Quyển 2 - Chương 54
Lục Tất Hành – do đang tiến hành hoạt động tâm lý không phù hợp với nhi đồng, nên khi nói câu này đã cố gắng đè xuống khóe miệng không cười cũng hơi nhếch lên, tiếc rằng chưa kịp ngụy trang nguyên bộ, ánh mắt quá linh động, có thể nói là lấm la lấm lét, nói còn hơi gấp gáp, trông như con sói già ấp ủ trò quái ác vậy.
Lâm Tĩnh Hằng cẩn thận dừng bước.
Lục Tất Hành hỏi đầy vô tội: “Sao thế?”
Lâm Tĩnh Hằng lắc đầu, theo thói quen nhíu mày, không nói một lời theo cậu đến phòng làm việc, hắn hoài nghi mình đoạn thời gian này hơi vô công rồi nghề, hơi quá chú ý Lục Tất Hành, mà còn luôn giải đọc quá độ, có ảo giác mỗi tiếng nói cử động của cậu đều có thâm ý gì.
Cũng may, Lục Tất Hành mau chóng điều chỉnh biểu cảm và ngữ khí sang kiểu đứng đắn.
“Em định đổi thành thí nghiệm vũ trụ, trong phạm vi mạng nội bộ,” Lục Tất Hành dẫn Lâm Tĩnh Hằng đến phòng làm việc, thoạt đầu giới thiệu qua về hệ thống phản truy tung, kế đó chậm rãi nói, “Anh xem, diện tích bao phủ của mạng nội bộ căn cứ có bốn ngày hành trình, phạm vi này đủ để tiểu cơ giáp thoải mái diễn tập.”
Lâm Tĩnh Hằng mặt không biểu cảm nhướng mày.
“Ý tưởng của em là cho Đội Tự Vệ chia làm nhiều tổ, tiến hành diễn tập cơ giáp thực thể, mỗi cơ giáp tham gia diễn tập đều mở cổng truyền tin, gửi đi tín hiệu tần suất riêng biệt, dùng để mô phỏng truyền tin viễn trình, họ có thể lợi dụng hệ thống phản truy tung che giấu hành tung của mình, cũng có thể nghĩ mọi cách phá giải hệ thống phản truy tung để tìm ra đối thủ. Như vậy có phải rất nhất cử đa đắc không, vừa thử nghiệm hệ thống phản truy tung trong thực chiến, vừa có thể luyện binh.”
Lục Tất Hành tính tình ôn hòa dễ nói chuyện, khá linh hoạt, nhưng bản chất lại có sự ngang bướng khe nhỏ sông dài, đã đến nước này mà cậu vẫn chưa chịu từ bỏ, còn coi đám người trong căn cứ là “binh”.
Lâm Tĩnh Hằng nghe xong, gật đầu đầy bất đắc dĩ: “Ồ, ý kiến hay, tổ chức cho một đám tinh tinh chơi trốn tìm trên trời.”
Lục Tất Hành dừng chân, đứng lại cách hắn mấy mét, dưới ánh sáng trắng rực rỡ êm dịu của phòng làm việc quay đầu nhìn Lâm Tĩnh Hằng: “Lâm, vấn đề này thật ra em đã hỏi anh một lần… Lúc ấy phát hiện chiến đội hải tặc ở gần tuyến đường, tại sao anh phải một mình mạo hiểm dụ họ đi? Khi đó anh quay về, bản đồ đo đạc hoàn thành hơn một nửa, con đường trốn đến vực ngoại và số đồ bổ sung của Xú Đại Tỷ đều nằm trong tay anh, tại sao anh không vứt bỏ căn cứ này luôn đi? Anh thật sự cho rằng những người này chỉ là một đám tinh tinh sao?”
“Không, chỉ là một cách so sánh,” Lâm Tĩnh Hằng mắt cũng không chớp, “Tôi không có ý sỉ nhục tinh tinh.”
Lục Tất Hành nhìn thẳng hắn.
“Mặt khác, tại sao tôi phải vứt bỏ căn cứ này?” Lâm Tĩnh Hằng thong dong cất đôi chân dài lướt qua cậu, đi ra ngoài phòng làm việc, “Trước nay chỉ có hải tặc vũ trụ né tránh tôi, không có đạo lý tôi nhường chỗ cho chúng. Nguyên Dị Nhân – hắn là cái thá gì?”
Lục Tất Hành đứng tại chỗ thở dài, lần đầu tiên được thấy cái miệng cứng như vậy, không biết xúc cảm có phải cũng giống thế hay không… Lục Tất Hành tưởng tượng một món đồ sứ gốm mỏng men dày, khẽ mím môi, giống như đã bị lạnh đến răng cửa.
Tiếng Lâm Tĩnh Hằng từ cầu thang không xa vọng đến: “Cái gọi là ‘Đội Tự Vệ’ kia của cậu hiện giờ chỉ biết lái cơ giáp đi theo quỹ đạo cố định, diễn tập gì đó đừng phí lời, còn kế hoạch dự phòng không?”
Lục Tất Hành đuổi theo nói: “Sẽ có biện pháp thôi.”
“Một đám cát rời rạc, cậu còn có thể có biện pháp nào?”
“Trộn bùn có biện pháp của trộn bùn, gom cát có biện pháp của gom cát,” Lục Tất Hành nghiêm túc nói, “Con người em mặc dù không đáng tin cậy lắm, nhưng thời khắc mấu chốt chưa từng hỏng việc mà? Anh tin tưởng em một lần nữa được không?”
Vừa dứt lời, Bạc Hà đã kết nối vào thiết bị đầu cuối cá nhân: “Thầy, có mấy người của Đội Tự Vệ tìm thầy.”
Lục Tất Hành đáp một tiếng “Chờ”, ánh mắt vẫn đuổi theo Lâm Tĩnh Hằng.
Lâm Tĩnh Hằng không biết lão mèo Ba Tư giáo dục như thế nào, mà nuôi tên nhóc này thành một gốc hoa lạ phổ độ chúng sinh, trong mắt hắn, Lục Tất Hành đôi khi ngây thơ đến không thể nói lý lẽ. Nhưng hắn lại không nhìn nổi Lục Tất Hành lo lắng hết lòng, vấp váp khắp nơi – vấp váp ở nơi khác thì thôi, riêng đến chỗ mình, chỉ cần không ảnh hưởng đại cục, Lâm Tĩnh Hằng không nỡ mặt nặng mày nhẹ với cậu.
Giằng co nửa phút, Lâm Tĩnh Hằng bực dọc xua tay: “Tùy cậu đi.”
Lục Tất Hành cười tít mắt, giọng hơi hạ thấp xuống: “Tướng quân, em phát hiện bắt đầu từ ngày em biết anh, trên cơ bản em nói gì anh cũng đồng ý, tại sao anh tốt với em như vậy?”
Vấn đề này không thể trả lời, thế nên Lâm Tĩnh Hằng quyết định tạm thời làm kẻ câm một lần, đút tay vào túi, chẳng nói chẳng rằng đi về phía trước.
Lục Tất Hành thở dài, phát hiện mình lại cảm thấy sự hờ hững thối tha của hắn cũng rất thú vị, liền đánh một dấu tích trong lòng – cậu lại nghiệm chứng một kết luận cổ xưa, hormone có liên quan với tình yêu sẽ ức chế cảm xúc tiêu cực của đại não, khiến người ta mù quáng cảm thấy khuyết điểm của đối phương cũng đáng yêu.
Lục Tất Hành cười tít mắt hỏi: “Chẳng lẽ là muốn để em lấy thân báo đáp?”
Lâm Tĩnh Hằng bình tĩnh trả lời: “Cút.”
Lục Tất Hành hài lòng cút đi.
Ngày này, trong phòng điều khiển chính trạm cơ giáp vô cùng bận rộn, tất cả các thế lực nhỏ tụ lại không phục Chu Lục đều phái người đến thăm Lục Tất Hành, có kẻ nhờ chỉ dạy thường thức cơ giáp, có kẻ chạy tới phàn nàn Chu Lục, nhân tiện thăm dò, còn có kẻ tới bắt thân tạo quan hệ.
Tuần tr.a không trung thường ngày xác định sẵn giờ giấc địa điểm cũng rối loạn, bởi vì mấy tiểu đoàn thể này mạnh ai nấy làm, chẳng ai bàn bạc với ai.
Buổi sáng, trong vòng mười phút ba đội tuần tr.a đến muốn lên trời, quỹ đạo của trạm cơ giáp đều sắp bị họ ma sát ra lửa, mà tới buổi chiều và chạng vạng lại chẳng ai đi, trên trời chỉ có một thái dương nhân tạo quạnh quẽ cô đơn.
Sau đó, ngoại trừ Chu Lục và đám đàn em trung tâm vẫn kiên trì giữ vững giờ làm việc nghỉ ngơi, lũ yêu ma quỷ quái còn lại đều ra quấy phá. Trong căn cứ bé tí đánh rắm một phát có thể đập gót chân, các tổ chức mọc lên như nấm sau mưa, chưa đến mấy hôm đã xuất hiện mười mấy tiểu đoàn thể võ trang.
“Cọp răng kiếm vũ trụ”, “quân đoàn mạnh nhất vũ trụ” nọ kia mấy cái tên đọc thôi cũng phát xấu hổ, đăng ký cả tá ở trạm cơ giáp. Chướng khí mù mịt, quần ma loạn vũ.
Lâm Tĩnh Hằng để mắt không thấy lòng khỏi phiền, dẫn Trạm Lư không còn sợ hết điện đi làm việc, mỗi ngày nhảy qua nhảy lại giữa căn cứ và hai trạm bổ sung, kiểm kê vật tư, làm những chuẩn bị cuối cùng cho cuộc chiến tranh có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Đám “cọp răng kiếm” tự mình gây sóng gió thì cũng đành, mấu chốt là điện người dân căn cứ dùng là nguồn năng lượng tuần hoàn – nói một cách đơn giản, chính là dựa vào thiết bị ở phần đuôi cơ giáp phát điện.
Vốn mọi người đều có tổ chức có kỷ luật, phóng cơ giáp đúng giờ đúng chỗ, năng lượng tuần hoàn vừa đủ dùng, bây giờ bị họ làm bừa, giao thông trên trời tắc nghẽn, dưới đất cúp điện đứt cầu chì.
Căn cứ ngàn vạn người dân, độ này quen sống hai mươi bốn giờ cung cấp đủ điện, hằng ngày còn có phim xem, từ xa hoa về tiết kiệm khó, kiềm chế một ngày, cuối cùng phái vài vị đức cao vọng trọng nhất trong “đoàn cụ già hai trăm năm mươi tuổi” đến trạm cơ giáp nói lý lẽ.
Các tiểu đoàn thể võ trang đang bận tranh quyền đoạt thế, nằm mơ cũng đang hô phong hoán vũ, không muốn nói lý lẽ với mấy lão già mãi chẳng chịu ch.ết này, thái độ thô lỗ ngạo mạn, cả căn cứ rộ lên tiếng than.
Nguồn năng lượng có hàng ngàn hàng vạn loại, Lục Tất Hành lúc ấy cải tạo cung cấp điện dân dụng lại lựa chọn thiết kế này, không biết có phải sớm đoán trước được cục diện hiện giờ, cố ý ủ mưu hay không.
Tóm lại, ai dám lạm dụng cơ giáp võ trang của căn cứ, nhiễu loạn hệ thống cung cấp điện, chính là tự tuyệt với nhân dân.
Khi bộ phim của nhân dân một lần nữa bị cúp điện giữa chừng cắt ngang, nhân dân phẫn nộ đã bạo động.
Họ đổ ra từ phố lớn ngõ nhỏ và kiến trúc như hang kiến, thanh thế lớn, bao vây trạm cơ giáp ruồi bay không lọt, bất kể là “cọp răng kiếm”, “khủng long bạo chúa”, hay “ngầu nhất vũ trụ”, chỉ cần dám xuống đất, nhất loạt tóm đầu đánh nhừ tử.
Chờ khi Lục Tất Hành thong thả đến hòa giải muộn, cọp răng kiếm đã sắp bị đánh thành mèo sún răng.
“Đừng cãi nhau đừng cãi nhau.” Lục Tất Hành kéo lại bà lão mọt phim vác cây lau nhà xông lên, “Quý bà hãy bình tĩnh! Kiềm chế! Ưu nhã! Chú ý huyết áp, có chuyện gì từ từ nói.”
Bà lão mọt phim bị cậu túm lại, cầm ngược cây lau nhà chọc xuống đất, hùng hồn quát: “Tao mặc kệ bọn mày là đội tự vệ hay đội tự sát, bọn mày phải theo thời gian đã quy định, ai còn lên trời phi pháp, thì không cần xuống nữa!”
Lục Tất Hành hào hoa phong nhã can ngăn, quay sang tiểu đoàn thể võ trang mặt mày xám xịt: “Đúng vậy, phải có trật tự, không có trật tự thì văn minh ở đâu ra?”
Nhưng trật tự nghe ai đây?
Đông đảo đoàn thể võ trang chẳng ai phục ai, dăm ba câu là cãi nhau, lại lần nữa chọc giận quần chúng phẫn nộ.
“Căn cứ tổng cộng vài cơ giáp này, tổng cộng vài người này, rốt cuộc nghe ai? Chúng mày nắm được không?”
“Chúng mày nghe ai tao không quan tâm, dù sao cũng không thể quấy nhiễu tao xem phim.”
“Hoặc là bọn mày phái người đánh một trận, đánh ch.ết cũng mặc kệ, ai thắng nghe người đó.”
“Nói đúng, mau đánh đi!”
Thấy lão đại của “cọp răng kiếm” và lão đại của “khủng long bạo chúa” bị ấn quỳ xuống, đầu cụng đầu đẩy lại, sắp bị ép bái thiên địa kết hôn, Lục Tất Hành rốt cuộc thong thả mở miệng: “Tôi ngược lại có một biện pháp công bằng.”
Chập tối ngày thứ ba, Lâm Tĩnh Hằng kiểm kê xong vũ khí và cơ giáp dự phòng trong trạm bổ sung, nhét toàn bộ vào trọng tam, thắng lợi trở về, vừa về đến nơi liền nhìn thấy căn cứ như tổ chức đại hội thể dục thể thao.
Hệ thống phản truy tung mở xuống phạm vi bao trùm nhỏ nhất, lúc này hẳn là đang thử nghiệm công năng cơ sở, ngoài tầng khí quyển, đông đảo cơ giáp lắp đạn đạo giả lập, đang chạy lung tung như một ổ thỏ điên, không thuần thục mà lợi dụng kính tượng của hệ thống phản truy tung thò ra thụt vào, nhìn hoa cả mắt.
Trạm Lư nói: “Tiên sinh, hình như ở đây đang tiến hành một cuộc diễn tập thú vị.”
Lâm Tĩnh Hằng không nóng không lạnh nói: “Ngươi nhìn nhầm rồi, hẳn bọn họ đang tổ chức ‘thế vận hội của người thiểu năng’.”
Trạm Lư im lặng hai giây: “Ha ha ha.”
“Ai đùa với ngươi, cho ngươi cười à?” Lâm Tĩnh Hằng cảm xúc thất thường sầm mặt xuống, “Phân tích sơ qua hệ thống phản truy tung, tránh xa bọn họ ra, để tránh lát nữa đụng trúng gốm sứ.”
Bởi vì hệ thống phản truy tung chỉ mở công năng cơ sở cục bộ, rất dễ dàng bị mạng tinh thần của Trạm Lư bao trùm, trọng tam vòng đường sang bên kia căn cứ, thanh thế lớn đáp xuống trạm cơ giáp. Tiếc rằng lúc này chẳng ai quan tâm trọng giáp, trên màn hình lớn đa phương tiện của căn cứ đang trực tiếp toàn bộ quá trình diễn tập, mọi người đều vây xem ở quảng trường, muôn người đổ xô ra đường.
Lâm Tĩnh Hằng từ rất xa đã nghe thấy tiếng Lục Tất Hành giải thích: “Cơ số 4 ‘Khủng Long Bạo Chúa’ cần chú ý tiết kiệm hỏa lực, tuy chỉ là đạn đạo giả lập, nhưng để giống thật, số lượng mỗi cơ giáp bắn ra đều có hạn, số 4 còn bắn lung tung như vậy, sợ rằng chỉ có thể bị người ta đuổi giết… Cơ số 1 ‘Đội Tự Vệ’ và cơ số 3 ‘Phích Lịch Đại Vương’ tông vào nhau, nhưng mọi người không cần lo lắng, lồng phòng hộ của cơ giáp tham gia diễn tập đang mở cao cấp nhất, hơn nữa cơ giáp đều hạn chế tốc độ, va chạm sẽ không bị thương… Nào, cơ số 1 Đội Tự Vệ là Chu Lục phải không, lúc lướt qua nhau hắn thừa cơ cướp mạng tinh thần của đối thủ, thao tác rất đẹp… Chờ đã, chúng ta nhìn thấy cơ giáp cuối cùng của ‘Chí Tôn Kim Cương’ cũng bị đánh dấu bắn rơi rồi, hẳn đây là chiến đội bị tiêu diệt toàn quân đầu tiên của ngày hôm nay, có điều điểm số còn rất cao… A, cơ giáp mất khống chế rồi, khả năng là người lái đã ngất xỉu – Tĩnh Xu, chi viện bên ngoài một chút!”
Lục Tất Hành tự mình ở trên một cơ giáp, vừa điều chỉnh khống chế hệ thống phản truy tung, vừa phán quyết giải thích, cả hai việc đều không lỡ.
Tình hình không quá phức tạp như người lái rớt mạng đều giao cho bốn học sinh xử lý, chúng phụ trách kéo cơ giáp không người điều khiển ra khỏi sân diễn tập sau khi người lái đã mất đi ý thức, đám học sinh thao tác không quen, đỡ trái hở phải, còn căng thẳng hơn tham gia diễn tập thật sự.
Một góc màn hình đa phương tiện, điểm số của mỗi một chiến đội đều đang không ngừng thay đổi, quy tắc tương đối phức tạp, chiến đội điểm dưới đáy thì bị đánh dấu đỏ, Lục Tất Hành cách mỗi ba phút sẽ đọc chiến đội bôi đỏ, nhắc nhở cảnh báo: “Chiến đội ‘Lão Tử Thế Giới Đệ Nhất’ trước mắt điểm dưới đáy, nhưng các anh em đừng nản chí, các bạn vẫn còn cơ hội tăng lên, dù sao ‘Chí Tôn Kim Cương’ đã tử trận toàn thể. Mặt khác, tôi mong mọi người chú ý, sau khi cuộc diễn tập hôm nay kết thúc, chiến đội xếp cuối sẽ không còn là võ trang hợp pháp nữa, tất cả thành viên không cho phép tổ chức đoàn thể mới, các bạn phải rời khỏi trạm cơ giáp hoặc gia nhập chiến đội của người khác làm đàn em.”
Lâm Tĩnh Hằng dựa lên thân trọng tam, châm một điếu thuốc, nhìn trò hề này từ xa, đại khái đã hiểu lối suy nghĩ của Lục Tất Hành – bây giờ ép những người này tụ tập lại giáo huấn sự vinh nhục chắc chắn là không kịp, ma cà bông không phải một ngày mà thành, không dễ biến thành tinh anh. Căn cứ đã năm bè bảy mảng, chi bằng khuấy đục nước, khéo léo dẫn dụ, kích họ tự đấu, tự mình vắt óc suy tính nâng cao sức chiến đấu, nếu dẫn dắt thích đáng, giám sát thích hợp, nội đấu cũng chưa hẳn là tiêu hao.
So sánh với một hồ nước lặng, sóng gió không ngừng ngược lại là chuyện tốt.
Dù sao chăng nữa, mục tiêu của Lục Tất Hành chỉ là muốn cho họ sống sót trong chiến loạn, không định để họ đi cứu vớt thế giới.
Lúc này, bên cạnh vang lên tiếng bước chân, một bàn tay giơ tới, rất không khách sáo lấy một điếu thuốc trong túi quần hắn: “Mày phối đủ hỏa lực của trọng tam rồi? So với của Nguyên Dị Nhân thì thế nào?”
Lâm Tĩnh Hằng vừa nghe liền biết là Lục Tất Hành ở sau lưng lắm miệng, kể cho Độc Nhãn Ưng nghe chuyện hắn chặn giết Nguyên Dị Nhân trên đường về, hắn nhẹ nhàng phun ra một làn khói trắng, dở khóc dở cười – hình như Lục Tất Hành cảm thấy, nói tốt thêm vài câu cho hắn là có thể khiến lão mèo Ba Tư hòa bình với hắn.
“So với Nguyên Dị Nhân thì hơi kém hơn,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Trọng tam chung quy đã bị loại quá nhiều năm rồi, trên phần cứng có sai khác. Nhưng hiện giờ hạch cơ giáp là Trạm Lư, hẳn có thể bù lại một chút.”
Độc Nhãn Ưng lạnh lùng hừ một tiếng: “Trọng giáp thì có rồi, nhưng mày không sợ kế hoạch không theo kịp thay đổi à? Lỡ như đám chó săn mất liên lạc của mày đã rơi vào hang ổ hải tặc vũ trụ, toàn quân bị diệt?”
“Xác suất rất nhỏ, nếu thật sự đến nông nỗi ấy, có lẽ chính là vận mệnh không thể làm trái.” Lâm Tĩnh Hằng búng tàn thuốc, “Đối tượng Bạch Ngân Thập Vệ trung thành không phải liên minh, mà là tôi.”
Độc Nhãn Ưng nhíu mày: “Ý mày là gì?”
“Ý tôi là, không có mệnh lệnh của tôi, dẫu tòa nhà quốc hội liên minh ra tro trước mặt họ, đầu tất cả mọi người của quân ủy đều bị treo trên tường, Bạch Ngân Thập Vệ cũng sẽ không xuất quân. Người bên dưới tuy rằng không có bản lĩnh gì, nhưng chỉ cần không ‘hành hiệp trượng nghĩa’ khắp nơi, ngủ đông giữ mạng vẫn không khó.”
Độc Nhãn Ưng kinh ngạc: “Nói cách khác, mày ở cứ điểm Bạch Ngân – cổ họng của Thiên Hà Số 1, ám độ Trần Thương nuôi một đám tư binh?”
“Không tính là ám độ Trần Thương đâu?” Lâm Tĩnh Hằng thản nhiên nói, “Mấy năm nay lấy tiền làm việc, nhận lương của liên minh, cũng không phải là không bán mạng cho liên minh, tôi không nợ gì liên minh.”
Độc Nhãn Ưng nhìn hắn chằm chằm bằng ánh mắt phức tạp, một lúc lâu không nói gì.
Khi lão lần đầu tiên biết Lâm Tĩnh Hằng, Lâm thượng tướng còn bé như hạt tiêu, Lục Tín chụp trộm khuôn mặt đang ngủ của bé trai, đi khắp thế giới khoe khoang “con trai” mình cướp được. Nghe nói nhà họ Lâm năm đó còn lại một cặp sinh đôi vị thành niên, anh trai được quân ủy ra mặt đưa đi, giao cho Lục Tín nuôi nấng, em gái thì được quản ủy hội Vườn Địa Đàng nhận nuôi, nhà họ Lâm xảy ra chuyện gì là một trong các cơ mật của liên minh, không ai biết, nhưng họ đều biết rõ trong lòng, bé trai trên ảnh cả đời này có lẽ sẽ sống không thoải mái lắm.
Lục Tín thường xuyên viễn trình khoe con, trong ấn tượng của Độc Nhãn Ưng, Lâm Tĩnh Hằng luôn là một cậu thiếu niên thích yên tĩnh, con cháu quyền quý Thiên Hà Số 1 đại để đều là bộ dạng ấy, tinh tế đến từng sợi tóc, từ rất nhỏ đã học điệu bộ người lớn ông cụ non, nhã nhặn lễ độ, nói vòng nói vo… Cho đến khi liên minh xảy ra biến động.
Một dạo Độc Nhãn Ưng từng hận đời cho rằng, đất đai Votaw không mọc nổi mầm non tốt, rặt một bọn làm bộ đàng hoàng, dối trá ra vẻ, khẩu Phật tâm xà, lột da ra toàn là lòng dạ xấu xa.
Cho đến khi lão chân chính tiếp xúc với Lâm Tĩnh Hằng người này.
“Không thể hiểu nổi mày,” Độc Nhãn Ưng nói, “Thế nào, chẳng lẽ năm đó mày muốn tạo phản?”
Trên màn hình đa phương tiện đằng xa biểu hiện, mới một lúc mà “Khủng Long Bạo Chúa” và ba chiến đội cũng bị tiêu diệt toàn quân, Lâm Tĩnh Hằng nghe thấy hai chữ “tạo phản”, ánh mắt sắc bén lia qua Độc Nhãn Ưng, không phủ nhận.
Độc Nhãn Ưng không biết hắn tích góp tư binh ở đâu, nhưng binh lực liên minh đều ở Thiên Hà Số 1, quyền điều phối cơ động cơ hồ toàn tại cứ điểm Bạch Ngân, nếu lần nào khi hải tặc xâm phạm liên minh, cứ điểm Bạch Ngân thừa cơ làm phản, sợ rằng liên minh đã tan thành tro bụi từ lâu, ngay cả mấy thập niên yên bình này cũng không có.
Độc Nhãn Ưng: “Vậy tại sao mày…”
“Tại sao tôi không ra tay?” Lâm Tĩnh Hằng liếc nhìn lão, vốn không muốn để ý đến lão, lại vẫn ma xui quỷ khiến trả lời, “Bạch Ngân Thập Vệ làm phản, hải tặc chắc chắn thừa cơ chui vào, các cựu bộ vốn đã ghi hận của Lục Tín cũng sẽ ra làm loạn theo, vậy thì không còn là chiến tranh quy mô nhỏ.”
Lục Tín dưới suối vàng biết được, nhất định tức đến sống lại.
Kỳ lạ, Độc Nhãn Ưng hiểu được ý hắn chưa nói ra.
Lâm Tĩnh Hằng dừng một chút, cười tự giễu: “Nhưng mà tình hình hiện tại cũng chẳng tốt đến đâu, xem như tôi tự cho là thông minh đi.”