Chương 6: Cứu viện khẩn cấp

Trình Dương cũng nghe thấy giọng nói này, hắn đã từng nghe câu này một lần rồi nên không ngạc nhiên mấy.


Lúc này, hắn đang nhìn chăm chú khu vực đột ngột biến thành đất bằng kia, cây cối trong phạm vi 1km quanh đó biến mất hoàn toàn, nhưng lạ một điều là trên mặt đất lại không xuất hiện bất cứ cái hố nào.


Cách chỗ Trình Dương đứng khoảng 100 mét xuất hiện tế đàn, vẻ ngoài của nó giống y như ảnh chụp lúc trước hắn xem. Chung quanh tế đàn là bốn bức tượng người đứng sừng sững, mỗi tòa cao khoảng ba đến bốn mét, giống y những bức tượng chức nghiệp trong trí nhớ của hắn.


“Đi theo tao!” Trình Dương hô to, lúc này bão gió đã ngừng rồi nên hắn không cần phải hét đến rát họng nữa. Ngay sau đó, hắn nhanh chóng lao thẳng tới trước.
Khi Trình Dương chạy được hơn mười mét thì hai người Dư Khải mới kịp phản ứng, chạy theo hắn.


Lúc này đám người ông chủ Lý cũng nhận ra Trình Dương là đầu não của ba người này, hơn nữa hình như đối phương còn biết một số chuyện mà người khác không biết, vậy nên khi thấy hai người Dư Khải chạy đi thì họ cũng đuổi theo.


Chốc lát sau, Trình Dương đã lao tới trước tế đàn. Hắn lập tức xem bảng thuộc tính của nó, sau đó lựa chọn xây dựng kiến trúc tường thành.


available on google playdownload on app store


Trong lúc này, đám gỗ còn chất trên mười chiếc xe ở bên bờ sông bỗng dưng biến mất, tựa như bị hòa tan trong không khí; đồng thời một bức tường bằng gỗ cao khoảng ba mét hiện ra chung quanh tế đàn, bao bọc nó khoảng 1km, thậm chí bên bờ sông cũng xuất hiện hai bức tường gỗ khác trải dài từ chỗ đó đến nơi trú thủ.


Bấy giờ tất cả mọi người cũng đã chạy tới chỗ tế đàn, tình cảnh trước mắt khiến họ kinh ngạc không thôi, bởi từ khi sinh ra đến giờ họ chưa từng gặp phải chuyên gì kỳ lạ như thế.


“Cậu Dương, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Ông chủ Lý xem như là người lớn tuổi nhất ở đây, chững chạc hơn nên lập tức hỏi Trình Dương.


Trình Dương trả lời: “Giờ không phải lúc giải thích, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu. Mọi người có thể hiểu một cách đơn giản là hiện tại chúng ta đang ở trong một thế giới game, bốn bức tượng này là chỗ chuyển chức, lần lượt là chiến sĩ, cung tiễn thủ, pháp sư, triệu hồi sư. Bây giờ chúng ta phải chọn một chức nghiệp phù hợp với bản thân để chuyển chức ngay khi có thể.”


Lúc này, không nói tới ông chủ Lý, ngay cả những người chơi game nhiều như Lưu Hạo cũng cảm thấy rúng động không thôi. Không phải gã chưa từng mơ trái đất biến thành thế giới game, nhưng giờ giấc mơ này thành sự thật thì gã lại cảm thấy là lạ, thậm chí là hoang đường.


Trước đó bọn họ đã thấy bức tường gỗ xuất hiện một cách thần kỳ, biết chuyện này không thể giải thích một cách khoa học được. Vậy nên bây giờ dù xảy ra chuyện gì khiến họ chấn động thì họ cũng ra phải quyết định ngay.


“Dương tử, giờ tụi mình có thể chuyển chức rồi à?” Lưu Hạo trông ngóng.
Trình Dương cầm gậy pháp thuật trong tay, nói: “Tất nhiên rồi, nhưng không phải bây giờ, bởi vì chuyển chức cần tiêu tốn linh năng, chờ tao cứu Ngưu Bình về đây rồi tính tiếp.”


Ông chủ Lý do dự một lúc lâu, sau đó đi tới trước mặt Trình Dương, nói: “Này cậu, mấy người bọn ta cũng có thể chuyển chức chứ?”


Trình Dương mừng rỡ trong lòng. Hắn chưa kịp rủ rê thì họ đã tự động đến rồi, đây chính là chuyện tốt. Nhưng giờ hắn cần phải đi cứu người bạn của mình nên lập tức nói: “Được, nhưng tôi nói trước, toàn bộ nơi này đều thuộc quyền sở hữu của tôi nên nếu các người muốn sử dụng tài nguyên ở đây thì phải nghe theo quy định của tôi. Tát nhiên là tôi sẽ không đưa ra quy định gì khắc khe cả, nó chỉ giúp chúng ta có thể tiếp tục tồn tại trong thế giới tàn khốc này thôi.”


Có lẽ do mọi người mới trải qua tình cảnh quá chấn động, cũng có lẽ do Trình Dương đoán được tương lai giúp mọi người có cảm giác an toàn đôi chút; vậy nên không ai phản đối khi Trình Dương tuyên bố quyền sở hữu dốc Lạc Phượng này.


Giờ họ còn chưa biết, thực ra dù họ phản đối cũng chẳng có hiệu quả gì, bởi Trình Dương quả thật đã sở hữu nơi này. Nếu như hắn không muốn ai chuyển chức thì người đó nhất định không thể làm được. Thậm chí hắn có thể tước đoạt quyền hạn của người đã chuyển chức nữa.


Tất nhiên bây giờ Trình Dương sẽ không nói ra chuyện này.
Lưu Hạo nhìn sắc trời đang tối dần, lại nhìn khung cảnh khác lạ xung quanh, sau đó lo lắng hỏi: “Dương tử, giờ chúng ta làm sao nữa? Hay tao đi với mày cứu Ngưu Binh?”


Thực ra không chỉ mỗi Dư Khải lo sợ mà những người khác cũng như thế. Khung cảnh xung quanh thay đổi quá mức bất ngờ, lại nghe Trình Dương bảo rằng trái đất hiện tại giống như thế giới trong game khiến họ càng hoang mang hơn.
Sự đời thay đổi, tiếp theo nên làm gì đây?


Trình Dương nói ngay: “Không cần, mình tao đi cứu hắn được rồi, tụi mày chưa chuyển chức, năng lực quá kém nên không giúp gì được đâu. Tao mong là sẽ tìm được lão Trâu trước bảy tám giờ tối, nếu không khi đó ma thú xuất hiện thì hắn sẽ nguy mất. Có lẽ giờ này hắn đang ở trên đường cái lớn, hẳn chuyện không nghiêm trọng lắm.”


Trình Dương nói xong liền lao ra khỏi nơi trú thủ mà không giải thích gì thêm.


Lúc Trình Dương chạy tới cổng tường phía bắc, cánh cổng cao lớn bằng gỗ chắn tại đây lập tức mở ra dưới sự điều khiển của hắn, sau đó hắn liền lao ngay ra ngoài như tên bắn. Khi ra khỏi nơi đó thì cánh cổng kia lập tức đóng lại. Bản thân là lãnh chúa thôn Lạc Phượng nên Trình Dương có thể điều khiển tất cả những kiến trúc trong lãnh địa của mình.


Hắn chạy như điên, trong lòng thì thầm cầu khẩn Ngưu Bình không bị sao cả.


Tốc độ của Trình Dương gấp hai lần người thường, nhưng do hắn là pháp sư, thể lực không sung mãn bằng chiến sĩ nên hắn không thể chạy hết tốc lực trong thời gian dài được. Nhưng cho dù là vậy thì tốc độ của hắn cũng nhanh hơn trong ký ức rất nhiều.


Ba mươi phút sau, Trình Dương đã chạy được khoảng gần 2 km. Tốc độ này của hắn đã phá vỡ kỷ lục thế giới về tốc độ được ghi chép trước đó rồi.


Lúc này, hắn thấy ở đằng xa có một chiếc xe taxi bị ngã chỏng chơ ven đường, còn có ba người khác đang thẫn thờ đứng gần đó, một trong số đó không ngờ lại là Ngưu Binh.


“Dương tử, sao mày lại đến đây? Trận động đất mới rồi tụi mày ở đâu?” Từ xa, Ngưu Binh thấy Trình Dương chạy tới liền lên tiếng hỏi.
Trình Dương không giải thích nhiều mà nói ngay: “Nếu mày không muốn ch.ết ở đây thì đi theo tao mau, tao không có thời gian để giải thích đâu.”


Trình Dương nói xong liền kéo tay Ngưu Binh chạy về phía thôn Lạc Phượng.
“Khoan khoan! Còn cả Bàng San nữa, tao dẫn ẽm theo.” Ngưu Binh giãy tay ra, nói với theo.


Bấy giờ Trình Dương mới chú ý tới cô gái đứng cạnh Ngưu Binh, tuổi hẳn tương đương, tướng mạo đại khái trung bình khá. Chẳng lẽ đây là cô gái mà Ngưu Binh theo đuổi như lời Dư Khải nói trước đó sao? Trông hai đứa này cũng xứng đôi ra phết.


Trình Dương nhanh chóng nói: “Vậy đi cùng đi, mong là cô có thể theo kịp tụi này.”
Bàng San định nói thì Ngưu Bình ở cạnh lắc đầu cướp lời: “Sau rồi hỏi, em cứ tin tưởng ở bạn anh.”


Thực ra lúc này trong lòng Ngư Binh có dự cảm chẳng lành, sợ rằng trận động đất này không phải chỉ đơn giản như thế.
Bây giờ Trình Dương đã xông ra, hai người Ngưu Binh cũng theo sát sau hắn chạy về phía thôn Lạc Phượng.


Tài xế taxi trợn mắt nhìn mọi thứ. Tuy giờ gã còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng nghe những lời Trình Dương vừa nói ban nãy thì cũng hiểu chuyện này liên quan đến mạng sống của mình.


Người là động vật họp theo bầy đần, trong tình huống cảm thấy không an toàn thì tự nhiên sẽ tụ lại nơi có nhiều người. Chẳng hạn như hiện tại, tài xế taxi đã chạy theo đám người Trình Dương. Về sau này, mỗi khi nhớ tới quyết định này, gã cảm thấy mình sáng suốt vô cùng.


Lúc này Tương thành trông tiêu điều thê lương, tất cả kiến trúc đều bị sụp đổ. Mọi thứ chỉ là một đống hoang tàn.


Động đất đã dừng, bão lốc cũng biến mất không thấy tăm hơi. Vốn mọi người đang chuẩn bị đi tìm những người thân của mình còn sống sau tai nạn, nhưng bỗng dưng họ lại nghe thấy câu nói kia thì liền cảm thấy chấn động không thôi. Nếu như một người nghe thấy giọng nói đó thì có thể giải thích là do ảo giác gây ra, nhưng nhiều người nghe được thì lại mang ý nghĩa hoàn toàn khác.


Trong đầu mọi người chỉ có duy nhất một ý nghĩ, trận động đất này tuyệt đối không bình thường.
Nhưng tiếp theo họ nên làm gì? Không ai biết đáp án cả.


Giọng nói đó nói sinh linh cần trưởng thành từ trong giết chóc, nhưng giết chóc như thế nào đây? Chẳng lẽ mỗi người chém giết lẫn nhau? Nói đùa à? Nếu thế chẳng phải mấy tay sát thủ hay các võ sĩ quyền anh sẽ trở thành những người mạnh mẽ nhất trên thế giới này rồi sao.


Không tìm ra manh mối giải quyết, bọn họ tạm thời gác chuyện này qua một bên, sau đó bắt đầu tìm thân nhân thất lạc, đồng thời suy nghĩ xem bản thân nên làm gì tiếp theo, chờ chính phủ cứu viện hay phải tự lực cánh sinh?


Lúc này lãnh đạo Tương thành cũng bắt đầu hành động, nhưng do mọi thiết bị truyền thông đều không sử dụng được nên lực hiệu triệu của họ cũng có hạn. Tốt một điều là họ đã tập hợp đủ lực lượng vũ trang cũng như vũ khí đạn dược nên họ bắt đầu tập trung triển khai lực lượng đẩy mạnh cứu viện từ trung tâm thành phố ra khu vực xung quanh, hòng ổn định cục diện trước mắt.


Cùng thời gian đó, bọn họ còn phái ra đội ngũ tìm kiếm cứu nạn của thành phố để tiến hành cứu giúp những người còn sống sau thiên tai. Bọn họ suy nghĩ xau xa hơn người hơn, họ luôn cảm thấy tai nạn lần này không đơn giản như bề ngoài, thêm cả giọng nói kỳ lạ kia nữa. Sinh linh tiến hóa từ trong giết chóc, ở đây có một từ khóa khiến họ chú ý, đó chính là tiến hóa.


Làm sao để có thể tiến hóa? Tiến hóa theo hướng nào? Cơ hội có được là gì? Đây là những vấn đề mà đội ngũ lãnh đạo muốn biết đáp án nhất.


Tất nhiên là không chỉ có những nhà lãnh đạo mới quan tâm đến vấn đề này. một số thế lực gia tốc lớn khác sau khi chuẩn bị tương đối ổn cũng bắt đầu tìm kiếm đáp án tiến hóa.


Hiện tại, không ai cho rằng thiên tai này chỉ xảy ra ở mỗi Tương thành. Bởi trên thế giới còn chưa có ai hay thế lực hay cái gì có thể khiến cho những vật dụng đồ dùng dùng điện không khỏi động được. Ngay cả giọng nói kỳ lạ kia cũng đã lật đổ hoàn toàn khái niệm khoa học từ xưa đến nay của loài người. Giải thích duy nhất chính là trái đất đang thay đổi, đi đến một quỹ đạo khác.






Truyện liên quan