Quyển 1 - Chương 3: Giang hồ, mai vũ đến đây. .
Mai Hoa sơn trang, Mai Lưỡng Tân lẳng lặng ngồi ngẩn người trên giường, ngoài cửa sổ, một nụ mai vừa mới nở hoa, một con chim bói cá vui sướng kêu lên. Mai Lưỡng Tân có chút tịch liêu. Thật sự, hảo trống trải a. Thời điểm còn nha đầu kia, nơi này náo nhiệt hơn nhiều. Lại nói, nàng hẳn là một người duy nhất không có sát khí. Làm sát thủ, quan trọng nhất là lãnh khốc vô tình. Nàng như vậy, căn bản không thể tồn tại trên giang hồ. Nghĩ đến lúc này, nàng hẳn đã bị Trúc Thiên giải quyết a. “Thôi, thôi, không khỏi sau này thống khổ, không bằng sớm đi đối mặt với sự thực thật là tốt.” Chỉ là, đầu mùa xuân ánh sáng rực rỡ chiếu xuống, Mai Lưỡng Tân càng cảm thấy khó chịu. Đại nạn đã đến, nhưng lại không có người nào ở bên cạnh. “Vô Lương Tâm! Vô Lương Tâm” Thanh âm hô to gọi nhỏ truyền đến. Mai Lưỡng Tân thiếu chút nữa cho là hồi quang phản chiếu của mình đã đến. Bất quá, sự thật chứng minh, thật là nha đầu kia đã trở lại. Chỉ thấy cửa ra vào nổi lên một trận gió, Mai Vũ vọt vào như gió lốc. “Vô Lương Tâm, lần này ngươi cũng không thể lại nói ta vô dụng nhé. Hắc hắc, ngươi xem, ngươi xem, đây là cái gì.” Mai Vũ đưa huyết ngọc trong tay cho Mai Lưỡng Tân xem như hiến vật quý. Con ngươi Mai Lưỡng Tân giãn ra thật to. Trời ạ! Đây là khối ngọc bảo bối Trúc Thiên quý nhất. Là năm đó Trúc Thiên càn quét Ngọc La môn kiếm được trấn môn chi bảo của Ngọc La môn. “Ngươi, ngươi, đem Trúc Thiên hôn mê, sau đó trộm được? Hay là hắn cùng cao thủ nào đó quyết đấu bị trọng thương, ngươi chiếm tiện nghi lấy về?” Mai Vũ khó chịu liếc mắt. Coi như là nàng thật sự rất không đáng giá tín nhiệm, nhưng tốt xấu gì nàng cũng thành thạo một nghề cơ mà. “Ta thỉnh hắn uống rượu chính mình ủ.” “......” Mai Lưỡng Tân ngây ngốc một chút, đột nhiên hồi tưởng lại chuyện trước đây. Đúng vậy! Qua nhiều năm như vậy, nha đầu này đều không tiến bộ cái gì, duy nhất không thay đổi chính là thần tích tồn tại từ nhỏ. Năm đó thu nhận nàng, nguyên nhân lớn nhất cũng là bởi vì nàng ủ rượu, không độc lại có thể giết người. Trời cao ban cho nàng năng lực như vậy, thì nhất định nàng phải trở thành một tuyệt thế sát thủ. Cần gì những võ công khác. “Nữ nấm mốc, tới đây.” Mai Vũ đi qua, chỉ thấy Mai Lưỡng Tân vẻ mặt gian trá nói với nàng: “Đem rượu của ngươi cho ta xem một chút.” Mai Vũ đưa túi rượu trong tay tới, Mai Lưỡng Tân mỉm cười, dung nhan toả sáng: “Mai Vũ, từ hôm nay trở đi ngươi chính thức xuất sư, từ nay về sau không cần trở về Mai Hoa sơn trang nữa. Giang hồ hiểm ác, võ công của ngươi thấp, rượu này có thể ở thời điểm mấu chốt bảo vệ tính mạng. Nhớ kỹ, ngươi là một sát thủ, một sát thủ lãnh khốc chính tay đâm sư huynh, giết ch.ết sư phụ.” Mai Vũ còn chưa kịp tiêu hóa những lời này, Mai Lưỡng Tân đã uống một ngụm rượu, ngửa mặt lên trời cười dài: “Ha ha ha ha, quả nhiên rượu ngon.” Sau đó, Mai Lưỡng Tân “ầm” một tiếng ngã xuống giường. Cái, cái gì! “Sư phụ! Sư phụ! Vô Lương Tâm! Vô Lương Tâm ngươi tỉnh dậy! Ngươi không thể ch.ết được a.” Ô
ngươi như vậy hại người a! Ngươi rõ ràng là phải ch.ết già! Đến già đến già, làm sao còn kéo ta xuống nước a. Mai Vũ rõ ràng trông thấy khóe môi Mai Lưỡng Tâm nhếch lên nụ cười gian. Chính tay đâm sư huynh, giết ch.ết sư phụ. Nàng nào có lợi hại như vậy! Đáng thương sư mệnh như núi, nàng ngay cả chỗ để phản bác cũng không có. Ngoài cửa sổ, một nụ mai vừa nở hoa, cảnh xuân vô hạn. Mai Vũ lại viết một dòng chữ bên cạnh nơi Mai Lưỡng Tân ngã xuống “Tặng quân rượu độc, tiền quân ra đi”. Lạc khoản: Vũ. Sau đó quỳ rạp xuống đất dập đầu vài cái: “Mai Vũ nhận sự chiếu cố của sư phụ lâu như vậy, vô cùng cảm kích. Mai Vũ nhất định không quên sư ân.” Đứng dậy, Mai Vũ đi xuống núi, tìm vài người lên núi đi chôn thi thể sư phụ. Mai Vũ cuối cùng nhìn thoáng qua Mai Hoa sơn trang, xoay người rời đi. Nàng biết rõ, rất nhanh, tin tức nàng tự mình giết sư phụ sẽ truyền đi. Mà nàng, cũng đã không thể ở lại Mai Hoa sơn trang được nữa. Giang hồ, Mai Vũ đến đây.