Quyển 2 - Chương 42
Khi Lục Tất Hành nghe thấy âm thanh không đúng, vừa mới nhảy xuống sân ga cơ giáp, ngoảnh đầu nhìn lại đã không còn kịp.
Cậu cách cơ giáp gần nhất hơn tám trăm mét, bên cạnh lại không có một hạch cơ giáp hình người có thể quật ngã cả căn cứ bất cứ lúc nào, tìm hết người từ trên xuống dưới chỉ có một cái xẻng cán cong!
Mà Hoàng Tĩnh Xu đang ở trên sân ga cơ giáp, cô vừa mới trầy trật thử nối mạng tinh thần, độ kết hợp chỉ vừa đạt tới 53%, kết nối người cơ chập chờn muốn đứt, như tơ nhện một trận gió là có thể quét đi. Cô cắn răng hạ quyết tâm, vô cùng cố gắng thích ứng thị giác của cơ giáp, không ngờ vừa mới chuyển vào thị giác cơ giáp thành công, liền nhìn thấy màn này ngay trước mặt, sợ tới mức suýt nữa rớt mạng tinh thần.
Bắt đầu từ lúc bọn Lục Tất Hành gõ nồi, những người rảnh rỗi vô công rồi nghề trong căn cứ đều tụ tập ngoài trạm cơ giáp, thò đầu vây xem, cùng nhau chứng kiến sự cố bất ngờ này, tiếng thét và tiếng la hoảng vang lên khắp nơi, có một cựu đội viên tự vệ chướng ngại tâm lý nghiêm trọng ôm lan can: “Cơ giáp căn bản không phải người thường có thể lái được, tôi đã nói rồi! Tại sao không tin!”
Lục Tất Hành không rảnh để ý tới hắn, quay đầu chạy tới cơ giáp gần nhất, đồng thời mở quyền hạn của căn cứ, định dùng ngoại lực cưỡng chế đóng quỹ đạo tăng tốc.
Nhưng dù ngừng tăng tốc, chút lực ma sát nhỏ nhoi này vẫn không phanh được quán tính mạnh của cơ giáp, quỹ đạo tăng tốc ầm ầm thay đổi, cố hết sức duỗi thẳng lên trên, hung hiểm tránh tháp làm lạnh và trạm phát điện lơ lửng, chỗ tiếp xúc tóe tia lửa dữ tợn.
Tám trăm mét, trong tình huống không cậy nhờ bất cứ phương tiện nào, kỷ lục chạy nhanh nhất thế giới cho nam cũng phải gần một phút rưỡi, mà một phút rưỡi đã đủ để một cơ giáp tông ra tầng khí quyển nhân tạo mỏng manh của căn cứ.
Lục Tất Hành viễn trình mở trạm liên lạc, quát người lái mất khống chế: “Khống chế mạng tinh thần của anh!”
Nhưng người lái gặp kích thích mạnh đã mất đi ý thức, bọt mép sùi ra suýt làm hắn ngạt thở, độ kết hợp người cơ cấp tốc giảm xuống dưới 50%, đột nhiên đứt kết nối mạng tinh thần.
Quỹ đạo tăng tốc đóng kín không cách nào tản nhiệt, đã rõ ràng quá nhiệt, tiếng cảnh báo đang vang khắp trạm cơ giáp.
Mà gay go nhất là, cùng lúc đó, các cơ giáp khác nối nhau qua mạng nội bộ và trạm liên lạc cũng nhìn thấy cảnh tượng dưới mặt đất, khủng hoảng nhanh chóng từ mặt đất truyền lên trời, một bộ phận người lái tố chất tâm lý vốn đã không đạt, độ kết hợp người cơ của không ít cơ giáp cũng bắt đầu chập chờn theo.
Trong nháy mắt, đã có ba bốn người đứt khỏi mạng tinh thần, mạng phòng hộ vừa thành hình sắp sửa vỡ nát, mà sợ hãi còn đang lan ra –
Độc Nhãn Ưng chửi một câu “Bùn loãng không thể trát tường”, chìm ý thức vào trong mạng tinh thần, cắn răng thử bổ khuyết ghế trống, lão vốn đã gánh tám cơ giáp không người điều khiển, theo gánh nặng không ngừng tăng thêm, nhanh chóng xuất hiện dấu hiệu tinh thần lực quá tải – mạng tinh thần của tiểu cơ giáp không giống Trạm Lư, không có diện tích bao phủ rộng lớn, cho dù khiến tinh thần lực lão quá tải, cũng chỉ có thể quản vấn đề trong phạm vi nhỏ gần đó, xa hơn thì ngoài tầm tay với.
Lúc này, trong mạng thông tin nội bộ đột nhiên truyền đến tiếng Chu Lục.
Chu Lục: “Giao cho tôi!”
Độc Nhãn Ưng cảm thấy lợi mình đã rướm máu, miệng nồng mùi tanh: “Chú mày được không?”
Chu Lục: “Không được thì còn có thể làm thế nào!”
Phóng Giả dùng giọng ốc biển cơ hồ không phát ra tiếng gầm lên một câu: “Mẹ!”
Độc Nhãn Ưng ngã ngửa: “Mày dùng thần chú may mắn gì vậy?”
Khi xây dựng lồng phòng ngự cơ giáp, Lục Tất Hành đã tính đến sự kiện bất ngờ, cậu trước hết thống kê nhân số người lái tương đối có kinh nghiệm, sau đó dựa theo phạm vi bao trùm của mạng tinh thần cơ giáp, tách những người này ra bố cục, chính là để lỡ như có người đột nhiên rớt mạng, họ có thể gánh thay người xung quanh – Độc Nhãn Ưng nghe một tai, cho rằng cậu đang nói nhảm, bởi vì những kẻ gọi là “tương đối có kinh nghiệm” này cũng chỉ là trình độ đội tuần tr.a gặp khi mới đến căn cứ, bản thân không rớt mạng đã cảm ơn trời đất rồi, còn trông chờ họ gánh cho người khác?
Ai biết lồng phòng hộ còn chưa xây dựng xong đã xuất hiện nhiều vấn đề thế, thật sự phải làm như vậy!
Dưới đất, quỹ đạo tăng tốc đã bị kéo đến cực hạn, Lục Tất Hành liếc thấy Hoàng Tĩnh Xu dừng cơ giáp bên ngoài quỹ đạo: “Tiểu Hoàng!”
Tiếng cậu trực tiếp theo thiết bị liên lạc đập vào tai Hoàng Tĩnh Xu, cô bé hơi giật mình.
Lục Tất Hành: “Em đã học cái này rồi!”
Đúng, lúc ấy ở trên mạng tinh thần của Trạm Lư, Lâm từng tự mình dẫn chúng cảm nhận, cách kéo dài, trải mạng tinh thần ra, cách xâm nhập cơ giáp đối phương ở nơi mạng tinh thần giao nhau.
Nhưng… Làm sao có thể?
Nửa tiếng trước, cô còn tưởng rằng mình phải làm một vật biểu tượng hình người, bị Lục Tất Hành lôi lên trời.
Bây giờ thầy lại bảo cô tự mình kéo một cơ giáp mất khống chế?
Đôi khi một giây đồng hồ có thể dài vô tận, trong chớp mắt mạch suy nghĩ của Hoàng Tĩnh Xu đã đi ba vòng quanh tám đại thiên hà, quanh quẩn ở nơi kỳ tích trong vô số truyền thuyết, muốn tìm được bằng chứng “con người có thể sáng tạo kỳ tích”. Thế nhưng liên minh vũ trụ rộng lớn vô biên, Vườn Địa Đàng không cách nào vượt qua, tuyến đường vũ trụ bốn phương thông thoáng, cảnh đẹp cùng tận tưởng tượng của cô cũng khó lòng miêu tả… Chúng đối với cô – một nữ lưu manh chứng não rỗng lưu lạc đến Thiên Hà Số 8 mà nói, đều quá xa xôi, quá không chân thật, không cách nào cho cô bất cứ sức mạnh gì.
Một bên cơ giáp mất khống chế đã tách khỏi quỹ đạo, ánh mắt Hoàng Tĩnh Xu đi theo nó, tầm nhìn thu lại chỉ còn một đường nhỏ, giống như trên thế giới ngoại trừ cô và cơ giáp mất khống chế này, mọi vật khác đều đã biến mất.
Cô nghe thấy tiếng tim mình đập, nghe thấy hô hấp dồn dập của mình, hoài công lặp lại hạ mệnh lệnh cho cơ giáp không nghe sai sử, một ý nghĩ tuyệt vọng ngoi lên: “Mình không làm được.”
Song ngay chớp mắt cơ giáp mất khống chế bắt đầu lật nghiêng, mạng tinh thần vẫn bài xích cô bé rốt cuộc do dự và chậm chạp nhúc nhích, giống như đánh bậy đánh bạ chạm vào công tắc gì, mạng tinh thần đột nhiên trải ra.
Nên nói là vận may.
Hoặc có lẽ, trên thế giới mỗi một biến chuyển của vận mệnh, đều kèm theo một chút vận may trời định này.
Trong thời không tựa khói tựa biển, từ ánh sáng đến vũ trụ, lại đến lượng tử xếp chồng và buồn vui của phàm trần nhân thế, đều kèm theo xác suất lạnh băng, những viên xúc xắc đó không ngừng xoay tròn trong vận mệnh, lại không ngừng chạy đến một phương hướng không thể biết.
Hoàng Tĩnh Xu hít sâu một hơi, trên mạng tinh thần trải ra, cô đột nhiên bắt được mối nối của cơ giáp mất khống chế, cô giống như ngày đó không chút do dự móc chai rượu đập đầu Nhền Nhện, quyết đoán dùng hết toàn lực lao tới, cả người như bị chia làm đôi, áp lực mạng tinh thần mang đến đột nhiên tăng gấp bội, nhưng cùng lúc đó, cô đã xâm lấn mạng tinh thần của đối phương thành công!
Cô như người bị nước lũ cuốn đi, giữa đường quơ được bụi gai trên vách núi, trong tình huống như vậy, đã chẳng có thời gian suy nghĩ vấn đề có đau không, có sợ không, cô chỉ có thể liều mạng bắt lấy thứ mình có thể bắt được.
“Dừng lại.” Cô bé nghĩ.
Cơ giáp mất khống chế mang theo ý thức mất khống chế của cô tiếp tục nghiêng xuống, phớt lờ âm thanh yếu ớt.
“Dừng lại! Dừng lại cho tôi!”
Lúc này, cư dân căn cứ vây xem xung quanh đột nhiên có người lên tiếng theo: “Dừng lại!”
Họ hô như vậy, tiếng thứ nhất hơi hỗn độn, tiếng thứ hai đã thành quy mô, tiếng mọi người gia nhập như sông đổ ra biển: “Dừng lại!”
Cơ giáp mất khống chế đã nghiêng hơn 45 độ, sắp sửa lật, song kỳ lạ là, đám đông vừa nãy hoảng loạn giống như tìm được âm thanh thống nhất, không ai gào thét, không ai chạy lung tung nữa, họ đồng thanh hô lên: “Dừng lại!”
Trong lúc chỉ mành treo chuông, Lục Tất Hành rốt cuộc chạm đến cơ giáp, mà cùng lúc đó, công năng phanh ngược của cơ giáp mất khống chế khởi động thành công, bên nghiêng phun ra bụi mù cuồn cuộn, chầm chậm đẩy nó lên!
Mạng tinh thần Lục Tất Hành phóng ra lập tức bao trùm lên, độ kết hợp người cơ của Hoàng Tĩnh Xu với cơ giáp mất khống chế nguy hiểm đứng ở 50%, Lục Tất Hành vào theo khe hở, để không gạt ý thức yếu ớt ra khiến cô bé bị thương, cậu thao tác tinh vi hết cỡ, vừa vặn cũng để độ kết hợp của mình đứng ở 50%, sau đó dùng sự cân bằng khéo léo này, giữ cơ giáp mất khống chế lại, khiến nó cuối cùng dừng bên cạnh quỹ đạo tăng tốc.
Lúc này cậu mới cực kỳ dịu dàng nói với Hoàng Tĩnh Xu trong mạng nội bộ: “Cô bé, chậm rãi rút khỏi, chậm thôi, đừng căng thẳng, em là học sinh có thiên phú nhất thầy từng gặp đấy.”
Hoàng Tĩnh Xu bản năng làm theo chỉ lệnh của thầy, chầm chậm thu lại mạng tinh thần mình trải ra, cho đến lúc này cô mới phát hiện, nháy mắt kinh tâm động phách vừa rồi, huyết áp tăng vọt đã làm nứt mạch máu bé tí, máu mũi đã chảy tới miệng.
Trong đám đông bùng lên reo hò xen lẫn tiếng nức nở.
Mà đồng thời, chỉ mấy chục đội viên chính thức Đội Tự Vệ trên trời, lại giống như khung thép của cả lồng phòng hộ, gánh cho các chiến hữu đứt xích xung quanh.
Giống như thật sự có một bà mẹ quỷ ch.ết ở trên trời linh thiêng phù hộ vậy.
Hai mươi phút sau, Lục Tất Hành điều chỉnh lại quỹ đạo tăng tốc, khiêng cơ giáp bị hỏng hóc và nhân viên bị thương ra ngoài đưa đến phòng y tế, cho Hoàng Tĩnh Xu đi trước, sau đó cậu mang chín cơ giáp không người điều khiển khác lên quỹ đạo, theo thứ tự sắp xếp trên tọa độ.
Chớp mắt ba trăm cơ giáp nối liền đầu đuôi, phảng phất hình thành một vòng khép kín. Tất cả cổng đều giống như nối vào nhau, mạng tinh thần vậy mà thông nhau rồi!
Vốn trên vai mỗi người đều giống như vác một tảng đá nặng nề, bước đi khó khăn, giờ đây những tảng đá này nối thành một tấm đá phiến, đều đều đè xuống mọi người, tất cả được giải thoát khỏi mạng tinh thần khó có thể duy trì!
Chu Lục một lúc lâu mới hoàn hồn, lên tiếng hỏi: “Đây là đêm qua thầy lắp… Đây là cái gì?”
Tiếng Lục Tất Hành không thông qua mạng nội bộ lẫn trung tâm liên lạc mặt đất, mà là xuyên qua mạng tinh thần, trực tiếp vang lên bên tai hắn: “Đây gọi là ‘xích sắt’, lợi dụng cổng nối cộng minh thực hiện, tương tự với nguyên lý khống chế cơ giáp viễn trình, có điều trong thực chiến rất ít dùng đến, bình thường thấy nhiều ở biểu diễn đội danh dự.”
“Tại sao?” White rất có tinh thần tìm hiểu hỏi, “Nếu trong thực chiến mọi người cũng nối liền như vậy, không phải rất tiện chống lại đối phương xâm lấn?”
Lục Tất Hành cười: “Mỗi người đều bớt dùng sức, nhưng sức khống chế của mỗi người đối với mạng tinh thần cũng giảm nhỏ, các em tự lái của mình còn tông vào nhau, nhiều người lái nhiều cơ giáp như vậy, không phải sẽ lộn xộn? Lại nói, có phải thầy dạy quá trọng lý khinh văn hay không, thế nào, các em đều chưa nghe chuyện ‘hỏa thiêu liên doanh’ à?”
Gà Chọi hỏi: “Hỏa thiêu cái gì?”
Lục Tất Hành thở dài: “Hỏa thiêu liên doanh chưa từng nghe, thế chuyện mấy năm trước Vệ đội thân vương Cayley tập kích đội danh dự bên ngoài Thiên Hà Số 3 có nghe rồi chứ… Lão Lục khoan kích động, con đang nói chuyện khách quan mà, con không nhắc đến anh ấy!”
Mọi người cười rộ lên.
Không biết ai gào lên trong mạng tinh thần: “Thầy Lục, trường các thầy còn nhận người không?”
“Thầy Lục, học sinh quá tuổi có nhận không? Tôi tuy rằng một trăm linh hai tuổi, nhưng nội tâm còn thanh xuân phơi phới.”
“Thầy Lục, môn thi nhập học có thể tự chọn không, chữ viết của liên minh tôi còn chưa biết hết, thầy cho tôi thi thể dục đi.”
“Thầy Lục…”
Ánh sáng trắng rực rỡ của lồng phòng hộ như vảy cá quét qua ngoài tầng khí quyển, khi mọi người của căn cứ ngẩng đầu lên, có thể thấy trời xanh và ánh nắng bị lồng phòng hộ khúc xạ, hình thành từng cầu vồng di động, lướt qua chân trời như diều, hoặc là đi rồi quay lại.
Mấy ống kính camera của trạm cơ giáp tận tụy với công việc, truyền hết hình ảnh cho Lâm Tĩnh Hằng trên đường về, hắn không biết đã ngừng bút từ khi nào, im lặng nhìn căn cứ chăm chú, nhìn họ cực kỳ nguy hiểm tổ chức lồng phòng hộ cơ giáp, cho đến khi lồng phòng hộ thô sơ kia thành hình, đám đông dưới đất nhảy múa như ăn tết.
Trạm Lư bắt được khoảng cách giữa hai đoạn nhạc trong tai nghe của hắn, tận dụng hỏi một câu: “Tiên sinh, ngài cười à?”
“Ngươi nhìn nhầm rồi.” Lâm Tĩnh Hằng mặt không biểu cảm thu ánh mắt lại, liếc nhìn tọa độ của cơ giáp Bắc Kinh, đúng lúc này, hắn lướt qua biểu đồ sóng năng lượng bên cạnh tọa độ.
Đó là một biểu đồ bé bằng bàn tay, thực thời theo dõi lực hút của hoàn cảnh xung quanh, tia vũ trụ vân vân, vẽ ra một bản đồ phức tạp cho máy tính phân tích.
Lâm Tĩnh Hằng sống đến tuổi này, phần lớn năm tháng cuộc đời đều ở trên cơ giáp chiến đấu, hắn quét thấy hình dạng biểu đồ sóng năng lượng, đột nhiên có trực giác khó nói rõ: “Trạm Lư, trùm lên mạng tinh thần của Bắc Kinh sau đó mở rộng hết cỡ phạm vi quét của ngươi.”
“Vâng,” Trạm Lư nói, giây lát sau báo cáo, “Trong bán kính quét không có gì bất thường.”
Lâm Tĩnh Hằng: “Lợi dụng sáu điểm nhảy vũ trụ gần nhất, mở rộng bán kính quét.”
Trạm Lư nhắc nhở: “Tiên sinh, quét viễn trình rất tốn điện, năng lượng của chúng ta không…”
Lâm Tĩnh Hằng: “Quét.”
Trạm Lư theo lời xuyên qua điểm nhảy vũ trụ, tầm nhìn hữu hạn lập tức mở rộng đến thời không vô tận, cùng lúc đó, cơ giáp Bắc Kinh cảm nhận được nguồn năng lượng dự trữ của mình tự dưng bốc hơi một khối rất lớn, bất mãn phát ra cảnh báo.
Ngay sau đó, một đám hình cắt đột nhiên bị Trạm Lư tập trung vào, ánh mắt Lâm Tĩnh Hằng bỗng tụ lại – đó là một chiến đội cơ giáp như u linh, một trọng giáp làm trung tâm, xung quanh chí ít có mấy trăm cơ giáp chiến đấu, nhanh và im ắng lướt qua tầm nhìn hơi mờ của Trạm Lư, huấn luyện nghiêm chỉnh, cờ hải tặc Vệ đội thân vương Cayley khắc ở bụng mỗi một cơ giáp.
“Tiên sinh,” Trạm Lư cấp tốc đánh giá sức chiến đấu của đối phương, “Họ đã cấu thành một chiến đội máy móc quy mô cỡ trung, súng ống sẵn sàng, như là muốn tìm kiếm tuyến đường ngầm lọt lưới.”
Một chiến đội máy móc quy mô cỡ trung, nếu là ở liên minh, cần do người cấp bậc thiếu tướng trở lên thống lĩnh.
Có thể phá hủy sao Bắc Kinh β trong vòng vài phút.
“Sao Bạch Lộ vị trí xa xôi, thường là điểm nối của các tuyến đường ngầm. Họ nổ Bạch Lộ, hẳn là muốn dọn dẹp triệt để tuyến đường ngầm.” Lâm Tĩnh Hằng thấp giọng nói, “Hướng đối phương đi đang đến gần tuyến đường ngầm của căn cứ.”
Lâm Tĩnh Hằng lúc này đang ở trên tuyến đường ngầm của căn cứ, mà hắn tại vị trí này, đã có thể nối với mạng nội bộ của căn cứ, có nghĩa là bọn hải tặc tiến thêm chút nữa thì mạng nội bộ sẽ vào khu vực thăm dò.
Lũ ngu xuẩn còn đang không hay biết gì chúc mừng cơ giáp lên trời đó, sẽ phơi trần trong tầm nhìn của hải tặc.
Không thể để bọn chúng đi tiếp.
Lâm Tĩnh Hằng chợt đứng dậy, giơ tay quẹt, bản đồ quân dụng bán thành phẩm trải ra trước mặt, ngón tay hắn nhanh chóng lướt qua mấy điểm nhảy vũ trụ trong đó, vô số số liệu tuyến đường mô phỏng nhảy ra, trong vòng mười giây hắn đã hoàn thành sàng chọn đường, quay đầu phân phó Trạm Lư: “Chuẩn bị nhảy.”
“Tiên sinh,” Trạm Lư lặng lẽ nói, “Bộ năng lượng dự phòng cuối cùng còn lại chưa đến 60% lượng điện, hệ thống động lực hỏng quá nửa, hệ thống phòng ngự cơ hồ mất tác dụng, nhiệm vụ lần này là đo vẽ bản đồ, để giảm bớt gánh nặng, trong kho vũ khí của cơ giáp chỉ có ba phát đạn đạo và sáu phát pháo ion – ba phát đạn đạo ngài đã dùng một – ngài muốn dùng một đống đồng nát sắt vụn một mình đấu cả chiến đội hải tặc ư? Tôi hi vọng ngài cân nhắc phương án khác.”
Lâm Tĩnh Hằng quay đầu nhìn hình ảnh theo dõi.
Chẳng qua là một đám sóng hạt năng lượng cao, trong mắt hắn cũng chẳng hơn gì bão từ của thái dương thứ tám, lại để những người này làm ra sự kinh tâm động phách như tất cả đồng tâm hiệp lực ngăn cản thiên tai nhân họa.
Họ không có hộ tịch, không có thân phận, là dân trộm cắp, buôn lậu, ngay cả ở Thiên Hà Số 8 rác chất thành đống cũng nằm bên lề chẳng đáng nhắc tới.
Có lẽ đối với những kẻ bỏ đi này mà nói, chắp vá ra ba trăm cơ giáp lên trời đã là thành tựu vĩ đại suốt đời họ khó có thể tưởng tượng.
Dưới ống kính camera, mấy đứa bé rượt đuổi nhau chạy đến trước tòa nhà hành chính, líu ríu bắn pháo hoa tự chế, hoàn toàn không hay biết Xú Đại Tỷ lão đại của căn cứ đang ngồi trong nhà tù dưới lòng đất ngay sát vách, vô tư đùa giỡn chạy qua.
Mũi Lâm Tĩnh Hằng phun ra một hơi, giống như phát ra một tiếng trào phúng khe khẽ.
Sau đó hắn ngắt từng chữ lặp lại: “Chuẩn, bị, nhảy.”