Chương 14
Tay trái vô lực khoát lên thắt lưng Nghiêm Sát, đầu tựa lên bờ vai cứng rắn của y, Nguyệt Quỳnh đầy bụng nghi hoặc. Từ sau khi đặt hắn ở dưới thân mà ngược đãi, người này liền trở nên kỳ lạ. Tối nay sợ là hắn sẽ trở thành nam sủng đầu tiên sau khi “làm” xong mà không bị hôn mê. Nhưng giá phải trả lần này chính là tay trái của hắn trở nên giống tay phải, không nâng dậy nổi. Nghĩ đến cảm giác dính nhớp vừa nãy trong lòng bàn tay, cả người Nguyệt Quỳnh liền nổi da gà. Người nọ ôm lấy thắt lưng hắn, đưa tay vuốt ve người hắn, Nguyệt Quỳnh rất muốn hỏi y khi nào mình mới có thể trở về. Từ sau khi vào phủ, hắn chưa từng ngủ chung giường cùng y, hắn rất không quen.
Khi phần da nơi thắt lưng hắn trầy xước, cái tay kia cuối cùng cũng không sờ soạng nữa, nhưng lại chuyển sang ôm chặt lấy hắn. Nguyệt Quỳnh giương mắt khó hiểu, gần đây người này thật sự rất kỳ quái. Nghiêm Sát nhắm mắt, không biết đang suy nghĩ gì, cũng có thể là chẳng hề nghĩ gì cả. Nhìn y một hồi, Nguyệt Quỳnh nằm hảo, hắn cũng sẽ không phỏng đoán Nghiêm Sát đang suy nghĩ gì. Nhưng bầu không khí lúc này khiến hắn rất nghi hoặc, nằm ôm nhau như vậy đã là đoạn ký ức xa xôi trong quá khứ. Có điều khi đó, bên người Nghiêm Sát chỉ có một mình hắn, hiện giờ hắn là công tử không được sủng nhất, theo lý thuyết, người có thể nằm bên cạnh y như vậy không nên là hắn mới đúng. Vẫn là nằm trên giường của mình thoải mái hơn, nằm ở nơi này, hắn rất sợ người này sẽ đột nhiên nổi dục hỏa, làm cho hắn chỉ còn nửa cái mạng. Điều này cũng không phải chưa từng xảy ra.
Trợn mắt gần nửa ngày, Nguyệt Quỳnh thật sự không chịu nổi nữa. Giương mắt, thấy người này vẫn còn nhắm mắt, nhưng lại không ngủ, hắn chớp chớp đôi mắt đã trở nên cay cay, ngáp to hai cái. Ám chỉ rõ ràng như vậy, người này nhất định sẽ nghe thấy đi, hắn rất muốn ngủ. Không thể kềm chế, lại ngáp thêm hai cái, người này vẫn nhắm mắt, Nguyệt Quỳnh không chịu nổi nữa, nhắm mắt lại. Y muốn phạt thì cứ phạt đi, hắn không kiên trì được nữa. Bàn tay to và thô ráp lại động, sờ lên mông hắn, người đang buồn ngủ kéo tay y hai lần mà không bỏ ra, cũng đành mặc kệ.
Màn buông, ngày đầu tiên của năm mới đã đến, Nghiêm Sát phá lệ để Nguyệt Quỳnh sống yên ổn, ngủ qua một đêm, không có gây sức ép hắn. Tảng sáng, Nguyệt Quỳnh đang ngủ say được nâng trở về Lâm uyển. Khi thân thể tiếp xúc với đệm chăn cùng gối đầu quen thuộc của chính mình, Nguyệt Quỳnh trở người, tiếp tục ngủ. Da toàn thân khẽ đau, khiến hắn ở trong mộng cho rằng bản thân mình lại bị ngược đãi.
Nguyệt Quỳnh tỉnh lại trong tiếng pháo hoa nổ ầm ĩ. Khẽ xoay thắt lưng, hắn rúc sâu vào trong chăn, không chịu đứng lên. Phần da nơi eo, mông, lưng, chân, toàn bộ đều ẩn ẩn đau. Những vết chai trên tay người này càng ngày càng dày, xem ra sau khi được phong vương, hắn cũng không từ bỏ đôi cự chuy* kia. Màn được nâng lên, chính là Hồng Hỉ.
Nguyệt Quỳnh cười nói: “Hồng Hỉ, nói với Hồng Thái, hôm nay chúng ta ăn lẩu, gọi Hoa Chước cùng An Bảo đến đi.”
“Công tử, chúng ta đã hầm xương làm nước dùng. Biết trước là khi công tử tỉnh dậy, chắc chắn sẽ muốn ăn lẩu.”
“Hồng Hỉ, không có các ngươi, sau này ta sống làm sao đây?” Nguyệt Quỳnh ngồi dậy, Hồng Hỉ lập tức giúp hắn mặc y phục.
“Công tử, ta cùng Hồng Thái sẽ hầu hạ công tử cả đời, công tử sao lại không có chúng ta.” Hồng Hỉ lưu loát mặc xiêm y cho công tử, hầu hạ công tử xuống giường. Nguyệt Quỳnh mặc quần xong, bỗng nhiên đưa một tay ôm lấy Hồng Hỉ : “Nhiều năm như thế, vất vả cho ngươi cùng Hồng Thái. Theo một công tử không được sủng như ta, đã khiến các ngươi chịu ủy khuất rồi.”
“Công tử, ngài nói gì nha.” Hai mắt Hồng Hỉ nhất thời phiếm hồng, hắn đưa hai tay ôm lấy công tử, nói, “Công tử, ngài chính là người nhà của ta và Hồng Thái, làm sao có vất vả hay ủy khuất gì như ngài nói. Công tử ngài mới là người chịu nhiều ủy khuất nhất.”
Buông Hồng Hỉ ra, Nguyệt Quỳnh cười nói: “Ta rất ủy khuất a. Nguyệt ngân của hai người các ngươi đều nhiều hơn so với ta. Vậy nên, tiền mừng tuổi năm nay sẽ ít hơn một chút nga~.” Nói xong, hắn lấy ra hai cái bao đỏ từ dưới gối đầu. “Đi gọi Hồng Thái vào đây.”
“Công tử.” Lau lau mắt, Hồng Hỉ xoay người chạy ra ngoài. Một lát sau, Hồng Thái cũng đi vào, Nguyệt Quỳnh ngồi ở trên giường, cười nhìn hai người. Hai người quỳ xuống: “Hồng Hỉ (Hồng Thái) chúc tết công tử, chúc công tử mọi chuyện hài lòng, thân thể khoẻ mạnh.”
“Còn nữa a.”
“Chúc. . . . . .” Hai người khó xử mở miệng, “Chúc Vương gia cả năm không sinh khí, cả năm không hề muốn công tử.” Đây là lời chúc mà công tử hai người buộc họ chúc hàng năm.
Nguyệt Quỳnh đem bao đỏ đưa cho hai người: “Lại là một năm, chúc Hồng Hỉ cùng Hồng Thái sớm ngày thành gia, cả đời an thuận.”
“Tạ ơn công tử.” Hai người tiếp nhận tiền mừng tuổi, sờ sờ, chắc khoảng một lượng bạc.
Sáng sớm mùng một, phát xong tiền mừng tuổi, Nguyệt Quỳnh hưng phấn đứng lên: “Đi, đi ra ngoài đốt pháo, trừ tà.” Hồng Hỉ cùng Hồng Thái mỉm cười, “tà” mà công tử muốn trừ bỏ, ngoài Vương gia, còn có thể là ai khác?
Tiếng pháo nổ vang lên trong Lâm uyển nho nhỏ, tối hôm qua không bị gây sức ép, Nguyệt Quỳnh vui tươi hớn hở đứng ở cửa nhìn Hồng Hỉ cùng Hồng Thái đốt pháo. Trong tiếng pháo nổ, không khí ngày tết càng thêm đậm nét. Tại thời điểm này, Nguyệt Quỳnh thực cảm kích Nghiêm Sát. Ngày tết hàng năm, người nọ chưa từng gây sức ép hắn, khiến hắn có thể hảo hảo sống những ngày đầu năm, chỉ là qua ngày mười lăm, người nọ nhất định sẽ gây sức ép hắn một hồi. Hy vọng năm nay sau ngày mười lăm, không có bất cứ ai hoặc chuyện gì khiến người nọ sinh khí, hy vọng.
. . . . . .
Năm người ngồi vây quanh bàn tròn, ăn cái lẩu nóng hổi, thưởng thức rược quế hoa chính mình ủ vào mùa đông năm trước, có thể nói Nguyệt Quỳnh đã khoái nhạc như thần tiên. Hắn thích ăn lẩu, hơn nữa cũng thích ăn cay, nhưng từ sau khi theo Nghiêm Sát, vì không muốn bản thân vất vả, hắn dần dần bỏ ăn cay, chỉ có thể thỉnh thoảng ăn lạt áp đầu một lần cho đỡ thèm. Lễ mừng năm mới, đương nhiên nên chiều ý bản thân một chút, trong cái chén trước mặt Nguyệt Quỳnh có một tầng hồng du [theo ta là sa tế] thật dày, khiến người sinh trưởng ở Giang Lăng là Lê Hoa Chước không khỏi sợ hãi.
Nguyệt Quỳnh ăn đến mức mặt đỏ tai hồng, đổ mồ hôi, Lê Hoa Chước chịu ảnh hưởng của Nguyệt Quỳnh, có thể ăn cay một chút, bất quá cũng không dám ăn như hắn. Hồng Hỉ cùng Hồng Thái đều là người phương bắc, có thể ăn cay, nên trong chén chủ tớ ba người Nguyệt Quỳnh náo nhiệt đầy hỏa, trong chén Lê Hoa Chước cùng An Bảo chỉ có chút tương vừng và dầu vừng, một cái chén nhỏ đựng dầu ớt được đặt bên cạnh.
“Nguyệt Quỳnh, không phải bụng ngươi không thoải mái sao? Ăn cay ít một chút.” Lê Hoa Chước gấp thịt bò đã chín cho An Bảo cùng Nguyệt Quỳnh ở bên trái.
“Đa tạ.” Nguyệt Quỳnh ăn cay đến mức le lưỡi, nói, “Cả một năm chỉ có lễ mừng năm mới có thể tự do ăn như vậy, ngươi để cho ta ăn đi, bụng ta không sao cả.”
“Công tử, Hoa Chước công tử nói đúng. Chờ bụng ngài tốt hơn, chúng ta lại ăn nữa.” Hồng Hỉ lấy chén hồng du [sa tế] của công tử, đổi một chén tương vừng, đưa thêm một chén trà.
Nguyệt Quỳnh không cam lòng, luyến tiếc nhìn chẳm chẳm vào chén hồng du[sa tế] của mình, nói: “Ai biết đến khi bụng ta tốt hơn, còn có thể ăn cay hay không?!”
“Có thể.” Hồng Hỉ múc dầu vừng đã được nấu chín vào trong chén của công tử, “Chờ bụng công tử trở nên tốt hơn, ta sẽ đi gặp Hành công công để lấy chút hoa quả khô, nấu canh sẽ thơm hơn, làm cho công tử ngài ăn một lần thực thỏa mãn.”
Cắn đôi đũa, Nguyệt Quỳnh do dự nửa ngày, sau đó mới gật gật đầu: “Được rồi, chờ bụng ta tốt hơn sẽ lại ăn cay.” Hy vọng sau khi người nọ thú công chúa sẽ không có thời gian để tìm hắn, vậy thì hắn có thể ăn cay mỗi ngày rồi. Hơn nữa, khi nào người nọ khởi hành vào kinh thú công chúa? Tốt nhất trước khi y vào kinh cũng không rảnh tìm hắn.
Lê Hoa Chước đem một miếng thịt dê bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Ông trời a, chính là có mắt. Lâu Vũ tự nhận chính mình được sủng ái, không thèm để người khác vào trong mắt. Hãy xem, tối hôm qua mất mặt nặng nề ở trước mặt Vương gia, chọc Vương gia sinh khí. Nguyệt Quỳnh, ngươi thực hảo tâm, còn đi dìu hắn.”
Nguyệt Quỳnh đem củ cải bỏ vào trong nồi, tâm bình khí hòa nói: “Có ai từ khi sinh ra đã nguyện ý làm công tử? Cho dù cầm một tuyệt bút bạc ra phủ, cả đời này cũng không thể trở về cuộc sống của thường nhân. Hoa Chước, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, hắn tài cán vì Vương gia chuẩn bị một khúc vũ, liền biểu lộ hắn có phân tâm với Vương gia, Mặc kệ hắn nói gì, cứ xem như không nghe thấy, chẳng phải là được rồi sao?”
Lê Hoa Chước nhìn người đang chuyên tâm dùng bữa, hỏi: “Nguyệt Quỳnh, vậy còn ngươi? Nếu tương lai có một ngày Vương gia cho ngươi rời khỏi phủ, ngươi có dự định gì không?”
Hai mắt Nguyệt Quỳnh sáng rực lên, vội vàng nuốt đồ ăn trong miệng xuống: “Ta có rất nhiều dự định. Chờ đến ngày ta được ra khỏi phủ, Hồng Hỉ cùng Hồng Thái nhất định sẽ đi theo ta.”
“Công tử, ngài đi đâu, chúng ta sẽ đi đó.” Hai vị người hầu lập tức nói.
“Ta và An Bảo cũng theo ngươi.”
Nguyệt Quỳnh nở nụ cười, mang theo kỳ vọng. “Ngươi xem, nhiều người chúng ta đi cùng nhau như thế, trước hết, ta sẽ không cô đơn. Sau đó, chúng ta đi phương bắc, tìm một nơi dân phong thuần phác, mua một ngôi nhà lớn. Chờ Hồng Hỉ, Hồng Thái, ngươi cùng An Bảo thành gia, cũng ở tại trong nhà, dần dần, trong nhà sẽ có búp bê [ý nói em bé, trẻ con], sẽ trở nên càng ngày càng náo nhiệt, sau đó các búp bê sẽ trưởng thành, rồi thành gia lập thất, nếu nhà chúng ta không đủ ở thì sẽ mua thêm ngôi nhà sát vách, này có được tính là khai chi tán diệp hay không?”
[khai chi tán diệp: đại loại là gia đình hưng thịnh, con đàn cháu đống, …]
“Ngươi không thành thân?”
Nguyệt Quỳnh cắn cắn đũa: “Không thành thân. Trên đời này sẽ không lại có nữ tử thứ hai . . . . . .” Tựa hồ là nhớ tới chuyện gì, ánh mắt Nguyệt Quỳnh khẽ phiêu xa, sau đó liền hồi phục lại, nói, “Ta không thích bị người quản, tự do tự tại thật tốt. Mới ra hang hổ, sao lại có thể đi vào lang oa [hang sói]?”
Lê Hoa Chước khẽ hỏi: “Nguyệt Quỳnh, ngươi sẽ không, có nữ tử nào trong lòng đi.”
Nguyệt Quỳnh lại đưa đũa, gấp thịt bỏ vào chén Lê Hoa Chước: “Nữ tử trong lòng ta chính là nương của ta.” Rõ ràng là trả lời cho có lệ. “Nhanh ăn đi, tương lai không biết khi nào mới có những ngày tốt đẹp thế này, mau ăn.” Gấp toàn bộ thức ăn trong nồi vào trong chén của mình, hắn cúi đầu ăn, không nhìn đến sự lo lắng trong mắt Lê Hoa Chước, Hồng Hỉ cùng Hồng Thái.