Quyển 1 - Chương 1: Hành tinh hoang mạc

Ngày 6 tháng 3 năm 270 Lịch Tân Tinh.
Liên minh vũ trụ triệu khẩn cấp, lệnh cho thượng tướng Lâm Tĩnh Hằng của cứ điểm Bạch Ngân lập tức về sao thủ đô Votaw nhận chất vấn.
Lâm Tĩnh Hằng ngang nhiên kháng lệnh.


Ngày hôm sau, tiêu đề trên trang nhất nhật báo Votaw phương xa là một câu nổi giận đùng đùng – “Lâm Tĩnh Hằng, ngài muốn tạo phản à?”


Cuối tháng 3, cứ điểm Bạch Ngân bị phong tỏa toàn tuyến, đội quân máy móc do năm trăm cơ giáp cỡ lớn siêu thời không tạo thành dừng ở ngoài tầng khí quyển nhân tạo, các tinh anh trong cứ điểm Bạch Ngân nhắm thẳng nòng pháo vào đồng bào mình, song phương đều không chịu thoái nhượng, cho đến đêm ngày 26, sự giằng co giương cung bạt kiếm đã kéo dài gần 48 tiếng.


Cận vệ trưởng Lord im lặng đặt rượu Rum và đá trên bàn thượng tướng, xoay gót chân.
Thượng tướng đang đứng bên cửa sổ búng tay ra hiệu cho viên cận vệ ở lại.


Vị Lâm thượng tướng hung danh vang khắp tám đại thiên hà này vóc dáng rất cao, từ sợi tóc đến khóa thắt lưng không chỗ nào không nghiêm cẩn phù hợp, toàn thân tỏa ra sự lạnh lẽo không kẽ hở. Hắn cầm ly rượu lên, tiện tay bỏ thêm ít đá, trên tai trái có một vòng hư ảnh – thượng tướng đang mở thiết bị liên lạc nói chuyện với người ta.


Kỹ thuật thông tin liên lạc đã rất phát triển, điện thoại đều trực tiếp nối vào thiết bị đầu cuối cá nhân, muốn nói gì, đại não phát ra tín hiệu là có thể đến thẳng thiết bị thu của đối phương, không cần mất công mở miệng nữa, cũng không cần lo bị người thứ ba nghe thấy, người bên cạnh chỉ có thể thông qua biểu cảm của người nói chuyện phán đoán cuộc điện thoại này là thăm hỏi hay chửi bới.


available on google playdownload on app store


Song cận vệ Lord im lặng đứng hầu bên cạnh không nhìn ra một chút manh mối nào từ trên khuôn mặt thượng tướng.


Xã hội đương đại khuyến khích thẳng thắn, cởi mở và biểu lộ tình cảm chân thật, loại bảo thủ và khép kín kiểu cũ ở Lâm rất không hợp thời, cánh truyền thông và đối thủ bắt lấy điểm này, suốt ngày dùng ngòi bút mắng hắn tâm cơ thâm trầm, không coi ai ra gì.


Thượng tướng tâm cơ thâm trầm kết thúc cuộc nói chuyện, đảo một vòng ngụm rượu đang ngậm trên đầu lưỡi, điềm nhiên như không nói với Lord: “Nguyên soái gọi điện tới, bảo ta thỏa hiệp theo tính chiến lược, trở về Votaw trước.”
Lord sửng sốt.


“Thỏa hiệp theo tính chiến lược.” Lâm thượng tướng hết sức nghiền ngẫm mà lặp lại câu này, đoạn hắn nở nụ cười, phất tay mở bản tin thời sự.
Truyền thông lớn của Votaw đều đang nhìn chằm chằm cứ điểm Bạch Ngân tình hình căng thẳng.


Gurdon thư ký trưởng tân nhiệm đang đứng trước cổng quốc hội sao thủ đô, phát biểu bài diễn thuyết ngắn gọn giữa một vòng phóng viên bao vây: “Tôi và Lâm tướng quân là bạn học, là bạn bè, càng là người thân, tôi lấy sự nghiệp, nhân cách, tất cả của tôi ra thề, sự trung thành của Lâm tướng quân đối với Votaw là không thể nghi ngờ, anh ấy sẽ tuyệt đối không phản bội Votaw, cũng sẽ tuyệt đối không phản bội liên minh, mọi sự nghi ngờ đối với lòng trung thành của anh ấy, đều là hãm hại ác ý!”


Lâm thượng tướng nghe những lời hùng hồn này, “rột rột” nhai một viên đá.


“Tĩnh Hằng, nếu anh có thể nhìn thấy, xin cho tôi một phút đồng hồ, nghe tôi nói,” Thư ký trưởng tình cảm thắm thiết nhìn vào ống kính, chân thành khuyên nhủ, “Đừng để những lên án giả dối đó nhiễu loạn phán đoán của anh, đừng mặc kệ sự hiểu lầm này, tạo thành tranh chấp khiến người thân đau kẻ thù vui. Trở về đi, tôi và Tĩnh Xu đều đang chờ anh ở Votaw, Tĩnh Hằng, Votaw còn có gia đình của anh!”


Ống kính lập tức lia qua một vị phu nhân bên cạnh, nàng mặc váy đen, không son phấn, da dẻ nhợt nhạt, ngoại trừ cặp mắt và đôi mày đậm màu, trên mặt hầu như không có màu máu, lại có một loại mỹ cảm rung động lòng người.


Lâm Tĩnh Xu là em gái ruột của thượng tướng, một năm trước gả cho Gurdon người đàn ông có triển vọng nhất liên minh bảy đại thiên hà.
Phu nhân Gurdon được vệ binh vây quanh không lên tiếng, ánh mắt vô thần, như một con búp bê tinh xảo.


Lâm thượng tướng không hề xúc động, quay đầu hỏi viên cận vệ: “Ngươi cảm thấy thư ký trưởng người này thế nào?”
Lord cân nhắc câu chữ, cẩn thận trả lời: “Là một nhân vật phong vân.”


“Ừ, quả thật là một nhân vật. Không có thói xấu gì khác, chỉ là nghe hắn nói ta rợn hết cả người, ai không biết nghe thấy ngữ khí này còn tưởng ta và em rể có gì với nhau.” Lâm Tĩnh Hằng bật cười, giơ tay tắt màn hình, uống một hơi cạn ly rượu, “Buồn nôn quá.”


Lord nhận lấy cái ly không, đồng thời hạ giọng nói: “Tướng quân, cứ mặc kệ những tạp âm đó đi, ‘Bạch Ngân Thập Vệ’ đã chuẩn bị hoàn tất, chúng tôi có thể chiến đấu bất cứ lúc nào, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng.”


“Làm gì, tạo phản à?” Lâm Tĩnh Hằng thản nhiên nhìn hắn ta một cái, đột nhiên hỏi, “Lord, ngươi tốt nghiệp trường quân đội số 1 à?”
“Vâng thưa ngài, tôi là sinh viên tốt nghiệp danh dự khóa 260 của học viện Ulan!”
“Gia đình làm gì, có anh chị em không?”


Lord hơi nghi hoặc, không biết thượng tướng vào giờ phút sống còn này đi nói việc nhà làm gì, nhưng vẫn máy móc trả lời: “Ba tôi mở một cơ cấu y tế, mẹ tôi dạy ở học viện Ulan, trong nhà còn có một anh trai và một em gái.”
Lâm Tĩnh Hằng mỉm cười.
Chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào…


Cái gã thanh niên không hiểu chuyện này, nói thật dễ dàng – chiến đấu với ai?
Cha mẹ anh em coi mình là niềm kiêu ngạo ư?


Trường quân đội số 1 còn có tên khác là “học viện Ulan”, mặc dù học viện Ulan được gọi là cái nôi của sĩ quan cấp cao, nhưng chẳng được mấy người sau khi tốt nghiệp có thể trực tiếp tiến vào cứ điểm Bạch Ngân.


Ngoại trừ yêu cầu cực cao về thành tích, đánh cờ chính trị thượng tầng còn móc nối hướng đi của sinh viên tốt nghiệp với hộ tịch tương ứng, mỹ danh là “cân nhắc xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo”, để binh lính được gần nhà hơn. Cứ điểm Bạch Ngân là trọng địa quân sự của Thiên Hà Số 1, sinh viên tốt nghiệp nhận vào phải có hộ tịch Thiên Hà Số 1. Mà phần lớn họ có xuất thân tốt, cha mẹ là phú thương, phần tử trí thức, nhân vật nổi tiếng trong xã hội, thậm chí quan chức chính khách.


Dẫn đến sinh thái chính trị của cứ điểm Bạch Ngân hết sức phức tạp, đại thể chia làm hai phe phái –


Một bộ phận là bộ đội chính thống từng theo Lâm thượng tướng truy sát hải tặc vũ trụ, tên là “Bạch Ngân Thập Vệ”, nhân số chiếm ước chừng một phần mười quân đóng ở cứ điểm. Bạch Ngân Thập Vệ tiếng xấu lan xa như chính Thống soái của họ, là một đám lưu manh nổi danh vũ trụ, suốt ngày muốn gây scandal trợ hứng cho người dân, có người nói năm đó họ đánh nhau với hải tặc vũ trụ chỉ là “lấy độc trị độc” mà thôi.


Quan chỉ huy và binh lính còn lại đều là thiếu gia xuất thân từ học viện Ulan, đằng sau mỗi người đều có gia tộc và các mối quan hệ rắc rối phức tạp, dệt thành một tấm lưới, trói chặt lòng trung thành của họ, bảo đảm cứ điểm Bạch Ngân vững như thành đồng.


Lâm Tĩnh Hằng khoát tay, sai cận vệ trưởng: “Lấy cho ta một bộ lễ phục, sau đó gửi công văn cho các trạm kiểm soát dọc đường, nói rõ hành trình, ngày mai ta khởi hành quay về Votaw.”
Lord kinh hãi: “Trưởng quan…”


“Nguyên soái cũng đã lên tiếng bảo ta thỏa hiệp theo tính chiến lược, còn muốn thế nào nữa? Toàn thể cứ điểm Bạch Ngân -” Lâm Tĩnh Hằng dừng lại, ánh mắt bắn ra ngoài cửa sổ. Vạn ngàn con tàu vũ trụ chỉ thẳng tới các vị khách không mời ở ngoài tầng khí quyển nhân tạo, chúng rực rỡ một cách máy móc và lạnh lẽo, gợi nhớ tới loài cá bạc thành đàn dưới biển rộng, ánh sáng lóng lánh phản chiếu trong đồng tử xám xịt kia.


Hắn tháo găng tay ném sang một bên: “Tháo dỡ võ trang.”


Ngày hôm sau, tàu vũ trụ Tĩnh Uyên như một chiếc thuyền nhỏ giữa biển sao mênh mông, lái khỏi cứ điểm Bạch Ngân, quân đoàn máy móc như hổ rình mồi ngoài tầng khí quyển nhân tạo nhường ra một lối hẹp, im lặng nhìn theo bóng lưng kẻ độc tài quân sự này chào hạ màn.


Tàu vũ trụ phi võ trang cấm lắp cổng bước nhảy vũ trụ, dựa theo trình tự bình thường, từ cứ điểm Bạch Ngân về sao thủ đô Votaw, tàu Tĩnh Uyên cần qua sáu trạm kiểm soát, tổng cộng mười ba ngày.


Ngày thứ tư, tàu Tĩnh Uyên đi qua gần sao Sima, bất ngờ gặp phải loạt tiểu hành tinh trôi, tàu vũ trụ vốn định tạm thời tránh đi, nhưng Đệ Tứ Vệ sao thủ đô coi Lâm Tĩnh Hằng là nhân vật nguy hiểm bậc nhất, chậm chạp không đón được tàu Tĩnh Uyên theo kế hoạch phải đến rồi, Đệ Tứ Vệ sợ vỡ mật, trong vòng một ngày gửi liền mười hai cảnh giới cấp một, lệnh cho tàu Tĩnh Uyên không được trì hoãn.


Tàu Tĩnh Uyên buộc phải vòng tới “Mân Côi Chi Tâm” – vùng cấm duy nhất chưa từng bị loài người thăm dò của Thiên Hà Số 1.


Ngày 6 tháng 4 năm 270 Lịch Tân Tinh, tàu Tĩnh Uyên bị một đội hải tặc vũ trụ ẩn nấp bên ngoài Mân Côi Chi Tâm tập kích, thượng tướng Lâm Tĩnh Hằng bị ám sát, tàu rơi người ch.ết.


Tin tức truyền về sao thủ đô, dư luận ồ lên, Bạch Ngân Thập Vệ nổi dậy, cứ điểm Bạch Ngân trực tiếp tê liệt, Nguyên soái đau mất ái tướng, nổi trận lôi đình đập đơn từ chức trên bàn tròn quốc hội liên minh; cùng lúc đó, nhà dột còn gặp mưa dầm suốt đêm, đoàn hải tặc mười năm trước bị Lâm thượng tướng triệt để đánh đuổi khỏi liên minh tám đại thiên hà không biết từ đâu ngửi thấy mùi, ngóc đầu trở lại, đột nhiên tập kích tuyến đường dân dụng của Thiên Hà Số 6, quân bộ hỗn loạn phản ứng tụt hậu nghiêm trọng, tạo thành rất nhiều người dân thương vong.


Chuỗi sự kiện này, sử gọi là “Họa loạn Bạch Ngân”.
Bắt đầu từ Thiên Hà Số 6, biểu tình quy mô lớn như dịch bệnh, theo các điểm nhảy vũ trụ từng bước tiến lên.


Dưới áp lực lớn, Votaw buộc phải thay đổi vẻ mặt, trước tiên động viên quân ủy liên minh, sau đó lại tuyệt nhiên không đề cập tới chuyện Lâm Tĩnh Hằng khi còn sống bị cưỡng chế triệu về, tất cả miệng lưỡi chính phủ tập thể mất trí nhớ, ban đầu dùng độ dài cỡ nào chửi rủa Lâm thượng tướng, thì bây giờ dùng bấy nhiêu độ dài để tưởng nhớ ca ngợi hắn.


Lâm thượng tướng “tâm cơ thâm trầm” cứ thế lắc mình biến thành báu vật của loài người, chính nghĩa quang vinh vĩ đại chưa từng có.


Lễ tang long trọng tổ chức ở Votaw, một bộ lễ phục Lâm thượng tướng chưa từng mặc thay thế bản thân hắn, được mời vào nghĩa trang liệt sĩ của Votaw. Vé xem lễ ở hiện trường bị hét giá trên trời, Lâm thượng tướng do cái ch.ết hiếm gặp còn được Guinness ghi vào lịch sử, có thể nói là nhờ một cái ch.ết mà thành danh.


Hôm lễ tang, Lâm Tĩnh Xu đeo mạng đen, chào hỏi trả lễ mỗi một người quyền quý đến phúng viếng, mỹ nhân nổi danh Votaw này dù là trong trường hợp này, vẫn tao nhã lịch sự, hình tượng hoàn mỹ không chê vào đâu được.


Nàng thật là xinh đẹp – tất cả mọi người gặp nàng đều không nhịn được tán thưởng từ tận đáy lòng – cũng thật là không tim không gan.


Thư ký trưởng Gurdon đi tới, Lâm Tĩnh Xu như dây tơ hồng nắm cánh tay chồng, nhu mỳ nhận sự chăm sóc, để hắn đội mũ mạng đen cho mình, kế đó ngồi im lặng, ánh mắt sùng bái và ỷ lại tự nhiên, nghe Gurdon lên bục ra vẻ đau thương một tràng, thỉnh thoảng lấy khăn lụa ra chấm khóe mắt tượng trưng.


Phóng viên hiện trường vây quanh nàng chụp một hồi, lại tẻ nhạt tan đi hết – bởi vì tư thế ngồi của phu nhân Gurdon giống hệt trong hội bán hàng từ thiện “Phản đối vứt xác thú cưng ra vũ trụ” lần trước nàng tham gia, ưu nhã chẳng có gì để nói, hoàn toàn có thể dùng cho cả hai trường hợp.


Các phóng viên vây quanh nàng thoáng chốc giải tán hết, Lâm Tĩnh Xu vẫn chẳng hề nhúc nhích.
Nàng như một đóa hoa quý tự thưởng thức mình, bất kể có ai ngắm hay không, đều tự đón gió nở rộ.


Hiện giờ, đóa “hoa quý” này mắt rưng rưng lệ nóng, khuôn mặt mỉm cười, trên ngũ quan tựa tranh vẽ phảng phất mạ ánh sáng của nền văn minh nhân loại, nhìn Gurdon trên bục nghẹn ngào khôn kể, nàng nghĩ thầm: “Ta muốn ngươi đền mạng.”


Loài người sau khi bước vào kỷ nguyên Lịch Tân Tinh đã yên bình hơn hai trăm năm, mà giờ đây, sự hòa bình như hoa trong gương trăng đáy nước đã nứt một đường dữ tợn –






Truyện liên quan