Chương 77: Cẩu huyết
Edit: Hứa Minh Nguyệt
Beta: Sakura
Nhưng đàn ông lại là người khác, người đàn ông này thân cao chân dài, bao trùm toàn bộ cô gái trong khuỷu tay.
“Tiêm Ảnh, anh rất muốn em... Buổi tối, bạn cùng phòng anh không có ở đấy, đến phòng anh...” Người đàn ông thâm tình chân thành, dúi đầu vào vai cô gái, động tình gặm cắn.
“Vân Giang, uh...”
Tiếng kêu kiều mị chán ghét mang theo chút ít ngọt ngào sung sướng. Trong chốc lát, Tô Tiêm Ảnh cảm giác có người đi qua hành lang, nửa mắt mở ra.
Đột nhiên trợn tròn mắt lên, gần như là vô ý thức đẩy người đàn ông bao trùm trên người mình r
Ánh mắt cô lướt qua người đàn ông, gắt gao nhìn đối diện với Bạch Thất ở góc ngoặt tới, trên mặt lúc đỏ lúc trắng.
Chính mình cùng Phạm Vân Giang ở chỗ này... lại bị anh bắt gặp được.
Ban nãy, cũng bởi vì cảm thấy gặp được một người đàn ông có thể phó thác cả đời, mới quyết định rời xa cái loại sinh hoạt lúc trước này.
Tham khảo kiểu quần áo của cô gái bên cạnh anh, cảm thấy người đàn ông mặc đồ đen thích thiếu nữ nhu thuận, mặc đồng phục học sinh, vì vậy Tô Tiêm Ảnh mới lên lầu thay áo sơ mi váy dài, ý muốn đi lại trên đường vô tình gặp được Bạch Thất, không nghĩ lại gặp Phạm Vân Giang.
Trước khi tận thế, cô vốn không cho Phạm Vân Giang đáp án rõ ràng. Tận thế, thấy Phạm Vân Giang đã thức tỉnh dị năng hệ Băng, từ người đứng đầu đám sinh viên trường đại học F, cô cũng miễn cưỡng tiếp nhận, cho phép Phạm Vân Giang theo đuổi. Nói như thế nào, Phạm Vân Giang thật lòng với mình, hơn nữa cô xác thực rất thích cảm giác bị một đám con gái bên trong đoàn đội hâm mộ ghen ghét.
Mà hôm nay, đem Phạm Vân Giang so sánh với người đàn ông ở trước mắt, Tô Tiêm Ảnh mới cảm thấy mình tiếp nhận Phạm Vân Giang mà bỏ lỡ cái gì.
Theo câu nói trên mạng lưới internet trước tận thế …, chính là: người đàn ông trước mắt này mới là đồ ăn của Tô Tiêm Ảnh cô.
Phạm Vân Giang không nhìn ra tâm trạng bối rối của Tô Tiêm Ảnh, chỉ thấy cô bất an túm váy, giống như là sắp khóc, ánh mắt lại lướt qua mình, nhìn ra đằng sau, nhưng lại nhanh chóng quay đầu lại.
Bạch Thất đã kéo Đường Nhược hướng tầng 8 mà đi, Phạm Vân Giang vừa quay đầu, cũng chỉ thấy được bóng lưng hai người. Hắn nhíu nhíu mày: “Tiêm Ảnh, em quen biết bọn họ?”
Tô Tiêm Ảnh đưa ánh mắt quay lại xem Phạm Vân Giang, trong lòng nhảy dựng, sợ động tác của mình vừa rồi bị hắn hiểu lầm, vì vậy nhẹ nói: “Vân Giang, cô gái kia, hình như là Đường Nhược...”
Vẻ mặt Phạm Vân Giang biến đổi: “Làm sao có thể...” Hai tay lần nữa bấu vào bả vai Tô Tiêm Ảnh, “Tiêm Ảnh, anh chỉ thích một mình em, em cũng biết, anh chưa từng thích qua người khác, là cô ta không biết xấu hổ quấn quít lấy anh.”
Tô Tiêm Ảnh không yên lòng, nhẹ gật đầu.
Đương nhiên cô cũng tin tưởng cô gái không phải là Đường Nhược, bởi vì trước tận thế một ngày, Đường Nhược đi thành phố H rồi, về sau tận thế bùng lên, nhiều Zombie như vậy, cô ta không có khả năng đến thành phố A, càng không có khả năng có người đàn ông phong độ, tư thái lỗi lạc như vậy ở bên cạnh.
Hiện tại, Tô Tiêm Ảnh trong đầu đều là suy nghĩ, làm thế nào để mình và Bạch Thất vô tình gặp được, sau đó thay đổi ấn tượng trong suy nghĩ của anh.
Về phần anh đã có bạn gái, Tô Tiêm Ảnh hoàn toàn không để ý.
Không có bạn gái, đàn ông không chứng minh được mị lực của bản thân, loại chuyện cướp bạn trai này, cô cũng không phải chưa từng làm.
Bên này, Đường Nhược đã lên tầng 8, hồi tưởng lại cảnh mình vừa chứng kiến, đen mặt.
Cô vốn không phải người thích xem chuyện người khác, nhưng hôm nay chứng kiến sự tình thật sự hiếm thấy. Bình thường đi đường, hai lần gặp chuyện kia cũng thôi đi, đằng này lại cùng là một người!
Thật đúng là giống câu nói của Dư Vạn Lý: đời người khắp nơi là máu chó, máu chó vô cùng tận
Cô gái kia cũng thật sự là liều mạng, trong một ngày rốt cuộc muốn tiếp bao nhiêu khách đây? Lại còn tùy lúc tùy chỗ, chẳng phân biệt được địa điểm.
Bạch Thất đi bên cạnh thấy cô vẻ mặt phiền muộn, cười cười, buông tay ra, cánh tay vòng ra, trực tiếp ôm cô: ” Người không liên quan để ý làm gì.”
Đường Nhược buồn bực nói: “Có chút bẩn mắt.”
Bạch Thất cười ra tiếng, vỗ vỗ đầu cô: “Về sau sẽ còn nhiều nữa… Bẩn mắt đấy, thấy nhiều sẽ thành thói quen.”
Về sau, trong căn cứ, loại phụ nữ như vậy thật sự sẽ rất nhiều, không sở hữu dị năng, không có vật tư. Mà không chỉ có phụ nữ ngồi mát ăn bát vàng, đàn ông cũng rất nhiều.
Đến phòng 802, lại thật sự tìm được Phương Thanh Lam.
Lúc này, Phương Thanh Lam hơi khác bộ dáng kiếp trước, nhưng Bạch Thất liếc qua vẫn có thể nhận ra đối phương.
Phương Thanh Lam bị bạn cùng phòng kêu đi ra, nói có người tìm, nhìn thấy Bạch Thất, có chút kỳ quái: “Mấy người tìm tôi?”
Bạch Thất gật đầu: “Tìm một chỗ nói chuyện?”
Phương Thanh Lam nhìn hai người quần áo tuy đơn giản, nhưng trước khi tận thế đều là đồ xa xỉ. Lại nhìn mức độ sạch sẽ cùng với khí chất của hai người, cảm giác đối phương sẽ không ham muốn cái gì của mình, liền mời hai người vào phòng ngủ.
Phương Thanh Lam đóng cửa lại, cảm thấy hai người này quá mức sáng chói, luôn luôn nghĩ hay là mình nghèo quá sinh ảo giác.
Chẳng lẽ thật sự muốn ‘Tư là phòng ốc sơ sài, duy ta đạo đức cao sang"[1]?
[1]: phòng ốc sơ sài chật hẹp, chỉ có phẩm hạnh mình ta cao sang.
Vì vậy, lại đi đến bên giường dùng tay phủi qua, nói câu: “Ngồi ở đây đi, phòng nhỏ, mong hai người đừng chê.” Gian phòng này cũng chỉ có hơn mười mét vuông, trải hai giường một cao một thấp, tổng cộng bốn người ở.
Bạch Thất cũng không có khách khí, trực tiếp ôm lấy Đường Nhược ngồi xuống.
Phương Thanh Lam ngồi xuống đối diện bọn họ, nói: “Hai người có chuyện gì?”
” Giao dịch với anh.” Bạch Thất ra hiệu Đường Nhược lấy ra đồ vật trong balo.
Đường Nhược cởi xuống balo phía sau lưng, đổ ra một đống đồ ăn vặt. Balo của cô nhìn không lớn, nhưng bên trong đồ ăn vặt lại rất nhiều, chocolate, chân gà, đồ hộp...
“Cái này...” Phương Thanh Lam có chút giật mình.
Ở tận thế, vật tư chính là tiền, hành động kia của Đường Nhược không khác gì người giàu mới nổi.
“Đây là tiền đặt cọc.” Bạch Thất nói, “Sau khi chuyện thành công, còn có chín phần vật tư.”
Phương Thanh Lam nhẹ ho hai tiếng, làm giảm phản ứng của mình khi nhìn thấy nhiều đồ đạc như vậy: “Hai người biết tôi?”
Bạch Thất nhẹ gật đầu: “Tôi từng xem qua anh viết văn, rất hay.”
Nét mặt anh bình thản, nhưng Phương Thanh Lam lại nghe ra một cỗ cảm giác thoả mãn, hắn xoa xoa đôi bàn tay, muốn nói khoác một phen, nhưng nhớ đến tình cảnh bây giờ, lại cười khổ một tiếng: “Quyển’ tôi ngồi trong nhà xí nuôi hoa khôi’ còn chưa hoàn thành mà đã tận thế rồi, aiz,.. ký hợp đồng đóng phim nữa cơ, thật sự tai bay vạ gió.”
Đường Nhược: “...”
Người này đặt tên sách như thế... tại sao hắn không bị độc giả đánh ch.ết.
Bạch Thất cười cười nói: “Tái ông mất ngựa làm sao biết không phải phúc[2], có lẽ sách của anh ở chỗ này có thể phát triển lớn mạnh.”
[2]: Xưa có ông lão tên là Tái Ông sinh sống ở vùng biên giới phía Bắc Trung Hoa. Ông rất giỏi việc nuôi ngựa. Ngày kia ngựa của Tái Ông xổng chuồng chạy sang nước Hồ lân cận. Hàng xóm láng giềng hay tin đã đến an ủi nhưng Tái Ông lại cười mà rằng: “
Tôi tuy mất ngựa, nhưng đó có thể lại là điều tốt.
”
Vài tháng sau, con ngựa mất tích đột nhiên trở về cùng một con tuấn mã. Thấy thế, hàng xóm đến chúc mừng, tuy nhiên Tái Ông cau mày nói: “
Tôi được ngựa quý, sợ rằng đó chẳng phải là điềm lành.
” Con trai ông thích cưỡi con ngựa quý, một hôm anh ta ngã ngựa gãy chân và trở thành tàn tật. Hàng xóm đến khuyên nhủ ông đừng quá nghĩ ngợi, Tái Ông điềm nhiên: “
Con trai tôi tuy gãy chân, nhưng đó chưa hẳn đã là điều không may.
” Khi đó hàng xóm nghĩ rằng ông lão quá đau buồn nên bị quẫn trí. Một năm sau, nước Hồ láng giềng đưa quân sang xâm lược. Tất cả thanh niên trai tráng đều phải tòng quân và hầu hết đều bị tử trận. Con trai ông vì tàn tật nên được ở nhà và thoát ch.ết. Lúc này hàng xóm láng giềng mới thấy rằng những lời của Tái Ông quả thật rất thâm thúy.
Thành ngữ “Tái Ông thất mã” được dùng để an ủi người đang gặp khó khăn. Họa có thể biến thành phúc, và phúc có thể trở thành họa.
“Aiz, hiện tại mạng lưới internet cũng không có, làm thế nào cho người khác xem.”
Bạch Thất đem bản thảo của Dư Vạn Lý đưa tới: “Mạng lưới internet không có, nhưng còn có truyền miệng cũng là lựa chọn không tồi.”
Phương Thanh Lam cầm bản thảo nhìn qua, đảo qua một lần, lập tức muốn mắng chửi.
Nội dung nát như vậy, hắn đã sớm tám trăm năm không viết loại văn này rồi!
Nhưng nghĩ lại, bản thảo này là của đối phương đấy, đành phải so sánh, uyển chuyển nói: “Nội dung như bộ đồ già vậy, hai người muốn tôi sửa giúp?”
Bạch Thất nói: “Nếu như anh có thể sửa nội dung càng thêm đặc sắc thì tốt, chỉ có một điều, cái này không phải là tiểu thuyết, nó là tin đồn cá nhân, anh phải nói với mọi người, đây là căn cứ vào sự kiện có thật mà viết nên.”
Phương Thanh Lam nghe xong đây là tin tức thật sự, cảm giác muốn mắng chửi vừa rồi đột nhiên biến mất, nhanh chóng đ nhìn bản thảo lại một lần nữa: “Yên tâm, không có vấn đề, tuyệt đối sẽ không cách xa thực tế.”
Bạch Thất gật đầu: “Hi vọng cái này có thể phổ biến trong toàn bộ căn cứ.”
Phương Thanh Lam cũng không phải kẻ ngu dốt, nghe xong câu này, cũng lập tức hiểu ra.
Trong đầu hắn nhanh chóng dạo qua một vòng.
Bản thân trước mắt ở bên trong đoàn đội có chức vị cũng không tốt, chứ đừng nói đến tương lai, nếu lại một lần nữa làm nghề cũ, lấy việc viết tiểu thuyết mà sống, cũng không có gì không tốt.
Hơn nữa, xem khí thế của người đàn ông này, để anh ta làm hậu phương cho mình, khẳng định tốt hơn mình bây giờ ở trong đoàn đội nhiều.
Phương Thanh Lam động tâm, chắc chắn sẽ không cự tuyệt, lập tức đáp ứng.
Nhiệm vụ hoàn thành, Bạch Thất cảm thấy cũng không còn sớm, đương nhiên là trở về biệt thự.
Lúc xuống đến tầng năm, hai người nghe thấy trong hành lang có tiếng nức nở nghẹn ngào, thảm thiết ưu tư, rất khổ sở.
Nhưng đối với mấy việc kì lạ, hai người cũng không có tâm trạng quản, trực tiếp xuống tầng.
Lại không nghĩ, mới đặt chân xuống, trong hành lang có tiếng khóc, có bóng ma bất ngờ đánh tới
Việc này không hề báo hiệu, khiến cho dưới chân Đường Nhược không có cái gì đỡ, thiếu chút nữa ngã lăn xuống cầu thang.
Bạch Thất nhanh tay, kéo cô vào trong ngực.
Hai người bởi vì việc này mà động tác dừng lại một chút, làm cho bóng ma đó bắt được góc áo Bạch Thất.