Chương 4: Dưỡng thân
Edited by Bà Còm
Vân thị đem đến phòng Tạ Hộ một ít trái cây đang mùa, bóc vỏ một quả cam đường cho nàng, múi cam vàng tươi thoạt nhìn thập phần hấp dẫn, nhìn thôi cũng đã thấy ngọt. Tạ Hộ bịt mũi, cho một múi cam vào miệng, nhanh chóng nhấm một chút rồi nuốt xuống, nhưng đồ ăn chưa kịp vào dạ dày thì đã bị nôn ra, cứ thế lập đi lập lại, một quả cam nho nhỏ mà Tạ Hộ ước chừng mất một khắc
(mười lăm phút)
mới có thể miễn cưỡng ăn được mấy múi, vị ngọt ngào trong miệng không hề làm nàng cảm thấy thích thú, ngược lại chỉ có cảm giác muốn nôn ra, loại cảm giác này thật sự khó có thể tiếp nhận.
Vân thị định bóc cho nàng quả thứ hai, Tạ Hộ lắc đầu ngăn bà lại, sau đó Tạ Hộ nằm xuống nói với Vân thị: “Nương, ăn được vài múi con đã thấy khá hơn nhiều, nương cứ về trước đi. Nơi này có Hàm Hương chiếu cố con. Sáng mai con muốn ăn cháo trắng, cho dầu mè nhiều một chút, không cần dọn kèm cải muối đâu.”
Nhìn sắc mặt nữ nhi cũng chưa phải thật tốt, Vân thị vẫn còn lo lắng, nhưng bà cũng biết tính tình của nữ nhi từ trước đến nay đều rất cứng đầu, nói một không hai, hiện giờ nàng có thể nói chuyện đàng hoàng với bà đã là hiếm có, thấy nàng cũng ăn được vài miếng vào bụng, Vân thị mới có thể yên tâm một chút, đem cam đường dư lại giao cho Hàm Hương, “Hầu hạ Ngũ cô nương thật tốt, để ý nàng nhiều một chút.”
Hàm Hương hành lễ tiễn Vân thị rời đi, thấy Tạ Hộ đã nhắm mắt lại nên để đĩa cam đường sang một bên, nhẹ nhàng buông màn màu hồng nhạt xuống cho Tạ Hộ.
Thật ra Tạ Hộ làm sao ngủ được, trong bụng khó chịu vô cùng, cổ họng giống như có thứ gì đang vướng ở đó, muốn nôn ra mới thoải mái. Nàng cố gắng chặn lại không cho mình nôn ra những thứ vừa ăn, chịu đựng đến nỗi ứa nước mắt, liều mạng nuốt xuống.
Nhịn như vậy khoảng nửa canh giờ, rốt cuộc cảm giác buồn nôn này mới dần dần biến mất khiến Tạ Hộ an tâm hơn. Hóa ra chỉ cần nhịn một chút chứ không phải thật sự cái gì cũng ăn không vô, nhờ ý thức được điều này mà nàng không còn lo lắng nữa.
Sáng sớm ngày thứ hai, Vân thị quả nhiên bưng một chén cháo cho thật nhiều dầu mè vào phòng nàng, thấy Tạ Hộ đã tự tỉnh dậy, Hàm Hương chọn cho nàng một bộ váy hoa đào hồng nhạt, trên đầu búi tóc song nha kế. Tuy rằng thoạt nhìn vẫn chưa phải là bộ dáng khỏe mạnh, gầy đến nổi xiêm y trông cứ như máng vào trên thân người khẳng khiu tựa như một cái giá treo áo, nhưng so với bộ dạng dở sống dở ch.ết của hôm qua thì có tinh thần hơn nhiều. Nàng hành lễ với Vân thị khiến bà giật cả mình, lúc này Tạ Hộ mới ngồi xuống, kêu Hàm Hương bưng chén cháo đặt trước mặt mình. Nàng dùng một chiếc muỗng bạc khắc hoa múc một muỗng cháo nhỏ cho vào miệng, sau đó nuốt xuống, chờ đợi cảm giác buồn nôn qua đi, lại ăn một muỗng nữa, lại chờ, như thế lập đi lập lại, một chén cháo ước chừng nửa canh giờ mới ăn xong. Vân thị cũng không thúc giục, cứ ngồi một bên chờ, mỗi lần Tạ Hộ ăn xong một ngụm, nụ cười của bà sâu hơn một phần, tốt quá rồi, chỉ cần nữ nhi chịu ăn thì trái tim xoắn chặt của bà cũng có thể thả lỏng.
Ăn cháo xong, bên ngoài có nha hoàn tới truyền tin, nói là có Thái y trong cung tới bắt mạch cho Ngũ cô nương.
Tạ Hộ áy náy nhìn Vân thị, lúc nãy nàng chỉ lo đối phó với chén cháo trước mặt, không phát hiện khóe mắt ửng đỏ của Vân thị. Theo Tạ Hộ biết, Vân thị mà khóc chủ yếu cũng chỉ có vài nguyên nhân mà thôi.
Hoặc là bởi vì tại nàng, hoặc là vì Nhị lão gia, hoặc là bị đại phòng và tam phòng bắt nạt.
Nàng hôm qua vừa mới tỉnh lại, cũng bắt đầu ăn cơm, Vân thị chắc hẳn sẽ không khóc vì nàng; Nhị lão gia đã nhiều ngày phải trực ở Thành Phòng Doanh
(doanh trại phòng thủ kinh thành)
, Vân thị càng không phải khóc vì ông, như vậy cũng chỉ có một lý do cuối cùng. Nghĩ đến tư thái cao cao tại thượng của Đại phu nhân, trong phủ cũng chỉ có bà ta và Lão thái quân là Cáo mệnh phu nhân, có khả năng trình thẻ bài vào cung thỉnh Thái y. Chỉ là thường ngày bà ta rất xem thường Vân thị, sao có thể chủ động vì Tạ Hộ thỉnh Thái y đây chứ, nhất định là do Vân thị đau khổ cầu xin rồi. Vân thị tuy rằng tính tình mềm yếu, nhưng tự tôn tự ái cũng khá cao, âm thầm uất nghẹn cũng sẽ không để mặt mũi rơi xuống làm mất thể diện của nhị phòng; lần này bà phải đi cầu Đại phu nhân, nghe bà ta nói lời lạnh nhạt, trong lòng khẳng định khó chịu cực kỳ.
Trong lòng thầm than một tiếng cho Vân thị, Tạ Hộ bèn vào nội gian nằm xuống, hiện tại điểm mấu chốt chính là nàng phải điều trị thân mình thật tốt, chuyện khác chỉ có thể để qua một bên, khi khỏe lại rồi sẽ tính sau.
Hàm Hương thay nàng buông màn xuống ngăn tầm mắt rồi mời vị Thái y kia vào, là một vị chỉ hơn ba mươi tuổi. Trong mắt Vân thị thoáng hiện vẻ thất vọng, bởi vì ai cũng biết, tất cả danh thủ chân chính của Thái Y Viện đều là những lão nhân 60 tuổi trở lên râu bạc trắng xóa, hôm nay vị tới đây tuy cũng mang danh hiệu Thái y, nhưng nhìn tuổi tác liền biết cũng không phải là người nổi tiếng của Thái Y Viện, có lẽ chỉ là một Thái y tập sinh dùng để ứng phó với bệnh nhân không phải quý nhân trong nhà huân quý mà thôi. Trong lòng khổ sở, Vân thị lại không thể nói gì, chỉ tự an ủi, tập sinh của Thái Y Viện chắc hẳn cũng tốt hơn so với lang trung đại phu bên ngoài.
Sau khi vị Thái y kia bắt mạch cho Tạ Hộ xong, mới hành lễ với Vân thị rồi định bệnh: “Phu nhân, tiểu thư đây là tồn di chứng của thân thể bị suy nhược, yêu cầu bồi bổ một thời gian dài, cũng không phải cứ uống thuốc vài lần là khỏi. Ngoại trừ suy yếu bên ngoài, thân thể thật ra không có gì trở ngại, chỉ cần tẩm bổ thoả đáng thì sẽ không có việc gì.”
Vân thị nghe xong liên tục nói lời cảm tạ, sau đó kêu nha hoàn đưa vị Thái y kia đi khai đơn thuốc. Phương thuốc viết xong, Vân thị liền trao cho vị Thái y một phong bao đỏ, sau khi Thái y cảm tạ cũng liền cáo từ.
Lý ma ma đến gần nói: “Phu nhân, người tới cũng chẳng phải là người mát tay, ngài cần gì phải...”
Lý ma ma là nhũ mẫu của Vân thị, là ma ma hồi môn theo Vân thị lại đây, đối với Vân thị rất trung thành và tận tâm, chỉ là rất thẳng tính, tính tình cứ như thùng thuốc nổ, cặp mắt luôn nhìn chằm chằm tìm kiếm những chuyện không công chính. Tuy nói đại đa số thời điểm cũng là vì suy nghĩ cho Vân thị, nhưng tính tình này cũng không thiếu khiến cho Vân thị chọc phải phiền toái.
Tạ Hộ cảm thấy vị Thái y trẻ tuổi kia nói không sai, thân thể của mình tự nàng hiểu rõ nhất, ngoại trừ bị đói đến nỗi tứ chi nhũn ra, mặt khác thật ra không có bệnh gì nặng. Từ trên giường ngồi dậy, Vân thị tự mình đỡ nàng lên, Tạ Hộ nhìn vết nhăn mờ mờ trên khóe mắt Vân thị, trong lòng không nỡ nên trấn an bà: “Nương đừng lo lắng cho nữ nhi, nữ nhi nhất định sẽ khá lên.”
Vân thị chưa bao giờ cảm thấy khuê nữ này hiểu chuyện như vậy, nhất thời không nhịn được lại đỏ hồng đôi mắt, nhưng vẫn cố gắng không cho nước mắt rơi xuống. Bà năm nay đã hai mươi tám tuổi, có hai nữ nhi một nhi tử, Tạ Hộ là khuê nữ nhỏ nhất nên bà rất yêu thương, dù cho Tạ Hộ từ trước đến nay không quá hiểu chuyện, luôn chống đối bà, nhưng không hề ảnh hưởng đến tình thương của bà dành cho tiểu nữ nhi. Hiện giờ thấy nữ nhi sau khi bị bệnh nặng, tỉnh lại dường như trưởng thành hơn, trong lòng vui mừng đủ để khiến bà cảm động chảy nước mắt, thầm nghĩ vô luận bản thân chịu nhiều ít ủy khuất thế nào, cũng tuyệt đối không thể để khuê nữ chịu nửa điểm ủy khuất.
“Được, ta không lo lắng. A Đồng trưa nay muốn ăn gì?” Vân thị lén chấm chấm khóe mắt, lại khôi phục thái độ minh diễm.
Tạ Hộ đẩy ra cửa sổ phía tây, nhìn một mảnh trúc xanh bên ngoài, chỉ cảm thấy đầu óc thông suốt, gió mát phất qua mặt, hương trúc quấn quanh khiến trong lòng thoải mái, sau khi hít sâu một hơi, cảm giác được khí huyết vận hành trong người, quả thật đã trọng sinh niết bàn.
“Trước tiên con sẽ ăn cháo trong ba ngày, sau đó ăn thêm mì, từ từ gia tăng từng chút một, không thể nóng vội, vậy mới là dưỡng thân.”
Vân thị nhìn thân hình thẳng tắp của khuê nữ đứng bên cửa sổ, chỉ cảm thấy ánh nắng ban mai chiếu trên người nàng như rải một tầng kim phấn, thần thái trầm ổn, cả người dường như có được một nguồn sinh khí mới, thật khác hoàn toàn với con người kiêu ngạo cứng đầu khó dạy lúc trước.
Không nghe Vân thị trả lời, Tạ Hộ quay đầu lại nhìn bà, thấy Vân thị xuất thần nhìn nàng chằm chằm, Tạ Hộ nhếch lên khóe môi cười tủm tỉm, đôi mắt cong cong, đem đôi đồng tử đen như hắc diệu thạch bao lại trong mắt, gương mặt toát ra vẻ vui mừng dào dạt, bộ dạng của tiểu nữ nhi khiến Vân thị lại ngơ ngẩn một hồi, sau đó mới hài lòng xoay người đi ra ngoài.
Vân thị đi rồi, Tạ Hộ lại ở trong phòng ngó trái ngó phải, chỉ cảm thấy mọi chuyện đều quá thần kỳ, nàng sao có thể trở về năm mười một tuổi chứ.
Nơi nàng ở là một tiểu viện bên phía đông sân viện của tam phòng trong Hầu phủ, tiểu viện này trước sau đều có một hoa viên nhỏ. Nơi này trước kia là chỗ của Tạ Tân, bày biện bên trong phần lớn cũng là dựa theo sở thích của Tạ Tân, sau khi Tạ Tân dọn đến viện của Lão thái thái, nơi này bị bỏ trống, Tạ Tân đứng ra xin cho Tạ Hộ vào ở.
Tiểu viện này có một cái tên rất êm tai, gọi là Tốn Phương cư, nhưng Tạ Hộ lại không thích, à, phải nói là Tạ Hộ đời trước không thích, vì thế, vào lúc nàng mười hai tuổi, sau khi Tốn Phương cư bị thiêu hủy trong trận hỏa hoạn ở Tạ gia, nàng bèn đổi tên nơi này thành Thanh Trúc uyển, từ đó Tạ Hộ bắt đầu thích cây trúc.
Nhưng những điều này đã qua rồi, hiện giờ sống lại một đời, Tạ Hộ đã không còn là tiểu cô nương kiêu ngạo không đếm xỉa đến ai, không còn cảm thấy người trong thiên hạ đều phụ bạc nàng. Trên thực tế, một chữ "ngạo" đã thật sự hại nàng cả đời, nữ tử mà tính cách quá mức cao ngạo, khó tránh khỏi khiến cho người ta cảm thấy nàng lạnh lùng, mà nữ nhân lạnh lùng nhất định sẽ mạnh mẽ, thậm chí mạnh mẽ tới mức muốn áp đảo nam nhân. Loại tính cách này mãi đến sau khi vào cung Tạ Hộ mới nhận ra là không ổn, cực kỳ không ổn, rất nhiều lần bởi vì tính kiêu ngạo của nàng mà suýt chút nữa toi mạng. Cuộc sống ở trong cung thập phần mạo hiểm, không chấp nhận được ngươi có nửa phần ngạo khí, bởi vì trong cung chỉ có chủ tử mới là người duy nhất trên thế gian có tư cách để cao ngạo, thân phận cung tì thì làm sao có thể tự tin kiêu ngạo đây, bất quá chỉ cần mấy năm, những va chạm trong cung đã khiến Tạ Hộ mình đầy thương tích được mài giũa thành tròn trịa trơn bóng, trong xương cốt không còn một chút ngạo khí nào.
Hàm Hương đưa hai tiểu nha đầu mười tuổi tiến vào, để các nàng quỳ xuống hành lễ với Tạ Hộ, nhìn các nàng dập đầu, thanh âm giòn giã nói với Tạ Hộ: “Nô tỳ Thúy Bình (Thúy Cẩm) thỉnh an Ngũ cô nương.”
Tạ Hộ quay đầu nhìn nhìn Hàm Hương, chỉ nghe nàng ta nói: “Phu nhân lo cho cô nương, chỉ định hai nha đầu này tới hầu hạ cô nương. Bọn họ là tỷ muội đồng hương, hai năm trước cùng vào Hầu phủ, vẫn luôn ở tạp phòng hậu viện làm công việc giặt giũ quét dọn. Phu nhân thấy bọn họ làm việc tỉ mỉ, liền đưa từ tạp phòng tới hầu hạ cô nương.”
Tạ Hộ gật gật đầu, nhìn hai tiểu nha đầu này tức khắc mỉm cười, nếu không phải hôm nay gặp mặt, nàng thật sự quên mất, đã từng có hai tiểu nha đầu hầu hạ bên người nàng gần mười năm.