Chương 48: Khoảng cách (2)
Edit: Mộc
Khi Từ Phẩm Vũ nghe được tin tức này, cô không hề tỏ ra mừng rỡ. Lâm Mẫn Mẫn nhìn cô, hỏi, “Sao em có vẻ thất vọng thế?”
Từ Phẩm Vũ tiếc nuối nói, “Em còn chưa kịp ném đơn nghỉ việc vào mặt hắn.”
Lâm Mẫn Mẫn cười khẽ, “Em bớt bớt đi, khổ sở nhất là những người bị hắn ngủ mà chẳng được gì ấy.” Từ Phẩm Vũ gật đầu, “Đúng vậy.”
Tính ra, nếu không phải do hôm qua Từ Phẩm Vũ tố cáo thì không chừng Trương Thắng Bình vẫn có thể một tay che trời. Như thế này có coi là cô đã gián tiếp vì dân trừ hại không?
Lâm Mẫn Mẫn tỏ vẻ mặt sùng bái, “Không thể không nói, vị tổng tái bá đạo đời mới này đúng là không tệ.”
“Sao?” Từ Phẩm Vũ không hiểu.
“Nghe nói anh ta vượt mọi khó khăn, đã giữ Cao Bằng ở lại.”
Lâm Mẫn Mẫn ghé sát cô, nói nhỏ, “Em mới tới không lâu nên không biết, chỉ nói riêng Cao Bằng thôi, ông ấy đã lớn tuổi rồi, tuy có nhiều đóng góp nhưng lớn tuổi thế thì giữ lại hay không không quan trọng, cái chính là đám quản lý xuất sắc dưới trướng ông ấy. Nếu Cao Bằng về hưu thì không sao, nhưng nếu là ông ấy bị buộc ra đi thì đám kia chắc chắn sẽ đi theo.”
Từ Phẩm Vũ bỗng nhiên hiểu ra, gật đầu, “Đều đi cả thì chị sẽ hết khổ rồi.”
Lâm Mẫn Mẫn lườm cô, “Đợi khi nào tiếng Tây Ban Nha thống trị thế giới thì mới là lúc chị nở mày nở mặt.”
Từ Phẩm Vũ nở nụ cười. Lâm Mẫn Mẫn chép miệng, “Chậc chậc, chị còn tưởng là thiếu gia Thẩm Thị là cậu ấm phóng túng, không ngờ cũng biết mưu tính sâu xa.”
Nghe thấy mấy chữ thiếu gia Thẩm Thị, Từ Phẩm Vũ trợn mắt, “Tin này công khai rồi à?”
Lâm Mẫn Mẫn lắc đầu, “Không, làm gì có.” Cô ta lại ghé sát Từ Phẩm Vũ, ánh mắt loé sáng buôn dưa, “Có điều hôm qua chị nhìn thấy Giang Nghi Trân, chỉ nghĩ một chút thôi là đoán ra được.”
Từ Phẩm Vũ ngẩn người, hơi cụp mắt xuống. Lâm Mẫn Mẫn không biết cô đang suy nghĩ chuyện gì, chỉ tiếp tục nói, “Thông báo giảm biên chế đã có rồi, từ cấp quản lý chi nhánh trở xuống đều phải tiến hành kiểm tra, cuối tháng sẽ có danh sách.”
Từ Phẩm Vũ còn chưa kịp liếc nhìn thông báo thì đã bị gọi đến văn phòng quản lý chi nhánh. Cũng ngay lúc đó, Nguyên Tình đi theo người kia ra khỏi thang máy, hỏi anh, “Phóng viên hẹn phỏng vấn đã đến, có sắp xếp ở phòng hội nghị không?”
Thẩm Hữu Bạch suy nghĩ một chút, dừng lại trước cửa phòng, “Cô lập tức thông báo với bộ phận làm sạch, cho người lên dọn dẹp sạch sẽ, sẽ sắp xếp phỏng vấn ở đây.”
“Vâng.” Nguyên Tình gật đầu, vừa vào cửa đã chạy ngay tới chỗ điện thoại bàn. Thẩm Hữu Bạch nới lỏng cà vạt, ánh mắt đảo qua mặt bàn phòng ăn. Anh nhíu mày, quay lại nói, “Trước hết gọi Từ Phẩm Vũ ở bộ phận Khách hàng lên đây đã.”
Nguyên Tình cầm điện thoại trên tay, hỏi theo thói quen, “Có chuyện gì vậy ạ?”
Thẩm Hữu Bạch cởi áo khoác, cầm trên tay, trước khi vào phòng ngủ chỉ để lại một câu, “Ăn nhẹ.”
“Vâng.” Nguyên Tình trả lời theo quán tính, nhưng sau khi ấn phím số điện thoại xong, cô ta chợt sững người.
Một trợ lý tổng giám đốc gọi điện cho quản lý bộ phận, yêu cầu gọi một nhân viên bình thường…đến để ăn nhẹ?
Quản lý bộ phận khách hàng Tô Hồng nhìn những người đang đi vào văn phòng. Bình thường Từ Phẩm Vũ chỉ trang điểm nhẹ, hôm nay càng có vẻ sơ sài hơn, may mà trang phục còn chỉnh tề, nếu không thì không biết lửa giận phải phát từ đâu.
Tô Hồng chậm rãi nói, “Đến rồi à?”
Từ Phẩm Vũ ngoan ngoãn gật đầu.
“Biết chuyện sẽ giảm biên chế chưa?”
Từ Phẩm Vũ lại gật đầu. Tô Hồng gõ tay lên mặt bàn, “Vào lúc quan trọng thế này mà lại nghỉ không phép, cô can đảm thật đấy!”
“Chị Tô Hồng…”
Từ Phẩm Vũ còn chưa kịp nói ra mấy chữ ‘em biết lỗi rồi’ thì chuông điện thoại bàn đã vang lên. Sau khi nghe điện thoại, vẻ mặt Tô Hồng trở nên kinh ngạc, cuộc nói chuyện chỉ dài mười mấy giây.
Vì không biết nên nói thế nào cho thích hợp nên Nguyên Tình không kể rõ nguyên nhân sự việc. Tô Hồng dập máy xong thì nhíu mày, “Cô chọc phải sếp lớn nào à?”
Tối nay sẽ công bố việc Thẩm Thị đã thu mua Cảnh Lư. Trước mắt đã sắp xếp ba tạp chí nổi tiếng trong nước tới phỏng vấn, nơi phỏng vấn còn là phòng Tổng thống.
Quá trình phỏng vấn chắc chắn sẽ quay chụp khung cảnh xung quanh, vô tình sẽ quảng cáo cho khách sạn. Sau khi nghĩ đến chuyện này, phóng viên nam của tạp chí hỏi đùa, “Tổng giám đốc Thẩm, anh có định trả tiền quảng cáo cho chúng tôi không?”
Lúc Từ Phẩm Vũ đẩy cửa đi vào, bên trong đang có rất nhiều người, còn cả vô số đèn chiếu và dây điện. Nguyên Tình đứng canh ở cửa vừa thấy cô thì nói nhỏ, “Chào cô, mời đi qua bên này.”
Từ Phẩm Vũ thấy mình được đón tiếp chu đáo thì vội nói “Không cần như thế đâu, khách sáo quá!”
Nguyên Tình mỉm cười, dẫn cô đi qua một đống thiết bị, vào trong phòng ăn. Từ Phẩm Vũ nhìn bữa sáng trên bàn thì sững người. Sau khi Nguyên Tình ra ngoài cô mới tỉnh táo lại. Cô suy nghĩ một chút, bình thường đi làm đều rất lười ăn, hay bỏ bữa. Cô ngồi xuống ghế, mở nắp đậy bát ra, vẫn còn nóng.
Hơi nóng còn bốc lên trên mặt cháo. Từ Phẩm Vũ quay đầu lại nhìn người đang ngồi ở phòng khách.
Anh mặc áo khoác màu tối, quần là phẳng lì, nhìn từ trên xuống chỉ thấy được mắt cá chân nhỏ lộ ra.
Hai tay anh đặt trên đầu gối, dáng vẻ thoải mái nhưng không tuỳ tiện. Cho dù không nghe thấy Thẩm Hữu Bạch nói gì, nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt anh cô cũng đã thất thần.
Từ khi nào anh trở nên chín chắn điềm đạm như vậy?
Từ Phẩm Vũ buông thìa xuống, lau miệng, rón rén ra khỏi phòng ăn. Cô nhanh chóng nhìn thấy Nguyên Tình, nói khẽ, “Nhờ cô chuyển lời cảm ơn của tôi đến tổng giám đốc Thẩm, tôi đi trước đây.”
Nguyên Tình chưa kịp trả lời thì Từ Phẩm Vũ đã vội vã bỏ đi.
Cả ngày nay ban lãnh đạo đều rất bận rộn. Từ Phẩm Vũ chỉ là một quản lý nhỏ xíu, đương nhiên chuyện ở tầm vĩ mô không cần cô phải quan tâm.
Đến tối, sau khi chào mọi người làm cùng ca, đang định đi vào thang máy thì lại thấy người ấy đứng ở hành lang hút thuốc. Thẩm Hữu Bạch dựa vào tường, ánh mắt nhìn ra biển xanh ở ngoài cửa sổ thuỷ tinh. Từ Phẩm Vũ nhìn không rõ mặt anh, chỉ thấy khói thuốc mờ ảo. Cô nhìn ngó xung quanh, chắc chắn không có ai khác, liền đi về phía anh.
Thẩm Hữu Bạch dụi tắt thuốc lá, ném vào thùng rác. Anh nhanh chân đi tới chỗ Từ Phẩm Vũ, cởi áo khoác ra choàng lên vai cô.
Từ Phẩm Vũ bất ngờ, chưa kịp suy nghĩ đã bị anh dắt vào thang máy. Tay anh rất gầy, nhưng bàn tay vừa lớn vừa ấm áp. Anh khẽ cau mày, nói, “Tay em rất lạnh.”
Từ Phẩm Vũ đáp lại, “Mùa đông đến đều vậy, máu lạnh.”
“Trước đây em không như thế.”
Từ Phẩm Vũ sửng sốt, cười buồn, “Mấy năm qua em không chú ý chăm sóc bản thân.”
Thẩm Hữu Bạch cúi đầu, nhìn dáng vẻ cô cụp mắt xuống, xiết chặt tay cô. Thang máy đi tới tầng hầm đỗ xe, anh lấy chìa khoá từ trong túi áo khoác trên người Từ Phẩm Vũ ra.
Con đường chạy quanh đảo Phỉ Châu khá bằng phẳng, nhưng khi vào bên trong thành phố thì đường dốc hơn nhiều. Khu du lịch lúc nào cũng náo nhiệt, chẳng phân biệt ngày đêm, ánh đèn rực rỡ liên tục lướt qua cửa kính xe.
Từ Phẩm Vũ hỏi, “Anh không hỏi địa chỉ nhà em thì định đi đâu?” Thẩm Hữu Bạch hỏi cô, “Địa chỉ?”
Từ Phẩm Vũ mỉm cười đọc tên đường, nhìn anh nhập địa chỉ lên phần hướng dẫn. Tới khi xe chạy tới con đường gần biển, cô quay đầu sang hỏi anh, “Sao anh lại lái ô tô, chiếc motor kia đâu rồi?”
Thẩm Hữu Bạch nhìn thẳng về phía trước, trả lời, “Vẫn còn, nhưng không tiện lắm.” Tay anh cầm vô lăng, đường nét trên gương mặt được ánh sáng trong đường hầm chiếu rõ. Từ Phẩm Vũ định đưa tay lên chạm vào gương mặt anh, anh chợt nói, “Hôm nay bận nhiều việc quá nên không có thời gian tìm em.”
Ngay lập tức, cô từ bỏ hành động mờ ám của mình, quay lại nhìn cửa sổ, “Không sao đâu, việc của anh quan trọng hơn.”
Thẩm Hữu Bạch liếc cô một cái, hơi nhíu mày. Xe từ từ dừng lại, đỗ trước một toà nhà có vẻ cũ kỹ. Từ Phẩm Vũ cởi dây an toàn, mời anh, “Anh lên ngồi một chút nhé?”
Vào cửa nhà, cô liền tìm một đôi dép mới cho anh, Từ Phẩm Vũ nhanh chóng cởi áo khoác treo lên móc sau cửa, bước vào phòng bếp.
Thẩm Hữu Bạch ngồi trên sô pha, nhìn xung quanh căn hộ. Căn hộ khá nhỏ, bố cục đơn giản, trên bàn uống nước để đầy tạp chí thời trang và đồ ăn vặt.
Từ Phẩm Vũ cầm tách trà nóng tới, ngồi xuống cạnh anh. Cô cẩn thận đặt xuống, “Đây là trà an thần, uống vào sẽ ngủ ngon hơn.”
Thẩm Hữu Bạch cầm tách trà, không uống mà hỏi, “Em sống ở đây một mình à?”
Chỉ hỏi cho có mà thôi, trong căn phòng này không có hơi thở của người khác.
Từ Phẩm Vũ gật gù, “Vâng.” Thẩm Hữu Bạch đặt tách trà xuống, nhìn thẳng cô, “Em đang nghĩ gì thế?”
Cô ngẩn người, né tránh ánh mắt anh, sau đó cũng nhìn vào mắt anh, “Em đang nghĩ…”
Cô nhíu mày lại, “Thật ra anh đang nghĩ gì.” Cô lắc đầu, “Tuy rằng 5 năm không phải là quá dài, nhưng đúng là chúng ta đều đã thay đổi.”
Từ Phẩm Vũ hít sâu một hơi, cố kiềm chế xót xa, “Làm sao anh biết được em vẫn là người mà trước đây anh muốn.”
Im lặng một lúc lâu, Thẩm Hữu Bạch hỏi cô, “Em biết nấu ăn chưa?”
Anh nhìn khắp căn hộ, nói tiếp, “Cả căn nhà này, chỗ nào cũng lộn xộn.”
Từ Phẩm Vũ cười bất đắc dĩ, “Anh thay đổi đề tài gượng gạo quá đấy.”
Thẩm Hữu Bạch chậm chạp chớp mắt, dịu dàng nói, “Đó đều là những chuyện em từng kể với anh, còn nhớ không?”
Từ Phẩm Vũ sững sờ.
Khi đó, anh nói với cô “Anh sống một mình.” Cô kinh ngạc, thành thật biểu lộ, “Thật là giỏi, nếu em mà sống một mình thì nhà cửa chắc chắn sẽ rất lộn xộn, em còn chỉ biết ăn chứ không biết nấu…”
Thẩm Hữu Bạch nhìn cô, “Anh chưa từng suy đoán em là người thế nào, tất cả mọi thứ về em đều là em nói cho anh, hiểu không?”
Anh nói, “Cho nên bây giờ em cũng nói cho anh biết em là người ra sao.”
Từ Phẩm Vũ không biết mắt mình ửng đỏ từ khi nào, nghe anh nói, nước mắt cô liền rơi xuống. Ngón tay anh gạt đi nước mắt trên gương mặt cô, anh cười, “Không cần lo lắng, với em, sự tiếp nhận của anh là mù quáng.”
Từ Phẩm Vũ muốn ngăn bàn tay anh lại nhưng lại bị anh giữ lấy, cô cúi đầu nghẹn ngào, “Em nấu mì ăn liền còn biết thêm trứng gà…” Cô sụt sịt mũi, phản bác, “…Chỉ là mấy hôm nay không có thời gian dọn dẹp nhà cửa thôi.”
Trong nháy mắt, cô không kiềm chế được tâm trạng, khóc thành tiếng, “Ai biết anh sẽ quay lại…”
Nụ hôn triền miên ngăn chặn tiếng nức nở. Hàm răng bị nhẹ nhàng mở ra, từ nông tới sâu, xoắn xít, đầu lưỡi nếm được nước mắt, mặn chát như nước biển.
P/S: Tớ thấy nhiều bạn vào nói là còn 2,3 chương nữa là hết truyện, không biết là các bạn xem convert đánh số chương có bị nhầm lẫn gì không, chứ truyện này phải còn cỡ chục chương nữa chứ không phải 2, 3 chương đâu.