Chương 102: Giao tiếp
Buổi tối cắm trại ở ngoài trời, vấn đề lớn nhất phải kể tới là muỗi đốt.
Con muỗi biến dị tiến hóa, thân thể to hơn rất nhiều, số lượng cũng tăng gấp bội. Một phút không cẩn thận thì sẽ bị lây nhiễm virus.
Từng dị năng giả đều hận không thể đem buộc hệ dị năng chữa trị tại bên mình.
Vì vậy bầu trời đêm tối thấy các loại dị năng phóng lên rất đẹp đẽ
Ờ uh, đang giết muỗi.
Thậm chí, có một cầu lửa, trực tiếp đốt lều vải của mình hoặc của người khác.
Sau đó một đám người đứng trên bãi cỏ chửi ầm ĩ lên.
Chuyện này đã khiến cho người khác chú ý, nó không phải là vấn đề gì lớn, binh sĩ hoặc dị năng bị thương đều xếp hàng để chờ dị năng hệ chữa trị trị cho.
Trên đoàn xe không chỉ có Dương Lê – hệ chữa trị, còn có bản diệt muỗi của Bạch Thất, càng có Đường Nhược – tinh thần hệ, dưới sự bảo vệ của ba người, ngay cả một vết thương cũng không có.
Phan Đại Vĩ nhìn thấy Hồ Hạo Thiên lại lấy ra một bao hạt dưa ra, vươn tay ra nói: “Giờ cậu hay cắn hạt dưa nhỉ”
Hồ Hạo Thiên thuận tay lấy một nắm cho Phan Đại Vĩ: “Trước kia trong công ty phải giữ hình tượng nên tôi không dám cắn, bây giờ cắn những thứ này đã là một loại biểu tượng thân phận, hình tượng và cái miệng đều có thể kiêm được nên phải công khai cắn hạt dưa
Tận thế về sau, những loại như hạt dưa cũng thật sự xem như một sản phẩm thuộc hàng xa xỉ cao cấp.
Kiểu như dân đen thăng cấp đến hàng ngũ cao phú soái.
Phan Đại Vĩ cầm hạt dưa đến bên miện,cắn răng rắc một tiếng liền nuốt lấy hạt dưa: “Ồ, không tệ, nên phát huy, làm màu(kiểu ra vẻ ta đây) thành bệnh cũng không phải chuyện dễ dàng.”
Hồ Hạo Thiên: “…”
Đoàn xe cùng ngồi vây quanh trong lều vải cũng không thể thốt lên lời.
Hứa Bân Minh mang theo một cái thùng nước đi tới, sau lưng còn có Tô Vũ Vi cùng với Đổng Cầm Cầm.
Ba người này tới bên lều vải của đội Tùy Tiện, Hứa Bân Minh để thùng nước trước mặt mọi người, cười nói: “Đi ra ngoài bên ngoài, nguồn nước rất quan trọng, cho nên Vũ Vi bảo tôi mang nước tới cho mọi người.”
Hắn nhìn Hồ Hạo Thiên nói mà hai cô gái kia nhìn Bạch Thất đấy.
Hứa Bân Minh lại nói tiếp: “Chúng ta là bạn học của Bạch Ngạn, ở căn cứ thành phố H thành lập đoàn đội Tầm Mộng, nếu có cần thì mọi người có thể trợ giúp lẫn nhau, không cần khách khí.”
Hiện nay nguồn nước bị ô nhiễm, nhất là ở bên ngoài thì nguồn nước càng đặc biệt quý giá.
Đội Hứa Bân Minh dựa vào việc cung cấp nước cho người khác, tuy không nhất thống giang hồ nhưng cũng lấy không ít thiện cảm từ các đoàn đội khác.
Dù sao tại tận thế, nhóm người mình đã chủ động cung cấp nước biểu đạt thiện ý thì mọi người cũng cũng sẽ không thò tay đi đánh cái khuôn mặt tươi cười này.
Khéo đưa đẩy, Hứa Bân Minh luôn luôn làm vô cùng tốt.
Trong đội xe mọi người nhìn vào cái thùng nước kia, tất cả đều biểu hiệu khó hiểu.
Rốt cuộc Hứa Bân Minh là từ chỗ nào nhìn ra đội xe của bọn họ cần nước?
Cho dù thật sự cần thì một thùng bé như vây có thể làm cái gì?!
Rửa chân còn không đủ.
Mọi người anh nhìn tôi, tôi xem anh…
Rồi đưa ra kết luận ‘ chúng ta làm màu còn chưa đủ’.
Từ ngày mai trở đi phải nâng cấp phiên bản ‘làm màu’!
Hồ Hạo Thiên đứng lên, một túi nhét hạt dưa vào trong tay Phan Đại Vĩ, vươn tay ra: “Xin chào, xin chào, tôi là đội trưởng của đoàn đội này, tôi là Hồ Hạo Thiên, chúng tôi rất cảm kích ý tốt của các cậu … Cám ơn các cậu cho thùng nước này.”
Ngày hôm qua lúc ăn mì sao không có tự giới thiệu.
Hôm nay đưa nước tới mà đã chân chó như vậy.
Quả nhiên một đám người thấy lợi quên nghĩa!
Tuy trong lòng Hứa Bân Minh khinh bỉ Hồ Hạo Thiên nhưng không có biểu hiện ra, ngược lại càng khiêm tốn nói gì mà mọi người nên giúp đỡ lẫn nhau với Hồ Hạo Thiên
Hồ Hạo Thiên lại ra hiệu cho bà xã của mình lấy ra mấy bao mì tôm ra rồi đưa cho Hứa Bân Minh: “Cảm ơn cảm ơn, mấy gói mì tôm biểu hiện thành ý của chúng tôi, cậu Hứa còn nhỏ tuổi mà đã có thành tựu như thế, thật sự là hậu sinh khả uý.”
Hứa Bân Minh từ chối vài câu, cũng nhận lấy mấy gói mì tôm.
Làm ngoại giao cũng đã làm xong, giới thiệu mọi người trong đội.
Hứa Bân Minh giới thiệu hai người phía sau anh ta: “Đây là tổ trưởng hậu cần của đoàn đội chúng tôi- Tô Vũ Vi, là một dị năng giả hệ Thủy, không chỉ là bạn cấp 3 của Bạch Ngạn còn là bạn học đại học nữa.”
Tô Vũ Vi mỉm cười với mọi người trong đoàn xe, vô ý thức lại đưa ánh mắt chuyển hướng tới chỗ Bạch Thất.
Bạch Thất ngay cả đầu cũng không ngẩng, đang rất cẩn thận bóc lột vỏ sạch sẽ quả óc chó sau đó đưa vào miệng Đường Nhược.
Tô Vũ Vi cắn môi dưới một cái rồi lại đưa ánh mắt vòng vo trở về.
Đã làm công tác tư tưởng cho mình, tuy trong lòng vẫn rất khó chịu nhưng vẫn làm như không thấy.
Hứa Bân Minh lại bắt đầu giới thiệu Đổng Cầm Cầm: “Đổng Cầm Cầm là dị năng giả hệ Mộc, hôm nay có thể biến hột đào thành một quả đào đấy.”
Hồ Hạo Thiên lại nói tuổi trẻ tài cao các loại.
Ba người đội Tầm Mộng đi rồi.
Lưu Binh nhìn xem cái thùng nước kia rồi ghét bỏ nói: ” Đội trưởng, anh cầm ba túi mì tôm để đổi cái rác rưởi này làm cái gì, để anh uống à?”
Hồ Hạo Thiên nói: “Không, cho cậu uống đấy.”
Lưu Binh nói: “Không, tôi sẽ không uống!”
Hồ Hạo Thiên mang thùng nước tới trước mặt Lưu Binh: “Đi, mang tới đoàn đội khác đổi cho tôi bốn gói mì tôm, không đổi được thì cậu bán mình đi.”
Lưu Binh đứng lên lui vài bước: “Xem đi, ngay cả anh cũng ghét bỏ, lại cầm mì tôm đi đổi cái thùng nước này.”
Hồ Hạo Thiên ngồi xuống, cầm lại hạt dưa trong tay Phan Đại Vĩ: “Hiện nay ở chỗ này, thêm bạn tốt hơn là thêm kẻ thù, bạn bè tốt hơn người dưng, cho dù ngay cả khi chúng ta không muốn nhìn mặt đối phương, xã giao vài câu lại không mất công mất sức, tại sao tôi lại không làm điều đó.”
Lưu Binh:” Anh đổi mì tôm…”
Hồ Hạo Thiên khoát khoát tay: “Cho nên mới bảo cậu đi sang đội khác đổi mỳ tôm về, nhanh đi…”
Điền Hải đứng lên nhấc thùng nước lên: “Anh Lưu, em đi đổi với anh.”
Hai người mang theo thùng nước đi đổi vật.
Phan Hiểu Huyên nhìn xem lều vải đèn đuốc sáng trưng của đội Tầm Mộng, đụng đụng khủy tay Đường Nhược: “Ài, tớ có việc muốn hỏi cậu.”
“Việc gì?” Đường Nhược trực tiếp tránh Bạch Thất đút, cô lấy hạt óc chó trong tay anh.
Phan Hiểu Huyên đứng lên kéo Đường Nhược: “Đến đây, chúng ta đi nói chuyện riêng.”
Đường Nhược cũng đứng lên, cùng Bạch Thất nói một câu: “Em không ăn hết được, anh đừng bóc nữa.” Theo Phan Hiểu Huyên đi tới chỗ xa một chút.
“Hiểu Huyên, có chuyện gì vậy?” Đường Nhược cảm thấy hai người đi đã đủ xa, nghi hoặc hỏi, “Cậu dùng hết băng vệ sinh rồi?”
Phan Hiểu Huyên: “…”
Nói chuyện riêng mà như thế sao?!
“Cái kia còn không chưa hết!” Phan Hiểu Huyên nói: ” Tiểu Bạch nhà cậu toàn trêu chọc hoa đào, cậu cũng không làm gì sao?”
Từ sau chuyện Tô Tiêm Ảnh thì Phan Hiểu Huyên rất để bụng mấy chuyện máu chó này, dù hai người luôn bám dính lấy nhau không chịu buông ra, nhưng cũng không chịu nổi oanh oanh yến yến liên tục không ngừng đâm đầu đến ah.
Nước chảy đá mòn cơ mà
Cô vẫn không thể xác định Đường Nhược có phải là tình yêu cuối cùng của Bạch Thất hay không.
Đường Nhược thấy Phan Hiểu Huyên nói chuyện này thì nở nụ cười: “Cậu muốn nói chuyện gì, Tô Vũ Vi yêu Bạch Ngạn à?”