây dưa thật lâu, mãi đến khi hô hấp của hai người đều có chút dồn dập mới buông nhau ra.
Tân Hiểu nhìn Clermont, trong mắt tràn đầy nồng đậm quyến luyến, ngón tay thon khẽ vuốt cằm cương nghị của hắn, chọt chọt mũi hắn, dịu dàng nói: "Anh đó, lúc nào cũng nói một đường nghĩ một nẻo, anh chính là một cái bình dấm chua thật lớn, trong lòng rõ ràng không muốn để Kiều An gặp em, còn giả bộ rộng lượng. Đừng cho là em không biết, anh cố ý thăng chức cho anh ấy, lệnh anh ấy tiến hành huấn luyện bí mật cho đám tân binh trong quân doanh kia, một lần là đi luôn hơn nửa năm, ngay cả một ngày nghỉ cũng không cho anh ấy."
Clermont bắt được bàn tay mềm của cô đưa lên môi khẽ hôn, thở dài: "Không sai, anh chính là không có cách nào chịu được cùng người đàn ông khác chia sẻ em, nhìn thấy Kiều An liền chán ghét liền ghen tị. Thật hy vọng anh có thể nhanh chóng thăng lên cấp thượng tướng, có thể chính thức trở thành người chồng hợp pháp duy nhất."
Ánh mắt Tân Hiểu liền âm u, cô nhắm mắt lại chôn mặt vào ngực Clermont, nửa ngày mới nhẹ giọng nói: "Em cũng hy vọng ngày đó nhanh đến."
Sau khi dùng xong bữa tối Tân Hiểu liền trở về phòng mình, tắm rửa sạch sẽ rồi chỉ mặc một chiếc áo ngủ bán trong suốt mỏng manh liền đi ra, mà giờ phút này trong phòng đã nhiều thêm một cái bóng dáng cao lớn.
"Hiểu Nhi, anh rất nhớ em..." Thanh âm Kiều An hùng hậu từ tính, hắn yên lặng nhìn Tân Hiểu, ánh mắt thâm tình lưu luyến nhìn qua thân thể mềm mại của cô, sau đó mở rộng hai tay.
Tân Hiểu vui mừng chạy tới chỗ Kiều An, nhào vào lòng hắn ôm ấp, cánh tay ngọc mảnh khảnh vòng ở cổ hắn: "Em cũng rất nhớ anh, Kiều An..."
Kiều An gắt gao ôm cô, giống như muốn đem thân thể cô hòa nhập vào người hắn, hắn gấp đến không thể chờ cúi đầu bắt giữ môi mọng của cô, dùng sức trằn trọc hút.
Tân Hiểu nhẹ ngâm một tiếng, thân thể nhất thời mềm nhũn ở trong lòng Kiều An, cơ thể chặt chẽ dán ở trên thân hình to lớn của hắn mà nhẹ nhàng vặn vẹo, rất nhanh đã châm ngòi dục vọng của hắn đến mức gần như muốn nổ tung.
Kiều An thở hào hển ngẩng đầu, đôi mắt màu nâu hừng hực lửa dục. Hắn bế ngang Tân Hiểu ném lên trên giường, hơi thô bạo kéo áo ngủ trên người cô xuống, khi hắn phát hiện Tân Hiểu không mặc áo lót, thì lửa dục trong mắt càng lớn.
Kiều An nhanh chóng cởi bỏ tất cả chướng ngại vật trên người, hướng về Tân Hiểu đè ép xuống, thân hình cường tráng bao phủ toàn bộ cơ thể yêu kiều nhỏ bé của cô, rất nhanh trong phòng vang lên tiếng thở dồn dập thô suyễn của đàn ông và tiếng rên rỉ yêu kiều của phụ nữ, rất lâu sau, mây mưa mới tan đi.
Tân Hiểu mi dài che khuất mắt đẹp, ghé vào trong ngực dày rộng của Kiều An, tựa hồ cực hạn vui vẻ lúc nãy còn chưa tan hết.
Bàn tay to lớn của Kiều An nhẹ vỗ về cái lưng trần trụi mềm nhẵn của Tân Hiểu, cảm giác thoải mái từ trên lưng truyền đến, Tân Hiểu thích ý thở dài, cọ cọ vào trong ngực Kiều An.
Sau khi Kiều An hôn hôn tóc đen của cô xong, mới oán giận nói: "Clermont càng ngày càng muốn độc chiếm em, còn dám lợi dụng chức quyền đem anh điều đi chỗ khác, làm hại anh quanh năm suốt tháng khó được ở với em mấy ngày. Nếu không phải pháp luật quy định hắn không thể độc chiếm em, thì cho dù không có anh cũng sẽ có người khác cùng hắn chia sẻ em, hắn sẽ sớm phái anh đến quân đoàn tiên phong chịu ch.ết đi."
Tân Hiểu mở mắt ra, hôn lồng ngực hắn một cái, ôn nhu nói: "Kiều An, Clermont không phải người như vậy, anh ấy sẽ không cố ý làm khó dễ anh. Năm nay khu D9 phái tới rất nhiều tân binh, đại bộ phận đều là bộ đội đặc chủng đang trong thời kì đào tạo, không phải tùy tiện người nào cũng đều có thể thuần phục bọn họ. Clermont tín nhiệm anh, mới cho anh đi huấn luyện đám tân binh này. Anh và anh ấy đều là người đàn ông mà em yêu nhất, em sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ với các anh."
Kiều An kích động ôm chặt Tân Hiểu: "Anh biết, Hiểu Nhi, anh biết."
Khóe môi Tân Hiểu kín đáo khẽ nhếch, cô đứng thẳng dậy nhìn chăm chú vào Kiều An: "Kiều An, anh có thể giúp em một việc hay không?"
"Em nói đi, anh khẳng định hỗ trợ." Kiều An mỉm cười khẽ vuốt khuôn mặt Tân Hiểu, đối với lời nhờ vả của cô, Kiều An cho tới bây giờ cũng chưa từng từ chối, chỉ sợ Tân Hiểu gọi hắn đi ch.ết, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Tân Hiểu thấp giọng nói: "Em đã khuyên Clermont đồng ý cho anh gia nhập quân đoàn hộ tống tổ đặc phái của khu D9, em muốn anh làm..."
**********
Hôm nay Lâm Gia phải ăn bữa tối ở trên giường, Corey không cho cô xuống giường nửa bước, ngay cả đi toilet cũng là ôm cô đi. Đương nhiên anh chỉ là ôm cô đến toilet, xong liền đóng cửa chờ ở bên ngoài.
Đến buổi tối ngủ, lưng Lâm Gia đau đến không ngủ được, Corey không dám cho cô dùng loạn thuốc giảm đau, nên chỉ dùng khăn mặt bao túi nước ấm lại, xong rồi cẩn thận giúp cô đắp lên lưng làm tan vết bầm.
Sau một hồi, Lâm Gia cảm giác đau đớn hơi giảm, rốt cục chậm rãi ngủ. Mà Corey thì cả một đêm không dám ngủ say, sợ Lâm Gia buổi tối lúc ngủ sẽ đột nhiên phát sốt, nhưng may mà thể chất Lâm Gia khá tốt, ngủ một đêm tới sáng mà vẫn không bị gì.
Sáng sớm, Lâm Gia đã bị Cain lớn giọng đánh thức, chỉ nghe anh ở ngoài cửa lo lắng ồn ào: "Corey! Cậu đi ra đây nhanh lên! Chúng ta có phiền toái! Nhanh đi ra đây!!"
Corey đè Lâm Gia lại, ý bảo cô tiếp tục nghỉ ngơi, sau đó nhanh chóng mặc quần áo, mở cửa, một phen đẩy Cain muốn nhào vào trong ra, tức giận nói: "Cậu đánh thức Lâm Gia đó có biết không! Có việc gì quan trọng mà sáng sớm cậu đã chạy loạn tới đây, chẳng lẽ là tối hôm qua zombie cắn mông cậu sao?"
Cain không cam lòng mà rướn cổ nhìn vào trong phòng ngủ, mới buồn bực trả lời: "So với chuyện zombie cắn mông của anh đây thì chuyện kia còn khó giải quyết hơn! Hai cái tên trứng thối của không quân 27 vừa tới khu D9, bọn họ còn nói muốn gia nhập quân đoàn đặc chủng hộ tống tổ đặc phái đi thủ đô!"