Quyển 1 - Chương 15: Thần trộm đi ăn trộm gà, vương gia gặp yêu tinh

“Ta không muốn ăn măng!” Trong bụi cỏ tối om đột nhiên phát ra tiếng kêu kiên định. Liễu Hành Vân bị dọa lập tức che miệng người bên cạnh: “Có ăn đã tốt lắm rồi. An Thiếu Hàn ra lệnh, nếu như ngươi làm không hết việc, không được phép ăn cơm tối. Hiện tại cũng nửa đêm, phòng bếp sẽ không làm cho ngươi ăn.” Mai Vũ ôm lấy cái bụng đang kêu “Ục ục”, vẻ mặt khó chịu. An Thiếu Hàn, kiếp trước ta nhất định là thiếu nợ ngươi! “Hành Vân, ta rất đói, ngươi sẽ không để cho ta ch.ết đói, đúng không?” Mai Vũ mở to đôi mắt đáng thương nhìn hắn. Trong nội tâm từ từ nghĩ ra biện pháp chỉ cần có thể ăn no là được. Liễu Hành Vân bị nàng nhìn cảm thấy không tự nhiên, ấp úng nói: “Thật sự là tìm không thấy, An Thiếu Hàn quản phòng bếp rất nghiêm ngặt.” “Ngươi là thần trộm nha.” “Coi như, coi như thế đi.” Liễu Hành Vân sợ hãi cười gượng, dự cảm rằng có gì đó phi thường không tốt. Mai Vũ mỉm cười như tắm gió xuân, ánh mắt như nước sáng long lanh. Liễu hành Vân chợt toát mồ hôi lạnh. Hảo, thật quỷ dị...... “Hành Vân, An Thiếu Hàn nuôi không ít chim và gà tốt.” Liễu Hành Vân nghe xong thiếu chút nữa từ trong bụi cỏ muốn nhảy ra! ch.ết tiệt, nàng đang suy nghĩ gì! Những con chim kia đều là chim quý hiếm a! Mai Vũ thấy hắn kích động như thế, vẻ mặt mất hứng: “Như thế nào, Bách Lý Thâu Phong Liễu Hành Vân là giả a.” Liễu Hành nghiêng đầu hỏi nàng: “Ngươi khẳng định muốn thần trộm ta đi ăn trộm gà?” Mai Vũ nghiêm túc suy nghĩ một chút, ngẩng đầu vô cùng quả quyết nói: “Đúng vậy. Thuận tiện xử lý sạch sẽ một chút, ta muốn ăn gà ăn mày. Nhưng ta sợ giết gà.” Liễu Hành Vân cơ hồ muốn khóc lên: “Không đi không được sao?” Mai Vũ móc ra một tấm bản đồ lối đi, khẽ cười: “Cô nương cho ngươi thêm một cơ hội.” “Ta đi.” Mai Vũ vui tươi hớn hở nhìn Liễu Hành Vân đi xa. Ở đây hiếm khi ban đêm được thư giãn nên quyết định gỡ mặt nạ trên mặt xuống. Mai Vũ leo lên cây, lấy ra ô mai được giấu kĩ, vui tươi hớn hở bắt đầu ăn. Hoa đào từng mảnh rơi xuống, Mai Vũ vui vẻ cùng những hoa đào kia dây dưa, cuối cùng dứt khoát đem chúng rắc xuống mặt nước. Xem hoa rơi nước chảy, một mình phiêu bạt. Dưới ánh trăng, không phát hiện có người đang tới gần. Kia nhất định là yêu tinh thiếu thận trọng lưu lại nhân gian. Đôi mắt giống như nước, cười rộ khơi lên tầng tầng cuộn sóng. Làn tóc phiêu động theo gió quấn lấy hoa đào càng mỹ lệ, không gì sánh được. An Thiếu Hàn ko kiềm được nhìn có chút ngây dại. Hắn chỉ là ngủ không được, muốn xem nha hoàn bướng bỉnh kia đã làm xong việc chưa, không nghĩ rằng sẽ gặp phải chuyện không tưởng tượng nổi. “Ngươi là...... Yêu tinh sao?” An Thiếu Hàn đứng dưới tàng cây, dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng cười, thanh âm nhẹ nhàng hỏi. Có lẽ là sợ làm cho nàng sợ hãi, cho nên sự nhu hòa của hắn ngay cả bản thân hắn cũng thấy bất ngờ. Bất quá, người bất ngờ nhất chính là Mai Vũ, thiếu chút nữa thì phun ra. Con mẹ nó! Không phải đen đủi như vậy chứ, cư nhiên bị hắn nhìn thấy diện mạo thật. Nếu như bị hắn phát hiện thân phận, tại sao mình ch.ết cũng không biết. Cân nhắc một hồi, Mai Vũ quyết định giả bộ câm điếc cười ngây ngô. Đưa ô mai trong ngực cho hắn, Mai Vũ tiếp tục cười ngây ngô. Trong khi đó trong ánh mắt An Thiếu Hàn, dưới ánh trăng, nữ tử mỉm cười dưới hoa đào cùng ô mai trong tay nàng đưa đến, đều làm cho người ta thấy ấm áp. “Cho ta sao?” An Thiếu Hàn hỏi. Mai Vũ không đáp, gật đầu. Nhanh cầm lấy, An Thiếu Hàn ch.ết tiệt. Cô nương cũng không muốn cho ngươi, bất quá không cho ngươi thì ta chắc chắn không thể chạy được. Cho nên...... Ăn con gà của ngươi, cho ngươi túi ô mai, hòa nhau! An Thiếu Hàn tiếp nhận ô mai, ngẩng đầu lên, khẽ cười: “Cám ơn.” Chỉ trong nháy mắt, ánh trăng đều mất đi vẻ đẹp, dung nhan hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng chậm rãi tan ra thành xuân thủy. Mai Vũ chưa bao giờ nghĩ rằng, một nam nhân cười rộ lên sẽ động lòng người như thế. Không giống với Tạ Vãn Phong tiêu sái, cũng không giống với Liễu Hành Vân rực rỡ. Nụ cười của hắn, mang theo mị lực mê đảo chúng sinh. Mai Vũ trước nụ cười đó, ngơ ngác rối loạn tâm trí. An Thiếu Hàn cười rộ lên không ngờ lại đẹp như vậy. Không dám nhìn nhiều, chỉ liếc mắt một cái rồi Mai vũ hốt hoảng nhảy xuống nước. Trong không khí, tràn ngập hương vị nguy hiểm. Trong đầu nàng chỉ có một ý niệm duy nhất — trốn. An Thiếu Hàn thấy nàng chạy trốn, ngơ ngác thì thầm với mặt nước: “Ngươi còn có thể đến nữa sao?” Mai Vũ nghe được, cũng không dám quay đầu lại. Lập tức hòa vào nước, biến mất không thấy. Dưới ánh trăng, sự xuất hiện của nàng như một giấc mộng làm cho người mê hoặc. An Thiếu Hàn đứng đó hồi lâu, mới xoay người rời đi. Mai Vũ lúc này, đã lên phía bờ bên kia. Mà Liễu Hành Vân...... Đang ở trong sân nuôi chim quý hiếm — bắt gà......






Truyện liên quan