Chương 14: Truyền thụ

“Truyền cái gì?” Nguyệt Vô Song có chút không tìm được đầu mối nhìn hắn nghi ngờ hỏi.
“Ngươi có muốn hay không ta truyền cho ngươi một bộ pháp quyết đỉnh cấp?” Thiên Y nhìn nàng bình tĩnh hỏi.


“Đẳng cấp gì.” Nguyệt Vô Song nghe hắn nói cũng là một trận nao nao, sau đó nàng hiện lên một tia hứng thú nhìn hắn.
Tên này xuất thân rốt cuộc là cái gì đây, làm sao vừa mở miệng là truyền cho nàng đỉnh cấp pháp quyết, cũng không biết hắn pháp quyết đỉnh cấp là cái gì đẳng cấp.


“Cái này ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần biết nó là một trong mười pháp quyết mạnh nhất trên đời này là được.” Thiên Y không trả lời câu hỏi nàng mà ánh mắt thâm thúy nhìn lên ánh trăng trên tinh không nhẹ nhàng nói.


Hắn quyết định truyền cho nàng pháp quyết không phải là không có lý do.
Thứ nhất là từng có lòng tốt cứu hắn khi hắn bị thương, tất nhiên cái kia “cứu” hay không cứu thì hắn cũng không sao, dù sao hắn tự tin mình sẽ không bị làm sao.


Hắn có chăng cũng chỉ là vì nàng từng vì có lòng tốt với hắn nên hắn quyết định như vậy mà thôi.
Thứ hai là Nguyệt Vô Song rất thích hợp với bộ pháp quyết này, mà hắn cũng không muốn bộ pháp quyết này không có truyền nhân rồi thất truyền trong tay hắn.


Trong đầu không tự chủ nghĩ tới Vương Tùng cùng Lăng Tuyền hai người kia, từ hắn xem tới hai người kia thiên phú tuyệt đối là đỉnh cấp bên trong đỉnh cấp, mà sau đó hai người lại đạt được hai môn pháp quyết cũng thuộc dạng đỉnh cấp.


available on google playdownload on app store


Như vậy với thiên phú của họ, rất nhanh sẽ trở thành ngôi sao chói mắt nhất mảnh này đại lục đi, mà hắn thâm tâm nơi sâu cũng xem Nguyệt Vô Song là bằng hữu, cho nên hắn cũng không muốn nàng thua cho hai người đó, cho nên hắn quyết định truyền cho nàng bộ pháp quyết kia.


“Nằm trong mười pháp quyết mạnh nhất thiên địa này sao.” Nguyệt Vô Song không có lĩnh ngộ ra ý nghĩa của năm chữ sau mà chỉ lĩnh ngộ ra bốn chữ trước.
Hiển nhiên, nàng hiểu lầm ý hắn là mạnh nhất mười pháp quyết của Cửu Hà Đại Lục.


“Đúng vậy.” Thiên Y nhìn nàng xác định gật đầu, sau đó hắn cũng không cho nàng phản ứng, nhất niệm động, mi tâm tràn ra từng sợi phù văn xanh nhạt rồi chúng hòa nhập vào không gian rồi trực chỉ hướng Nguyệt Vô Song mà tới.
Nguyệt Vô Song thấy thế cũng không ngăn cản, bởi vì nàng tin tưởng hắn.


Thiên Y bề ngoài lạnh nhạt nhưng thâm tâm lại xem nàng là bằng hữu, mà nàng bề ngoài luôn một bộ cao cao tại thượng, thần thái bức người nhưng làm sao không xem hắn bằng hữu đây, hai người chẳng qua đều không phải là hạng người thích nói ra bằng miệng cho nên chỉ ngầm hiểu nhau là được.


“Thiên Địa Duy Ngã, Chiến Thế Tuyệt Thiên Quyết.” Nguyệt Vô Song trong đầu chìm đắm vào ảo diệu của phù văn rồi nhìn thấy hai hàng chữ.
Chiến Thế Tuyệt Thiên Quyết là một bộ tu luyện chiến ý, người ý chí mạnh mẽ, càng cứng cỏi, trong lòng có lòng tiến lên không lùi bước thì chiến ý càng mạnh.


Đây là một bộ cực kỳ nghịch thiên pháp quyết, năm đó Thiên Y nhưng từng giết tận thiên hạ kẻ tham muốn với bộ pháp quyết này mới có thể nắm dữ được nó.


Hắn nhớ đâu, năm đó mình lĩnh ngộ ra Cửu Ngã Thiên Luân Quyết lúc, đã từng xem qua rất nhiều bộ pháp quyết, trong này cũng có Chiến Thế Tuyệt Thiên Quyết.


“Sau này đừng truyền cho ai, nếu ngươi truyền cho người khác thì ta sẽ giết người đó.” Thiên Y nhìn nàng băng lãnh hơn cà vạn năm huyền băng chậm rãi nói.


Cái này băng lãnh không phải là đối với nàng mà là đối với người nàng truyền, hắn có thể không cho phép bộ pháp quyết này truyền cho một kẻ tầm thường, bởi vì đó là một cái sỉ nhục đối với bộ pháp quyết này, cũng như đối với người đã sáng tạo ra bộ pháp quyết này.


Đối với Thiên Y mà nói, đây là một điều không thể chấp nhận được, nếu bộ này pháp quyết là người khác đưa cho nàng thì hắn không nói, nhưng đây lại là hắn đưa cho nàng, cho nên hắn có quyền nói câu đó.


Chẳng qua, Thiên Y vẫn rất tin Nguyệt Vô Song sẽ không truyền cho ai, hắn nói vậy là để cho nàng biết bộ pháp quyết này lợi hại, ẩn ý trong đó nàng có hiểu hay không thì mặc kệ nàng, hắn chỉ lựa chọn tặng nàng pháp quyết mà không lựa chọn đích thân giáo dục nàng.


Dạy học, đây là một công việc cực kỳ phiền phức, nhất là gặp phải những thằng ngu, chúng quá đông và nguy hiểm, hắn có thể không rảnh rỗi đi làm thầy, đi làm sư phụ của đám ngu kia.
Tất nhiên, trong này không phải nói Nguyệt Vô Song…


“Ta ghi nhớ.” Nguyệt Vô Song vốn nghĩ hắn cũng chỉ truyền cho mình một bộ pháp quyết ngang tầm với mình đang nắm dữ mà thôi, nhưng bây giờ không ngờ hắn lại truyền cho mình một bộ pháp quyết thâm ảo mà mạnh mẽ như thế này.


Đúng, là thâm ảo và mạnh mẽ, nàng có thể cảm nhận được, dòng máu đang chảy trong huyết quản của nàng mách bảo chỉ cần nàng tu luyện bộ pháp quyết này có thành tựu, thì như vậy nàng có thể nhìn đồng cấp tu vi bằng nửa con mắt.


Hạnh phúc đến quá nhanh, nàng không biết nên cảm tạ Thiên Y thế nào nên chỉ đành nói một câu như vậy.
“Rất tốt.” Thiên Y nhìn nàng gật đầu, chợt nghĩ tới cái gì đó, hắn mi tâm lại phát ra quang mang rồi bắn về phía Nguyệt Vô Song.


“Cửu Bộ Chư Thiên.” Nguyệt Vô Song còn không kịp phản ứng thì lại có thêm một dòng chữ hiện lên trong đầu nàng.
Cửu Bộ Chư Thiên, đây lại là một bộ đỉnh cấp thân pháp, Nhất Bộ Nhất Đăng Thiên.


Nếu tu luyện hoàn toàn cửu bộ trong Cửu Bộ Chư Thiên mà nói nàng tốc độ có thể thuộc về năm người nhanh nhất trong thiên địa, đáng tiếc, vạn cổ tới nay, cũng chỉ có Thiên Y là người thứ ba tu luyện thành công bộ thân pháp này.


Hắn lúc trước vốn cũng định tu luyện lại bộ thân pháp này, dù sao nó năm đó nhưng là một trong những thứ giúp hắn tăng nhanh tốc độ hơn.


Nhưng mà, đời này hắn mưu đồ quá nhiều thứ, cho nên Cửu Bộ Chư Thiên đối với hắn đã không có quá nhiều ý nghĩa, như vậy truyền cho Nguyệt Vô Song cũng không phải là không được.


Càng quan trọng hơn, Chiến Thế Tuyệt Thiên Quyết, Cửu Bộ Chư Thiên đều là có xuất thế ở một nơi, như vậy hắn đã làm người tốt thì làm cho cùng đi, dù sao nếu nàng có thể phát huy được hai thứ này tới đỉnh điểm, như vậy nếu nàng có thể đi lên đỉnh cao mà nói, thế giới này sẽ không còn tịch mịch.


Tất nhiên, trong này còn có một dụ ý khác, hắn ý thức nơi xa suy nghĩ về một nơi, mà nơi đó nhưng phải có Cửu Bộ Chư Thiên mới có thể đi tới được, mà Nguyệt Vô Song sau này nếu đi tới đó mà nói thì đó sẽ là một tràng tạo hóa cho nàng cùng cho hắn.


“Ngươi truyền cho ta thân pháp này là tại sao?” Nguyệt Vô Song có chút nghi hoặc nhìn hắn, lần đầu Chiến Thế Tuyệt Thiên Quyết có thể là vì bằng hữu, nhưng lần hai Cửu Bộ Chư Thiên sẽ không thật như thế đi.


Cái này cũng không trách nàng nghi ngờ, dù sao hai thứ này quá trân quý, nó trân quý tới trên đời này hầu như không có gì có thể đổi được.
Thiên Y nhìn nàng không nói, nàng ánh mắt vẫn còn quá nông cạn, vẫn chưa thể thấy xa.


Đứng tại Thiên Y đỉnh cao, hắn sẽ quan tâm một thứ vô dụng với mình sao? hiển nhiên là không rồi.


Cái này cũng giống như ở trước mặt ngươi có hai bánh mỳ, ngươi ăn một cái là đã căng bụng không thể ăn cái thứ hai, mà cái thứ hai sau một phút mà không ăn thì sẽ hư, như vậy ngươi sẽ quan tâm cái bánh mỳ thứ hai cho ai sao?


Cứ cho là nàng học nó tới chung cực lĩnh ngộ rồi đối đầu với hắn thì lại làm sao? nếu đời trước hắn có thể kiêng kỵ nàng một hai, nhưng mà đời này, khi hắn có chuẩn bị đủ, như vậy nếu hắn lại tu luyện tới thời đỉnh cao cảnh giới, nàng làm sao có thể chống lại hắn.


Dù sao, đời này nếu hắn hồi phục đỉnh phong cảnh giới cùng lấy được những vật kia, như vậy hắn độ mạnh mẽ là không ai có thể tưởng tượng được, cho nên hắn cũng không làm sao để ý nàng tương lai thế nào.


Càng quan trọng, hắn có một trái tim cường giả, không bao giờ sợ hãi, cho nên hắn trực tiếp lựa chọn không nhìn tương lai nàng thành tựu.
Tất nhiên, hắn càng tin tưởng nàng sẽ không đối đầu với hắn, bởi vì hắn càng tin vào chính mình sẽ không bao giờ nhìn nhầm.


Nguyệt Vô Song thấy hắn không trả lời cũng không hỏi nữa, bởi vì nàng thấy được hắn trong mắt là một mảnh hờ hững không quan tâm, tựa hồ hắn không quan tâm nàng thành tựu có cao tới đâu cũng vậy, trong này còn có quá nhiều hàm ý nàng không hiểu.
Có lẽ, ngày nàng đi lên đỉnh cao lúc, nàng sẽ hiểu!


“Hắc hắc, Vô Song tỷ tỷ học cái gì pháp quyết vậy, có thể truyền cho ta được không.” Huyền U nắm hoa dại trong tay rồi nhảy lên ôm lấy cổ Thiên Y làm nũng đòi hỏi.


“Biến.” Thiên Y nhìn nàng phun ra một chữ, nha đầu này nhưng là Yêu Chủ Yêu Băng chuyển thế, nàng có thể không thức tỉnh ý thức của Yêu Băng, nhưng mà trí nhớ về võ học sau này chắc chắn sẽ thức tỉnh, cho nên hắn cũng không cần thiết phải truyền cho nàng cái gì.


“Keo kiệt.” Huyền Băng bất mãn lạnh rên một cái, cái miệng nhỏ hướng cổ hắn cắn một cái.
“Nhả ra.” Thiên Y có chút dở khóc dở cười nhìn nàng mang theo bình tĩnh giọng nói nói.
“Hừ.” Huyền U hừ một tiếng rồi thả ra, tay phải xoa xoa nước miếng ở trên môn, bất mãn nhìn hắn.


“Tốt, sau này U Nhi có đại ca bảo vệ, hơn nữa muội chắc chắn sẽ lĩnh ngộ ra một bộ pháp quyết cực kỳ mạnh mẽ, như vậy cần gì ta dạy chứ.” Thiên Y nhìn nàng bất mãn thì bất đắc dĩ nói.
Đáy lòng quan tâm chung quy không dứt được, hắn đành lựa lời mà nói với nàng vậy.


“Hừ, bản tiểu thư nhưng là thiên phú vô song, trên đời độc nhất vô nhị, sau này chắc chắn sẽ sáng tạo ra vô địch vạn thế pháp quyết.” Huyền U nghe hắn nói bất mãn bất sạch, hào khí ngút trời gật gù đắc ý nói. Trong đầu nàng không tự chủ được nghĩ tới mình đứng trên chín tầng trời nhìn xuống thiên địa, mà phía chân nàng nhưng là một đám tu sĩ lo sợ quỳ rạp phục bái tại đó…


Thiên Y hai người đối với nàng có chút im lặng, nói vậy thôi còn tưởng là thật, thật nghĩ ngươi là Thương Thiên Chi Tử sao.
Thiên Y lắc đầu nhìn Nguyệt Vô Song một cái ý bảo rời đi rồi ôm lấy Huyền U nhàn nhã rời đi.


“Ai.” Nguyệt Vô Song nhìn biến mất trong đêm Thiên Y đôi mắt không hiểu nổi lên một tia không giống nhau tình cảm, chỉ là lập tức bị ánh mắt cao cao tại thượng đè xuống.
Đi trên đường, Thiên Y nhìn Huyền U nói: “Ngày mai có lẽ sang bên Trọng Dương tên kia ở.”


Huyền Băng cùng Nguyệt Vô Song ngày mai gì đó sẽ đi tới Xích Lạc Môn, như vậy Huyền Băng chắc chắn sẽ ở lại nhà, nếu hắn không đi thì có lẽ chăm sóc nàng một hai, nhưng mà hắn cũng phải rời đi lấy một vật, cho nên đành vậy.


“Hừ hừ, Ta cùng Thiên Y đại ca đi cùng một chỗ.” Huyền U tùy hứng ôm cổ hắn hừ một tiếng nói.
“Ta đi chém giết.” Thiên Y nhìn nàng đạo.
“Ta cũng đi chém giết.” Huyền U cũng nhìn hắn đạo.


Thôi được rồi, Thiên Y mặc kệ nàng, mang nàng đi cũng không sao, hắn có tự tin bảo vệ nàng ở cái đại lục này.
“Ngày mai gặp ngươi nương thì nói một tiếng.”
“Đã biết.”






Truyện liên quan