Chương 22: Cầm tâm bóng hình xinh đẹp
Edited by Bà Còm
Tiểu thư Ngự sử gia kể: “Các ngươi có nghe nói, lần trước Đại Lang Thẩm gia đến Hàn lâm phủ đã khiến cho nha hoàn lớn nhỏ của Hàn lâm phủ và cả bà tử quét dọn đều kéo nhau ra xem, còn có một vị tiểu thư gan lớn bò lên đầu tường, thật là buồn cười ch.ết người.”
Lời vừa nói ra lập tức liền có tiếng hưởng ứng: “À, chuyện này ta cũng nghe nói. Vốn tưởng rằng chỉ là lời đồn đãi, hiện giờ coi bộ thật sự hay sao? Là vị tiểu thư nào của Hàn lâm phủ thế? Gan lớn như vậy, cũng thật không biết hổ thẹn là Hàn lâm gia có tri thức hiểu lễ nghĩa.”
Đột nhiên có người chuyển mũi dùi, nói với Tạ Tân: “Muốn nói lớn mật, nơi này chúng ta không phải vừa lúc có một vị sao? Ngũ cô nương đối với Đại công tử Tĩnh An Hầu phủ chính là si mê cuồng dại, danh truyền ngàn dặm đấy thôi.”
Ấn đường của Tạ Hộ nhíu lại, đám bà tám rốt cuộc cũng lôi nàng ra, nàng nhìn qua Tạ Tân, thấy trên mặt tỷ tỷ có chút lúng túng nhưng vẫn cố gắng bảo vệ muội muội nhà mình. Tạ Tân dùng khăn che miệng cười nói: “Cái gì thế! A Đồng nhà ta mới bao lớn chứ? Nàng đâu biết cái gì gọi là si mê cuồng dại, bất quá chỉ do có người đồn bậy mà thôi. Các ngươi ngàn vạn lần đừng tin.”
Tiểu thư Ngự sử gia cùng tiểu thư ngồi bên cạnh mặc xiêm y màu hồng đào liếc nhau, liền nói: “Ngươi nói không tính, để chúng ta hỏi đích thân Ngũ cô nương không phải tốt hơn sao?” Vị nữ tử mặc xiêm y hồng đào đi đến trước mặt Tạ Hộ đang ngồi vững như Thái sơn cười hỏi: “Ngũ cô nương, ngươi cảm thấy Lý Đại công tử của Tĩnh An Hầu phủ thế nào?”
Tạ Hộ bình tĩnh cắn vài viên hạt dưa, thần sắc không đổi nói: “Huynh ấy rất tuấn tú, các tỷ tỷ không cảm thấy huynh ấy tuấn mỹ sao?”
Chúng nữ che miệng, các nàng dĩ nhiên cảm thấy hắn tuấn mỹ, chỉ là sẽ không nói ra miệng đâu! Đúng là đồ nha đầu ngốc.
Tiểu thư Ngự sử gia cười hỏi tiếp: “Ngươi cảm thấy huynh ấy tuấn mỹ, vậy ngươi thích huynh ấy không?”
Tạ Hộ cười ngây thơ: “Thích chứ! Muộn cảm thấy huynh ấy tuấn mỹ giống y như cha muội, cha muội tên Tạ Cận, các tỷ đã gặp qua chưa? Ông ấy tuấn tú vô cùng.” Tạ Hộ chuyên chú nói dối trăm năm không đỏ mặt, trước tiên phải cứu vãn thanh danh của mình cái đã, thỉnh thoảng lôi lão cha ra làm tấm mộc chắc cũng không phải chuyện đại nghịch bất đạo gì đâu nhỉ?!
“...” Chúng nữ trầm mặc.
Ôi chao, hiện tại ai rảnh mà hàn huyên về cha ngươi chứ, ngươi tập trung làm kẻ háo sắc chuyên nghiệp một chút được không?
“Tỷ tỷ, vậy là các tỷ chưa gặp cha ta rồi! Chỉ cần các tỷ nhìn qua nhất định sẽ cảm thấy ông ấy rất tuấn mỹ, nhất định sẽ thích ông ấy ngay.”
“...”
Đến lúc này thì ngay cả Tạ Tân cũng chịu không nổi nữa rồi, đỏ mặt kéo ống tay áo Tạ Hộ, lại không dám nói tiếp. Chúng nữ cảm thấy không thú vị, các nàng đang bàn về mỹ nam tử tươi trẻ, tiểu nha đầu này lại nói về cha nó, ai mà thèm hứng thú với cha nàng ta chứ?!
Chúng nữ suy nghĩ giống nhau cùng bĩu môi, không muốn tiếp tục nói chuyện với tiểu nha đầu chưa hiểu sự đời nên không cùng cấp bậc này, các cô nương lại châu đầu vào bàn tán chuyện khác.
Tạ Hộ cắn xong hạt dưa trong tay âm thầm thở ra một hơi, ngầm tán thưởng sự cơ trí của mình. Nàng nói nhỏ với Tạ Tân nàng muốn đi nhà xí, Tạ Tân liền gọi tiểu nha đầu chuyên môn hầu hạ các nàng, kêu nha hoàn này dẫn Tạ Hộ đi xí phòng, Tạ Hộ lúc này mới thoát thân.
***
Đuổi đi tiểu nha đầu, Tạ Hộ đi dạo một mình xung quanh sân viện dành cho khách của Định Quốc Công phủ. Phải nói Định Quốc Công phủ thật đúng là lớn, chỉ cần một sân viện đãi khách mà có thể bằng một nửa Quy Nghĩa Hầu phủ. Trong viện có hai hoa viên rất đẹp, các loại hoa lá kỳ trân dị thảo đua nhau khoe sắc, còn có một hồ nước long lanh, bên cạnh bờ hồ dựng lên một tấm biển bằng gỗ tùng, phía trên viết hai chữ ‘Tủng Dương’. Hiện giờ đang là tháng sáu, tuy là đầu hè nhưng khí hậu cũng coi như còn hợp lòng người, ven hồ vài chiếc lá sen đang trôi lững lờ, ngẫu nhiên thấy được một vài đóa sen vừa hé nụ, búp hoa vẫn còn bé xíu nên bị đài hoa xanh non bao lấy chỉ mới lộ ra chút đỉnh nhọn, toàn bộ mặt hồ rộng lớn đều rất tĩnh lặng.
Chung quanh nơi này rất là yên tĩnh, chỉ có một hành lang kéo dài đến nhà thủy tạ ở giữa hồ, Tạ Hộ đi qua thì phát hiện trong đó có đặt một cây đàn cổ, thân đàn trơn bóng hoàn mỹ dùng gỗ ngô đồng tạo thành, là đàn ngọc thất huyền, bên dưới góc phải viết hai chữ "Quế phức" dùng sơn nhũ vàng. Tạ Hộ nhịn không được dùng đầu ngón tay khảy dây dàn một cái, chỉ cảm thấy âm thanh lọt vào tai nghe rất hay, là do dây đàn bằng sợi bạc chính tông. Phía sau cây đàn bày một chiếc đôn ngọc cốt với hoa văn cổ, bên cạnh giá đàn còn đốt hương. Đây hẳn là Công phủ sắp xếp để tiếp đãi khách nhân để khách ngắm cảnh đẹp xung quanh nếu nổi hứng thì có thể ngồi xuống đàn một khúc trữ tình.
Tạ Hộ ngồi xuống chiếc đôn ngọc cốt, nhìn một vòng cảnh sắc chung quanh, mặt hồ mênh mông trong suốt gợn sóng lóng lánh, không gian trống trải hợp lòng người, phía nam có ngọn đồi được cây cỏ bao phủ như tấm thảm xanh ngắt, xa xa có một đình hóng gió cổ kính, tuy không thấy rõ ràng nhưng lại ẩn ẩn lộ ra một cổ phong phạm của ẩn sĩ tránh đời khiến người chú tâm, cuối hồ là chiếc cầu hoa uốn lượn, xa hoa lộng lẫy.
Ngón tay bắt đầu múa trên cung đàn, một khúc Lăng Ba Tiên lượn lờ phát ra từ tay nàng, sóng âm nổi lên tầng tầng rung động, khuếch tán trên mặt hồ, cao cao như thái sơn, dào dạt tựa trùng dương, trong uyển chuyển lộ ra cổ kiên nghị, cuồn cuộn dậy sóng, ào ạt đổ xuống. Trong đầu nàng những ký ức kiếp trước kiếp này ùa về, toàn bộ cảm xúc sầu bi hỉ nộ đều tập trung vào đầu ngón tay, cung đàn càng gảy càng nhanh, phảng phất mưa rào trút xuống, ào ào sang sảng.
Ở phía thật xa cuối hành lang gấp khúc là một thư phòng. Tiếng đàn theo nước dẫn âm vượt qua hành lang gấp khúc chui vào bên trong thư phòng đang lúc đàm luận đến cao trào. Khi tiếng đàn vọng đến thì thư phòng chợt yên tĩnh lại, Lý Trăn đứng lên, chậm rãi đuổi theo thanh âm đi tới phía đông của thư phòng, đứng sát cửa sổ. Hắn cảm thấy tiếng đàn truyền đến như đánh vào tim, giống như tiếng vó ngựa bôn tẩu, kịch liệt đánh thức cảm xúc của hắn. Ngọc tiêu trong tay nâng lên đặt trên môi, tiếng tiêu tuy thấp nhưng hùng hậu, thanh âm dần dần tăng lên cao vút rồi lại hạ xuống trầm thấp, tiếng sáo phối hợp với tiếng đàn, hợp tấu ra một khúc trầm bổng như tiếng vó ngựa trên thảo nguyên, như tiếng chim hót nơi quan ải, tiếng đàn uyển chuyển nhưng khắc nghiệt, như oán như tranh, tiếng tiêu réo rắt trong như dòng suối, như khóc như than. Một khúc hòa tấu đạt tới bực này, khiến người nghe không khỏi thả hồn theo âm luật hạ xuống đáy vực sâu rồi lại bay lên chín tầng mây, kỳ diệu, xúc động, ai oán, dư âm lượn lờ như cơn lũ bất tuyệt.
Tạ Hộ cũng không biết tiếng tiêu là từ nơi nào truyền đến, người thổi tiêu phải rất rành âm luật mới có thể hợp theo tiếng đàn bổ sung cho những điểm thiếu sót của tiếng đàn. Tạ Hộ cũng không đặc biệt yêu thích cầm nghệ, chỉ là Lý Trăn thích âm luật nên đời trước nàng mới học, sau khi vào cung thì được cầm sư trong cung chỉ điểm từng bước. Hiện giờ một tay cầm nghệ thật không phải trình độ bình thường, chỉ là lúc này tuổi còn nhỏ nên lực đạo cổ tay không đủ, chung quy không thể phát ra tài nghệ của đời trước, sau khi tấu xong một khúc Lăng Ba Tiên thì cổ tay đã mỏi lợi hại, kiệt sức đứng dậy dựa vào lan can cảm thụ sự tĩnh lặng này.
Tiếng đàn vừa dứt thì tiếng tiêu bên kia cũng ngưng.
Trong thư phòng vang lên tiếng khen ngợi hết đợt này đến đợt khác: “Ai nha, khúc này đúng là chỉ trên trời mới có, nhân gian khó có thể nghe được một lần! Âm luật của Xuân Sơn huynh lại tăng thêm một bậc rồi.”
“Cầm tiêu hợp tấu, chỉ không biết bên kia hồ có phải là một nữ tử mỹ mạo khuynh thành hay không?”
“Bên kia hồ là khách viện của của Định Quốc Công phủ dành cho nữ quyến, giai nhân đánh đàn không biết là khuê tú nhà ai mà lại "tú ngoại tuệ trung" tài tình như vậy.”
Lý Trăn ngơ ngẩn đứng trước cửa sổ phía đông, ngọc tiêu trong tay thật lâu vẫn chưa muốn buông.
Hắn điên cuồng yêu thích âm luật, hiếm khi gặp được tri kỷ, không ngờ hôm nay ở chỗ này lại có thể gặp được. Nghe tiếng đàn uyển chuyển u oán lại không mất đi sự kiên nghị kiên cường, đây phải là một nữ tử có cả một quá khứ trắc trở, nếu không phải đã từng trải thì không thể nào có lòng dạ khoáng đạt như vậy.
Người khác chỉ biết Lý Trăn yêu thơ văn, nhưng chỉ có bản thân hắn biết âm luật mới là thứ hắn yêu nhất. Âm luật đối với hắn mà nói thì còn trân quý hơn cả quỳnh tương ngọc dịch sơn hào hải vị, cơm có thể không ăn rượu có thể không uống, nhưng hắn không thể nào thiếu âm luật.
Giống như bị điên, Lý Trăn không để ý tới người trong thư phòng vội vàng chạy ra ngoài, con tim xúc động đập thình thịch chi phối lý trí của hắn. Lý Trăn muốn đi tìm người, muốn tìm người đã khiến trái tim trầm tịch của hắn lại dậy sóng thêm một lần nữa.
Trên ngọn núi xanh thẳm có một tòa đình hóng gió cổ kính, mái đình hình bát giác, khí vũ hiên ngang. Trong đình có một người đang đứng yên lặng, dáng thẳng như tùng, oai phong lẫm liệt, tỏa sáng như ngọc, một đôi mắt phượng nhập thần lộ vẻ anh khí bừng bừng, giương mặt tuấn mỹ như bức họa trích tiên.
Thẩm Hấp đứng bên cạnh lan can của đình, trầm mặc nhìn nữ tử bên kia hồ. Từ lúc nàng chưa đánh đàn thì hắn đã chú ý đến nàng, hơn nữa còn nhận ra nàng là ai -- -- Ngũ cô nương của Quy Nghĩa Hầu phủ, tên Tạ Hộ, tự Du Ninh, tên thân mật là A Đồng -- -- đây là do lần trước nàng thông tin cho hắn từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, khiến hắn có ấn tượng đặc biệt khắc sâu.
Nàng ngồi xuống đánh đàn, hắn từ trên nhìn xuống, chưa cần nhắc đến tiếng đàn của nàng làm hắn cảm động bao nhiêu, chỉ nói về tư thái diện mạo của nàng khi đánh đàn, như bông tuyết phiêu lãng trong gió, như vầng mây che lấp mặt trời, mắt ngọc mày ngài, minh diễm đoan trang, thơm như lan nồng như quế, đào khoe sắc thắm. Nhan sắc của nàng còn động lòng người hơn so với tiếng đàn của nàng, rất khó tưởng tượng một thân thể nho nhỏ mà có thể ẩn chứa một năng lượng lớn như vậy, mỹ mạo kinh người, kỳ diệu kinh người, vượt qua độ tuổi siêu thoát tam giới.
Ánh mắt của hắn tựa hồ không thể rời khỏi người nàng, diện mạo thoát trần như vậy thì khi lớn hơn một chút sẽ khuynh thành đến độ nào? Mà kỳ lạ nhất chính là khí chất trên người nàng, như núi xa lắng đọng, như bích động phong dao, nhìn xa ví như tiên tử, nhìn gần như dòng suối tiên, phảng phất có thể hút người khác vào thế giới của nàng không cách gì thoát thân được.
Thẩm Hấp âm thầm kinh hãi, sao mình có thể đứng đây đánh giá một hài tử mười một tuổi, xem ra hắn bệnh càng ngày càng nghiêm trọng rồi, hắn cười tự giễu nhưng vẫn không chịu thu hồi ánh mắt.
Một gã sai vặt chạy đến đình hóng gió phá hư sự trầm tĩnh trong đình. Thẩm Hấp thu hồi ánh mắt nhíu mày, lập tức cảnh giác quay đầu lại, dùng thân mình chặn lại tầm mắt của gã sai vặt kia. Không biết vì sao hắn không muốn bất luận kẻ nào phát hiện mỹ thái của nàng, cho dù là liếc mắt một cái cũng không cho phép, bởi vì ngay lúc vừa rồi hắn đã xem nơi đó thành nơi sạch nhất trong lòng của hắn, là cấm địa của hắn, tuyệt không dung thứ bất luận kẻ nào xâm phạm.
“Công tử, Công gia truyền ngài ra đại sảnh nói chuyện, đa số khách khứa đều muốn gặp ngài.”
Gã sai vặt đối diện với gương mặt tuấn mỹ bất phàm nhưng cực kỳ lạnh lùng này không khỏi run sợ tim đập thình thịch. Vị Đại công tử Quốc công phủ này luôn khiến cho mọi người sợ hãi từ đáy lòng, không phải vì Đại công tử nhìn đáng sợ như Chung Quỳ, mà là quanh thân có một loại uy thế trời sinh quý không thể tả, làm cho người khác tự cảm thấy thấp kém. Ở trong phủ lâu rồi còn đỡ, đặc biệt là người hầu mới nhập phủ, ai cũng nói khí thế của vị Đại công tử này còn đáng sợ hơn so với Quốc Công gia, con người công tử bí ẩn như sương khói, tuy rằng đứng ở trước mặt ngươi nhưng lại giống như không ở trước mặt, mờ ảo như là đám mây chốn thần tiên, không có nhân khí.
Thanh âm lạnh lùng rơi xuống: “Đã biết.”
Gã sai vặt nhẹ nhàng thở ra, lui xuống như bay. Nhìn thân ảnh của hắn dường như đang chạy trốn, khóe miệng Thẩm Hấp lộ ra một nụ cười châm chọc.
Cúi đầu nhìn thoáng qua trường sam trắng bạch của mình, đây là kiểu trang phục của con cái đang giữ hiếu tang, Thẩm Hấp phủi phủi tay áo không hề có một hạt bụi nhỏ, cứ thế mà rời khỏi đình hóng gió đi tới đại sảnh nơi khách khứa tụ tập.