Quyển 3 - Chương 73
Tầng hầm nhà xưởng cũ vốn lộn xộn thoáng cái liền yên tĩnh.
Từ Bạch Ngân Cửu bận mà không rối, đến bệnh nhân rên rỉ kêu than, đều giống như bị làm phép định thân, chỉ có đèn đỏ của khoang y tế ở chỗ tối tăm bịt kín vẫn lóe sáng không thôi.
Virus Cầu Vồng, loại virus nhân tạo trên lý luận đã bị tiêu diệt này, biến chủng từ đâu tới? Đây rốt cuộc là sự cố ngoài ý muốn hay do người gây ra? Sau lưng có âm mưu quỷ kế gì? Là ai –
Những vấn đề nghiêng về tính cục diện này, Lâm Tĩnh Hằng đã không có thời gian suy nghĩ, trước khi nhận ra mình đang làm gì, hắn đã kéo Lục Tất Hành bên cạnh trước. Bởi vì cách bao tay và quần áo cách ly chất liệu đặc biệt, hắn lần đầu tiên không nắm được trượt ra, cảm giác bất lực khi bao tay trượt ra như súng laser bắn xuyên huyệt thái dương hắn, đóng băng máu toàn thân.
Biến chủng virus Cầu Vồng lây nhiễm bằng cách thức gì?
Tính gây bệnh và tỷ lệ tử vong?
Nếu kháng thể cũ đã mất tác dụng, vậy Lục Tất Hành thì sao?
Ngàn vạn suy nghĩ phun trào trong đầu hắn, lăn qua lộn lại, không có một chuyện nào là tốt.
Lục Tất Hành còn chưa định thần lại, đã bị hắn đè bên cạnh một khoang y tế.
“Kiểm tra…” Lâm Tĩnh Hằng mở miệng, giọng lại lạc đi, hắn cơ hồ nói năng hơi lộn xộn, “Kiểm tr.a xem cậu ta đã bị nhiễm hay chưa.”
Khoang y tế bình tĩnh trả lời: “Chỉ lệnh vô hiệu.”
Thái dương Lâm Tĩnh Hằng gân xanh giật giật: “Tao bảo mày kiểm tr.a xem cậu ta đã bị nhiễm virus Cầu Vồng biến chủng hay chưa!”
Nhưng khoang y tế chẳng hiểu những bi hoan của con người, vẫn không buồn không vui trả lời hắn: “Chỉ lệnh vô hiệu.”
Trong khoang y tế có trí tuệ nhân tạo, nhưng trí thông minh rất có hạn – trong tình huống như vậy, phương thức thao tác chính xác là, trước tiên yêu cầu khoang y tế thu thập thông tin về virus Cầu Vồng biến chủng, sau đó dùng máy tính mạnh hơn phân tích đặc trưng của virus, nếu gặp phải một số virus đặc biệt, thậm chí cần chuyên gia y học tham dự, chờ sau khi hoàn toàn phân tích các loại đặc trưng như virus phát bệnh, cơ chế phá hoại, khoang y tế mới có thể căn cứ những thông tin này, tạo thành phương pháp kiểm tr.a virus hữu hiệu, lưu vào kho số liệu, chấp hành nhiệm vụ.
Thế nhưng những việc này không biết phải mất bao nhiêu thời gian, mà thời kỳ ủ bệnh của virus Cầu Vồng biến chủng lại sẽ là bao lâu?
Còn kịp không?
Lâm Tĩnh Hằng hơi ù tai, tiếng Turan rõ ràng là trực tiếp vang lên trong tai nghe của quần áo cách ly, lại giống như cách một tầng gì xa tít tắp: “… Tướng quân, tướng quân…”
Lục Tất Hành ấn vai hắn: “Lâm!”
Lâm Tĩnh Hằng giơ một tay lên, mọi người yên tĩnh lại, thấy hắn im lặng chốc lát như bức tượng, mở miệng lần nữa đã không nhận thấy sự hỗn loạn cố tình gây sự với khoang y tế vừa rồi: “Elizabeth.”
Turan: “Có.”
“Thứ nhất, thông báo những người canh bên ngoài nhà xưởng, khu cách ly lập tức xử lý theo vùng dịch cấp nguy hiểm cao nhất tiêu chuẩn liên minh, toàn bộ nhân viên tới gần nhất loạt mặc quần áo cách ly, ra vào khử trùng hai tầng, bắt giết tất cả động vật trong khu vực lân cận – chim chóc, côn trùng, đặc biệt là những loài ăn xác thối, thà giết nhầm không được bỏ sót, xác ch.ết tập trung tiêu độc sau đó xử lý.”
“Thứ hai, gần đây có con sông, phái hai phân đội, lần theo hướng đi của nguồn nước thượng hạ du, giám sát chặt chẽ tất cả động thực vật xung quanh, tình hình thổ nhưỡng chất nước, trong vòng bảy mươi hai tiếng áp dụng cách ly cưỡng chế, tất cả những người từng tiếp xúc với nước và đất đai nhất loạt cách ly theo dõi. Nếu nó tiến vào hệ thống nước ngầm, ta cần giới nghiêm toàn Ngân Hà Thành, cúp nước ba tiếng, chỉnh thể tiêu độc.”
“Thứ ba, có một bệnh nhân trong vòng bốn mươi tám tiếng từng hai lần rời khỏi nhà xưởng, tiến vào đoạn đường trung tâm Ngân Hà Thành khu vực dòng người đông đúc, tuy rằng đã tiêm thuốc chặn, nhưng hiện tại không thể khẳng định hiệu quả của thuốc chặn truyền thống đối với virus biến chủng, các ngươi cố hết sức cách ly tất cả những người hắn từng tiếp xúc.”
Turan có sao nói vậy: “Tướng quân, việc này khó lắm.”
Lục Tất Hành nói xen vào: “Thi thể người này đang ở ngay ngoài nhà xưởng, các cô đem trường không gian hắn mang theo tùy thân cho tôi, trong trường không gian ắt có ghi lại định vị tọa độ của hắn, có thời gian và địa điểm, tôi có thể hack vào mạng nội bộ của Ngân Hà Thành, tìm kiếm thông tin thiết bị đầu cuối cá nhân của những người từng xuất hiện trong phạm vi một cây số xung quanh bệnh nhân tại cùng một khoảng thời gian.”
Lâm Tĩnh Hằng: “Cậu cần cái gì?”
Lục Tất Hành: “Nếu lượng số liệu lớn, em cần một siêu máy tính.”
“Được,” Lâm Tĩnh Hằng lập tức gật đầu, “Kêu Trạm Lư đến đây.”
Turan: “Tướng quân, cho dù như vậy, người của chúng ta sợ rằng cũng không đủ.”
“Đi tìm Chu Lục,” Lục Tất Hành nói, “Vẫn chưa đủ người thì gửi điện về căn cứ, kêu cả Đội Tự Vệ đến.”
“Còn nữa,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Cưỡng chế điều động tài nguyên y tế của toàn Thiên Hà Số 8, chuẩn bị sẵn sàng cho dịch bệnh bùng nổ toàn diện. Vu cảnh đốc, ông tỉnh táo chưa? Nếu chưa tỉnh táo thì để khoang y tế giúp ông nâng cao tinh thần.”
Vu William đến tận bây giờ vẫn chưa định thần lại khỏi tin dữ, đột nhiên bị chỉ đích danh, ông ta vô thức ưỡn tấm lưng còng xuống.
“Ta cần ông nói cho ta biết đầu đuôi việc các ông nhiễm virus Cầu Vồng.” Lâm Tĩnh Hằng nói xong, lại quay sang Turan, “Để lại khoang y tế rồi mọi người rút đi hết, giữ liên lạc, đảm bảo nguồn năng lượng của nhà xưởng cũ này, đưa đồ thì dùng trí tuệ nhân tạo, con người cố hết sức đừng ra vào… Nếu Độc Nhãn Ưng chửi ta, cứ mặc kệ lão chửi, nhưng ngăn lại đừng để lão vào.”
Turan gật đầu, sau đó dường như nhớ tới điều gì, lại hỏi: “Tướng quân, tình huống cực đoan, có cân nhắc liên hệ ‘trung tâm’ hay không?”
Lâm Tĩnh Hằng dừng hai giây, quả quyết nói: “Không, ra ngoài, bảo Trạm Lư nhanh lên.”
Dưới mặt nạ bảo hộ, mày mắt thanh tú của Turan hơi nhướng nhẹ, vẻ mặt hơi nghi hoặc, song nghi hoặc thì nghi hoặc, thời điểm thế này, cô không hề nhiều lời, bảo rút là rút, nhanh nhẹn kính lễ chào Lâm Tĩnh Hằng, đội trưởng Đệ Cửu Vệ khoát tay, binh lính Bạch Ngân Cửu trong tầng hầm vô cùng mau lẹ nối đuôi nhau ra theo.
Lục Tất Hành ngớ ra nhìn: “Cô ấy… đi dứt khoát như thế, không ôm đầu khóc lóc một chút, ít nhất cũng nên nói vài câu an ủi cảm động lòng người chứ, sao Bạch Ngân Thập Vệ đều rặt một phong cách với anh vậy?”
Lâm Tĩnh Hằng dưới quần áo cách ly và mặt nạ bảo hộ dày cộp, phun ra một hơi thật dài lạnh thấu, trong một chớp mắt, hắn tự dưng nhớ tới đôi tay Lục Tất Hành năm lần bảy lượt từng tiếp xúc với hắn, có lẽ là để tiện mân mê cơ giáp, cậu cắt móng tay rất ngắn, ngón tay rất đẹp, lòng bàn tay khô ráo ấm áp, nhiệt độ hơi cao, có cảm giác nóng rực của người trẻ tuổi, nóng đến mức hắn tránh chỉ sợ không kịp.
Nhưng giờ này phút này, Lâm Tĩnh Hằng vô cùng muốn nắm bàn tay ấy một lần nữa.
Xác nhận lại một lần độ ấm trong lòng bàn tay ấy.
Lâm Tĩnh Hằng suy nghĩ chuyên tâm như nước sông dâng cao, đột nhiên tràn bờ đê, kéo dài đến nơi không bờ bến.
Hắn nghĩ, nếu hắn không đồng ý để Lục Tất Hành ra đây, nếu hắn không lựa chọn dừng chân ở sao Khải Minh, nếu hắn không gọi Lục Tất Hành từ căn cứ trên tuyến đường ngầm tới, nếu năm ấy hắn căn bản không đến Thiên Hà Số 8… Nếu hắn có thể quyết đoán hơn, đừng chần chừ lưỡng lự, tạo phản cũng quang minh lỗi lạc một chút, trực tiếp chiếm cứ điểm Bạch Ngân rồi đánh về Votaw.
Nếu như… nếu như tất cả nhân quả có thể quay lại, hết thảy những chuyện này đều không xảy ra, cho dù khiến hắn tan xương nát thịt, để tiếng xấu muôn đời cũng không hề gì.
Nhưng trước mắt, đây đều là vọng tưởng của một mình hắn.
“Cậu có sợ không?” Lâm Tĩnh Hằng dịu giọng hỏi, có lẽ hắn cả đời cũng chưa từng nói chuyện bằng ngữ khí dịu dàng như vậy, thế cho nên cơ hồ hơi lạc giọng.
“Anh hỏi linh tinh gì vậy,” Lục Tất Hành nhìn hắn, bỗng nhiên nở nụ cười, bắt đầu từ khi nãy, bầu không khí giữa hai người đã mơ hồ có chút căng thẳng, lúc này bị cậu cười xua tan sạch, cậu lại dùng ngữ khí dửng dưng đó nói, “Nếu em nói không sợ, thế em khả năng không phải thiểu năng thì là chướng ngại cảm xúc. Nhưng nếu em nói sợ… chẳng phải là rất mất mặt? Mặt mũi đàn ông, trước mặt người trong lòng không thể mất sạch như vậy, tướng quân à, anh cố ý đúng không? Em còn chưa hỏi anh đâu, anh có sợ không?”
Lâm Tĩnh Hằng nghĩ: “Nứt hết cả gan mật.”
Song hắn không nói gì, khôi phục ngữ khí bình thường như làm việc công, hỏi: “Phương diện sinh hóa cậu thế nào?”
“Không giỏi, xin lỗi,” Lục Tất Hành vừa rồi miệng đầy “mặt mũi”, thừa nhận sở đoản lại không e dè, “Nếu là chip sinh vật, em còn có thể hỗ trợ phân tích một chút, nhưng virus thật sự chỉ là trình độ thường thức, không đủ năng lực nghiên cứu khoa học độc lập, càng đừng nói đến công trình lớn phức tạp như virus Cầu Vồng.”
Lâm Tĩnh Hằng gật đầu, cũng không đặt kỳ vọng quá lớn vào cậu, hứng thú của Lục Tất Hành đối với trí tuệ nhân tạo rõ ràng nhiều hơn con người, virus máy tính có thể tìm cậu, virus cơ thể người đoán cậu ta cũng chẳng hơn gì mình.
“Vậy cậu ghi chép giúp tôi.” Lâm Tĩnh Hằng không nhìn Lục Tất Hành, phân phó một tiếng, đi thẳng tới chỗ Vu cảnh đốc.
Tổng trưởng là không trông cậy được rồi, bộ dạng thoi thóp sắp ch.ết, trạng thái nửa hôn mê nằm trong khoang y tế, không biết có nghe thấy tin tức xấu nhất này hay không.
Vu William giống như đã bị rút cạn sức lực, lảo đảo ngã ngồi bên chiếc giường xếp bẩn thỉu, nhìn Lâm Tĩnh Hằng ngây người giây lát, rồi ông ta ra sức bịt mặt.
“Biến chủng,” Ông ta nói năng lộn xộn, “Làm sao có thể… nếu… nếu thuốc chặn thật sự không có tác dụng, Webster ch.ết như vậy có ý nghĩa gì… Hắn còn vì chúng tôi…”
“Webster là vị nào?” Lục Tất Hành nhỏ giọng hỏi, “Có phải là vị ch.ết vì trường không gian không?”
Vu William phát ra một tiếng thút thít.
“Anh ta không ch.ết uổng.” Lục Tất Hành đi tới, ngồi xuống bên cạnh ông ta, “Nếu không có anh ta, chúng tôi sẽ không đuổi đến đây, sẽ không phát hiện các vị, virus biến chủng khuếch tán trong tình huống không ai biết, đây mới là đáng sợ nhất.”
Quần áo cách ly nhằm vào virus cấp bậc “Cầu Vồng” quá rườm rà, rất ảnh hưởng hành động, Lục Tất Hành khom vài lần, đầu gối đều không cong được, đành phải ngồi duỗi thẳng chân như cương thi, cậu muốn cởi quần áo cách ly dày cộp ra luôn cho xong, lại sợ lỡ như mình vốn chưa nhiễm, bởi vì lúc này cởi quần áo cách ly mà ngược lại bị nhiễm thì buồn cười lắm.
“Lỡ như” chưa nhiễm…
Lục Tất Hành ngẫm nghĩ trong bụng cách dùng từ của mình một chút, cảm thấy chân hơi nhũn, bèn tìm một tư thế thoải mái dựa vào tường mặc kệ luôn hình tượng. Cậu nhìn về phía Lâm Tĩnh Hằng, nhưng Lâm Tĩnh Hằng bị bao trong một bộ quần áo cách ly khác, ngay cả đường nét cũng không nhìn thấy, cậu tràn trề tham lam mong chờ, cũng chỉ có thể nhìn thấy một chút mặt mày dưới mặt nạ bảo hộ, không rõ buồn vui.
Lâm Tĩnh Hằng đi đến trước mặt Vu William, mở miệng chẳng có một chút tình người nào: “Ông định dùng phương thức khiến càng nhiều người ch.ết để tưởng nhớ người ch.ết?”
Vu William rùng mình, bối rối ngẩng đầu lên, gặp đôi mắt xám lạnh lẽo sau mặt nạ cách ly, người đàn ông dưới ảnh hưởng của virus dễ cháy dễ nổ dễ nóng nảy này vậy mà ép buộc mình bình tĩnh lại.
Ông ta trầm mặc một lúc, giọng còn hơi run rẩy: “Chúng tôi đều biết mình đã nhiễm, cực kỳ cẩn thận, thuốc ‘chặn’ mang không nhiều, ngoại trừ Webster, hẳn chưa từng tiếp xúc với người khác.”
“Khi Vệ đội thân vương Cayley xâm phạm, tôi đang chấp hành nhiệm vụ hộ vệ Tổng trưởng.” Vu William dừng lại, nói từ đầu, “Lúc ấy vừa vặn là thời gian quốc hội liên minh triệu tập đại biểu các thiên hà đến Votaw họp, chúng tôi không đi, thứ nhất là thông báo tổ chức hội nghị đến quá muộn, không cho chúng tôi thời gian chuẩn bị lộ phí, thứ hai mọi người đều biết, chủ đề tranh luận lần này đại khái vẫn là thiên hà tự trị quân sự, không liên quan gì đến chúng tôi. Tổng trưởng không muốn ở sao Cayley xem trực tiếp hội nghị, bèn lâm thời tổ chức tuần tr.a thiên hà, bởi vì hệ thống nhiệt độ ổn định của rất nhiều tinh cầu xảy ra vấn đề, tiếp tục kéo dài sẽ ch.ết người, chúng tôi muốn đi giải quyết vấn đề này… Kết quả vừa rời sao Cayley không bao lâu, liền đụng trúng Vệ đội thân vương Cayley. Chúng tôi dùng là tàu vũ trụ công vụ đi tuần, chỉ có bốn năm cơ giáp hộ vệ, bị đám chó điên của thân vương Cayley đuổi theo, năm cơ giáp chỉ còn lại một chiếc của tôi, lồng phòng hộ của tàu vũ trụ vỡ vụn, nhóm Tổng trưởng bỏ tàu vũ trụ, tập trung mọi người trên cơ giáp, nhảy khẩn cấp, hạ cánh gấp xuống Emma vệ tinh số 3 của Khải Minh.”
“Trước cuộc chiến, ba vệ tinh của sao Khải Minh đều là vệ tinh công tác, bên trên chỉ có lèo tèo vài nhân viên,” Lục Tất Hành nói “Emma vệ tinh số 3 của Khải Minh ắt hẳn vừa vặn là trạm sửa chữa bổ sung của tàu vũ trụ?”
Vu William cười khổ: “Trước khi đáp xuống, chúng tôi cũng cảm thấy vận may của mình không tệ, kết quả tàu vũ trụ chưa đậu vững đã bị người ta chặn lại, bắt chúng tôi hẳn là người của Hiệp hội chống Utopia, tôi nghĩ bọn họ không phải nhằm vào Tổng trưởng… Ai cũng biết tại Thiên Hà Số 8 năng lực của Tổng trưởng có thể còn không bằng dân buôn lậu súng đạn trên sao Cayley – lúc ấy bởi vì Vệ đội thân vương Cayley hoành hành, rất nhiều tàu vũ trụ, tàu buôn và tàu chở khách đều đậu ở Emma lánh nạn, đều bị bọn họ ôm cây đợi thỏ bắt được.”
“Nhóm chúng tôi lúc ấy còn lại hai mươi mấy đồng nghiệp, bị bọn họ chia nhau dẫn đi, nhốt vào phòng thí nghiệm đóng kín, một phòng thí nghiệm không gian rất lớn, bên trong có khoảng hơn một trăm người, tôi đoán là chia theo tuổi tác và giới tính, bởi vì nữ đồng nghiệp đi cùng chúng tôi và một ông cán bộ sắp nghỉ hưu đều bị dẫn đến nơi khác. Nơi nhốt chúng tôi chỉ có nam giới trưởng thành dưới hai trăm hai mươi tuổi, thức ăn và nước uống đúng giờ đưa ra từ đúng một mặt tường, mới đầu có người tưởng tượng có thể đào tẩu từ đó, nhưng viện trưởng công trình đi cùng nói, đây gọi là ‘ống dẫn chân không’, không ai có thể chạy ra.”
Lục Tất Hành nhẹ giọng giải thích: “‘Ống dẫn chân không’ là kiệt tác của Thụy Nhân Bảo – chính là phòng thí nghiệm cơ thể người tiếng xấu lan xa của thân vương Cayley năm đó.”
Lâm Tĩnh Hằng hỏi: “Ông nói là Hiệp hội chống Utopia xây dựng lại một ‘Thụy Nhân Bảo’ ở Emma, ông xác định là Hiệp hội chống Utopia, không phải Ares Phùng lén làm?”
Một tổ chức tà giáo phản khoa học kỹ thuật, tôn trọng tự nhiên, hận không thể trở về xã hội nguyên thủy, lại làm thực nghiệm virus cơ thể người?
Tại sao? Có lợi ích gì?
“Trên tầng ngoài kiến trúc phòng thí nghiệm là dấu hiệu của Hiệp hội chống Utopia, không có cờ hải tặc Vệ đội thân vương Cayley, những người bắt chúng tôi khi chào hỏi nhau đều dùng ngôn ngữ của Hiệp hội chống Utopia, ‘vì tự nhiên’ nọ kia.” Vu William dừng lại, “Đúng rồi, bên cạnh dấu hiệu Hiệp hội chống Utopia còn có một hình vẽ nhỏ, hẳn là vẽ một người phụ nữ đầu người thân rắn.”
Lâm Tĩnh Hằng ngẩng phắt đầu lên – đầu người thân rắn, Nữ Oa!
“Ngày đầu tiên có người bị đưa đi, ba tiếng sau đưa về, mà cứ hôn mê mãi, Tổng trưởng dẫn theo một bác sĩ chăm sóc sức khỏe, kiểm tr.a thân thể cho anh ta, nói không thấy khác lạ, lúc ấy bác sĩ chẩn đoán, có thể anh ta chỉ bị tiêm thuốc an thần. Người đó một tiếng sau tỉnh lại, hành động như thường, nói mình vừa ra liền bị gây mê, không biết đã xảy ra chuyện gì, cơ thể cũng không có gì bất thường, nhưng để an toàn, bác sĩ vẫn đề nghị chúng tôi dọn ra một không gian nhỏ, cách ly một mình anh ta, bác sĩ tổ chức cho chúng tôi bớt lại thức uống có cồn trong cơm chiều mỗi ngày, tinh lọc đơn giản sau đó dùng làm thuốc sát trùng, rắc xung quanh anh ta.” Vu William hít sâu một hơi, “Nhưng khoảng… khoảng một ngày sau, anh ta bắt đầu sốt, cơ thể không có sức, xuất hiện… xuất hiện triệu chứng virus Cầu Vồng.”
Lâm Tĩnh Hằng và Lục Tất Hành nhìn nhau – thời kỳ ủ bệnh của virus biến chủng vẫn là hai mươi bốn tiếng, mà bác sĩ chăm sóc sức khỏe bên cạnh Tổng trưởng Thiên Hà Số 8 không thể phát hiện, cho thấy triệu chứng virus biến chủng biểu hiện ra nhất trí cao độ với nguyên bản, chí ít có thể giấu người chuyên nghiệp.
Lâm Tĩnh Hằng: “Lây qua đường nào?”
“Chắc là không khí.” Vu William nói, “Có bác sĩ, chúng tôi từ ban đầu đã rất cẩn thận, không hề tiếp xúc thứ gì của bệnh nhân.”
Lòng Lâm Tĩnh Hằng chùng xuống.
“Bắt đầu từ ngày hôm sau, virus liền lan ra trong mọi người, tị nạn trên Emma đều là lữ khách vũ trụ, chỉ có một vài người có tư cách ngồi tàu vũ trụ thoải mái, phần lớn đều là tàu buôn, thậm chí cơ giáp, toàn là thanh niên trai tráng cơ thể khỏe mạnh, mới đầu mọi người vừa tuyệt vọng vừa ôm hi vọng may mắn, cảm thấy bằng hệ miễn dịch của mình, có lẽ chỉ cần đủ cẩn thận, là có thể vượt qua được.”
Nhưng thần ch.ết chưa từng để lọt một con mồi.