Chương 60-3

Tiếng cười im bặt mà chỉ nghe được tiếng Timo kêu gọi Emma, những người có mặt lòng đều trầm xuống.  Lâm Gia biết từ nhỏ Timo đã rất thích Emma, cảm tình đặc biệt thâm hậu. Lúc trước Timo nhìn thấy Dương Kiện mang Emma suy yếu rời đi, liền cho rằng Dương Kiện không sao thì Emma nhất định cũng sẽ không sao.


Dương Kiện áy náy cúi đầu, nắm chặt nắm đấm. Nếu có thể có cơ hội, anh nguyện ý dùng tính mạng của mình trao đổi Emma bình an trở về.


Lâm Gia vỗ vỗ bả vai Dương Kiện, hít sâu một hơi, tiến lên giữ chặt Timo, cố lấy dũng khí nhẹ giọng nói: "Timo, Emma không ở đây.  Thật xin lỗi, chúng tôi đã không thể bảo vệ cô ấy tốt, đã làm mất cô ấy, thật xin lỗi..."


Timo an tĩnh lại, đôi mắt màu vàng hoang mang nhìn Lâm Gia, nửa ngày sau ngập ngừng nói: "Đã làm mất?"
Lâm Gia cố nén chua xót trong lòng, cầm tay lớn của Timo: "Uh, Emma bị bọn cướp trộm đi, bất quá chúng ta nhất định sẽ tìm cô ấy trở về!"


Timo cầm ngược lại tay Lâm Gia, trong mắt tràn đầy không tin, anh mở mắt to, quay đầu nhìn Dương Kiện: "Đã làm mất?"
Dương Kiện không dám nhìn vào mắt anh, rũ mi mắt trầm giọng nói: "Thật xin lỗi, là lỗi của tôi..."


Timo rốt cục tin tưởng, anh đau lòng ôm lấy Lâm Gia, đầu lớn đặt trên vai cô, trong cổ họng phát ra tiếng hức hức trầm thấp bi thương.  Lâm Gia ôm lấy anh, khẽ vuốt đầu vai anh dịu dàng an ủi, không khí đột nhiên trở nên bi thương, tâm trạng mọi người đều rất nặng nề.


available on google playdownload on app store


Sau một hồi, Hoffman hắng giọng, mở miệng đánh vỡ bầu không khí áp lực: "Có một tin tức tốt, chúng tôi đã phát hiện được nguyên tố thúc đẩy nửa thú hoàn thành tiến hóa cuối cùng, đang tiến hành nghiên cứu chế tạo thuốc tương quan. Còn có Dick và Ngân Hổ đã tiến vào giai đoạn dị biến hoàn toàn sớm hơn dự kiến, hai ngày này rất có thể sẽ biến thành hình người."


Lâm Gia vội hỏi: "Tôi có thể gặp bọn họ đúng không?"


Hoffman gật gật đầu: "Tôi sẽ nhanh chóng giúp cô sắp xếp, tiệc tối tôi sẽ phái người tới đón Timo, cậu ấy còn phải làm một số kiểm tra. Còn có, ngày mai thượng tướng Rick muốn gặp cô, ngài ấy muốn trao đổi chuyện mãnh thú dị biến với cô." Anh dặn dò Dương Kiện vài câu sau liền đi khỏi.


Dương Kiện mệt mỏi thở dài, nói với Lâm Gia: "Thượng tướng Rick chờ tới bây giờ mới mở miệng, hẳn cũng đã chịu không ít áp lực. Em đừng rất lo lắng, anh sẽ đi với em, để anh đến nói với ngài ấy." Lâm Gia mím môi không nói, trong lòng thầm đoán mục đích Rick muốn gặp cô.


Hoffman trở lại sở phán quan, sai người đưa Dạ Hoàng đến phòng thẩm vấn.


"Tôi không muốn tốn thời gian với cậu." Hoffman tựa vào trên ghế, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Dạ Hoàng đầy người là vết thương cùng với tứ chi đang mang xiềng xích nặng nề, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn: "Quân đội Liên Bang đã khai chiến toàn diện với Roddy Elias, cho dù cậu có cứng đầu ch.ết cũng không khai ra vị trí căn cứ thì sớm hay muộn gì chúng tôi cũng sẽ tìm được nó."


Thân thể Dạ Hoàng run lên, vẫn cúi đầu không nói.
Hoffman không nhanh không chậm nói: "Cậu đã không còn giá trị lợi dụng, vậy tôi cũng nên dừng hết tất cả việc điều trị cho Dạ Lam." Dạ Hoàng ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt vằn đỏ hung ác trừng mắt nhìn Hoffman.


Hoffman không thèm để ý, anh lật giở hồ sơ Dạ Lam: "Tư liệu ghi chép Dạ Lam sát hại qua không ít binh lính của Liên Bang, cho nên cho dù là ch.ết cũng phải nhận hình phạt. Bất quá cậu yên tâm, tôi sẽ sử dụng thuốc độc tốt nhất, sẽ không làm cho cậu ta đau đớn thật lâu..."


"Câm miệng!!" Dạ Hoàng điên cuồng hét lên đánh về phía Hoffman, quân cảnh bên cạnh nhanh chóng bắt lấy hắn, giơ gậy lên đập mạnh vào đầu gối hắn. Dạ Hoàng nặng nề quỳ rạp xuống đất, lồng ngực phập phồng kịch liệt, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, đôi mắt phun lửa, gắt gao nhìn chằm chằm Hoffman, như là muốn cắn xé anh.


Hoffman yên tĩnh nhìn thẳng hắn, ánh mắt lạnh như băng.
Thật lâu sau sau Dạ Hoàng mới suy sụp rũ mi mắt, cúi đầu khan giọng khẩn cầu: "Tôi nguyện ý nói ra vị trí tổng bộ căn cứ. Xin anh, chữa khỏi cho em trai tôi."
Hoffman lạnh lùng cười một tiếng: "Lợi thế của cậu đã hết."


Vẻ mặt Dạ Hoàng vặn vẹo, răng nanh cắn răng rắc, trước mặt một mảnh màu đỏ. Hoffman hờ hững nhìn hắn, khóe môi cong lên biên độ trào phúng.
Dạ Hoàng cuối cùng đầu hàng, hắn thống khổ nhắm mắt lại, gian nan nói: "Căn cứ ở xưởng quân đội và cung ứng năng lượng!"


Hoffman mở máy tính ra, bật bản đồ, mi mắt cũng không nâng: "Bây giờ liền nói cho tôi biết vị trí xưởng quân đội và căn cứ. Nếu cậu nói dối, tôi sẽ lập tức hạ lệnh chấp hành tử hình với Dạ Lam."


Thẩm vấn Dạ Hoàng giằng co suốt một ngày, cuối cùng lúc Hoffman đưa tới vị trí một căn cứ xưởng quân đội thì đã là rạng sáng. Anh nhìn điểm căn cứ lóe ra trên màn ảnh, âm thầm kinh hãi.


Căn cứ của bọn cướp Roddy Elias không coi ai vào đâu mà đặt ngay tại Liên Bang, nhưng đếm hơn mười năm vẫn hoàn toàn không bị phát hiện, điều này chỉ có thể nói rõ hai chuyện: một là bọn cướp Roddy Elias phỏng chừng mạnh hơn xa so với quân đội,  còn mặt khác chính là các ngành trong trung tâm thủ đô tất nhiên có nội gián gài vào, lặng yên không một tiếng động tiêu hủy toàn bộ tin tức mà quân đội đã nhiều năm điều tr.a căn cứ của chúng, chả trách đặc công tinh anh phái đi điều tr.a căn cứ đều tr.a không ra.


Dạ Hoàng nhìn chằm chằm vào Hoffman, đôi mắt che kín tơ máu không có một chút ủ rũ.
Hoffman mệt mỏi xoa trán: "Tiếp theo là vị trí căn cứ cung ứng năng lượng."
Dạ Hoàng ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi khô khốc: "Tôi muốn nhìn thấy Dạ Lam, xác định nó còn sống tôi mới có thể nói."


Hoffman nhìn thoáng qua Dạ Hoàng, khép bản đồ máy tính lại: "Tôi dẫn cậu đi gặp cậu ta."






Truyện liên quan