Chương 58: Gậy ông đập lưng ông
Edited by Bà Còm
Tạ Hộ nghe Tạ Cận thuật lại xong chuyện cầu hôn này liền hiểu hết thảy chuyện gì đã xảy ra.
Vì thế trong tiếng mắng chửi tức giận của Tạ Thiều, Tạ Hộ đem chuyện hai ngày trước Tạ Hành ra phủ rồi được xe ngựa của Tĩnh An Hầu phủ đưa về kể lại cho phụ thân và ca ca nghe.
Vụ này rõ ràng do Tạ Hành ở giữa gây chuyện. Nàng ta không muốn Lý Trăn cưới Tạ Hộ, cho nên tự mình đến nói cho Lão phu nhân Tĩnh An Hầu phủ vụ Tạ Hộ bị bắt cóc. Lão phu nhân Tĩnh An Hầu lập đền thờ trinh tiết, đối với việc nữ tử thất trinh đặc biệt coi trọng. Tạ Hành chính là nhìn trúng điểm này của Lão phu nhân mới đi cầu kiến rồi nói ra chuyện này, vốn dĩ muốn phá hỏng hôn sự của Tạ Hộ. Thế nhưng Tạ Hành không ngờ nàng ta đã "nối giáo cho giặc", bị Tĩnh An Hầu Lý Du mượn chuyện này tới uy hϊế͙p͙ Tạ Cận, muốn Tạ Cận đồng ý để Tạ Hộ lấy thân phận trắc thất gả vào Lý gia. Rốt cuộc mấy ngày qua Lý Trăn ở Tĩnh An Hầu phủ nháo đến lợi hại, Lý Du biết tính cách của nhi tử nhà mình -- nếu kiếp này không cưới được Tạ Hộ, đời này tất nhiên hắn không chịu nạp nữ nhân nào khác -- bèn dứt khoát đồng ý cho Tạ Hộ vào phủ, mặc kệ là thân phận gì thì cũng coi như thành toàn niệm tưởng của nhi tử.
Vốn dĩ Lý Du "gẩy bàn tính như ý" thật tốt, chỉ không ngờ Tạ Cận sẽ cự tuyệt dứt khoát như vậy.
Tạ Cận và Tạ Thiều thương nghị đối sách. Tạ Hộ vẫn ngồi một bên, rũ mắt thầm nghĩ, nếu nói mấy ngày qua nàng ẩn nhẫn bởi vì sự tình còn chưa tr.a ra manh mối, nhưng hiện tại, rốt cuộc là ai ở phía sau ra tay đã thực rõ ràng.
Tạ Hộ nhếch miệng cười lạnh, vừa lúc Tạ Thiều nhìn thấy không khỏi hỏi: “A Đồng, muội đang cười cái gì?”
Tạ Hộ nhìn ca ca một cái, đứng lên lạnh lùng nói: “Muội đang cười... nếu đã có người hao tổn tâm cơ muốn gả vào Lý gia, vậy chúng ta liền giúp nàng ta một phen.”
Tạ Thiều không hiểu: “Có ý gì? Ý muội nói, giúp Hành tỷ nhi gả vào Lý gia? Lý gia tuy rằng khốn nạn, nhưng cũng là thế gia có tiếng của kinh thành, dựa vào cái gì mà chúng ta phải tốn công giúp đỡ chứ?”
Tạ Hộ chỉ cười không nói, liếc mắt nhìn Tạ Cận một cái. Tạ Cận lập tức minh bạch, lên tiếng: “Nếu Hành tỷ nhi tính kế khiến A Đồng của chúng ta gả qua làm thiếp, vậy chúng ta hãy để cho nàng ta gả qua làm thiếp là xong. Chẳng lẽ là một thứ xuất mà muốn làm chủ mẫu hay sao?”
Tạ Hộ lộ ra nụ cười hài lòng, hai cha con mình thật là "tâm đầu ý hợp".
*
Đăng tại Wattpad
*
Sau ngày thứ ba xảy ra sự kiện Lý Du đến Tạ phủ bức hôn, lời đồn đãi về vụ Tạ Hộ bị bắt cóc còn chưa chảy ra, nhưng kinh thành lại bùng lên tin tức Tạ phủ Tam cô nương Tạ Hành trú đêm ở chùa Bạch Mã hẹn hò tình lang, mà tình lang kia không phải ai khác, chính là Tĩnh An Hầu phủ thế tử Lý Trăn.
Nghe đồn tin tức này là do chính thị tỳ bên người của Tạ Tam cô nương đích miệng nói ra rất chi tiết: từ chuyện địa điểm đến chuyện giờ giấc đều kể rất rành mạch, ngay cả hôm đó Tạ Tam cô nương mặc xiêm y gì, đeo trang sức nào, tất cả đều truyền ra rõ ràng, nửa điểm cũng không giống đang bịa chuyện.
Lời đồn đãi loại này từ xưa đến nay chính là con dao hai lưỡi, là kiểu không cần dùng sức nhưng gây thương tích cao nhất. Đương nhiên, nếu không có chứng cứ thì tất cả lời đồn đãi đều thuộc về tin đồn vô căn cứ, duy trì không được bao lâu; nhưng nếu lời đồn là xác thực thì quần chúng nhân dân chính là một lực lượng không thể khinh thường.
Cũng nhờ Tạ Thiều bao năm lăn lộn chốn giang hồ, kết bái với vô số huynh đệ khắp phố phường, lên tiếng một cái, bất quá chỉ là tản ra vài lời đồn đãi, thật đúng là không làm khó được bọn họ.
Tin đồn bên ngoài càng truyền càng náo nhiệt, Tạ Hộ ở trong phủ lại rất thản nhiên tự đắc -- đọc sách, đánh đàn, vẽ tranh -- cuộc sống vừa điềm đạm lại vừa thư thái.
*
Đăng tại Wattpad
*
Thanh âm nôn nóng của Trúc Tình từ ngoài cửa viện vang lên: “Tam cô nương, ngài không thể đi vào. Tam cô nương!"
Tạ Hộ nghe thấy Trúc Tình ở bên ngoài đánh tiếng thông báo, khóe môi nhếch lên cười mỉa mai, đứng sau án thư bình tĩnh thản nhiên vẽ xong nét bút cuối cùng. Tạ Hành không đợi thông truyền xông vào, thấy bộ dạng nhàn nhã của Tạ Hộ liền giận sôi máu.
Tạ Hộ chỉ giương mắt liếc nàng ta một cái, mỉm cười hỏi: “Tam tỷ tỷ tới gấp như vậy, không biết là vì chuyện gì?”
Tạ Hành hừ lạnh một tiếng, đi tới trước án thư của Tạ Hộ rồi đứng lại nói: “Hừ, đừng giả bộ hồ đồ! Ngươi làm chuyện tốt gì thì trong lòng ngươi rõ ràng nhất.”
Tạ Hộ không thèm nhìn nàng ta, vẫn say mê ngắm nghía tác phẩm của mình, cánh môi luôn giữ nụ cười, một thân thường phục trong nhà cũng không ngăn được sự mỹ lệ sáng chói áp đảo của nàng.
“Ta cũng đâu phải thần tiên, sao biết Tam tỷ tỷ muốn nhắc tới chuyện nào? Bất quá, nhìn Tam tỷ tỷ tức giận như vậy, coi bộ cũng không phải chuyện tốt gì. Chẳng lẽ là Tam tỷ tỷ làm chuyện gì chọc giận người khác, khiến mình lâm vào cảnh nan kham?”
“Tạ Hộ!” Tạ Hành giận không thể kìm được, gương mặt xinh đẹp tràn đầy âm ngoan, hoàn toàn không giống một thiếu nữ mười sáu tuổi, ngược lại như bị lệ quỷ bám vào người, vừa khó coi lại vừa chán ghét.
“Ngày ấy chuyện trong rừng trúc chỉ có ngươi thấy, hiện giờ tin đồn bay đầy trời, không phải ngươi nói thì là ai? Ngươi hại ta như vậy, muốn có tâm tư gì đây?”
Tạ Hộ nghe Tạ Hành rốt cuộc nói đến chính đề, cuối cùng mới chịu buông bút lông trong tay, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mặt Tạ Hành chất vấn: “Vậy ta cũng muốn hỏi Tam tỷ tỷ, ở trước mặt Tĩnh An Hầu bôi nhọ thanh danh của ta, muốn có tâm tư gì?”
Tạ Hành mi tâm vừa động, tròng mắt xoay chuyển, lúc này mới lộ ra vẻ chán ghét, cười lạnh nói: “Hừ, rốt cuộc ngươi đã nói ra tiếng lòng. Ở trước mặt ta làm bộ không hề có hứng thú với Lý Trăn, hóa ra đều là giả. Ngươi còn xây mộng đẹp muốn gả vào Lý gia phải không? Nếu không phải như thế, ngươi cần gì phải để ý Tĩnh An Hầu phủ nhìn ngươi thế nào?”
Tạ Hộ lạnh lùng nhìn nàng ta, thở ra một hơi nói: “Tam tỷ tỷ nói đúng, ta đích xác để ý. Làm sao ta có thể chịu đựng Lý lang mà ta yêu bị ngươi nhớ thương chứ? Ngươi có biết lần trước sau khi chúng ta từ biệt trong rừng trúc, ta gặp lại Lý lang, muốn nghe hắn nói gì với ta không?”
Tạ Hành mặt mày âm trầm nhìn Tạ Hộ, Tạ Hộ đạm nhiên cười, nửa thật nửa giả khiêu khích: “Hắn nói ngươi là đồ đê tiện. Rõ ràng hắn đã nói với ngươi là hắn không thích ngươi, nhưng ngươi lại cố tình muốn quấn lấy hắn, dụ cho hắn uống say, làm ra chuyện câu dẫn không cần mặt mũi, cho rằng làm vậy hắn sẽ muốn ngươi, quả thực là vớ vẩn đến cực điểm. Lý lang nói, đời này kiếp này hắn sẽ không cưới ngươi làm thê, cho dù người dâng đến tận cửa cho hắn thì hắn cũng không thèm!"
“Ngươi nói bậy!” Tạ Hành hét lớn một tiếng, duỗi tay hất lọ nước rửa bút ở góc bàn của Tạ Hộ bay xuống đất, khiến nước mực đen bắn tung tóe.
Trúc Tình ở bên ngoài nghe thấy tiếng vang lớn, nhanh chóng dẫn theo Ngọc Cẩm tiến vào, trước tiên xác định Tạ Hộ không có việc gì, rồi mới cùng Ngọc Cẩm ngồi xổm xuống dọn dẹp những mảnh bể của lọ nước.
Tạ Hành thấy Trúc Tình vừa lúc ngồi xổm trước mặt nàng ta, vừa lúc cơn giận không chỗ trút, muốn làm Tạ Hộ nan kham, liền nâng một chân đạp Trúc Tình té ngã trên mặt đất rồi lập tức xông lên muốn hạ tay, nhưng lại sợ Tạ Hộ phản ứng nên cuối cùng vẫn không xuống tay.
Tạ Hành đắc ý nhìn Tạ Hộ, chỉ thấy Tạ Hộ ném xuống bút lông đang cầm trong tay, bút lông rớt trúng bức họa nàng vừa vẽ xong. Tạ Hộ đi đến trước mặt Trúc Tình, nhìn xem có bị thương hay không. Thấy Trúc Tình không hề hấn gì, Tạ Hộ mới xoay người nhìn về phía Tạ Hành, lạnh lùng nói: “Như thế nào? Chỉ những lời này thôi mà ngươi đã chịu không nổi? Còn có nhiều lời càng khó nghe hơn. Ta niệm tình chúng ta là đường tỷ muội, thật sự nói không nên lời.”
Tạ Hành cười dữ tợn: “Hừ, ta mới không tin lời nói của ngươi.”
Tạ Hộ nhún vai bất cần: “Tin hay không thì ngươi cứ hỏi Lý lang sẽ biết. Hắn nể mặt ta chắc là sẽ bằng lòng gặp ngươi.”
Tạ Hành kinh hãi mở to mắt nhìn Tạ Hộ, phảng phất giống như thấy quỷ. Tạ Hộ cũng không thèm để ý, khóe miệng mỉm cười như có như không, khiến Tạ Hành thật sự không phân rõ nàng nói câu nào là thật, câu nào là giả. Tạ Hành cắn môi dưới, giận dữ rời đi.
Trúc Tình nhìn theo bóng lưng của Tạ Hành, hỏi Tạ Hộ: “Tiểu thư, vừa rồi tiểu thư nói là thật sao? Tiểu thư và Lý công tử...”
Tạ Hộ bật cười, gõ một cái trên đầu Trúc Tình mắng: “Vừa rồi sao không ra tay? Hôm nay nàng ta đá ngươi một cái, nếu ngươi không ra tay, lần tới nàng ta có thể thọc ngươi một dao.”
Trúc Tình ủy khuất nói: “Chỉ là, Tam cô nương cũng là chủ tử, nếu nô tỳ ra tay, không phải sẽ đem phiền toái đến cho tiểu thư sao?”
“Nàng ta là chủ tử gì của ngươi? Ngươi là người của ta, nếu ngươi bị bất luận kẻ nào đánh, chỉ cần là đối phương vô lý, ngươi cứ việc đánh trả. Nếu ngay cả người bên cạnh mà ta cũng bảo hộ không được, vậy còn nói chi đến những chuyện khác?”
Trúc Tình nghe Tạ Hộ nói như vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới ấp úng gật đầu: “Vâng, nô tỳ nhớ kỹ.”
Mặc kệ tiểu thư nói lời này là thật hay giả, Trúc Tình nghe vào tai đều rất cảm kích, cho dù sau này tiểu thư không bảo hộ được mình, mình cũng phải tự bảo vệ bản thân thật tốt mới được.
Tạ Hộ nhìn bộ dáng Trúc Tình liền biết, nha đầu này căn bản không nghe lọt đâu, không khỏi thở dài.
Tạ Hộ giương mắt nhìn theo phương hướng Tạ Hành rời đi, khóe môi nhếch lên.
Rốt cuộc Tạ Hành cũng chỉ là một thứ xuất được dưỡng dưới danh nghĩa của người khác. Nếu nàng ta muốn nghĩ kế để làm được việc, vậy thì sẽ có người sẵn sàng lôi nàng ta ra lợi dụng; nhưng nếu đến phiên nàng ta bị ủy khuất, cũng sẽ không ai thay nàng ta ra mặt, chỉ có thể dựa vào bản thân để tìm đường đi.
Mà lúc nãy sở dĩ Tạ Hộ khiêu khích nàng ta như vậy, cũng chính là muốn xem rốt cuộc Tạ Hành vì Lý Trăn có thể làm ra được đến tình trạng gì? Nếu Tạ Hành cứ thế mà từ bỏ, vậy chứng tỏ tình cảm của nàng ta với Lý Trăn cũng chỉ hời hợt mà thôi, vậy xem như Lý Trăn tránh được một kiếp, không cần cưới một độc phụ về nhà. Nhưng nếu Tạ Hành không buông tay, vậy nàng ta sẽ tìm mọi cách để vào Tĩnh An Hầu phủ, có một tức phụ như thế, Lý gia còn có thể được những ngày tháng yên ổn hay sao?
Đối với cá nhân Tạ Hộ mà nói, nàng đương nhiên hy vọng Tạ Hành là loại sau. Nếu Tạ Hành buông bỏ Lý Trăn quá sớm, vậy sau này Tạ Hộ mất đi rất nhiều vở kịch vui để giải trí.
*
Đăng tại Wattpad
*
Mà Tạ Hành quả nhiên không làm Tạ Hộ thất vọng!
Mười ngày sau khi nàng ta rời khỏi viện của Tạ Hộ, ngay vào giữa mùa hè, trong lúc mọi người đang buồn chán, một tin tức kinh thiên động địa được truyền ra.
Tạ Tam cô nương thế nhưng tự động xin ra trận, chấp nhập làm thiếp cho Tĩnh An Hầu phủ Đại công tử Lý Trăn!
Hóa ra tình cảm của Tạ Hành đối với Lý Trăn thật là đến ch.ết không phai. Thế là Tạ Hành không ngại nương theo lời đồn đãi, dứt khoát thừa nhận chuyện này, xông thẳng tới khiến Lý gia trở tay không kịp. Thật ra khi Lý gia nghe được lời đồn đãi kia cũng bất quá là cười cho qua, cho rằng chuyện này đối với Lý Trăn cũng chẳng gây ra gièm pha gì -- dù sao nếu thật sự có hẹn hò trong rừng trúc, đối với nam tử mà nói thì nhiều nhất là thêm một cọc phong lưu vậy thôi, nhưng đối với nữ tử mới là đại sự liên quan đến danh tiết -- cho nên ngay từ đầu Lý gia chẳng tính trộn lẫn vào lời đồn đãi này. Lý gia nghĩ đây là chuyện của bản thân Tạ Hành, danh tiết của nàng ta bị hao tổn thì cứ để nàng ta đau đầu đi, Lý gia không đáng phải vì nàng ta đi làm sáng tỏ. Nhưng bọn họ không ngờ Tạ Hành quyết tâm phải gả cho Lý Trăn, không màng có làm thiếp cũng phải gả cho hắn.
Lý gia muốn cự tuyệt, Lý Trăn cũng không đồng ý, chính là không chịu nổi Tạ Hành liều mạng bám chặt. Tạ Hành dứt khoát tung tin hôm đó trong rừng trúc, nàng ta đã cùng Lý Trăn chung đụng thể xác.
Nghe đến đó, Tạ Hộ không khỏi cảm phục Tạ Hành tự đáy lòng -- -- Được chứ, cô nương này thật là một trang hán tử!