Quyển 4 - Chương 107

“Nhiệt độ cao như thế mà anh cũng không nói một tiếng, không sợ nổ khét mình à?” Lục Tất Hành nối mạng tinh thần, chỉ robot mini bên cạnh sửa chữa hỏng hóc, “Tấm tản nhiệt bị lỏng.”


Chu Lục lau mặt, trải qua vô số chiến dịch và lang bạt kỳ hồ, hắn từ lâu đã không còn là kẻ mặt baby dựa vào nắm đấm xử lý đàn em, có thể là quân tư nghiêm khắc thay đổi tư thế đứng, cũng có thể là hắn thiên phú dị bẩm, hơn ba mươi rồi lại cao thêm một chút, trông có vẻ cao và rắn rỏi hơn không ít.


Hắn đã hơn ba mươi tiếng chưa nghỉ ngơi, trên mặt còn đượm sự mệt mỏi bị thuốc thư giãn hành hạ, vẫn không bỏ cuộc đuổi theo bên cạnh Lục Tất Hành, không chịu bỏ qua một chút cơ hội học tập: “Thầy Lục, đây là do sóng hạt năng lượng cao ngấm vào dẫn đến à?”


“Phải, nhưng ngấm vào không phải là vấn đề căn bản, kiểm tr.a lồng phòng hộ của anh một chút,” Lục Tất Hành nói, “Nhìn thấy không, ngấm vào là bởi vì hình thức hao năng lượng cao của lồng phòng hộ bị cấm dùng – mạng tinh thần của anh đã bị xâm lấn à? Thời chiến tranh đoạt mạng tinh thần, cổng nối người cơ lung lay, cơ giáp có thể sẽ sinh ra hiện tượng một bộ phận công năng hỗn loạn và cấm dùng, nếu anh cảm thấy khác thường, phải nhớ kịp thời cài lại – chẳng có cách nào, loại này vẫn cũ quá rồi.”


Chu Lục liên tục gật đầu, trên cổ tay ghi bút ký đâu vào đấy.


“Mấy việc nhỏ nhặt kiểu này không cần ghi lại, tập trung vào việc anh nên tập trung là được,” Lục Tất Hành từ trên mạng tinh thần nhảy xuống, đây đã là cơ giáp thứ 46 cậu kiểm tu, lặp đi lặp lại kết nối và thoát mạng tinh thần cực kỳ hao tâm tổn sức, cậu dụi mắt, cảm thấy có lẽ mình cũng cần một mũi thuốc thư giãn, “Đêm qua tôi mới viết một chương trình kiểm tu cơ giáp trục trặc thường gặp, đã chuyển giao cho đội công trình thử lỗi, sau ba lần không có vấn đề là có thể cài đặt – vật tư của các anh thế nào?”


available on google playdownload on app store


“Ăn thì chắc chắn đủ,” Chu Lục nói, “Ống dinh dưỡng mà, tiêm một mũi hai tháng chẳng cần ăn gì khác, hiện tại xem ra tiêu hao không nhanh, chủ yếu là vũ khí, vệ đội trưởng Turan bây giờ điên rồi, sau mỗi chiến dịch kết thúc đều yêu cầu chúng tôi nộp máy quay quân dụng, bật hai máy tính ở đó kiểm tr.a đo lường, một khi phát hiện ai có tỷ lệ lỗi quá cao…”


Chu Lục rùng mình, mặt mày xanh mét: “Thôi đừng nói nữa, điên rồ lắm – thầy có thể nói một câu với Tổng trưởng không, chúng ta lúc nào đó cũng thành lập một sở bảo vệ nhân quyền đi chứ, bây giờ chẳng có chỗ để kiện cô ta.”


“Chúng ta bảo đảm mạng người trước, bảo đảm rồi lại nói nhân quyền sau,” Bút điện tử xoay một vòng trên đầu ngón tay Lục Tất Hành, tiêu tan thành một mớ điểm sáng, quay về thiết bị đầu cuối cá nhân ở cổ tay cậu, “Ừm, vấn đề đạn đạo tôi biết, còn thiếu cái gì nữa?”


“Cơ giáp,” Chu Lục nói, “Bên ta tỷ lệ cơ giáp bị hủy thấp hơn xa đối phương, nhưng nói như thế này đi, nếu bọn họ có một ngàn cơ giáp, cho dù tỷ lệ hủy là 90% thì vẫn còn một trăm, chúng ta thì sao? Khả năng bị bắn rơi một thì tỷ lệ hủy liền tăng một phần trăm. Cả người lái nữa, cho dù cơ giáp đủ nhiều, người lái cũng không đủ.”


Turan là vệ đội trưởng của tiền Bạch Ngân Đệ Cửu Vệ, vốn là tiên phong thời chiến, lúc này binh lực chênh lệch xa quân địch, cô chắc chắn phải giành chiến thắng bằng tính cơ động cực cao.


“Không giấu gì thầy Lục, ngay cả tôi muốn đuổi kịp cô ta cũng có khó khăn,” Chu Lục nói, “Bạc Hà đã nói với tôi chuyện cơ giáp sơ cấp, ban đầu tôi cảm thấy thứ này quá nguy hiểm, hiện tại xem ra… Ôi, bao giờ có thể đưa vào sản xuất?”


Lục Tất Hành đang suy nghĩ điều gì đó, đầu không ngẩng lên mà nói: “Bất cứ khi nào.”
“Hả?” Chu Lục sửng sốt, “Không phải nói họ đã chuyển dời phương hướng nghiên cứu rồi sao?”


“Bản vẽ thiết kế cơ giáp sơ cấp hồi nhỏ tôi đã vẽ rồi, cho chúng nghiên cứu là để lừa chúng tự học thêm vài thứ thôi.” Lục Tất Hành nói, “Tôi hồi nhỏ không thể ra khỏi cửa, ru rú trong nhà chẳng có việc gì làm, đã vẽ một loạt vũ khí tính sát thương quy mô lớn, mặc dù phần lớn là tưởng tượng. Nhưng sau đó cũng có một số thứ trên lý luận khả thi – cơ giáp sơ cấp chỉ là một trong số đó.”


Chu Lục sởn gai ốc nhìn cậu.
“Nhìn cái gì, anh không có tuổi nổi loạn à? Tôi thấy anh bây giờ cũng chưa hết nổi loạn đâu.” Lục Tất Hành soi vẻ ngoài lên cơ giáp bóng loáng, phát hiện áo khoác bị nhăn, bèn quyết đoán cởi ra cầm trên tay, “Tôi…”


Đúng lúc này, cảnh báo phòng không chỗ võ trang căn cứ họ đang ở đột nhiên vang lên.


Chu Lục phản ứng cực nhanh, kéo Lục Tất Hành chui vào một cơ giáp trông tương đối hoàn chỉnh ngay gần đó, trong cả trạm cơ giáp ngoại trừ cá biệt kỹ sư sững sờ ra đó, mọi người đều trốn đi, lên cơ giáp yểm hộ lẫn nhau, tất cả ngay ngắn trật tự, thần tốc và không tiếng động.


Một kỹ sư chưa trải đời vốn định hét lên, đã há miệng lại ngại không dám hét.
Ngay sau đó, lồng phòng hộ khổng lồ căng ra, hệ thống chống đạn đạo của căn cứ phát ra tiếng rít, có quân địch đánh lén!


Lục Tất Hành khoát tay, tự mình tiếp quản mạng tinh thần cơ giáp đang ở, cơ giáp trong trạm sửa chữa đương nhiên đều là cần sửa, cậu vừa kiểm tu vừa dùng miệng nói phương án sửa chữa cho robot bảo trì, đồng thời nối với kênh truyền tin của Đội Tự Vệ, nghe thấy quân tự vệ trực ban tuần tr.a trong vòng ba giây đã nhanh chóng có phản ứng.


Quá nhanh, cậu nghĩ.


Turan bình thường đùa giỡn hiền hòa bao nhiêu, thì trị quân tàn nhẫn bấy nhiêu, cởi truồng đã mang tính chất đùa giỡn, có khi thủ đoạn xử phạt thể xác đã tới nông nỗi sỉ nhục nghiêm trọng nhân cách tôn nghiêm, Lục Tất Hành là một người lịch sự, kỳ thật vẫn không quen nhìn. Thế nhưng không thể không thừa nhận, cách làm này là hữu hiệu, tất cả những người sống sót trong tay cô đều thoát thai hoán cốt một lần.


Chu Lục: “Thầy Lục, lồng phòng hộ của cơ giáp này bị hỏng, không thể có tác dụng bảo vệ, chúng ta hãy mau chóng đổi chiếc khác!”
Lục Tất Hành không ngẩng đầu lên: “Không sao – đánh lén kiểu này là chuyện thường à?”


Trong cơ giáp vang lên giọng nói máy móc khô khan: “Lồng phòng hộ khởi động lại – khởi động lại thất bại – thử khởi động lại lần thứ hai -“


“Chuyện thường,” Chu Lục nói, “Vệ đội trưởng Turan dẫn chúng tôi đánh du kích, đối phương học theo, không ngừng phái lính trinh sát, bình thường đều là dăm ba tiểu cơ giáp cùng nhau hành động, tới gần cũng không dễ phát hiện, so với bọn họ, mục tiêu của chúng tôi ngược lại lớn hơn. Một khi tiểu đội trinh sát nào đó tìm được chúng tôi, sau khi báo cáo lên trên, sẽ lập tức triển khai công kích kiểu tự sát – thầy hiểu chứ? Đấu pháp ch.ết chung, vừa là trinh sát vừa là tử sĩ, bọn họ căn bản không sợ ch.ết người, cũng không sợ tổn thất cơ giáp, trong Hiệp hội chống Utopia kẻ điên nhiều lắm, mấy ngày nay tôi sắp suy nhược thần kinh rồi.”


Cơ giáp báo cáo: “Khởi động lại lần thứ hai thất bại – khởi động lại lần thứ ba -“
Lục Tất Hành mở cơ giáp sang hình thức kiểm tu, kết nối thiết bị đầu cuối cá nhân, các ngón tay nhanh như tia chớp.
Chu Lục không nhịn được mở miệng lần nữa: “Thầy Lục, chúng ta trước tiên nên…”


Hắn chưa dứt lời, cảnh báo năng lượng cao vút vang lên, một phát đạn đạo xuyên qua hệ thống chống đạn đạo, trực tiếp nổ tung giữa căn cứ, công trình kiến trúc lâm thời in 3D nháy mắt tan thành khói bụi, đồng thời, tia và sóng hạt trí mạng khuếch tán ra.
Tiếng Chu Lục đột nhiên đổi điệu: “Thầy Lục!”


Lồng phòng hộ vẫn chưa sửa xong đâu!


Sóng xung kích tông bay cửa chính của trạm kiểm tu cơ giáp, ác ma vô hình phá cửa xông vào, trong đầu Chu Lục trống rỗng, đúng lúc này, Lục Tất Hành ấn nhẹ cổ tay, màn hình giả lập của thiết bị đầu cuối cá nhân co về, cùng lúc đó, cơ giáp “Ù” khẽ một tiếng, đèn chỉ thị của lồng phòng hộ đột nhiên sáng lên, trực tiếp đối đầu với sóng xung kích, thân cơ lắc lư dữ dội.


“Lồng phòng hộ khởi động lại thành công, vận hành tốt.”
“Lục Tất Hành!” Chu Lục vã mồ hôi lạnh, suýt nữa xụi lơ ra đó.
“Kiểm tu hoàn tất,” Lục Tất Hành nói, “Kỹ sư số 001 tác nghiệp.”


Trong kênh truyền tin vang lên tiếng Turan: “Chuột lần này tới hơi nhiều, đội hai chuẩn bị chi viện, những người khác chuẩn bị sẵn sàng rút lui bất cứ lúc nào.”


Lục Tất Hành trực tiếp hỏi trong kênh truyền tin: “Nếu là tìm kiếm trong phạm vi toàn thiên hà, tôi không tin bọn họ nhanh như vậy. Hiệu suất truy tung của đối phương cũng cao quá rồi, nghiên cứu của Hiệp hội chống Utopia đối với bước nhảy vũ trụ luôn vượt liên minh, tôi hoài nghi đối phương có thể định vị điểm nhảy vũ trụ các cô đi qua, căn cứ vào đây phán đoán khu vực hoạt động của các cô, lại phái đội cảm tử tìm kiếm kiểu trải thảm.”


Turan suýt nữa sặc nước bọt ch.ết: “Thầy Lục, sao thầy chạy ra tiền tuyến? Tướng quân đồng ý chưa? Tổng trưởng cho phép chưa? Ông già còn trông chờ thầy thay ca đấy, ai cho thầy ra tiền tuyến mưa bom bão đạn!”


“Phí lời, tôi không đến xem, làm sao biết bước tiếp theo phân phối số tài nguyên ít ỏi đến thảm này như thế nào? Đóng cửa họp à? Không thể để Tổng trưởng cao tuổi tự mình đến đây chứ.” Lục Tất Hành nói, “Vệ đội trưởng, đừng bắn hết, để lại một chiếc cho tôi giải phẫu xem thử.”


Turan: “Không phải, thầy…”
Cô còn chưa kịp nói một câu hoàn chỉnh, kênh truyền tin đã bị quấy nhiễu – trò quen dùng của Hiệp hội chống Utopia.
Lục Tất Hành giơ tay sờ vách cabin cơ giáp: “Cục cưng, vừa mới kiểm tu xong, cưng có ổn không đó?”


Trong tiểu cơ giáp không có trí tuệ nhân tạo, đương nhiên không thể trả lời, mạng tinh thần sáng lập lòe, bị Lục Tất Hành đẩy lên quỹ đạo, tựa hồ muốn tiếp xúc với chiến dịch này từ cự ly gần.


Chu Lục xem xét lời nói và sắc mặt cậu, bỗng nhiên nói: “Thầy Lục, tôi thấy cảm xúc của thầy hình như không đúng lắm.”
Lục Tất Hành quay đầu lại nhìn hắn: “Rõ ràng lắm à?”
Chu Lục lắc đầu: “Không rõ ràng, trực giác thôi.”


“Chuẩn, sau này cá cược bóng đá tôi sẽ nhờ anh tham mưu,” Hệ thống chống đạn đạo của tiểu căn cứ quân sự bởi vì nhỏ mà ngược lại nhạy bén hơn trên tinh cầu nhiều, nổ tầng khí quyển nhân tạo bung bét ra, “gió nhẹ” quét qua cơ giáp toàn là sóng xung kích và sóng hạt giết người không chớp mắt, Lục Tất Hành chợt tăng tốc cơ giáp, “Tôi bây giờ rất bực với liên minh, nhưng trên sao Khải Minh ngoại trừ các ông bà già lo cho dân cho nước, chính là cấp dưới và hậu bối, không thể nổi giận, cũng không thể phát biểu ngôn luận quá khích trước mặt họ… Con mẹ nó.”


Chu Lục: “…”
Thầy Lục văn minh gương mẫu vừa nói câu gì? Hắn xoa tai, hoài nghi tai mình nên kiểm tu rồi.


Quân địch trên không lập tức bắt được tiểu cơ giáp xa đoàn này, khi Lục Tất Hành sắp sửa thoát ly quỹ đạo cơ giáp, một phát pháo bắn tới, Lục Tất Hành chợt quay đầu xoay một góc thật lớn, sau đó tăng tốc lao vào trận địa quân địch.


Quân địch trong khoảng thời gian này đã quen với cách đánh như bầy sói của Turan, hoàn toàn không ngờ được nơi này còn có một kẻ không nghe chỉ thị, trong sự hốt hoảng, đồng thời có ba bốn cơ giáp bắn đạn đạo tới, Lục Tất Hành hết sức đỏm dáng xuyên qua hai phát đạn đạo, ngay sau đó tắt động lực, bắn một phát pháo ion năng lượng cao làm lóa mắt đối phương, đồng thời cơ giáp mất đi động lực chợt trĩu xuống hướng ngược với pháo ion, vừa vặn né đạn đạo truy tung đuổi sát không buông, đạn đạo từ hai hướng tông vào nhau nổ tung, ch.ết chung với nhau.


Trong tạp âm cảnh báo năng lượng cao của cơ giáp, Chu Lục nghe thấy Lục Tất Hành hơi nghiến răng nói nhỏ: “Làm sao bọn họ có thể đối xử với anh ấy như thế.”
Lúc này, kênh truyền tin bị quấy nhiễu đã khôi phục, Turan sắp điên rồi: “Lục Tất Hành! Cậu trở về cho tôi!”


“Đã nhận,” Lục Tất Hành dạo một vòng trước trận địa địch, dạo xong không tiếp tục thể hiện, nhanh chóng lui về sau quân tự vệ, kết nối thiết bị đầu cuối cá nhân lên máy quay quân dụng, cấp tốc đọc các loại số liệu vừa thu thập, “Cơ giáp của Hiệp hội chống Utopia tính năng rõ ràng trội hơn bên ta, nhưng người lái tố chất bình thường, thiếu khả năng lâm trận biến báo – đề nghị giảm độ tinh khiết và cấp trọng lượng của đạn đạo một cách thích hợp, hi sinh chất lượng vũ khí một chút để bảo đảm cung cấp, vệ đội trưởng Turan, có thể chấp nhận không?”


Turan khoác lác không ngượng: “Dù cậu cho tôi viên gạch, tôi cũng có thể vừa vặn bắn vào cửa phun khí của bọn họ.”


Lục Tất Hành nói tiếp: “Bản vẽ và trình tự chế tạo cơ giáp sơ cấp tôi đã chỉnh sửa xong, điều phối một ít tài nguyên từ trên tuyến sản xuất cơ giáp vốn có là đủ dùng, sản xuất bao nhiêu thì tôi sẽ dựa theo tỷ lệ tổn hủy cơ giáp, số người mới nhập ngũ và sức sản xuất trù tính chung sắp xếp… Nhưng có lẽ cho dù như vậy, vẫn không cầm cự được tới khi Bạch Ngân Thập Vệ đến, thế tôi đề nghị, đốt một ‘vành đai phòng cháy’.”


Turan: “Ý cậu là gì?”


“Chính là chặn đường qua lại, thời cổ nhân viên phòng hộ rừng để đề phòng cháy rừng và đồng cỏ, thông thường sẽ đốt sạch thực vật của khu vực nhất định trước, tạo ra một vành đai phòng hỏa hoạn không có vật dễ cháy, như vậy nếu một phương hướng bị cháy, lửa cháy đến vành đai phòng hỏa hoạn sẽ vì thiếu vật dễ cháy mà không lan rộng thêm.”


Turan và Chu Lục trong kênh truyền tin đồng thanh hỏi: “Thầy nói điểm nhảy vũ trụ?”
Nếu tàu vũ trụ và cơ giáp là phương tiện giao thông, như vậy điểm nhảy vũ trụ chính là đường.


Không có điểm nhảy vũ trụ có thể gấp không gian, vũ trụ động một chút là tính khoảng cách bằng năm ánh sáng có đi đến ch.ết cũng chưa xong. Mạng bước nhảy vũ trụ là kỳ tích hàng trăm thế hệ chung tay hoàn thành của thời đại đại hàng hải, chính là trên cơ sở này, loài người mới có thể không ngừng thăm dò ngoại duyên không gian.


“Đúng, điểm nhảy vũ trụ vĩ đại, bắt đầu từ thời đại Lịch Cựu Tinh, chúng ta giống như tập thể trình độ nhận thức đình trệ, lái xe lùi gần một ngàn năm, ngoại trừ chuyện liên quan đến giải trí và hưởng thụ cá nhân, trình độ khoa học kỹ thuật tất cả đều đang thụt lùi, đến nay còn đang ăn vốn cũ của thời đại đại hàng hải.” Lục Tất Hành thấp giọng nói, “Nếu thật sự không cầm cự nổi, thì di tản từng nhóm những người dân của mấy tinh cầu gần tiền tuyến, sau đó nổ điểm nhảy vũ trụ, biến Thiên Hà Số 8 thành một hòn đảo đơn độc không ra vào gì được, để bệnh ngu khỏi lây nhiễm đến đây.”


Trong kênh truyền tin tập thể im lặng – khi đánh nhau nổ hủy mấy điểm nhảy vũ trụ không tính là gì, thậm chí cũng không ảnh hưởng công việc bình thường của mạng bước nhảy vũ trụ, sau đó sửa chữa là được, nhưng cách nổ mà Lục Tất Hành nói lại khác, đây là muốn trực tiếp thay đổi “bề mặt” không gian vũ trụ.


Trong pháp lệnh vũ trụ của liên minh quy định rõ ràng, hành vi này tương đương với phản liên minh, là trọng tội phản nhân loại và phản xã hội.
“Không, không phải,” Chu Lục cựu buôn lậu lắp bắp hỏi, “Đây là… muốn tách riêng ra, biến Thiên Hà Số 8 thành vực ngoại à?”


Lục Tất Hành lịch sự hỏi ngược lại: “Có gì không thể à?”


“Mẹ kiếp nên làm như thế từ lâu rồi,” Turan vô tâm vô tư phá lên cười, “Lục tổng, tôi chỉ thích loại nhân tài bình thường không gây chuyện, hễ gây là lớn chuyện như cậu, hôm nay trở về nếu tướng quân kiếm chuyện với cậu, tôi che chở cho!”


Lục Tất Hành nở nụ cười khách sáo, không chọc thủng tấm da trâu bành trướng của vệ đội trưởng.
“Vệ đội trưởng, viễn trình quét được gần đây có đại đội nhân mã.”


“Hôm nay tinh tượng không may mắn,” Turan thấp giọng chửi một câu, “Chú ý yểm hộ nhân viên mặt đất, chuẩn bị rút!”


Nhân viên mặt đất của căn cứ lâm thời từ lúc không kích đã chuẩn bị sẵn sàng rút khỏi, Turan ra lệnh một tiếng, tất cả cơ giáp có thể cất cánh trật tự cất cánh, những nhân viên khác vào khoang sinh thái gần nhất, dính trên lưới vớt của cơ giáp khác. Số cơ giáp còn chưa hoàn thành kiểm tu chỉ có thể nén đau bỏ lại, Turan đau lòng sắp khóc.


Tim cô nàng như nhỏ máu, vì thế ra tay càng ác hơn, mấy tiểu đội cơ giáp lính trinh sát khi nãy bám lấy không thôi nháy mắt đã bị đánh tan tác. Song ngay sau đó, nhiều tầng mạng tinh thần đè xuống, một đoàn trọng giáp siêu thời không của Hiệp hội chống Utopia đột nhiên xuất hiện, tiểu cơ giáp tiên phong bị mạng tinh thần tấn công ngay vào đầu.


Turan: “Đệch, thầy Lục trước… tít…”
Quấy nhiễu thông tin liên lạc lại lần nữa kéo đến.


Lục Tất Hành cau mày, cảm nhận được mạng tinh thần dao động mạnh – phạm vi phúc xạ mạng tinh thần của trọng giáp đối phương quá lớn, mà cơ giáp này thật sự là trâu già kéo xe nát, cổng nối người cơ không ổn định lắm, chớp mắt bị xâm lấn, hệ thống động lực lại đứng đơ luôn, mà cơ giáp mới kiểm tu này không có động lực dự phòng!


Ngay sau đó, pháo ion quét vào đuôi cơ giáp của cậu, cơ giáp theo pháo ion bay ngang đi, quân địch lập tức phát hiện vấn đề của cơ giáp này, bắn đến một phát pháo.
Turan muốn cứu đã không còn kịp.


Chỉ mành treo chuông, trong tình huống cổng nối người cơ không ổn định, Lục Tất Hành lại lần nữa chuyển cơ giáp đang lái đi sang chế độ kiểm tu, Chu Lục thiếu điều quỳ lạy cậu.


Cơ giáp mất đi động lực vận tốc đều lao thẳng tới đạn đạo, trong cơ giáp như tinh thần phân liệt vừa vang tiếng cảnh báo chói tai vừa bình tĩnh báo cáo: “Hệ thống động lực thử khởi động lại -“
“Vù” một tiếng, Chu Lục cho rằng họ đã lao đầu vào đạn đạo, hắn vô thức nhắm mắt lại.


Đúng lúc này, cơ giáp khởi động lại động lực thành công, cơ hồ tích tắc khôi phục liền chuyển hướng gấp, sượt qua đạn đạo.
Trái tim Chu Lục lơ lửng giữa trời rơi bộp xuống: “Quá nguy hiểm…”


Còn chưa rơi xuống ngực, thao tác mạo hiểm này trực tiếp dẫn đến tấm tản nhiệt của cơ giáp cháy thủng, động lực hoàn toàn hỏng.
Chu Lục: “…”
Hắn cảm thấy mình cần thuốc trợ tim.
“Ôi,” Lục Tất Hành thở dài, “Không được nói sớm mà, lần này phải chuẩn bị nhảy khoang sinh thái rồi.”


Song quân địch không cho cậu cơ hội nhảy khoang sinh thái, đuổi sát không buông, liền sau đó, cơ giáp lại lần nữa đưa ra cảnh báo năng lượng – điểm nhảy vũ trụ phía trước có phản ứng năng lượng mạnh, có cơ giáp quy mô lớn ở đằng trước, họ đã bị chặn chính giữa!


Sau đó, trong tốc độ cao cũng chưa thấy rõ phía trước có bao nhiêu quân địch, lưới vớt khổng lồ đã dính rất nhiều khí thể bảo hộ đập tới trước mặt, hệ thống phỏng trọng lực của cơ giáp mất hiệu lực, hai người đều bay lên.


Chu Lục vội vàng kết nối vào mạng tinh thần làm người lái dự phòng, chuẩn bị đối kháng một đợt công kích mạng tinh thần.
Lục Tất Hành kinh ngạc nghĩ: “Hiệp hội chống Utopia học được bắt sống rồi?”


Cơ giáp mất đi động lực như con bọ bay vào mạng nhện, nhanh chóng bị tóm, bị cưỡng chế phanh lại, ngay sau đó, kênh truyền tin khôi phục, Lục Tất Hành nghe thấy Turan thét lên: “Tướng quân!”
Tướng… quân?


Lâm Tĩnh Hằng đột nhiên từ trên trời giáng xuống ra ngoài dự kiến của song phương, nỗi sợ hãi bên phía Hiệp hội chống Utopia đối với hắn là ăn vào xương, chưa kịp đánh nhau đã tự dọa mình vỡ mật trước, còn tưởng mình đã bước vào bẫy.
Chiến thế đột nhiên thay đổi long trời lở đất.


Cùng lúc đó, tiểu cơ giáp mất khống chế bị lưới vớt kéo vào trạm cơ giáp của trọng giáp, Lục Tất Hành và Chu Lục bay lên cùng nhau rơi xuống, nghe thấy giọng nói quen thuộc của Trạm Lư: “Thay tướng quân gửi lời thăm hỏi đến thầy, hiệu trưởng Lục, ngài ấy nói thầy tài cao gan lớn, về sau không cần lái cơ giáp nữa, dùng lon dán chiến xa, đốt một quả ‘pháo kép’ là có thể lên trời rồi.”


Lục Tất Hành bò dậy, bất đắc dĩ phủi bụi, thoát mạng tinh thần, nhảy xuống tiểu cơ giáp, hai khoang y tế đã chờ sẵn ở cửa.
Lục Tất Hành: “Tôi không cần… chờ…”


Khoang y tế không hề để ý lời từ chối của cậu, thoạt đầu ngoan ngoãn vòng đến bên cạnh cậu, sau đó bất thình lình giơ mấy cái tay máy dùng để trói trong y tế đánh lén, trói cậu lại nhét vào khoang y tế – hệt như lúc trước cậu làm với Lâm Tĩnh Hằng ở vành đai tiểu hành tinh.


Chu Lục run chân, sợ quá vội vàng tự mình bò vào khoang y tế: “Tôi tự vào, tự vào.”
Lục Tất Hành: “Trạm Lư, tôi phải nói chuyện với anh ấy!”
Trạm Lư: “Ngài ấy từ chối.”
Lục Tất Hành phun ra một hơi: “Được rồi, thế hãy nói với anh ấy là tôi yêu anh ấy.”


Trạm Lư im lặng một giây, lập tức chuyển lời: “Ngài ấy nói ‘cút’.”
Lục Tất Hành: “Thế giúp tôi liên lạc với vệ đội trưởng Turan, bảo cô ấy giải thích với tướng quân.”
Trạm Lư lại im lặng một lúc rồi trả lời: “Vệ đội trưởng Turan bảo mình bị khàn giọng, mất tiếng rồi.”


Lục Tất Hành: “…”
Vừa rồi tên khốn nạn nào nói sẽ che chở cậu!
Lục Tất Hành bị giữ trong tay máy khó khăn giãy thử – trói buộc dùng trong y tế, sức mạnh máy móc vĩ đại, ngay cả Lâm Tĩnh Hằng cũng có thể trói không nhúc nhích nổi chứ đừng nói đến cậu.


Lục Tất Hành thoáng suy nghĩ: “Trạm Lư, anh hỏi anh ấy giúp tôi, trói tôi thế này, là muốn làm gì tùy thích à?”
Lần này Trạm Lư không trả lời, khả năng là lại bị cấm ngôn rồi, sau đó nắp khoang y tế đậy xuống, triệt để nhốt Lục Tất Hành bên trong, một cái khẩu trang rơi xuống bịt miệng cậu.


“Tướng quân,” Turan “mất tiếng” ở trong kênh truyền tin nói với Lâm Tĩnh Hằng, “Đối phương bắt đầu rút lui.”
“Đuổi theo,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Bắn rơi toàn bộ mới thôi.”
Turan: “Nhưng ban nãy thầy Lục nói chừa cho cậu ta một chiếc…”


Cô chưa dứt lời, Trạm Lư đột nhiên cắt ngang: “Tiên sinh, viễn trình quét được một đội võ trang bất minh đang đến gần.”
Lâm Tĩnh Hằng cau mày.
Turan lập tức phân phó: “Tiên phong tạm thời rút về!”


Cô vừa dứt lời, một chiến đội cơ giáp đột nhiên xuất hiện phía sau Hiệp hội chống Utopia, thoạt nhìn như một chi viện quân thực lực hùng hậu, còn không chờ tiên phong của Turan quay đầu, thế lực võ trang bất minh mới tới lại đột nhiên nổ súng, ngoài dự đoán của mọi người, bọn họ đã chặn đường lui của Hiệp hội chống Utopia!






Truyện liên quan