Quyển 4 - Chương 118

Trong một trạm không gian nhân tạo be bé, mọi người đang gào thét bỏ chạy, mây dày xui xẻo từ từ đùn lên, bụi mù giương nanh múa vuốt nuốt chửng tất cả.


Chu Lục hơi mơ hồ, cho là cảnh thật Thiên Hà Số 7 đang bị tập kích, song lập tức, hắn thấy rõ kiến trúc và đường phố đơn sơ trong trạm không gian, hình dáng cổ xưa kia tự dưng quen thuộc lạ, hắn hơi mù mờ nghĩ: “Sao, Thiên Hà Số 7 cũng tan hoang như vậy ư?”


Mà cảm giác quen thuộc không nói nên lời kia bắt đầu tông từng phát vào tim hắn, vài giây sau, Chu Lục cơ hồ có thể nghe thấy tạp âm trong ngực mình truyền đến.
Ký ức bắt đầu từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh giấc.
Không, đây là…


Trên đoạn phim, một tàu buôn nhỏ tả tơi lảo đảo lao ra từ mưa bom bão đạn, liều mạng hất hai khoang sinh thái nhỏ sóng đôi ra xa, ngay sau đó hóa thành tro bụi giữa hỏa lực dày đặc.
Đây là tình cảnh hắn vô số lần khi đêm khuya mộng về, xua đi không được –


Vũ trụ tối tăm không nhìn thấy hi vọng, trong hai khoang sinh thái nối liền giấu một bé trai và một bé gái, như hai con sâu nhỏ trong chiếc chai trôi, chúng không cách nào trao đổi, chỉ có thể xuyên qua cửa sổ be bé bằng bàn tay, nhìn thấy khuôn mặt nương tựa lẫn nhau… Cho đến khi một phát đạn đạo bắn lệch sượt qua khoang sinh thái của bé gái.


Khoang sinh thái khoảnh khắc mất thăng bằng, bé trai bị xoay tròn choáng váng mặt mày, nó giãy giụa trong chất lỏng cân bằng của khoang sinh thái, nhìn phần đuôi khoang sinh thái bên cạnh nứt ra, rất nhiều dịch dinh dưỡng bị hất ra như thiên nữ rải hoa, áp khí cấp tốc thay đổi, nó trơ mắt nhìn bé gái mình yêu quý đau đớn giãy giụa, khuôn mặt bé xíu kề sát ô cửa sổ, kế tiếp từ từ đọng lại ở đó.


available on google playdownload on app store


Khoang sinh thái nguyên vẹn để tự bảo vệ mình, bất kể hắn đau khổ nói “không” như thế nào, vẫn tách rời và xử lý một nửa bị hỏng, đó là lần đầu tiên hắn chứng kiến sự sống và cái ch.ết.


Từ đó về sau, hắn không còn thân phận, không còn lai lịch, không còn cái tên ban đầu, biến thành “Chu Lục” buồn cười.
Máu toàn thân Chu Lục lạnh đi, lông tơ đua nhau dựng ngược: “Ngươi là ai?”
Nhưng đối phương không trả lời.


Hai tay Chu Lục không nhịn được run run, cơ giáp hắn ngồi quét được sự khác lạ của hắn, tự động bắn ra khoang y tế, khoang y tế theo trước theo sau vướng víu, suýt làm Chu Lục vấp ngã, hắn tức tối quát khoang y tế một tiếng: “Tránh ra!”


Hắn rảo bước lao đến trước máy tính phân tích của cơ giáp, nhưng Thiên Hà Số 8, biển sao mênh mang, làm sao tìm được một người nấp trong tối? Trình độ văn hóa của Chu Lục không cao, trí thông minh của tiểu cơ giáp cũng rất có hạn, hắn thử mấy lần đều không thể định vị nguồn gốc tín hiệu của đối phương, chỉ biết là đến từ một địa điểm trong thiên hà.


“Mẹ nó.” Chu Lục mở thiết bị đầu cuối cá nhân, chuẩn bị liên lạc với đội công trình tùy quân.
Đúng lúc này, kẻ gửi đoạn phim cho hắn lại gửi tin nhắn: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ không tin tưởng những người bên cạnh như vậy.”
Chu Lục: “Ngươi có ý gì! Ngươi rốt cuộc là ai!”


“Lúc ngươi lần đầu tiên nghe người ta nhắc tới ‘kế hoạch Nữ Oa’, chỉ sợ là ở trong quân tự vệ Thiên Hà Số 8 nhỉ, chỉ nghe một chút rồi thôi phải không? Cả nhà ngươi bị cuốn vào ‘kế hoạch Nữ Oa’, cũng bởi vậy mà ch.ết, mà ngươi lại không hay biết gì về chuyện này. Ngươi đi theo họ làm chân sai vặt, thế mà chẳng hay biết gì, ôi trời ơi, trên thế giới lại có kẻ ngu xuẩn khờ khạo như thế… Người trẻ tuổi, ta cũng không nhìn nổi muốn cho ngươi biết chân tướng.”


Chu Lục cắn chặt răng, trong đầu trống rỗng.


“Ta sắp rời khỏi Thiên Hà Số 8 rồi, ta biết ngươi đang ở chỗ giao giới của Thiên Hà Số 8 và vực ngoại, ta gửi đến phương hướng của ngươi một mật khẩu truyền tin viễn trình, khi qua điểm nhảy vũ trụ kế tiếp ngươi có thể đọc. Muốn biết thì đến tìm ta đi, chàng trai trẻ.”


Trùng hợp là, Chu Lục vừa nhận được mật khẩu truyền tin viễn trình thì lập tức tiến vào một điểm nhảy vũ trụ của tuyến đường bí mật, mật khẩu tức khắc bị kích hoạt, cơ giáp hỏi Chu Lục có kết nối viễn trình hay không.
Tay Chu Lục run run.


Nguyên lý của mã hóa điểm nhảy vũ trụ và truyền tin viễn trình, Lục Tất Hành đã dẫn đội công trình phổ cập khoa học cho đám lính thất học bọn họ, chi tiết cụ thể Chu Lục nghe chỉ hiểu lơ mơ, nhưng nhập ngũ lâu như thế, thường thức tối thiểu hắn vẫn có –


Bây giờ điểm nhảy vũ trụ từ Thiên Hà Số 8 thông đến vực ngoại cơ bản đều đã bị dẫn nổ, chỉ để lại một tuyến đường bí mật cho người mình ra vào, mỗi một điểm nhảy vũ trụ trong tuyến đường bí mật này đều đã mã hóa, người ngoài không quét được, nếu muốn dựa vào vận may, trong vũ trụ vô biên, cho dù họ thực hiện tốc độ ánh sáng cũng hầu như không thể tìm được.


Nhưng mà, trong tình huống có phương hướng đại khái, nếu có người ở nơi rất gần – thông thường là trong cùng một thiên hà – gửi tín hiệu viễn trình cho hắn, tín hiệu vẫn có khả năng rất lớn dính trên điểm nhảy vũ trụ mã hóa, chỉ cần không ai kết nối, như vậy điểm nhảy vũ trụ này vẫn an toàn, mà một khi có người thông qua mật khẩu nối vào tín hiệu này, thành lập liên hệ hai đầu với đối phương, nguy cơ điểm nhảy vũ trụ mã hóa bị lộ sẽ tăng cao.


Chu Lục nghĩ: “Có phải tên này bắt nạt mình ít đọc sách, muốn lừa mình để lộ tọa độ tuyến đường bí mật?”
Hắn hơi cảnh giác, lập tức xóa mật khẩu hiểm ác này, tiếp đó dùng kênh truyền tin của cơ giáp gọi trạm thông tin của sao Khải Minh, muốn tìm kiếm chi viện kỹ thuật.


Trạm thông tin chậm giây lát mới có người nghe, bởi vì hiện giờ chiến sự quá phức tạp, các loại tin tức đổ về trạm thông tin như thủy triều, nhân viên trực ban của bộ công trình đều bận phát điên, ngay cả nhân viên thực tập cũng bị bắt tới làm công việc ghi chép, “nhân viên thực tập” nối máy với Chu Lục vừa vặn là Bạc Hà học sinh của Lục Tất Hành.


Lúc này, nhóm nạn dân đầu tiên của Thiên Hà Số 7 vừa mới xuyên qua điểm nhảy vũ trụ giữa Thiên Hà Số 7 và 8, bên phía Turan sớm đã chuẩn bị sẵn sàng kiểm tr.a an ninh, chỉ cho tàu vũ trụ phi võ trang vào.


Khi con tàu cuối cùng lao qua điểm nhảy vũ trụ, phần đuôi đang cháy, như con thằn lằn đứt đuôi chạy trốn, lúc trốn ra họ từng trơ mắt nhìn những người bạn phía sau bị đạn đạo của hải tặc đuổi tới nuốt chửng, không kịp có bất cứ phản ứng gì, chỉ có thể liều mạng chạy về phía trước.


“Đệch, đây là đến truyền đuốc à!” Turan chửi một câu, cô trực tiếp mở rộng mạng tinh thần, đoạt quyền lái của tàu vũ trụ bốc cháy, lập tức tách phần đuôi cháy của con tàu, cơ hồ vừa tách thành công, lửa mạnh liền làm nó phát nổ, cơ giáp của quân tự vệ làm thành một vòng, đồng thời căng lồng phòng hộ, ngăn cản năng lượng và mảnh vỡ của vụ nổ.


Turan: “Chặn tàu vũ trụ kia lại! Hệ thống động lực hỏng rồi, không thể tự chủ phanh lại!”
Hai cơ giáp theo lệnh lao ra, một trái một phải vươn lưới vớt, cùng bị nửa con tàu vũ trụ mất khống chế lôi đi.
“Áp khí phản ứng khác thường, áp khí phản ứng khác thường -“


Càng ch.ết người hơn là, trong cabin tàu vũ trụ còn một nửa mất khống chế này, thân cơ không biết hỏng chỗ nào, áp khí đang không ngừng giảm xuống, Turan viễn trình nắm giữ quyền lái tàu vũ trụ cố gắng kiểm tu mà không kết quả: “Cái gì vậy! Trên tàu vũ trụ này cúng Lâm Tĩnh Hằng à!”


Cô mở radio, cấp tốc nói với hành khách trên tàu vũ trụ: “Các vị, do thân tàu vũ trụ bị hỏng, trước mắt áp khí đang không ngừng giảm xuống – Im lặng! Hãy nghe tôi nói! Bây giờ các vị lập tức xuống tầng dưới cùng của tàu, ở đó có một số khoang sinh thái dự phòng, đừng chen lấn! Nhường người già yếu đi trước!”


Các hành khách trong cabin ban đầu nghe nói thân tàu hỏng đều hoảng, chen lấn muốn xuống tầng dưới cùng, họ xô đẩy nhau, có người ngã, người ngã dưới đất dùng hai tay bảo vệ đầu, nỗi tuyệt vọng khổng lồ khó lòng miêu tả đè xuống đầu, đột nhiên suy sụp gào khóc.


Tiếng khóc này dường như có sức xuyên thấu nào đó, nháy mắt lan ra khắp cabin.
Turan thật sự nổi điên lên: “Sao còn thời gian mà khóc! Các vị…”


“Mọi người hãy nghe tôi nói!” Lúc này một ông cụ ngồi hàng sau đột nhiên gạt đám đông đi ra, có lẽ ông trước kia là một nhân viên quản lý, có một nhóm người tự động vây quanh, ông cụ lên giọng hô ba lần, những người xung quanh cũng không ngừng cố gắng trấn an đồng bạn, rất nhanh trở thành một ngọn “đèn” hết sức nổi bật giữa cảnh hỗn loạn, ông cụ vịn cabin đứng thẳng, “Tôi là thị trưởng thành phố vệ tinh số 1 của Saipan – mới đổi tên thành sao Hòa Bình, các vị đều biết tôi, mọi người đều đi theo tôi, chúng ta đã có thể trốn khỏi vòng vây hải tặc, làm sao dễ dàng ch.ết tại đây, không phải đã có người đến cứu chúng ta sao?”


Lúc này, hai cơ giáp đã bị nửa con tàu vũ trụ kéo đi mấy trăm cây số, đồng thời phanh gấp, phần lớn công năng của tàu vũ trụ đều trong trạng thái ngắc ngoải, bây giờ phanh gấp, hệ thống phỏng trọng lực và thăng bằng lập tức mất tác dụng, mọi người đều lộn xộn bay lên.


Thị trưởng nắm một tay vịn trên nóc cabin, lớn tiếng nói: “Nắm tay và chân người bên cạnh!”


Mọi người nhanh chóng giơ tay chân, bằng tốc độ nhanh nhất kéo người bên cạnh, chớp mắt dệt thành một tấm lưới người khổng lồ, ông cụ thị trưởng râu tóc hoa râm đã cảm thấy khó thở: “Tôi hô một, hai, mọi người cùng nhau di chuyển xuống dưới -“


Turan im lặng tắt radio, cách mạng tinh thần, cô nhìn những người này giống như cắm rễ vào nhau, gom ra ngàn tay ngàn chân, gắng sức giãy giụa, gắng sức muốn sống tiếp, bởi vì quá thành kính mà cơ hồ có thần tính nào đó.


Trên cơ giáp kéo tàu vũ trụ nhanh chóng vươn ra đường nối tiếp, binh lính huấn luyện nghiêm chỉnh mặc trang phục du hành vũ trụ nối đuôi nhau ra, theo sát sau đó là khoang y tế và rất nhiều khoang sinh thái.


Turan đột nhiên thở dài, chuyển hướng tầm nhìn sang điểm nhảy vũ trụ, không biết là tự nhủ hay nói với người bên cạnh: “Nếu ta nổ điểm nhảy vũ trụ trước khi Lâm tướng quân trở về, thầy Lục sẽ không trở mặt với ta chứ? Lỡ như cậu ta hack vào thiết bị đầu cuối cá nhân của ta, đem ảnh khỏa thân của ta dán khắp thế giới thì làm thế nào?”


Cấp dưới bên cạnh nghĩ bụng: “Nói cứ như mình biết giữ thể diện vậy, bà còn để ý chuyện này?”


Turan vẫn đang sầu lo nói: “Nhưng một báu vật gợi cảm như ta, lỡ như không cẩn thận nổi tiếng, còn phải chia tiền quảng cáo… Mặt và vóc dáng chẳng dễ gì có được của chính ta, dựa vào đâu mà phải chia tiền quảng cáo cho cậu ta, quá oan, không thì đến lúc đó ta tự đăng đi.”


Cấp dưới bên cạnh không nghe nổi nữa, trái lòng an ủi: “Lâm tướng quân còn chưa hạ lệnh, vệ đội trưởng đừng bi quan quá sớm.”
Turan lắc đầu, vẻ cợt nhả trên mặt lắng lại, cô nàng thở dài: “Đến nông nỗi này rồi, ngài sẽ không mặc kệ Thiên Hà Số 7.”


Cấp dưới không hiểu lắm ngẩng đầu nhìn cô nàng.
“Ngài không phải là đội trưởng cảnh sát của Thiên Hà Số 8.” Turan thì thào, “Ngài là người tổng phụ trách cứ điểm Bạch Ngân, vị thượng tướng cuối cùng của liên minh.”


Bất kể hắn nói gì, bất kể hắn căm hận liên minh như thế nào, cho dù đến giây cuối cùng của sinh mạng, hắn vẫn sẽ dốc hết sức, sắp xếp thật tốt cho hai thiên hà này.
Đây dường như là đạo lý hiển nhiên, là lẽ đương nhiên.


Dù cho liên minh không chấp nhận hắn, dù cho những người đó trăm phương ngàn kế muốn lấy mạng hắn.
Học viện Ulan khả năng là một học viện tẩy não chăng.
“Vệ đội trưởng, hiệu trưởng Lục đến.”


“Sợ cái gì là đến cái đó.” Turan trợn mắt, nghĩ ngợi một chút, cô quay đầu thấp giọng căn dặn cấp dưới bên cạnh vài câu, sau đó điềm nhiên như không nối máy với Lục Tất Hành, “Tôi biết ngay, hễ là đẹp trai, không có ai không tâm linh tương thông với tôi, tôi đang định tìm người đi gọi thầy đây, nhanh lên, nhiều nạn dân thiên hà ngoài như vậy phải sắp xếp làm sao, Tổng trưởng đi vắng tôi không làm chủ được, thầy mau đến xử lý đi!”


“Đến ngay đây,” Lục Tất Hành sớm đã nhìn thấy cục diện hỗn loạn, lên tàu chỉ huy của Turan, nhanh nhẹn khơi thông tuyến đường, cậu thuộc nằm lòng bản đồ của cả Thiên Hà Số 8, quét qua đại khái tình hình hiện trường, gọi mấy cuộc điện thoại cho người phụ trách các hành tinh và căn cứ, cậu được quý mến thế nên hiệu suất cao, chỉ cần mười phút đã giải quyết hướng đi của nạn dân, lúc này mới quay sang Turan, “Lâm bao giờ về? Cô hãy nói thật một câu với tôi, tôi không có quyền hạn của chủ thể Trạm Lư, anh ấy không chịu cho tôi đồng bộ tin tức.”


Turan nhìn cậu chăm chú vài giây, đẩy một ly cà phê đến trước mặt Lục Tất Hành.
“Vốn không nên nói cho thầy biết, nhưng con người tôi rất ghét nói dối.” Turan suy nghĩ một thoáng, cân nhắc câu từ, “Tôi đoán chính tướng quân sợ rằng cũng không định tiến vào từ bên này.”


Sắc mặt Lục Tất Hành chợt thay đổi.


Turan giơ tay ấn cậu lại: “Đừng vội, hắn đã cho tôi thông báo chính xác, nói là sẽ vòng sang hướng vực ngoại trở về. Hiệu trưởng Lục, chính hắn đã nói như vậy, thầy cũng yên tâm đi được không, nếu Lâm Tĩnh Hằng cũng không thể khiến thầy yên tâm, trên thế giới này sẽ không còn ai đáng tin cậy.”


Lục Tất Hành phiền muộn cầm ly cà phê lên, nghĩ tới điều gì lại bỏ xuống.


Turan xem xét sắc mặt cậu, cầm ly cà phê tự uống: “Tôi không sợ nói cho thầy biết, là không định can thiệp quyết định của thầy, thầy còn hoài nghi tôi bỏ thuốc à? Lừa kẻ ngu tôi cũng không dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy, thầy coi tôi là ai chứ?”


Lục Tất Hành xấu hổ ho khan một tiếng, không tiện nói cho Turan biết, thủ đoạn tệ lậu này đều là lão đại của họ biểu diễn cho cậu thấy.
Turan nói: “Thầy giúp tôi xử lý cục diện rối rắm bên này, sau đó thầy thích đi tìm hắn thì đi, tôi sẽ coi như không biết.”


Lục Tất Hành thở phào nhẹ nhõm, có một loại bạn sẽ cho bạn lời thật khó nghe, tất cả đều là tốt cho bạn. Nhưng cũng có một số bạn bè sẽ rót rượu châm thuốc cho bạn, khi bạn muốn làm chuyện điên cuồng im lặng thấu hiểu, quay đầu đi. Loại trước đều là bạn rất tốt, rất đáng quý, nhưng sự tồn tại của loại sau, đôi khi càng khiến người ta cảm kích hơn.


Lục Tất Hành: “Cảm ơn.”


Về công về tư, cậu đều không thể can thiệp suy nghĩ của Lâm Tĩnh Hằng, cho dù là dùng loại uy hϊế͙p͙ dịu dàng “Em chờ anh sau điểm nhảy vũ trụ” này, đồng thời, trong tình huống nguy hiểm như vậy cậu cũng không thể ngồi ở nhà chờ suông. Cậu chỉ có thể cùng đến bên kia mưa bom bão đạn, nếu Lâm Tĩnh Hằng an toàn từ vực ngoại vòng về, cậu sẽ trở về cùng hắn, nếu…


Turan biết cậu muốn làm gì, không phải vệ đội trưởng liệu sự như thần, mà là Lục Tất Hành không còn lựa chọn nào khác.


Lục Tất Hành từng mở trường cho tiểu lưu manh, xây căn cứ cho dân buôn lậu, giống như trời sinh giỏi sắp xếp trật tự cho cục diện hỗn loạn, cậu mau chóng xây dựng một cơ chế tiếp nhận nạn dân đơn giản ở Thiên Hà Số 8, khơi thông tắc nghẽn, ngăn nắp trật tự. Lúc này, nhóm nạn dân thứ hai đã vào, lần này chật vật hơn khi nãy nhiều, có mấy tàu vũ trụ khi xuyên qua điểm nhảy vũ trụ đã tơi tả, họ chỉ kịp nhặt xác cho những người ch.ết vì ngạt thở trên tàu.


Lục Tất Hành cắn răng đi thẳng đến phòng thu phóng cơ giáp trên tàu chỉ huy của Turan, cậu thật sự một giây cũng không thể chờ được nữa.


Vệ binh phòng thu phóng cơ giáp tàu chỉ huy không hề ngăn cản cậu, hẳn là Turan đã dặn dò từ trước, nhanh nhẹn quét mở thang máy cho cậu, Lục Tất Hành gật đầu cảm ơn, hoàn toàn không đề phòng “bạn tốt” này… Cho đến khi cậu cúi đầu phát hiện tín hiệu trên thiết bị đầu cuối cá nhân đã bị chặn.


Lục Tất Hành kinh hãi, song cửa thang máy đã đóng lại.
Lục Tất Hành: “Elizabeth Turan!”
Không ai trả lời, thang máy đi thẳng xuống phía dưới, đồng thời, trong lỗ thông khí nhỏ bốn phương tám hướng cùng phun ra thuốc mê mạnh, sương trắng chôn vùi cả người cậu.


Té ra sử dụng chiêu số hạ lưu là truyền thống của Bạch Ngân Thập Vệ, cô nàng còn giả vờ giả vịt!


Lục Tất Hành nín thở, nhưng loại thuốc mê viên nhỏ này hiển nhiên là gây mê qua tiếp xúc, nó nhanh chóng ngấm vào da, thần kinh cậu dần dần tê dại, cơ bị bắt lỏng ra, Lục Tất Hành dùng hết sức lực cạy cửa thang máy, móng tay không tri giác bị rách ra…


Nhưng rốt cuộc vẫn buông thõng xuống, để lại một vết máu rất mờ.


Trong Thiên Hà Số 7, hải tặc Hiệp hội chống Utopia đang quần nhau với quân trung ương, nếu lấy chiến trường vũ khí lạnh cổ đại làm so sánh, cơ hồ đã đến bước vật lộn tay không, quân trung ương dù rằng dốc toàn bộ lực lượng nhưng binh lực không hề chiếm ưu thế. Một Thiên Hà Số 7 khổng lồ, trên hành tinh, vệ tinh, trạm không gian nhân tạo khắp nơi đều là người, khắp nơi đều cần bảo vệ, chính Thiên Hà Số 7 đã cắt vụn quân trung ương của họ.


Nhưng dù là đá vụn, cũng có thế chảy thẳng xuống.
Trong kênh truyền tin của Thiên Hà Số 7, vô số người không nói một lời rớt mạng, tối đi trên đường, như bầu trời sao bị khói mù bao phủ.


“Tướng quân,” Vệ binh nói với Lâm Tĩnh Hằng, “Đi thôi, hải tặc ý thức được người của họ đang chạy đến Thiên Hà Số 8, đã chặn đường, họ không thoát ra được, chắc sẽ không có tàu vũ trụ đến đây nữa.”


Lâm Tĩnh Hằng không hề quay đầu nói: “Cho nhóm Tổng trưởng một đội hộ vệ, để họ đi trước… kết nối với Turan.”
Turan nhanh chóng trả lời: “Tướng quân.”


Lâm Tĩnh Hằng nhìn lướt qua điện thoại video, ánh mắt dừng lại – phía sau Turan, Lục Tất Hành im lặng nằm trong khoang y tế, giống như trời sập đất nứt cũng chẳng đánh thức cậu khỏi giấc mơ.


“Ngài phải trở về, tướng quân à, nếu ngài bình an về nhà, tôi cùng lắm là cạo đầu tạ lỗi, bằng không tôi sẽ bị thầy Lục truy sát cả đời,” Turan nói, “Đắc tội dân kỹ thuật kết cục thảm lắm!”


Lâm Tĩnh Hằng hơi mỉm cười với cô nàng: “Chờ ta trở về sẽ mang một bộ tóc giả của Thiên Hà Số 7 cho ngươi – vệ đội trưởng Turan!”
“Vâng!”


“Ta cần ngươi hai mươi phút sau khởi động chương trình nổ điểm nhảy vũ trụ, bất kể ta có trở về hay không, bất kể nạn dân Thiên Hà Số 7 có tiếp nhận xong hay không, có thể làm được chứ?”
Turan: “Rõ.”


“Như vậy chúng ta gặp ở tuyến đường ngầm hướng vực ngoại.” Lâm Tĩnh Hằng dứt khoát cắt đứt liên lạc, “Phó quan đội tự sát của An Crewe tên là gì?”
Trạm Lư: “Hắn là…”
“Thích là ai thì là.” Lâm Tĩnh Hằng khoát tay, “Kêu tên ăn hại đó giao ra quyền chỉ huy.”


Trạm Lư nhanh chóng trả lời: “Tiên sinh, tướng quân biệt danh ‘Thích Là Ai Thì Là’ bày tỏ, quân trung ương Thiên Hà Số 7 phục tùng vô điều kiện chỉ lệnh của cứ điểm Bạch Ngân.”


Hải tặc Hiệp hội chống Utopia rõ ràng cảm giác được, quân trung ương chia năm xẻ bảy đột nhiên mơ hồ tụ hợp lại, không còn chỉ lo bảo vệ tàu vũ trụ của nạn dân, lại chuyển thủ thành công, đột nhiên đánh phối hợp.


“Cho dù ngươi sợ ném chuột vỡ đồ, chẳng lẽ còn muốn khoe với quân địch?” Lâm Tĩnh Hằng xì một tiếng, “Ngu xuẩn.”


Quân tự vệ Thiên Hà Số 8 đột nhiên xâm nhập hạm đội hải tặc kín kẽ, đồng thời trong tốc độ cao lao thẳng vào hạm đội nạn dân bị nhốt, các tàu vũ trụ sợ hãi im bặt như ve sầu mùa đông, không dám nhúc nhích, trọng giáp tính cơ động cực mạnh sượt qua họ mà không hề tông vào. Ngay sau đó, quân tự vệ như thanh đao sắc lẻm đâm xuyên hạm đội hải tặc Hiệp hội chống Utopia, hợp quân với tướng quân “Thích Là Ai Thì Là”, hỏa lực xuyên thủng hạm đội hải tặc chiếm tuyến đường.


Lâm Tĩnh Hằng: “Chó ngoan không cản đường.”


Hạm đội hải tặc Hiệp hội chống Utopia như lũ kền kền ngửi thấy thịt thối bâu đến hàng loạt, bị quân tự vệ tiến lên tốc độ cao kéo khỏi tuyến đường ban đầu, kế đó phòng tuyến hơi bạc nhược, ngay sau đó, quân trung ương bị cách trở ở các nơi thừa cơ hợp làm hai đội, khi chủ lực hải tặc điên cuồng bám theo Lâm Tĩnh Hằng không bỏ, từ hai bên cho đối phương một đòn vào đầu.


Tình hình chợt thay đổi, đồ sát đơn phương như ôm cây đợi thỏ của hải tặc lập tức biến thành hai quân đối chọi.


Mà tàu vũ trụ chở nạn dân rải rác các nơi Thiên Hà Số 7 như những hạt cát, thừa cơ chạy tứ tán, cho dù Hiệp hội chống Utopia muốn bắt con tin, cũng không biết bắt hướng nào, rất nhiều nạn dân nhân khoảng trống ùa đến chỗ giao giới Thiên Hà Số 7 và 8, Tổng trưởng Edward không chịu đi trước, dẫn đội hộ vệ Lâm Tĩnh Hằng phái cho thủ ở chỗ điểm nhảy vũ trụ giao giới thiên hà, giúp đỡ nạn dân bị hải tặc đuổi giết.


Turan nắm chặt cổ tay mình, còn mười lăm phút.
Chu Lục cách màn hình nhìn khuôn mặt thanh tú như tinh linh của thiếu nữ, khuôn mặt Bạc Hà và cô bé bám sau ô cửa sổ khoang sinh thái chồng lên nhau, chặn lại những lời đã ra đến môi.


Hắn nhớ tới tin nhắn của kẻ thần bí kia: nếu ta là ngươi, ta sẽ không tin tưởng những người bên cạnh như vậy.
Bạc Hà trong lúc bận rộn đủ điều cầm cái ly bên cạnh uống một ngụm nước to: “Có chuyện gì?”


“… Không có gì.” Chu Lục có chút tham lam nhìn cô bé, hắn nhẹ nhàng nói, “Muốn nhìn em một chút.”
“Thần kinh à! Bận như chó rồi, ai rảnh tán tỉnh với anh?” Bạc Hà cáu kỉnh cắt ngang cuộc gọi.


Đúng lúc này, thiết bị đầu cuối cá nhân của Chu Lục lại sáng lên, nhân vật thần bí kia nói: “Lo ta lừa ngươi? Tại sao ngươi không đi hỏi thử Xú Đại Tỷ nhận nuôi ngươi, là ai đã bán đứng gia đình ngươi?”


Xú Đại Tỷ vẫn bị nhốt trong căn cứ của chính hắn, bọn Lâm Tĩnh Hằng sau khi chuyển dời người dân và vật tư khỏi trạm không gian chó ăn đá gà ăn sỏi ấy, đã thuận tay sửa nó thành nhà tù, chuyên dùng để nhốt tội phạm đang bị cải tạo.


Nơi đây cách tuyến đường ngầm không xa, vừa vặn tuần tr.a xong, Chu Lục không thể tập trung mà thay ca với đồng đội, tìm đại một lý do rời đội, quen đường thuộc lối trở về nơi hắn lớn lên, tìm được Xú Đại Tỷ bị nhốt hơn một năm, gầy như que củi.


Xú Đại Tỷ bị nhốt trong nhà tù dưới lòng đất không ánh mặt trời, vừa thấy người suýt nữa phát điên, lộn nhào lao đến dưới chân Chu Lục: “Chu Lục! Chu Lục! Ta biết ngươi có lương tâm nhất mà, ta biết ngươi nhất định sẽ tới cứu ta, là ta nuôi ngươi lớn lên, ơn sinh không bằng ơn dưỡng, đúng không? Ngươi chắc chắn sẽ tha thứ cho ta…”


Tim Chu Lục lạnh đi.
Cách thời gian Lâm Tĩnh Hằng ra lệnh nổ hủy điểm nhảy vũ trụ còn năm phút, nhưng Chu Lục không biết.


“Ta thật sự phải đi rồi, còn không đi là sẽ bị nhốt ở Thiên Hà Số 8.” Tin nhắn thần bí ngay sau đó lại gửi đến một mật khẩu, “Muốn biết nửa kia chân tướng của kế hoạch Nữ Oa không? Liên lạc với ta đi.”


Lâm Tĩnh Hằng chỉnh hợp quân trung ương Thiên Hà Số 7, dẫn hải tặc Hiệp hội chống Utopia đi càng lúc càng xa.
Trạm Lư gửi một tọa độ nhảy khẩn cấp đến tất cả các cơ giáp quân trung ương.
Còn một phút.


“Liên lạc với ta đi…” Chu Lục nắm chặt mật khẩu truyền tin viễn trình, bên tai phảng phất không ngừng vang vọng lời mê hoặc của quỷ biển.
“Liên lạc với ta đi…”


Hắn đã rời khỏi tuyến đường bí mật, Chu Lục nghĩ, lúc này dùng điểm nhảy vũ trụ trong thiên hà nhận thông tin viễn trình, tín hiệu là đi từ mạng bước nhảy vũ trụ giữa Thiên Hà Số 7 và 8, không có nguy cơ truy ngược được điểm nhảy vũ trụ mã hóa.
Hắn như ma xui quỷ khiến kết nối mật khẩu.


Ngay chớp mắt ấy, Turan theo mệnh lệnh của Lâm Tĩnh Hằng, dẫn nổ điểm nhảy vũ trụ.
Sóng hạt năng lượng cao như cuồng phong cuốn qua tất cả người, xác, hải tặc xung quanh… Lần này, ngay cả mạng nội bộ Thiên Hà Số 8 đã chuẩn bị sẵn kháng quấy nhiễu cũng khó tránh khỏi bị ngắt.


Tín hiệu viễn trình Chu Lục vừa kết nối muốn thông với vực ngoại thì chỉ có thể xuyên qua điểm nhảy vũ trụ mã hóa của tuyến đường bí mật.
Điểm nhảy vũ trụ mã hóa bị tập trung, đầu sỏ sau màn chăm chú xem cả vở kịch mỉm cười.


Lâm Tĩnh Hằng hạ lệnh nhảy khẩn cấp, quân trung ương Thiên Hà Số 7 không dây dưa với hải tặc bị đánh tan tác nữa, toàn thể biến mất tại chỗ. Hắn đã tính sẵn đường lui, nhảy khẩn cấp ba lần, vừa vặn có thể mượn mạng bước nhảy vũ trụ ở biên giới Thiên Hà Số 7 đến vực ngoại, trực tiếp thoát khỏi hải tặc và rút về Thiên Hà Số 8.


Cùng thời gian, đoàn cơ giáp hải tặc Hiệp hội chống Utopia mai phục ở hướng vực ngoại rất lâu đã di chuyển, chia làm hai cánh quân, một cánh im ắng xuyên qua tuyến đường ngầm không ai biết, một cánh quân khác mai phục trên con đường phải qua từ Thiên Hà Số 7 đến đây, che giấu sóng năng lượng, hàng trăm phát đạn đạo giả lập trên điểm nhảy vũ trụ bị tập trung.


Tích tắc liên quân Thiên Hà Số 7 và 8 không hề phòng bị xuyên qua điểm nhảy vũ trụ, hàng loạt đạn đạo từ hư không rơi xuống, điểm nhảy vũ trụ không kham nổi nổ tung tại trận.
Năng lượng khổng lồ càn quét cả hạm đội, thời không cũng sụp đổ trong phạm vi nhỏ.


Lục Tất Hành trong cơn hôn mê dường như vẫn bị ác mộng quấy nhiễu, vô tri giác giãy giụa, tay từ trên ngực trượt xuống –






Truyện liên quan