Chương 50-2
LCô đang định mở miệng nói cảm ơn chợt nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Lannok, rồi mập mờ nói: “Như thế nào có thoải mái không? Honey, kĩ thuật làʍ ȶìиɦ của tôi tuyệt đối còn lợi hại hơn, em nhất định phải thử nha.” Vừa nói ngón tay vừa di chuyển đến vùng thái dương, cố ý dừng lại bên vành tai nhẹ nhàng vuốt tóc, đầu ngón trỏ như vô tình mà cố ý nhẹ nhàng vuốt ve vành tai nhạy cảm.
Lâm Gia giật thót một cái, cánh tay và cần cổ trong nháy mắt nổi lên một tầng da gà, lời cảm ơn đến bên khóe miệng lại nuốt vào trong bụng. Cô làm sao có thể quên được Lannok là một tên đẹp trai nhưng bản chất vô lại chứ.
Lannok gội sạch sẽ xà phòng trên đầu Lâm Gia. tìm khăn lông lau khô tóc cho cô, sau đó đứng bên cạnh tiếp tục nói khoác năng lực X của mình xuất sắc như thế nào.
Lâm Gia nhắm mắt lại dùng sức chà xát tóc, cố gắng coi những lời Lannok nói như tiếng muỗi bên tai, nhưng đến khi cô nghe thấy Lôi nói nếu như có cuộc thi Kĩ năng X nhất định anh sẽ giành phấn thắng thì không thể nào nhịn được nữa. Lâm Gia quyết định phải đánh gãy cái ý tưởng đó của anh, vì vậy mở miệng cắt đứt câu nói của anh: “Thượng tá Lannok, em không muốn chọn một người có kinh nghiện X phong phú làm bạn, anh đừng tốn nước miếng nữa.” ()
Động tác của Lannok chợt cứng đờ, tựa như bị Lâm Gia đả kích, buồn bực nói: “Thật không….” Lâm Gia chắc chắn gật đầu một cái, khẳng định nói: Tất nhiên.”
Lời còn chưa dứt đã nghe thấy Lannok phấn khích kêu to: “Thật khéo thật khéo,! Anh là xử nam, vô cùng hợp với điều kiện của Honey! Anh còn đang lo lắng Honey chê anh chỉ có lí thuyết mà không có kinh nghiệm thực tế, hắc hắc hắc…..” Lâm Gia run lên, khăn lông đang cầm trên tay cũng rơi xuống.
Lannok ôm chặt cánh tay cô, khuôn mặt trịnh trọng: “ Honey đừng lo lắng, anh mặc dù thật sự chưa có làm nhưng kiến thức lý luận đã học vô cùng nhuần nhuyễn, chắc chắn sẽ rất nhanh tiến bộ, đảm bảo sẽ làm em thấy thoải mái….”
“Dừng lại!” Lâm Gia vội vàng bịt miệng Lôi lại, chỉ sợ nếu anh còn nói tiếp, chỉ sợ còn phân tích rõ cả các động tác khi X ra mất. Người này thật đúng là vô sỉ không còn chỗ để nói.
“Bọn Ngân Hổ đâu?” Lâm Gia kéo bàn tay đang nắm tay cô xuống, không tự nhiên mà nói sang chuyện khác.
Lannok cố ý lộ ra khuôn mặt thất vọng, buông tai ai oán: “Vì để em an tâm tắm, anh đã bắt bọn họ đi xa rồi. Ai, anh cũng nên nhận rõ thực tế, honey quan tâm đến nhóm nửa thú hơn tôi. Thật ra anh cũng rất tốt mà, ưu điểm rất nhiều, so với Dick và Ngân Hổ cũng không hề kém.”
Lâm Gia nhặt khăn lông lên, ném vào ngực Lannok: “không phải em nói anh không tốt. Ừ cảm ơn anh đã giúp e gội đầu.” Lannok nhếch miệng: “Honey, trong mắt em có phải anh chỉ tốt được mỗi việc giúp em gội đầu không?” Lâm Gia giở khóc giở cười, nhức đầu vỗ chán: “ Em không nói như vậy.”
“Được rồi, không đùa nữa.” Lannok nhịn cười, khom lưng ôm lây Lâm Gia: “ Em vẫn chưa hoàn toàn bình phục, đi ăn điểm tâm một chút rồi uống thuốc.”
Nhóm nửa thú vẫn đang chờ bên ngoài cửa thấy Lannok ôm Lâm Gia đi ra lập tức vây quanh đến. Lannok không thể làm gì khác hơn là đặt Lâm Gia xuống, sau đó lại nhanh chóng đẩy nhóm nửa thú ra ngoài. ()
Lâm Gia đưa tay vuốt vuốt đám lông xù trên đầu nhóm nửa thú, đến Dick thì tay lại run lên dừng lại giữa đường. Cô nhìn vào cặp mắt màu lam nhạt của Dick, trong đầu lại hiện lên cảnh triền miên cùng anh trong lều sáng nay, mặt lại nóng lên. Ánh mắt Dick dịch chuyển, há mồn ngậm lấy đầu ngón tay cô, đầu lưỡi khẽ ɭϊếʍƈ.
Ngân Hổ thấy thế trừng mắt, nổi cơn ghen, dùng lực đẩy Dick ra, quay mặt ủy khuất nhìn Lâm Gia, nổi “dấm chua.” Lâm Gia cười cười đưa tay vỗ vào ót Ngân Hổ. Ngân Hổ chợt đứng dậy đi vòng quanh hai vòng, khò khè dán sát vào người cô, dụi dụi đám lông xù trên đầu vào ngực cô. Đưa lỗ mũi vào ngực cô ngửi ngửi một cái, ánh mắt sáng lêm. Anh ngẩng đầu ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ trên mặt Lâm Gia rồi xoay người chạy vào trong rừng, thân anh nhanh chóng đã mắt hút.
Lannok thấy kỳ quái sờ sờ gáy, hỏi Lâm Gia: “Ngân Hổ làm sao vậy?’ Lâm Gia sờ sờ cái bụng rỗng đang réo lên, lúng túng cười: “Có lẽ Ngân Hổ vì tôi đi săn….” Anh đúng là một con hổ biết quan tâm.
Lannok ồ lên một tiếng, giảo hoạt cười nói: “Honey, em vừa mới khỏe lên, vết thương còn chưa khỏi hẳn, chỉ có thể ăn nhẹ một chút, thịt nướng không thể ăn nhiều. Con hổ kia….cũng không phải chỉ hái rau dại đi.” Dick nheo mắt lại nhìn Lôi, đúng là một giống đực gian trá.
Lannok nhanh chóng lấy balo của anh đến, từ bên trong móc ra một bọc gì đó màu xanh lá cùng một ổ bánh mì đen, hả hê khoe khoang: “Buổi sáng anh đi một vòng quanh rừng lại phát hiện ra không ít rau dại, thuận tay hái một chút rửa sạch sẽ mang về. Honey, anh làm sandwich dau dại cho em nè. Tay nghề nấu nướng của anh rất được, bảo đảm hương sắc đủ cả.”
“Em giúp anh, nấu ăn cũng là sở trường của em.” Lâm Gia vừa nghe đã thấy hứng thú, những ngày qua cô chỉ được ăn mỗi thịt nướng, miệng đã nhiệt cả lên rồi, vô cũng khát vọng được ăn chút rau dưa. ()
Lannok cũng tự nhiên hết sức vui vẻ: “ Được, có thể được ăn thức ăn tự tay Honey làm đúng là may mắn.”
Sư tử trắng- Dick cực kỳ đồng tình liếc nhìn phương hướng Ngân Hổ vừa dời đi, tìm một chỗ sạch sẽ lười biếng nằm xuống, duỗi thẳng tứ chi ngáp một cái thật to. Quả nhiên đối mặt với giống đực xảo trá như Lannok vẫn là nên lấy tĩnh đối chế động.Tân Hiểu vội vàng chạy đến phòng làm việc của Clermont, trong lòng như lửa đốt, không kịp để vệ binh thông báo, đã đẩy cửa vọt đến trước mặt Clermont: “Em nghe nói quân đoàn đặc chủng gặp phải giặc cướp tập kích, thiếu chút nữa bị tiêu diệt! Đã lâu như vậy mới báo cho em biết, vì sao anh lại gạt em!”