Chương 53: An ủi cho nhau
Tiếu Dịch không thể một lần cho Vương Dương nhiều máu. Trong máu hắn có độc, sẽ xâm chiếm toàn bộ thân thể Vương Dương, hắn chỉ có thể một lần đút chừng mấy ngụm máu, mới vừa có thể chống cự bệnh độc cương thi trong người Vương Dương, cũng sẽ không khiến cậu trúng độc.
Biện pháp này có duy nhất khuyết điểm là kéo dài không lâu. Cần phải luôn chú ý vết thương của Vương Dương, một khi thấy bệnh độc bắt đầu lan ra, sẽ cho cậu máu ngăn chặn lại.
“A?’ Vương Dương xoay người, thấy Tiếu Dịch thuần thục cầm đao nhọn cắt cổ tay, màu tím chất dịch từ vết cắt trào ra.
Như thế nào đều không thể thói quen nhìn Tiếu Dịch vì mình cắt cổ tay, hành vi tựa như muốn tự sát. Vương Dương tâm tình rất là phức tạp.
Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng gặp người nào sẽ vì mình hy sinh đến mức này. Cho dù thân thể Tiếu Dịch tốc độ khép lại vết thương nhanh chóng, nhưng tự cắt thịt mình máu chảy đầm đìa, làm sao sẽ không đau?
Vương Dương trong lòng khó được dấy lên cảm xúc, bị Tiếu Dịch đột nhiên cúi đầu hôn, khiến cho trở tay không kịp. Cậu chỉ có thể dùng khuỷu tay chống nửa người trên, nửa nằm tựa vào gỗ đầu giường, thuận theo hé miệng để lưỡi Tiếu Dịch có thể tiến vào sâu hơn.
Máu tanh mang theo ấm áp thông qua miệng Tiếu Dịch chậm rãi chảy vào cổ họng Vương Dương. Cậu cố gắng nuốt xuống, đem máu đại diện cho một phần thân thể Tiếu Dịch, toàn bộ hòa vào trong cơ thể. Cậu không thể lãng phí một giọt nào. Bởi vì một giọt huyết, chính là Tiếu Dịch cắt thịt đổi lấy.
Hai người gần sát nhau, mặt đối mặt, hơi thở giao hòa, không khí nóng bỏng vây quanh hai người. Hôn đến lúc sau, hai cái lưỡi quấn lấy nhau nóng bỏng va chạm. Rõ ràng chỉ là nụ hôn giải độc, vì sao cảm giác tính chất đã thay đổi? Vương Dương bị hôn thoải mái híp mắt, đầu óc hỗn loạn không thể tự hỏi nhiều. Hai tay không tự chủ được ôm Tiếu Dịch tấm lưng rắn chắc trần trụi.
Nụ hôn dường như càng lúc càng lâu, Vương Dương đã nằm ngã xuống giường, hơi nâng cằm cùng Tiếu Dịch tiếp tục hôn sâu. Khi cảm nhận có bàn tay lạnh lẽo từ từ tiến vào quần thể thao, Vương Dương rốt cuộc giật mình thanh tỉnh, ngồi dậy đẩy ra Tiếu Dịch đè nặng trên người.
Nâng tay xoa đôi môi bị hôn đến sắp rách da, Vương Dương chất vấn hỏi.
“Làm cái gì đó?”
Tiếu Dịch sắc mặt giống như bình thường, mặt lạnh, nhìn không ra trong lòng hắn nghĩ cái gì. Hắn bình tĩnh chỉ đũng quần Vương Dương đã nhô cao, thản nhiên mở miệng.
“Cương rồi.”
“Chó ch.ết!” Vương Dương cúi đầu xem, đúng là thật, thầm mắng một tiếng. Không ngờ một nụ hôn giải độc có thể khiến mình kích động như vậy? Thế này quá xấu hổ rồi.
Cậu đang cúi đầu hối hận sao đột nhiên nổi lên ‘tính’ dục, không ngờ Tiếu Dịch đã lén lút từ sau lưng tiếp cận, trầm thấp tiếng nói phun bên tai.
“Tôi giúp ông.”
“A? Không! Không cần….A….” Cậu xấu hổ muốn từ chối, bàn tay lạnh lẽo của Tiếu Dịch tựa như con rắn nhẹ nhàng bò xuống lưng quần Vương Dương. Từ lưng quần thoải mái tiến vào, một đường trượt xuống dưới, bắt được ‘người anh em’ đang hưng phấn ngẩng đầu.
“Ông…A….Chó ch.ết!” Đã bị Tiếu Dịch bắt được chỗ hiểm, Vương Dương không có sức phản kháng, thả lỏng thân mình tựa vào ngực Tiếu Dịch, nhắm mắt thở gấp.
Đôi mắt Tiếu Dịch giờ phút này bởi vì dao động cảm xúc, chuyến biến thành màu vàng. Hắn áp lực không được trong mắt dấy lên dục vọng cuồng nhiệt, ôm chặt Vương Dương, tay kia ở trong quần an ủi ‘tiểu Dương’. Một tay khác đã luồn vào áo trắng hắn luôn mơ ước, cảm thụ dưới bàn tay da thịt co dãn khỏe mạnh.Taytừ từ hướng lên trên, xẹt qua phần bụng, cho đến đụng vào ngực. Tái nhợt thuôn dài ngón tay khẽ cong, đem núm ɖú nắm ở trong tay vuốt ve, kẹp lấy. Núm ɖú nho nhỏ bị hắn đùa giỡn, mẫn cảm đứng thẳng.
Cứ như vậy, Tiếu Dịch một bên xoa nắn thân thể Vương Dương, một bên nghiêng đầu cắn vành tai bởi vì hưng phấn mà ửng hồng.
“Ư…hộc….” Cậu kinh ngạc bị Tiếu Dịch xoa núm ɖú thoạt nhìn không giống nơi mẫn cảm, lại vì thế sinh ra cảm giác hưng phấn. Vương Dương thở hồng hộc, ngực kích động phập phồng. Bị Tiếu Dịch tấn công ba nơi, làm cho trở tay không kịp, khoái cảm tràn đầy toàn thân, ngay cả ngón chân đặt trên đuôi giường gỗ cũng nhịn không được khoái cảm mà cong lại.
Cắn răng đè nén tiếng rên rỉ sắp bật thốt, Vương Dương không cam lòng chỉ có mình bộ dáng chật vật bị Tiếu Dịch nhìn thấy. Cậu không muốn Tiếu Dịch tựa như khán giả, bình tĩnh đứng một bên xem mình diễn trò. Chịu đựng khoái cảm ngập đầu, Vương Dương đột nhiên lui lại xoay người đối mặt Tiếu Dịch.
“?”
Thấy Tiếu Dịch con ngươi vàng che giấu không được dục vọng, xem ra hắn không có lạnh lùng như cậu tưởng. Vương Dương vươn tay mau chóng kéo khóa quần bò, cái kia lập tức nhảy ra ngoài.
Chó ch.ết! Tiếu Dịch hoàn toàn không hề lạnh lùng bình tĩnh, mệt cậu còn tưởng hắn như cao tăng ngồi thiền. Vương Dương trừng mắt dương vật của Tiếu Dịch rõ ràng lớn hơn mình nhiều, ghen tỵ nghĩ bậy rằng có thể đây là kết quả của biến dị…
Tuy cậu không có kinh nghiệm cùng bạn bè cho nhau an ủi. Nhưng nghe nói không ít người đều có hỗ trợ giúp nhau. Vương Dương nghĩ như vậy sẽ không cảm giác áp lực tâm lý. Cậu cắn răng, dũng cảm cầm lấy ƈôи ȶhịȶ.
“X! Nóng quá vậy…” Không ngờ nhiệt độ ƈôи ȶhịȶ cùng thân thể Tiếu Dịch khác biệt quá xa. Cái loại cảm giác nắm trong tay cảm nhận mạch đập của người khác nhảy loạn, làm Vương Dương tay run run. Nhưng mà, sau khi thở ra một hơi, cậu tự nhủ mình thói quen, bắt đầu giúp Tiếu Dịch lắc lư trên dưới.
Vương Dương ngẩng đầu, thấy ánh mắt thâm trầm mang theo tìm tòi nghiên cứu nhìn mình, nhếch miệng lưu manh cười.
“Ông đã giúp tôi thì tôi cũng nên giúp lại.” Không thể chỉ cho ông thấy tôi xấu hổ, muốn mất mặt thì phải hai người cùng nhau….
Tiếu Dịch không nói, chỉ nhìn chằm chằm Vương Dương lại cúi đầu, đáy mặt dục vọng càng thêm khó nén, một phen ôm eo Vương Dương, lại hôn lên môi.
“Chó ch.ết….u ô….không phải…đã…uống…uống máu…xong rồi….” Còn hôn môi làm gì? Vương Dương bị hôn, chỉ có thể đem nghi vấn nhân dịp khe hở lưỡi hôn đứt quãng phát biểu.
Nhưng Tiếu Dịch căn bản không thèm trả lời, vừa hôn vừa dùng tay tiếp tục an ủi dương vật của Vương Dương.
Vương Dương bất đắc dĩ, coi như cái này có thể khiến hai người khoái cảm càng thêm sâu đi, dù sao cảm giác cùng Tiếu Dịch hôn môi khá tốt, có thể nhận.
……………………………………
Tiếu Dịch lau đi thứ hai người khi đạt cao trào đã phun tung tóe, hủy thi diệt tích. Vương Dương thì tựa vào đầu giường, vẫy cánh tay nhức mỏi. Cho nên nói, không thể đem Tiếu Dịch cho rằng người bình thường, giúp hắn lắc lư nửa ngày, tay đều sắp gãy hắn mới miễn cưỡng bắn ra.
Loại lực kéo dài này, sau này nếu ai gả cho hắn, không bị hắn chơi ch.ết không thể. Đây tuyệt đối nên dùng hai chữ đáng sợ để hình dung.
Đối với hành vi mới cùng Tiếu Dịch cho nhau an ủi, Vương Dương không có nghĩ nhiều hoặc không được tự nhiên. Là người luôn có lúc cần phát tiết. Hai người nhờ vào hôn môi giải độc, không ngờ nổi lên dục vọng, hơn nữa nhiều ngày chưa cùng nữ tính, giúp nhau phát tiết dục vọng, cảm giác không tồi. Tiếu Dịch bộ dáng coi như mát con mắt, sẽ không khiến cậu thấy phản cảm, cũng coi như giải phóng áp lực tích trữ nhiều ngày. Vương Dương cảm giác toàn thân đều lâng lâng.
Thấy Tiếu Dịch rốt cuộc chuẩn bị xong, lần nữa nằm trên giường, Vương Dương dựa sát vào, kéo tay hắn xem xét cổ tay. Miệng vết thương đã khép lại, từ bộ dáng máu thịt khủng bố chuyển biến thành một lằn đỏ nhạt.
Vương Dương sờ vết đỏ, nhỏ giọng nói.
“Không đau ư?”
“Đau?”
“Hắc, ông sẽ không bởi vì thân thể biến dị, liền không cảm giác đau đớn chứ?”
“Đau, chính là loại cảm giác làm cho người ta rất khó chịu, rất thống khổ.” Vương Dương cười hình dung cho Tiếu Dịch nghe cảm giác đau là thế nào. Theo cậu thấy, Tiếu Dịch hành vi bình thường lẽ ra nên biết cảm giác nóng lạnh đau đớn, tựa như người thường có tri giác xúc giác cảm giác mới đúng. Sao hắn có thể mặt không đổi sắc, cứa sâu da thịt?
Tiếu Dịch nghiêng đầu nghe Vương Dương tả cảm giác đau. Hắn không hiểu rõ, nếu là nói cảm giác khi cắt cổ tay, thì không có gì đáng nói. Trước kia trải qua vết thương còn lớn hơn cắt cổ tay nhiều, hắn đều có thể chịu đựng. Một chút đau đớn, với hắn mà nói, thật sự không tính cái gì.
Chính là, Tiếu Dịch nâng tay chỉ hướng trái tìm, nhìn Vương Dương vẻ mặt nghiêm túc, nhíu mày nói.
“Nếu là loại cảm giác ông hình dung, khi ông bị cô ta cắn trúng rơi xuống nước, chỗ này, tôi cảm thấy đau.”
“….”
Nhìn Tiếu Dịch đôi mắt vàng chân thành nghiêm túc nhìn mình, đối diện hồi lâu, Vương Dương há miệng thở dốc, tâm tình phức tạp.
Này…lời này khiến cậu cảm động, lại cảm thấy, có chút kỳ quái. Nhất là sau khi hai người mới cho nhau an ủi xong, Tiếu Dịch nói lời như vậy, khiến cậu không biết làm sao đáp lại.
Ngay lúc hai người trầm mặc đối diện nhau, cửa gỗ truyền đến tiếng đập cửa thùng thùng. Nó giúp Vương Dương thoát khỏi không khí giữa hai người đối với cậu mà nói, có chút quái dị.
Vương Dương lập tức quay đầu hô to.
“Ai đó?”
“Là tôi! Lâm Kiệt, cái kia, trong phòng chúng tôi phát hiện có sinh vật kỳ quái, các người mau đi qua nhìn.” Ngoài cửa là giọng Lâm Kiệt.
“A, được, lập tức đến.” Vương Dương vội với lấy quần thể thao ở mép giường mặc vào, mang giày, đem đao đặt trên ghế cũng cắm vào. Cậu đứng dậy mở cửa phóng ra ngoài, chột dạ đóng cửa, sợ bên trong lưu lại mùi bị người bên ngoài ngửi được.
“Tiếu Dịch đâu?” Lâm Kiệt tò mò hỏi Vương Dương một mình ra trước, còn kích động đóng cửa.
“Ha ha, hắn…” Vương Dương cười gượng hai tiếng, nói. “Hắn đang mặc quần áo, chúng ta đi trước đi.”
“A…được.” Lâm Kiệt không nghĩ nhiều, dẫn Vương Dương đi.
Đẩy ra cửa phòng Lâm Kiệt và Kiều Phi Vũ ngụ, đi vào thì thấy Phương Chí Hoành và Lý Du đã ở bên trong. Mấy người đang ngồi chồm hổm nghiên cứu cái gì.
Tiến tới gần, Vương Dương cũng ngồi xổm xem thứ trên mặt đất. Nằm trên đất là con trùng đã bị Kiều Phi Vũ dùng ghế đập bẹp. Có thể nhìn thấy đại khái hình dáng, toàn thân trắng bóc, lớn cỡ bàn tay người trưởng thành, vừa giống nhện lại vừa giống bò cạp. Nó có cái càng và đuôi gai độc, thân thể lại giống con nhện. Cái này…là sinh vật gì? Hoàn toàn chưa nhìn thấy.
“Lúc chúng tôi sắp ngủ thì nó bò vào. Bởi vì nó rất trắng nên không nghĩ chú ý cũng không được. Nó hành động cực nhanh, còn rất hung dữ muốn tấn công chúng tôi. Tôi đoán miệng và đuôi nó đều có độc, nên đập ch.ết nó. Sinh vật này trước kia chưa từng thấy qua…” Kiều Phi Vũ đứng cạnh Vương Dương, giải thích.
“Đây là Xích Nhãn Hạt Chu Tử Trùng….” Tiếu Dịch không biết đến lúc nào, đứng sau lưng Vương Dương nhìn mặt đất, chậm rãi mở miệng. Trong lòng thầm nghi ngờ, con trùng này làm sao ra được? Trùng mẫu rõ ràng nên ở trong sở nghiên cứu, ngăn cách với trùng đực, tử trùng không có khả năng sinh sôi nẩy nở. Hay là, chúng nó trốn ra?
“Đó là loại trùng nào? Chưa từng nghe qua.” Vương Dương không rõ.
“Không biết là bình thường, loại trùng này là giống mới sở nghiên cứu đã nghiên cứu ra…” Tiếu Dịch đáp.
“A…sự đáng sợ của thứ trùng này, chắc không chỉ nhiêu đó?” Cậu nghĩ khủng bố bệnh độc như thế đều có thể nghiên cứu ra, những thứ trùng này không nên coi thường.
“Đương nhiên.” Tiếu Dịch ngồi xuống, cẩn thận quan sát con trùng, đáp. “Trùng mẫu cái đầu rất lớn, hiện tại chúng ta nhìn thấy là trùng mẫu ấp trứng ra tử trùng. Trùng mẫu có thể sinh sản mấy ngàn trứng, số lượng khá nhiều. Quan trọng nhất là, trùng mẫu đem trứng ký sinh trong thân thể nhân loại để ấp trứng…”
“….”
Mọi người nghe vậy đều trầm mặc. Như thế thì những người đã biến mất trong thôn, đều bị Xích Nhãn Hạt Chu Mẫu Trùng bắt đi làm gia súc cho con ăn? Mấy người bọn họ, chẳng lẽ đang ở trong phạm vi của Xích Nhãn Hạt Chu?
“Hì hì hì hì ~~~”
Ngay thời điểm mọi người tinh thần khẩn trương cao độ, ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng vui cười như chuông bạc của trẻ con. Mọi người đánh rùng mình.
“Ai!?” Nghe bên ngoài thanh âm khoảng cách không xa, Vương Dương nhanh chóng đứng dậy nhảy qua lan can ra ngoài cửa sổ, chung quanh tìm kiếm thanh âm.
Cậu đứng ngoài cửa sổ lành lang giá gỗ, quay đầu nhìn trước ngó sau, rốt cuộc thấy góc âm u phòng ốc bốn chân không xa, có một bóng trắng xẹt qua.
“Hử?” Nhìn sao cũng thấy thân hình kia giống đứa con nít?
“Hì hì hì hì ~~~” Tiếng cười của con nít lần nữa vang lên.
“Ê! Đừng chạy!” Rút ra thanh đao cắm bên hông, Vương Dương từ hành lang gỗ nhảy xuống mặt đất, đứng dậy đuổi theo hướng đứa con nít chạy trốn.