Quyển 1 - Chương 5
Trạm Lư nói: “Phán đoán dựa theo tin tức từ cuộc điện thoại nghe trộm được, tựa hồ Độc Sào có cấu kết với bọn hải tặc vũ trụ.”
Tứ Ca vắt chéo chân, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trường không gian vặn vẹo bên ngoài khiến người ta chóng mặt hoa mắt, nhìn chăm chú vài giây thật sự có thể nôn mửa, mà hắn đã rất quen, nghe câu này của Trạm Lư, Tứ Ca không tiếp lời.
Giây thứ hai hắn im lặng Trạm Lư liền ngộ ra, lập tức sửa lại: “Xin lỗi, tiên sinh, kho từ thường dùng này chưa cập nhật.”
Dựa theo định nghĩa từ “Luật chống hải tặc” của chính phủ liên minh, tất cả các tổ chức võ trang chưa được phía chính phủ trao quyền đều thuộc về “hải tặc vũ trụ”, đương nhiên cũng bao gồm Hắc Động.
“Trở về vứt con thằn lằn ghẻ của ngươi đi, đổi sang nuôi một con vẹt,” Tứ Ca nói, “Giúp ngươi mau chóng thích ứng với thân phận ‘hải tặc’.”
Trạm Lư chỉ chốc lát đã hoàn thành một lần tìm kiếm toàn diện trong kho số liệu rộng lớn của mình, tìm được một tấm hình truyện tranh từ thời kỳ Địa Cầu viễn cổ – thuyền trưởng hải tặc mặt mũi dữ tợn, trên vai đứng một con vẹt cũng mặt mũi dữ tợn.
Hắn nghiên cứu bức tranh này giây lát, ngộ ra: “A, ngài đang đùa.”
Tứ Ca rầu rĩ bóp trán.
Trạm Lư ở trong chiếc xe trống vắng phát ra tiếng cười máy móc muốn sởn gai ốc: “Ha ha ha.”
Để phòng ngừa Trạm Lư lịch sự tìm ra một chuyện cười xàm hơn đáp lễ, Tứ Ca vội vàng chuyển dời đề tài: “Penny là tay anh chị trên sao Bắc Kinh, xem như có chút bản lĩnh, cắt đuôi cô ấy không dễ dàng như vậy, ngươi tìm ra nguyên nhân chưa?”
“Đúng thế thưa tiên sinh. Tôi tìm được thứ này trên người hắn,” Trạm Lư nói, một con chip sinh vật dính máu nổi lên trong xe, “Trong khoảng thời gian ngắn tôi chưa thể nhận biết, con chip sinh vật này cài vào tim người, khi khởi động có thể đồng thời tạo thành ảo giác tập thể cho con người và trí tuệ nhân tạo trong phạm vi nhỏ.”
Ánh mắt Tứ Ca đột nhiên trở nên sắc bén.
“Buổi chiều hôm nay, hắn phát hiện mình bị theo dõi, liền lợi dụng cái này ngụy trang bản thân và bé trai bị bắt cóc thành hai kẻ lang thang, cắt đuôi Penny, trà trộn lên xe buýt thành phố, định đến cảng Venus. Các hành khách khác trên xe tổng cộng mười ba vị, mà không một ai nhận ra. Ảo giác tập thể chạm đến hệ thống ‘Trái Cấm’ trên người tôi, cho nên tôi không bị ảo giác ảnh hưởng. Trên đường, tôi đã làm mấy tổ thực nghiệm, thử phóng ra vài đoạn quấy nhiễu, nhưng chỉ có một cô bé thoát khỏi ảo giác, cô bé vừa vặn là người mắc ‘chứng não rỗng’. Để đảm bảo an toàn cho những người không liên quan, tôi đã xâm nhập hệ thống của xe buýt công cộng thành phố, ép nó dừng ngay Quán Rượu Xập Xệ, đồng thời truyền tin cho tiểu thư Penny.” Trạm Lư vẫn dùng âm thanh bình tĩnh trả lời, “Tiên sinh, tôi hoài nghi con chip này có nguyên lý tương tự với ‘Vườn Địa Đàng’, chỉ là thô sơ hơn.”
Tứ Ca nhíu mày: “Trong khoảng thời gian ngắn, e là ta không thể tập hợp một đội ngũ nghiên cứu cho ngươi ở nơi này.”
“Tôi biết, tiên sinh, tôi sẽ tự nghĩ cách.” Trạm Lư dừng chốc lát, lại hỏi, “Ngài vẫn muốn tìm…”
“Không cần cho ta biết xác suất, ta biết phép tính của ngươi.” Tứ Ca cắt ngang hắn, cằm hơi căng lên giây lát, kế đó lại vỗ nhẹ thân xe, “Qua một thời gian nữa, chúng ta cũng nên đi rồi, thật sự không tìm ra thì thôi, trẻ con ch.ết non ở nơi quỷ tha ma bắt này quá nhiều, nói không chừng đã mất thật rồi.”
“Tiên sinh…”
“Mất rồi thì thôi,” Tứ Ca thần sắc thản nhiên, “Không gặp cảnh loạn lạc, chưa hẳn không phải là tốt số, đến chưa?”
Chỉ trong vài câu nói, xe đã xuyên qua trường không gian, đáp chính xác ngay cửa sau “Quán Rượu Xập Xệ”, khi bánh xe đáp xuống đất cơ hồ không một tiếng động, chỉ có lớp tuyết mỏng li ti trên mặt đất trượt ra một chút. Mấy chiếc mô tô phân khối lớn vốn dựng ở đó đã không thấy, xem ra tổ hợp đèn giao thông và Penny đã đi rồi.
Khi “Nhền Nhện” chạy trốn từ nơi này, cũng dùng trường không gian, nhưng hắn chỉ có một mình, động tĩnh khi khởi động trường không gian tương đối lớn, sai số định vị xem ra cũng tương đối không nhỏ – nếu không hắn chẳng cần đóng giả dân vô gia cư, vừa đói vừa rét cuốc bộ đến cảng Venus.
Mà Trạm Lư thì khống chế một chiếc xe nặng mấy tấn xuyên qua trường không gian, xác định vị trí trong ngõ nhỏ chật hẹp ở cửa sau “Quán Rượu Xập Xệ”, điều này có nghĩa là sai số không thể hơn năm mươi centimet, nếu không khi đáp xuống đất không thể không tạo thành kỹ xảo “một chiếc ô tô đáp lên tường”.
Tuy rằng hai bên nhìn như là trường không gian na ná nhau, nhưng nếu có một chuyên gia trong lĩnh vực liên quan ở đây, sẽ nhìn ra chênh lệch kỹ thuật cực lớn – lớn như chênh lệch giữa “Va Tai gân Ha” với cơ giáp vũ trụ vậy.
Tiếc thay, Thiên Hà Số 8 dân thất học chạy khắp nơi, chẳng có ai biết thưởng thức sự tuyệt vời của kỹ thuật.
Nhưng mà nói như vậy cũng không hẳn, thỉnh thoảng có thể gặp một tri âm biết nhìn hàng, chẳng qua…
Trạm Lư hình người tách ra khỏi xe, vác “Nhền Nhện” trong cốp sau lên, đang định mở cửa, đôi mắt màu xanh ngọc đột nhiên xuyên qua cửa sau quán bar, quét thấy tình cảnh bên trong.
“Tiên sinh,” Hắn dừng lại, “Ngài có khách.”
Khóe mắt Tứ Ca khẽ giần giật, vị đại lão này lúc riêng tư biểu cảm cũng chẳng phong phú gì hơn trí tuệ nhân tạo, bây giờ lại hiếm thấy có chút khó tả.
Theo cửa sau mở “Két” một tiếng, hơi ấm bên trong thốc thẳng vào mặt, chỉ thấy trong “Quán Rượu Xập Xệ” vốn đèn đóm lờ mờ, các bóng đèn nhỏ treo tường đều tắt hết, chỉ còn một bóng trên nóc quầy bar, vừa vặn rọi một tầng kính lọc “sáng dịu” cho người dưới đèn.
Trong kính lọc là một nam thanh niên, quần áo lỏng lẻo tròng trên người, áo khoác vắt vai, đầu tóc bù xù, uể oải dựa vào quầy bar, trông như mới bò xuống giường, chẳng buồn làm điệu đã lôi thôi lếch thếch tùy tiện đi ra gặp người ta, hơn nữa tùy tiện mà đẹp xuất sắc, tự thành một phong cách.
Song sự “tùy tiện” này từ trong ra ngoài không có một nếp nhăn bất nhã, chỉ riêng “mái tóc đẹp” bù xù và phồng lên đã tuyệt đối không phải là hiệu quả mà gối của người phàm có thể đè ra, hiển nhiên cậu ta “tùy tiện” rất dày công.
“Ồ,” Nam thanh niên bất ngờ nhìn thấy người trên vai Trạm Lư, hơi sửng sốt, “Hai vị nửa đêm ăn cướp trở về à, phải chăng tôi đã nhìn thấy chuyện không nên thấy, sắp bị diệt khẩu rồi?”
Trạm Lư ném “Nhền Nhện” xuống đất, cơ thể người và sàn nhà va chạm nhau, phát ra một tiếng trầm đục, hắn lịch sự chào hỏi: “Chào buổi tối, hiệu trưởng Lục.”
Hiệu trưởng Lục tên “Tất Hành”, là một phá gia chi tử, quái thai và đại lưu manh vang danh khắp Thiên Hà Số 8, kiêm nhiệm hai chức thành viên ban giám đốc và hiệu trưởng học viện Tinh Hải – người này đảm nhiệm chức hiệu trưởng một trường, đương nhiên không phải do đức cao vọng trọng, mà bởi vì trường này là do cậu ta bỏ tiền xây dựng.
Sở dĩ hiệu trưởng Lục tuổi còn trẻ có thể dấn thân vào sự nghiệp giáo dục, ngoại trừ cậu có một bầu nhiệt huyết và lý tưởng cao cả, còn bởi vì cậu có một ông cha ruột buôn súng đạn nổi tiếng khắp Thiên Hà Số 8.
Cha ruột cậu ngoại hiệu “Độc Nhãn Ưng”, hùng cứ “Cayley” sao thủ đô của Thiên Hà Số 8, trong các cuộc xung đột đổ máu của cả Thiên Hà Số 8, tám phần vũ khí đều do ông ta cung cấp, là một cây gậy chọc cứt gây ra mưa máu gió tanh.
Lục Tất Hành từ nhỏ mưa dầm thấm đất, lớn lên bên đông đảo vũ khí có tính sát thương quy mô lớn, gia học sâu xa, thành một chuyên gia lĩnh vực máy móc cơ giáp, có tiềm chất trở thành nhà khoa học biến thái, Độc Nhãn Ưng còn chưa kịp vui mừng khi mình có người kế tục, thì phát hiện chí hướng của cậu ấm đã lệch đi – Lục thiếu gia gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, lập chí trở thành một nhà giáo dục vĩ đại.
Tại sao con trai một kẻ buôn súng đạn lại có lý tưởng đầy nhân văn thế này? Nguyên nhân trong đây, Lục Tất Hành chưa từng tiết lộ với ai, mọi người đành phải thống nhất ý kiến, nhận định cậu ta bị khùng.
Tại Thiên Hà Số 8, hết thảy các việc hoang đường không thể giải thích bằng thường thức, đều có thể dùng hai chữ “bị khùng” làm nguyên nhân cuối cùng.
Vào ngày sinh nhật hai mươi tuổi của Lục thiếu gia, Độc Nhãn Ưng kết thúc sớm bữa tiệc quan trọng, đặc biệt chạy đến trước mặt con trai cưng hỏi cậu có nguyện vọng gì, Độc Nhãn Ưng rượu vào khoác lác, đồng ý lên trời xuống đất, bất kể cậu có nguyện vọng gì, dù là nổ Votaw thủ đô của liên minh, ba cũng có thể thực hiện dễ như trở bàn tay.
Lục thiếu gia tin, thành kính nói với ba mình: “Con muốn xuất bản một quyển sách.”
Độc Nhãn Ưng tỉnh rượu hết một nửa, đầu óc mù tịt mở kiệt tác của con trai ra, thấy tiêu đề rành rành là “giới thiệu nguyên lý máy móc vũ trụ”. Lão buôn súng đạn đầu óc hơi đơ đơ, chẳng tài nào nhớ nổi “giới thiệu nguyên lý máy móc vũ trụ” là tiếng lóng ở đâu, đành phải bất chấp bản mặt già, không ngại học hỏi kẻ dưới: “Đây là quyển gì?”
Lục thiếu gia trả lời: “Là một quyển sách giáo khoa nhập môn giới thiệu kỹ thuật cơ giáp vũ trụ.”
Độc Nhãn Ưng cho rằng mình bị nặng tai: “Sách… gì?”
“Sách giáo khoa,” Lục thiếu gia nói, “Con đã xem hết các tài liệu giảng dạy dùng trong mấy trường đại học nêu được tên trên Thiên Hà Số 8, cảm giác đều chẳng ra làm sao, thế nên tự mình viết một quyển, ba à, nhờ ba góp ý cho.”
Độc Nhãn Ưng lặng im một lúc: “Con muốn làm gì?”
Lục thiếu gia phát bệnh tuổi dậy thì không hề có dấu hiệu báo trước, thế tới rào rạt, cậu nói: “Con muốn xây dựng một ngôi trường đàng hoàng, đốt ngọn lửa mở đầu đưa khoa học kỹ thuật của Thiên Hà Số 8 bay lên.”
Độc Nhãn Ưng nghe câu này xong thì tỉnh rượu hẳn, chẳng nói một lời quay đầu bỏ đi, định tìm một bác sĩ chữa bệnh não cho con trai.
Từ đó, Lục Tất Hành và Độc Nhãn Ưng người cha mẫu mực triển khai tẩy não và phản tẩy não trường kỳ, trong đấu trí đấu dũng, trình độ lắp ráp lại cơ giáp của Lục thiếu gia đạt được tiến bộ nhảy vọt. Khi bị cấm túc trên sao Cayley, cậu mất ba năm, tháo rời các phương tiện thay đi bộ gặp được lúc lang thang trên tinh cầu, không theo khuôn mẫu sửa thành một cơ giáp vũ trụ hình dạng rung động lòng người, đi lang bạt chân trời, đến gần sao Bắc Kinh β, bắt đầu một đoạn nghiệt duyên với ai đó.
“Đứa học sinh kia của cậu đâu?” Tứ Ca vừa vào cửa liền bật hết đèn tường lên, chẳng hiểu tình cảm người ta mà phá hủy lớp kính lọc sáng dịu như ảo mộng của hiệu trưởng Lục.
“Tôi cho thư ký dẫn đi rồi.” Lục Tất Hành mất bao công sức tạo dáng, tự mình ngắm mình cả buổi, mãi mới chờ được một người xem, mà vừa vào đã phá đám. Cậu đành phải xuống khỏi ghế, thở dài không thành tiếng, đi vài vòng quanh “Nhền Nhện”, “Sao, hai anh bắt tên buôn người kia về rồi à? Chính là hắn?”
Tứ Ca nhìn cậu một cái.
“Chậc, còn cần phải hỏi sao?” Lục Tất Hành dùng mũi chân lật kẻ trên sàn nhà lại, ngẩng đầu nháy mắt nói với Trạm Lư, “Thiên Hà Số 8 không ai có thể thoát được trường không gian truy tung của Trạm Lư, đúng không cưng?”
Trạm Lư mặt không biểu cảm: “Cảm ơn sự khẳng định của thầy.”
Tứ Ca cũng mặt không biểu cảm: “Vậy cậu còn ở đây làm gì?”
Lục Tất Hành ngẩng đầu nhìn thấy hai khuôn mặt lạnh tanh giống nhau như đúc, hết cách: “Tôi nói hai vị, hai người rốt cuộc là ai giống ai vậy?”
Nói rồi cậu quỳ một gối xuống đất, ấn động mạch cổ “Nhền Nhện”, phát hiện còn sống, thế là nghiêm túc lại: “Tôi không muốn biết hắn là ai, đến làm gì, chỉ có một câu hỏi, hỏi xong sẽ đi ngay – em học sinh nữ của tôi bị cuốn vào chuyện này, liệu có nguy hiểm gì hay không?”
“Thầy yên tâm,” Trạm Lư trả lời, “Thông tin của Hoàng tiểu thư đã bị tôi chặn lại, không lọt đến chỗ đồng bọn của hắn.”
Lục Tất Hành nghe câu đảm bảo này, quả nhiên không nhiều lời nữa, gật đầu đứng dậy, chưa hỏi đã tự lấy một chai rượu đằng sau quầy bar.
“Thế tôi đi đây,” Lục Tất Hành đi tới cửa, soi kính ngắm vuốt một chút, bỗng nhiên, cậu giống như lại nhớ tới điều gì, quay đầu nói, “Đúng rồi, cô bé đó đã nói với tôi đại khái những gì trải qua, tôi hoài nghi trên người tên này có thứ tương tự với ‘Vườn Địa Đàng’, các anh hãy cẩn thận – bái bai.”
Tứ Ca nhích đuôi lông mày: “Chờ đã.”