Chương 62: Hạnh ngộ
Tiểu binh vừa gọi: bên trong có người ở hay không?
Bên này, Lưu Binh đã nhanh chóng mở cửa, nhìn sơ qua đội người này: “Các người là quân đội đóng ở khu Tây thành phố A phải không?”
Vệ Lam nhìn tường vây xung quanh bốn phía, đi thẳng vào trong: “Có bao nhiêu người ở đây?”
Tiểu binh phía sau vội đưa một tờ giấy ra để Lưu Binh xem.
Lưu Binh nhìn sơ qua tờ giấy.
Trên đó ghi nội dung rất đơn giản, giới thiệu vắn tắt về quân đội thành phố A, một số việc cần lưu ý khi tận thế:
“Quân đội muốn đến đây đóng quân à?” Lưu Binh nhìn tờ giấy ghi công việc hỏi lại.
Vệ Lam đi về phía trước khu biệt thự: “Nếu không có gì ngoài ý muốn thì đúng vậy.”
Lưu Binh lại hỏi: “Vậy những người tìm đến khu Tây nương tựa vào quân đội cũng sẽ chuyển đến phải không?”
Vệ Lam gật đầu: “Nếu quân đội tới đây, những người kia nhất định cũng sẽ tới.”
“Vậy thì tốt quá.”
Cậu hai của Lưu Binh cũng ở ngay trong căn cứ quân đội thành phố A, cậu ta đi đến thành phố này cũng là để tìm người đã tự tay nuôi lớn cậu.
Hai người đi đến phía trước biệt thự của Hồ Hạo Thiên, vì cửa của biệt thự Hồ Hạo Thiên ở gần nhất.
Hồ Hạo Thiên cũng đã đứng chờ ở biệt thự đầu tiên, đứng đợi cùng anh ta còn có Hà hộ vệ.
Tuy cha của Hồ Hạo Thiên đã đến thành phố A làm nhân viên chính trị cầm quyền, nhưng anh ta trước đó cũng không tòng quân, không nhận ra được người trẻ tuổi trước mặt là Vệ Lam, chỉ nhìn quân hàm trên quân trang mà đoán được cấp bậc của hắn ta trong quân đội không thấp nên đưa mọi người tới chào đón: “Xin chào, tôi là Hồ Hạo Thiên, cha tôi là Hồ Hành Sâm.”
Vệ Lam nói: “Tôi cũng có nghe qua về anh, nhà xí nghiệp ở thành phố H.” Sau đó đưa tay ra bắt, “Vệ Lam”
Hồ Hạo Thiên mỉm cười thong dong: “Đấy là là chuyện ngày xưa rồi.”
Bây giờ là tận thế, chỉ có dị năng mạnh mẽ mới quyết định được địa vị tồn tại.
Vệ Lam cũng không tiến hành điều tr.a ngay tại chỗ, chỉ để cho binh sĩ tuần tr.a thoáng qua, thấy ở đây không có Zombie, sau đó kiểm tr.a xem mọi người có vết thương nào hay không, rồi đưa cho họ mấy tờ kê khai, sau khi điền xong nộp lại.
“Ngày mai, người trong căn cứ sẽ chuyển đến, cha của anh cũng sẽ theo quân đội đến đây.” Vệ Lam đi ra cửa, nhìn hai căn biệt thự ở kế bên, “Ai ở bên kia?”
Hồ Hạo Thiên nói: “Đều là anh chị em trong đoàn xe, kể cả tôi, tổng cộng có 16 người.” Sau đó mang theo một đội đi đến hai tòa biệt thự bên cạnh.
Thật ra, anh ta cũng rất lo lắng, tuy nhìn qua Vệ Lam là người thẳng thắn, nhưng không biết tính tình thật sự như thế nào, nếu xảy ra cái gì ngoài ý muốn thì mình ở đây cũng có thêm nhiều trợ giúp.
Lúc nghĩ vậy, Hồ Hạo Thiên cũng bị hình tượng vĩ đại của mình làm cho mình tự cảm động
Làm đội trưởng của đoàn xe, chính mình cũng chuyên nghiệp ra phết.
Căn nhà thứ hai là của Phan Đại Vĩ.
Những người ở trong căn nhà này, số người không có dị năng cũng là nhiều nhất, tổng cộng có ba gia đình.
Vệ Lam lại kêu binh sĩ đưa mấy tờ đơn cho họ, nói ngày mai sẽ có người đến thu.
Tiếp đến là căn biệt thự của Bạch Thất, lúc này bọn họ đang dọn vệ sinh.
Nếu không thấy quân đội tới, chắc chắn ba người bọn họ sẽ ra ngoài luyện tập dị năng.
Bây giờ ở nhà, như vậy thì cứ quét dọn một chút đi, ít nhất sẽ không nhàm chán vì nhàn rỗi.
Điền Hải cầm đồ lau nhà ra mở cửa, đón người vào.
Mọi người nhìn thấy như vậy bộ dạng vô cùng đau đớn.
Hiện tại nước rất là đắt, các người không biết hay sao, lại còn lãng phí đem một thùng nước đi lau nhà!
Hồ Hạo Thiên giới thiệu Vệ Lam với Bạch Thất.
Bạch Thất nghe được cái tên Vệ Lam này nhíu mày: “Hân hạnh”
Cái tên này kiếp trước anh cũng đã từng nghe qua.
Khi đó anh mới đến căn cứ thành phố A không lâu, nghe được chuyện một thiếu tướng bị điều đi thu hồi một nhà máy quân sự mà hi sinh ở đó. Vốn dĩ chuyện này cũng rất bình thường, nhưng về sau lại nghe được vị thiếu tướng này thực ra cực lực phản đối Tào tiến sĩ thực hiện thí nghiệm nghiên cứu trên người sống nên mới bị các đảng phái loại bỏ, nên thảm kịch đấy mới phát sinh.
Bởi vì nhiệm vụ đưa binh lực cho Vệ Lam đến nhà máy quân sự kia mà nói, căn bản là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Nếu chuyện này là thật, thì Bạch Thất không ngại kết giao với sĩ quan trẻ tuổi này. Dù sao Tào tiến sĩ có dị năng tinh thần lực kia cũng coi như là cái gai trong lòng anh.
Người trước mắt là ai cũng không biết, đừng nói là hiểu rõ, hiện giờ đang ở căn cứ thành phố A rồi, đương nhiên càng muốn biết người biết ta. Nếu không đối với tác phong của Tào tiến sĩ ở kiếp trước, nếu như phát hiện được dị năng của Đường Nhược, chắc chắn sẽ bị chú ý, bởi vậy Đường Nhược sẽ gặp nguy hiểm.
Nếu như có thêm người hỗ trợ, về sau cũng có thể bảo đảm hơn một chút.
Vệ Lam nhìn thấy Bạch Thất cũng giới thiệu bản thân và quân đoàn 34 một lần.
Anh ta nhìn thấy Bạch Thất cũng không giống những người khác.
Bạch Thất rất điềm tĩnh, lạnh nhạt, nhưng lại có chút hào phóng, xem như là loại người thích hợp sinh tồn ở thời tận thế này.
Người như vậy nếu có thể làm thuộc hạ của mình chắc chắn sẽ hỗ trợ cực lớn.
Vệ Lam vừa đi xong, Hồ Hạo Thiên gọi người trong đoàn xe tụ tập lại ở biệt thự của mình cùng điền bảng kê khai.
Bảng kê khai này nội dung thật ra vô cùng đơn giản, chì cần điền tên tuổi, có loại dị năng nào, có loại năng khiếu nào, nghề nghiệp trước khi tận thế là gì.
Đến khi tận thế, chứng minh nhân giân, quê quán, địa chỉ nhà đều không có tác dụng gì cả.
“Bây giờ điền những thứ này cũng chỉ để làm công tác thống kê cơ sở xem ai có thể cống hiến được cái gì. Cũng bởi vậy mà chúng ta có thể yên tâm một chút, ít nhất có giá trị thì quân đội sẽ không đuổi tận giết tuyệt.” Hồ Hạo Thiên điền bảng kê khai xong thở dài nói.
Lưu Binh nhìn bảng kê khai lại nói: “Chắc chúng ta cũng không phải làm lao động miễn phí chứ, ít nhất phải có chút tiền công.”
La Tự Cường nói: “Tôi sợ là sẽ cưỡng chế. Mọi người nói xem, để xây dựng một trụ sở, cái cần nhất là gì, cần nhân lực à nha. Nếu tất cả mọi người không ai giúp đỡ, chắc chắn quân đội sẽ làm không xong.”
Lưu Binh nói: “Nếu như quốc gia chiêu mộ binh lính, mọi người có đi không?”
Phan Đại Vĩ: “Bên ngoài tất cả đều là Zombie, cái đầu tiên cần xây dựng chính là tường ở bên ngoài.” Nói xong nhìn qua ba người Hồ Hạo Thiên: “Mọi người không ai thoát được đâu, tự tìm cách giải quyết thôi à.”
Hồ Hạo Thiên bảo: “Anh không cần nói, ông Tần chẳng bảo bây giờ cây cối đều ch.ết hết rồi hay sao, như vậy người trong quân đội chắc chắn cũng biết, chú thuộc hệ Mộc chắc chắn trốn không thoát.”
Phan Đại Vĩ bi ai rên một tiếng: “Chúng ta cùng cống hiến vì đất nước thôi, đáng thương cho lão già lọm khọm như chú còn phải bán mạng cho quốc gia.”
Ông Tần liếc Phan Đại Vĩ nói: “Nếu mày là lão già lọm khọm, thì tôi đây chẳng phải mồ yên mả đẹp à?”
Phan Đại Vĩ: “…”
Sao tự nhiên quên mất bố vợ cũng đang ngồi ở đây!
Phan Đại Vĩ: “Cha à, cha là càng già càng dẻo càng dai mà.”
Mọi người điền xong bảng khai rồi, Hồ Hạo Thiên chiêu đãi mọi người bữa tối, tuyên bố với mọi người nếu thật sự gặp nguy hiểm, mọi người phải cùng đoàn kết lại suy nghĩ.
Thực ra mọi người cũng đều tự nguyện giúp chính phủ trùng tu xây dựng căn cứ, dù sao đây cũng là quốc gia của mình.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chính phủ không hại bọn họ.