Chương 13: Ngày mưa

Ngày mưa
Edit: Qing Yun
Kỳ thật nói đúng ra thời điểm gặp Chu Bạch Diễm cô mới 19 tuổi, còn chưa đến 20 tuổi. Chẳng qua, khi cô 20 tuổi thật sự là một ngày đặc biệt.
Mùa hè gặp được Chu Bạch Diễm, thành phố C luôn có mưa to.


Ngày đó tại cửa nhà ăn của trường đại học C, một cô gái rất béo, đeo kính cận, đeo cặp sách phình phình đứng đó nhìn chân mình phát ngốc.
Thoạt nhìn là một cô gái thật mộc mạc.


"Ai---- Ôn Đông---" Một thanh âm truyền tới từ nơi xa, người tới cầm một cái ô màu cam, ở trong ngày mưa âm u như một đóa hoa lạ tươi đẹp.


Cô gái béo đẩy đẩy mắt kính, nhìn người vừa tới cụp ô lại, hơi dậm chân rũ nước ở trên giày. Người tới mặc một cái váy liền màu trắng, giày da hồng nhạt, hôm nay hiển nhiên đã tỉ mỉ trang điểm.


"Thật xin lỗi nhé Ôn Đông, có chút việc nên đến muộn." Váy liền nói, nhìn cô gái béo không có chút cảm xúc nào trước mặt, trong bụng lại châm chọc, cô em họ này của cô ta đúng là một trăm năm chỉ có một biểu cảm, "Em chờ lâu chưa?"


Cô gái này tên là Văn Linh, là chị em họ với cô gái béo trước mặt, mẹ của họ là chị em ruột, hai người một gả cho người họ Ôn, một gả cho họ Văn, người thân quen còn nói hai chị em có ăn ý, gả cho đàn ông cũng là "ôn tồn lễ độ."


available on google playdownload on app store


Chỉ là trước mắt thì hai cái ôn tồn lễ độ vẫn có chênh lệch rất lớn --- Dáng người Văn Linh rất tốt, khuôn mặt xinh đẹp, Ôn Đông thì rất béo, mặt đầy thịt, không quan tâm đến ngoại hình. Hai người vô cùng khác nhau.


"Không sao cả." Ôn Đông nhàn nhạt trả lời, trên mặt là vẻ xa cách, "Chị có chuyện gì à?"


Biểu cảm trên mặt Văn Linh cứng đờ, bĩu môi, cô thật sự rất ghét cô em họ này, mỗi lần nghe gọi mình là chị họ đều cảm thấy trong lòng khó chịu lạ thường, đặc biệt là khi Ôn Đông lộ ra biểu cảm lạnh nhạt thế này.


Nhưng vì có việc muốn nhờ nên Văn Linh lại treo nụ cười lên mặt, "Em có đi thực tập vào kỳ nghỉ hè không? Hay là vẫn ở lại trường?"
Cô biết em họ sẽ không về nhà.
Ôn Đông ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, hai người nhìn nhau vài giây, "Không trở về."


"Qúa tốt rồi." Mắt Văn Linh sáng lên, "Em họ ngoan, nghỉ hè chị muốn đi thành phố L nửa tháng, nhưng không phải chúng ta còn có thực tập nghiệp vụ vào kỳ hè sao, em cũng biết ngành này của chị..."


Nghe xong, Ôn Đông đại khái rõ ràng. Văn Linh học sư phạm, nghỉ có có một đợt thực tập, hoặc là nghe theo sắp xếp của nhà trường đi đến trường học ở huyện kiến tập, hoặc là chính mình tìm, ví dụ như làm gia sư.


Từ nhỏ Văn Linh đã được gia đình nuông chiều, tự nhiên là không muốn đi đến địa phương nghèo để thực tập, cho nên tìm một gia đình để gia sư.
Nhưng mà --- mấu chốt là cô ta lại sớm hẹn tụ hội với bạn ở thành phố L, hơn nữa phỏng chừng sẽ ở đó thật lâu.


Ôn Đông nhớ lại từng gặp Văn Linh kéo tay một người đàn ông, trong lòng hiểu rõ.


"Em họ ngoan, lần này em nhất định phải cứu chị!" Văn Linh còn cầu, "Thật sự không khó chút nào, đặc biệt là em còn học giỏi như vậy. Chỉ dạy toán, đối phương là học sinh lớp 12. Ai, chị nhớ toán học em thi được 145 điểm đúng không? Đối với em đây chỉ là một bữa ăn sáng, hơn nữa bên kia trả lương cũng tương đối cao, một ngày 300, dạy vào cuối tuần, nào có chuyện tốt thế này, em coi như đi học hỏi kinh nghiệm..."


Nói đến đây, cô ta ra vẻ ý vị thâm trường bỏ thêm một câu, "Nếu em không giúp chị, lần sau chị đến nhà em nói không chừng có thể..."
Ôn Đông lạnh lùng cắt ngang, "Được rồi, em giúp chị."
Trên mặt Văn Linh xuất hiện nụ cười được như ý nguyện.


Ngày thường Ôn Đông khó nói chuyện, chưa bao giờ xen vào việc của người khác, nhưng dùng việc kia uy hϊế͙p͙ Ôn Đông thì nhất định sẽ thành công.
"Thật sự nha! Thật cám ơn em nhiều Tùng Tùng!" Văn Linh vui vẻ đến mức kêu luôn nhũ danh của Ôn Đông.


Cô vui vẻ cho Ôn Đông số điện thoại của bên kia, vốn còn muốn hàn huyên hai câu nhưng Ôn Đông lấy xong địa chỉ liền đứng dậy lấy đi luôn.
Văn Linh nhìn bóng dáng mập mạp kia, khinh thường mà xuy một tiếng: "Con mập ch.ết tiệt, vừa béo vừa xấu, không biết cả ngày lạnh mặt làm gì."
————


Văn Linh biết một bí mật của cô.
Kỳ thật kia cũng không tính là bí mật, nhưng mà chỉ có người như Văn Linh mới nghĩ đến việc dùng nhược điểm này để uy hϊế͙p͙ cô.


Nhà bọn họ đều ở thành phố C. Theo tính cách của bố Ôn Đông, ông chỉ hận không thể để cô học đại học ngay trong nhà, Ôn Đông khuyên can mãi mới khuyên được, nói trường học không có kiểu học này.


Ôn Đình lại nói, chúng ta mua nhà ở cạnh đại học C đi, mỗi ngày con có thể về nhà ăn cơm. Cô cự tuyệt, nói mình học nhiều tiết, không có thời gian. Hiện tại một tuần cô về một lần, ở lại một đêm, đây là giới hạn cuối cùng của bố cô.


Cô nghỉ cũng không muốn về nhà, mặc kệ trường học có việc gì hay không, chỉ cần có thể ở lại trường học, thì đều không muốn về nhà. Mỗi năm nghỉ hè, Ôn Đông lại lấy cớ mình cần đi thực tập để không phải về. Nhưng mà Văn Linh lại biết rõ sự thật, Ôn Đông căn bản không có cái thực tập gì, mỗi ngày cô đều đến thư viện đọc sách.


Từ nhỏ đến lớn, Ôn Đông ở trong mắt mọi người đều là con ngoan trò giỏi, thành tích tốt, đối với người luôn là ngoan ngoãn phục tùng, vậy tại sao phải nói dối Ôn Đình? Văn Linh nghĩ một chút liền biết, cho nên ngày đó cô ta đã không nói luôn cho dượng biết.


Dùng biện pháp này, cô ta đã khống chế Ôn Đông thật lâu.
Bởi vì tất cả mọi người biết, Ôn Đông béo mập lúc nào cũng lạnh lùng này cái gì cũng không sợ, chỉ sợ bố thương tâm khổ sở.


Ôn Đông nghĩ, phải làm sao mới có thể thoát khỏi chị họ đáng ghét này, nghĩ một hồi, cuối cùng đi đến dưới tiểu khu rồi.
Cô nhìn tiểu khu trước mặt, đây là một tiểu khu rất an tĩnh, môi trường xanh được bảo vệ rất tốt.
Nghĩ như vậy, cô giơ tay gõ gõ cánh cửa trước mặt. An tĩnh chờ.


Việc cô đã đáp ứng người khác nhất định cô sẽ làm tốt, cho nên cô tới rồi.
Cửa mở ra rất nhanh, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp mở cửa cho cô, thấy cô đứng bên ngoài thì mỉm cười mời cô vào: "Là cô giáo Tiểu Văn sao? Dì vừa nghĩ đợi cháu thì cháu đã đến rồi."


Cô vừa định nói tên mình là Ôn Đông thì nghĩ đến lời Văn Linh dặn bèn im lặng không nói lời nào.
Cô có thể làm công việc này dưới thân phận Văn Linh.


Qua vài câu nói, Ôn Đông đại khái hiểu biết tình huống này. Nữ chủ nhân họ Tần. Tiểu khu này là khu trường học, bên cạnh là trường trung học trực thuộc trường đại học tốt nhất thành phố C, người thuê và mua nhà ở khu này đếm không xuể, nhưng chỉ có hai mẹ con giống như bọn họ thì điều kiện hẳn là không tồi.


Tần nữ sĩ rất hòa thuận, có lẽ nhìn ra cô không phải người hay nói nên đều chọn những vấn đề dễ trả lời để hỏi, cũng sẽ không khiến cô xấu hổ. Nói một hồi liền kể chuyện của chính mình, Ôn Đông rất thích nói chuyện với người thế này, người đó có thể nói mãi, cô chỉ việc lắng nghe.


Phòng khách thực sạch sẽ lịch sự tao nhã, trên bàn có một bình hoa màu lam nhạt, bên trong có nước, cắm một bó hoa đầy trời sao.
Ánh mắt cô không biết đặt ở đâu, bèn chuyển nó đến bó hoa đầy trời sao này.


Tần nữ sĩ chú ý tới ánh mắt cô, cười cười nói: "Đây là hoa dì thích nhất, đầy trời sao. Buổi tối nếu có ánh sáng mỏng chiếu lên thì rất giống sao trên trời, rất thú vị đúng không?"
Bà nói, chính mình lại nở nụ cười.


Ôn Đông bưng cốc nước trong tay, câu được câu không trả lời Tần nữ sĩ.
Tần nữ sĩ vẫn luôn đánh giá cô, giống như rất vừa lòng cô giáo gia sư này.


Ôn Đông để một kiểu tóc đơn giản nhất, tóc ngắn, mái bằng, đôi mắt được che dưới lớp tóc mai thật dày. Cô rất béo, cao cao tráng tráng, ăn mặc cũng thực quê...... Thật sự là, rất quê. Nhưng Tần nữ sĩ cảm thấy học giỏi đều thế này, diện mạo khiến người an tâm.


Đương biết khi bà biết Ôn Đông thi đại học được 145 điểm toán, Tần nữ sĩ càng vui vẻ, lôi kéo tay Ôn Đông cảm thán: "Nếu con trai dì sớm gặp cháu thì không cần dày vò cả ngày thế này rồi, cháu học toán giỏi như vậy, nhất định phải dạy nó thật tốt......" Vẻ mặt ngàn ân vạn tạ, giống như ngày mai con trai bà có thể thi toán được 145 điểm.


Ôn Đông vẫn là lần đầu tiên bị người mới gặp đối xử nhiệt tình như vậy, cô bị dọa tới rồi, cô cười làm lành, biểu tình cứng đờ, nội tâm cực kỳ xấu hổ.
"Cháu không biết đâu, thẳng nhóc nhà dì cực kỳ thông minh, chỉ là không học được toán, lúc học lớp 10 nó......"


Tần nữ sĩ còn đang lải nhải, Ôn Đông nghe được tiếng đóng cửa, một bóng người cao ráo đi đến phía bọn họ.
"Ai nha, con trai, tắm xong rồi?" Tần nữ sĩ nhìn thấy người tới, biểu cảm trên mặt lập tức trở nên ôn nhu như nước, "Tới, mau đến gặp cô giáo của con, sinh viên đại học C, tên là......"


"Mẹ." Người tới cắt ngang lời nói của bà, "Cho con cái gì uống đi, tắm lâu quá hơi khát, bật luôn điều hòa nhé, trong phòng thật nóng......"


"Ai, đã biết. Cô giáo, đây là con trai dì, Chu Bạch Diễm." Một bên đáp lời cậu, một bên Tần nữ sĩ giới thiệu đơn giản với Ôn Đông, cũng không chờ hai người đáp lời đã vui sướng mà đi phòng bếp lấy canh.
Phòng khách chỉ dư lại hai người.


Ôn Đông nháy mắt cảm thấy co quắp, đứng ngồi không yên, như đứng đống lửa, như ngồi đống than, tâm loạn như ma.
Trầm mặc nửa ngày, Ôn Đông mới rất chậm chạp quay đầu xem người vừa vào đã hất hàm sai khiến, muốn này muốn nọ.


Người bên cạnh vừa mới tắm xong, mặc quần áo ở nhà màu trắng, cậu cầm khăn lông xoa tóc, cả người nhìn qua đều ướt dầm dề.


Nhìn từ bên này, Ôn Đông có thể nhìn thấy sườn mặt của cậu, trên mặt không có một chút tì vết, sạch sẽ, các đường nét trên gương mặt cực kỳ đẹp. Cả người cậu nhìn qua thực lười biếng, mí mắt cụp xuống, giống...... Một con mèo.
Cực kỳ đẹp trai. Là người đẹp trai nhất cô từng gặp.


Vậy mà lại là học sinh cấp ba. Lúc cô học cấp ba cũng chưa từng gặp nam sinh nào đẹp trai như vậy.
Cậu giống như cảm giác được ánh mắt bên cạnh, nhưng mà cũng không nhìn qua, giơ tay lười biếng ngáp một cái, lại duỗi cái lười eo. Hơi thở tràn ngập giãn ra, như là mở ra một bức họa được cuộn tròn.


Hình ảnh kia ở trong đầu Ôn Đông biến thành một hình ảnh rất chậm, vọt vào trong đầu cô, không ngừng mà cọ rửa.
Sau đó cậu quay đầu, chào hỏi thực tùy ý: "Chào cô, tôi tên là Chu Bạch Diễm."
Cô cúi đầu, nghe được tiếp tim đập nhanh hơn của chính mình.
"Chào...... Chào cậu."


Chào hỏi xong hai người lại không nói lời nào nữa.


Lúc này Tần nữ sĩ bưng hai cái bát lại đây, một bát đặt xuống trước mặt Chu Bạch Diễm. Một bát khác, không đợi Ôn Đông mở miệng đã nhét vào tay Ôn Đông, đều không cho cô cơ hội cự tuyệt mà nói luôn: "Cô giáo, trời nóng, cháu ăn một bát đi."
Ôn Đông nhìn nhìn bát canh trong tay.


Đế bát lạnh lẽo, là canh nấm tuyết táo đỏ long nhãn ướp lạnh. Bên trên có mấy quả long nhã, còn có mấy viên cẩu kỷ đỏ tươi, nhìn qua đã khiến người muốn ăn.
Cô nhỏ giọng nói cảm ơn. Sau đó cầm thìa múc một miếng bỏ vào miệng.
Sau đó liền nhịn không được nhíu nhíu mày.


Bên kia, Chu Bạch Diễm trực tiếp ném thìa ra, há to mồm uống một ngụm. Ôn Đông nhìn thấy hầu kết cậu chuyển động lên xuống, sau đó cậu vừa nhai long nhãn vừa híp mắt cười khẽ.
Cậu lười nhác mở miệng, "Mẹ, ít đường rồi."
Ôn Đông nhíu mày, còn chưa đủ ngọt?


Tần nữ sĩ cười một cái, "Trong nhà có khách mà, cô giáo Tiểu Văn không thích ăn đường giống con, chờ lát nữa sẽ thêm cho con." Sau đó bà quay đầu nhìn Ôn Đông, "Ai, về sau chúng tôi gọi cháu là cô giáo nhé, bỏ cái họ. Cô giáo, có phải hơi ngọt không? Đứa nhỏ này thích ăn ngọt, nếu cháu cảm thấy quá ngọt thì đừng uống, để sang đây."


Cô nào dám nói quá ngọt, vội vàng lắc đầu: "Rất vừa."
"Đúng thế, con đã nói giống nhau, mẹ bỏ ít đường." Chu Bạch Diễm lập tức phụ họa.
Ôn Đông căng da đầu, cầm bát ăn hết đồ ăn, lúc này Chu Bạch Diễm đã đi vào bếp uống thêm một bát nữa.


Cô cẩn thận đánh giá cách trang trí trong phòng. Sạch sẽ lịch sự tao nhã, tinh tế đều là đồ đắt tiền, có thể thấy được Tần nữ sĩ một người phụ nữ cực kỳ biết hưởng thụ cuộc sống. Bên cạnh phòng khách có một cái dương cầm, bên trên còn có cầm phổ, đần đàn đen nhánh có thể chiếu hình bóng người, hẳn là rất hay dùng.


Nhìn ra được gia đình này gia cảnh rất tốt, người một nhà cũng rất có phẩm vị.
Chu Bạch Diễm lại nói mấy câu với Tần Ích Thâm, Tần Ích Thâm cười nói: "Mẹ vào thư phòng đọc sách, không quấy rầy hai đứa học tập."


Nói xong Chu Bạch Diễm đã đứng lên, chậm rì rì đi vào phòng của mình, cũng không quay đầu lại nói: "Vào đi."
Ôn Đông cũng đứng lên, ánh mắt đặt trên cơ thể xinh đẹp của cậu, đi theo vào phòng.
————
Ôn Đông chỉ hỏi mấy vấn đề trong lòng liền hiểu rõ.


Học sinh cấp ba cực kỳ đẹp trai này học toán rất kém, đặc biệt kém, kém đến mức Ôn Đông hoài nghi không biết cậu có biết đếm hay không.
Hàm số? Xem không hiểu.
Công thức? Chưa từng thấy.
Phương trình? Không biết giải.
Ôn Đông hoài nghi cậu căn bản thi không đậu đại học.


Tuy rằng cậu hỏi một cái thì ba cái không biết như vậy, cũng may Ôn Đông không có tính toán từ bỏ cậu. Này lại là lần đầu tiên cô làm thêm, cô rất để bụng. Hỏi cậu vài đề thì phát hiện bài nào cậu cũng không làm, Ôn Đông gạt quyển sách mới tinh trước mặt cậu sang một bên, sau đó lấy quyển sách cô mua ra, mở chương một chuẩn bị giảng cho cậu.


Chu Bạch Diễm nhìn sách giáo khoa trước mặt, chữ viết bên trên đặc biệt đẹp, không biết là thể gì, cậu nghi hoặc: "Đây là của cô sao? Cô còn giữ lại sách hồi cấp 3?"
Ôn Đông gật gật đầu.
Chu Bạch Diễm thầm nghĩ, thật là quái nhân.


Ôn Đông cũng không dong dài: "Kiến thức cơ sở của cậu quá kém, tôi sẽ nói lại lý thuyết cho cậu, về sau sẽ vừa học lý thuyết vừa làm bài. Mẹ cậu đã nói với tôi, mục tiêu thi đại học của cậu là điểm đạt điểm chuẩn, nếu kiến thức cơ bản của cậu vững thì 90 điểm không là vấn đề. Mấy hôm trước tôi đã xem lại sách của tôi, kiến thức trọng tâm đều xem lại một lần, sau này dùng sách của tôi đi."


"Thành tích của cô rất tốt đúng không?" Chu Bạch Diễm híp mắt hỏi cô.
"Cũng được." Cô có hơi ngạc nhiên khi cậu hỏi cái này, nhưng vẫn khiêm tốn trả lời.
"Tôi tên Chu Bạch Diễm, bạch trong màu trắng, diễm trong ngọn lửa." Cậu bắt đầu giới thiệu, "Cô thì sao?"
Thật là một cái tên đặc biệt.


Ôn Đông trầm mặc, vài giây sau mới nói: "Tôi tên Văn Linh, văn trong văn tĩnh, linh trong linh hoạt."
Chu Bạch Diễm nghi hoặc nhìn cô, suy nghĩ một lúc---
"Tên này không thích hợp với cô." Cậu nhíu mày, lại bổ sung, "Cô đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ cảm thấy không thích hợp cho lắm thôi."
"Sẽ không."


Vốn dĩ không phải tên cô, sao có thể thích hợp.
"Cô bao nhiêu tuổi? Lớn hơn tôi đúng không?" Cậu nhìn nhìn cô bổ sung nói,
"Tôi nhìn cô rất giống mấy giáo viên ở trường tôi."
Ôn Đông thoáng trầm mặc: "19 tuổi, hẳn là lớn hơn cậu."
Nói, cô nhẹ nhàng dịch mông.


Chu Bạch Diễm đưa cho cô một cái ghế chân cao, đối với người bình thường thì cái ghế này khá ổn, nhưng mà thân hình Ôn Đông tương đối nặng nề, cô ngồi không thoải mái.
Nhưng là cô tự nhiên là sẽ không mở miệng.


Nói xong Chu Bạch Diễm liền nhìn chằm chằm cô, như là đang chờ Ôn Đông mở miệng tiếp tục nói, nhưng Ôn Đông không nói lời nào, cậu đại khái cảm thấy có chút không thú vị, bèn thu hồi ánh mắt.
Ôn Đông thở hắt ra, cô còn không có thói quen cùng người khác đối diện như vậy.


Định thần lại, cô bắt đầu giảng đề cho cậu.
Chu Bạch Diễm hơi cào tóc, rõ ràng là phân tâm nghe cô giảng. Ôn Đông cũng không buồn bực, nắm bút chì nhẫn nại tính tình giảng cho cậu.


Ôn Đông giảng đề, Chu Bạch Diễm lại đang ngẩn người. Giảng giảng, Ôn Đông thỉnh thoảng lặng lẽ liếc cậu một cái, xem nhiều, phát hiện chính mình cũng phân tâm. Nhưng đây là lần đầu tiên làm gia sư cho người ta, cô không muốn bỏ dở nửa chừng như vậy, bèn căng da đầu cưỡng bách chính mình không đi nhìn cậu, lại tiếp tục giảng cách làm bài tập một lần nữa.


"A, còn rất đơn giản đó." Chu Bạch Diễm làm đề tổng hợp, Ôn Đông dạy cậu từng bước, lúc so kết quả thấy đúng, cậu không nhịn được vui vẻ mà huýt sáo.
Cậu cười rộ lên có hai cái má lúm đồng tiền rất nhỏ, đôi mắt sáng lấp lánh, rất đẹp.


Cô ngơ ngẩn nhìn sườn mặt tươi cười của Chu Bạch Diễm, mắt cô bị tóc mái dày che khuất, Chu Bạch Diễm nhìn không tới ánh mắt của cô.


Ở trong mắt Chu Bạch Diễm, đây là một việc cực kỳ thú vị, cậu vui đùa: "Cô giáo nhỏ, sao cô lại nhìn tôi với biểu tình khiếp sợ như vậy, có phải cô bị sự thông tuệ của tôi làm sợ rồi không?"
Ôn Đông: "......"


Cô đẩy đẩy mắt kính: "Đây lý thuyết của lớp 10, cậu chuẩn bị lên lớp 12, thế mà cậu cũng làm được, cậu thông tuệ như vật thật sự khiến tôi hoảng sợ."


Chu Bạch Diễm không ngượng ngùng chút nào: "Thường thôi thường thôi, quá khen." Dáng vẻ của cậu như đây là chuyện hiển nhiên, không chút thẹn thùng, "Tôi thật là toán học kỳ tài, trăm năm khó gặp mà."
Ôn Đông nhịn cười.


"Hắc, cười đi, tôi còn tưởng cô không biết cười cơ---" Chu Bạch Diễm vui vẻ, lúm đồng tiền trên mặt sâu hơn, "Từ khi bước vào cô chưa cười lần nào, nhìn thật nghiêm túc."


Nghe vậy, Ôn Đông lập tức thu lại nụ cười, thay liệu biểu cảm thường có trên khuôn mặt, "Kỳ tài toán học, tiếp theo chúng ta sẽ học cái này, cậu nhìn sách đi."
"..." Chu Bạch Diễm bĩu môi, "Thật không thú vị."


"Toán học rất thú vị." Ôn Đông lắc đầu không tán thành, "Cậu dùng tâm cảm nhận đi, sẽ cảm nhận được sức hút của nó, không nên cảm thấy khó."
"?" Vẻ mặt Chu Bạch Diễm thật phức, nhìn cô với ánh mắt không thể hiểu được, "Sống không tốt sao?" Toán học thú vị?...


"Cái gì?" Ôn Đông nhíu mày nhìn cậu.
"....Không có gì..." Chu Bạch Diễm yên lặng thu hồi tầm mắt.
Nhưng thật ra cậu cảm thấy cô gái béo vẫn luôn xụ mặt, nói chuyện cũng cực kỳ cứng nhắc trước mặt này rất thú vị.
"Chúng ta bắt đầu từ đây đi?" Ôn Đông chỉ vào sách.


Chu Bạch Diễm hữu khí vô lực gật đầu.






Truyện liên quan