Chương 39: Quay về tông, tu luyện!
- Diệp sư đệ, không không, hiện tại phải gọi ngươi Diệp sư huynh. Nào, ta tính toán giúp ngươi, ngoại trừ bộ phận chung ra, chúng ta tổng cộng kiếm mười một vạn lượng, chia đều, ta và ngươi mỗi người....
- Đợi một chút, ngươi trước tiên tính tiền ta thắng đã, chúng ta lại tính một nửa kia.
Thấy Diệp Chân khám phá ra tính toán nhỏ nhặt của mình, Kim Nguyên Bảo mạnh mẽ vỗ đầu một cái.
- Ai da, ngươi xem ta, sao lại quên tiền cược của ngươi chứ. Chậc chậc, một bồi mười a, thu nhập rất nhiều, lúc này đây tổng thu sẽ tăng lên một mảng lớn.
Kim Nguyên Bảo nói rất đứng đắn, cơ hồ như hắn thực sự quên sự tình này vậy, lúc nói dối, gương mặt béo phì kia không chút thay đổi.
Diệp Chân và Mã Hồn chiến đấu, cược hai viên Tẩy Tủy Đan cùng năm mươi điểm cống hiến, ngoại trừ trả tiền vốn, Diệp Chân kiếm hai ngàn năm trăm lượng bạc.
Những cái này, Diệp Chân đều mua hết trận này, tính toán ra, tổng giá trị Diệp Chân cược là năm ngàn lượng bạc.
Trận này của Diệp Chân cùng Hồng Báo, tỉ lệ đặt cược là một bồi mười.
Xoa tay một cái, Kim Nguyên Bảo chung cho Diệp Chân năm vạn lượng bạc, khiến khóe miệng của Kim Nguyên Bảo co quắp. Lúc này đây canh bạc này lợi nhuận chỉ khoảng mười một vạn bạc a.
Chỉ chung cho đối phương, thu nhập liền giảm một nửa. Nhưng mà vẫn còn chưa xong, lợi nhuận dư lại kia, còn phải phân một nửa cho Diệp Chân, đây là ước định lúc trước.
Có điều, lúc đặt cược, đệ tử ngoại môn cá đủ loại, có cược bạc, có cược đan dược, càng có trực tiếp cược điểm cống hiến, lúc này tính toán, lại cực kỳ phiền toái.
Kim Nguyên Bảo lại cực kỳ hào khí đẩy tất cả tiền đặt cược tới trước mặt Diệp Chân nói:
- Diệp sư huynh, ngươi tùy ý chọn đi, chọn tiền đặt cược đủ giá trị tám vạn lượng bạc là được, dù sao có thể đặt cược đều là đồng tiền mạnh, những đồ chơi vụn vặt kia, toàn bộ giao cho ta xử lý.
- Nguyên Bảo a, ngươi mở sòng bạc, ta làm hắc mã cho ngươi, ngươi nói chỉ bằng hai ta ăn ý như thế, gọi “Diệp sư huynh” không thấy xa cách sao?
Kim Nguyên Bảo diễn xuất, đưa tới Diệp Chân hảo cảm, một câu ước định bằng miệng, tất cả mấy vạn lượng bạc, nói đưa liền đưa, còn để hắn chọn trước, phần hào khí này, cũng không phải người bình thường có thể làm được, Diệp Chân cũng có tâm tư kết giao, dù Kim Nguyên Bảo này là lạ một chút.
- Cũng phải, gọi ngươi lão Diệp được không? Mặc dù chúng ta đều là người trẻ tuổi, nhưng ta thích gọi bằng hữu như thế, kêu như vậy rất thoải mái.
- Được, chỉ cần ngươi đừng ở trước mặt cha ta gọi ta lão Diệp là được, lão Kim!
- Lão Diệp!
Liếc nhau, hai thiếu niên đột nhiên cách mười mấy vạn lạng bạc cười lên ha hả, trong mắt Kim Nguyên Bảo càng lóe ra ánh mắt khác thường.
- Lão Diệp, bây giờ chúng ta là huynh đệ đúng không? Ba vạn lạng bạc kia ngươi không lấy được không, hoặc là, những bạc này, chúng ta chia đều a?
Kéo gần quan hệ, Kim Nguyên Bảo liền dựa cột bò lên.
- Cút, thân huynh đệ, tiền cũng phải tính rõ ràng....
Vung tay lên, Diệp Chân không chút khách khí lấy hết phần của mình, dù sao dư lại chỉ cần có giá trị, Kim Nguyên Bảo có thể giải quyết gọn gàng.
- Hai bình Ngưng Chân Đan này, toàn bộ thuộc về ta.
- Lão Diệp, ngươi quá hắc đi, cũng không để cho ta một viên Ngưng Chân Đan.
Kim Nguyên Bảo trừng mắt.
- Lão Kim, ngươi cũng đừng nói với ta, ngươi không có con đường mua Ngưng Chân Đan?
- Hắc hắc, đệ tử nội môn ở Loạn Vân Phong, ta rất thường đi.
Kim Nguyên Bảo không khỏi đắc ý nói.
Trừng Kim Nguyên Bảo một cái, Diệp Chân nhìn chằm chằm vào tiền đặt cược suy nghĩ.
- Năm bình Huyết Nguyên đan này, còn có mười viên Tẩy Tủy Đan, cũng thuộc về ta. Còn có cái này...
- Lão Diệp, ngươi không phải Luyện Huyết ngũ trọng đỉnh phong sao, còn cầm Huyết Nguyên đan cùng Tẩy Tủy Đan làm gì? Đồ chơi kia đã không có tác dụng với ngươi a?
Kim Nguyên Bảo hỏi.
- Ta à, chuẩn bị về nhà một chuyến, cha mẹ vì ta khổ cực nhiều năm như vậy, cũng đến lúc ta hiếu kính cha mẹ rồi.
Diệp Chân nói.
- Phải phải, Tẩy Tủy Đan này, người bình thường dùng cũng có thể kéo dài tuổi thọ, trừ bệnh kiện thân.
Nhắc tới cha mẹ, thần sắc của Kim Nguyên Bảo đột nhiên ảm đạm, nhưng Diệp Chân không có phát giác.
- Còn dư lại, bạc ta lấy hai vạn lượng, lấy thêm hai ngàn điểm cống hiến, liền đầy đủ.
Thấy Diệp Chân chọn xong, Kim Nguyên Bảo tính toán một chút, bảo bối còn dư lại bỗng nhiên biến mất, sau đó sung sướng duỗi cái lưng mệt mỏi:
- Có chút ít bảo bối này, ta đột phá đến Chân Nguyên cảnh, ở trong tầm tay!
Diệp Chân lại nhìn chằm chằm vào Kim Nguyên Bảo, vẻ mặt kỳ dị.
- Lão Kim, ngươi có bảo bối trữ vật? Đồ chơi kia, không phải nghe nói một vạn điểm cống hiến đổi một cái sao? Ngươi thật có tiền a?
- Hừ! Ngươi xem tu vi của ta, có tư cách đổi được đồ chơi kia sao? Đây là ta từ trong tay đệ tử chân truyền học tập luyện khí ở chủ phong đào tới tàn phẩm, không gian chỉ có nửa mét, ta bỏ ra số này.
Kim Nguyên Bảo nhìn Diệp Chân duỗi ra một ngón tay nói.
- Một ngàn?
- Ặc, ngươi báo một ngàn, xem người ta không đập ch.ết ngươi, một vạn, một vạn lượng bạc, đây còn là ta giúp hắn một chút việc nhỏ.
Kim Nguyên Bảo nói.
- Một vạn lượng bạc, nửa mét, cũng đủ có lợi, lão Kim, có cơ hội mua giúp ta một cái.
Diệp Chân nói.
- Không có vấn đề, lão Diệp ngươi mở miệng, nhất định sẽ tìm cho ngươi.
Thời điểm Diệp Chân cáo từ muốn rời đi, Kim Nguyên Bảo đột nhiên kéo Diệp Chân, nhìn trái phải thấy không ai, mới hạ giọng nói:
- Lão Diệp, hôm nay Đại sư huynh tựa hồ rất để bụng ngươi.
- Có ý tứ gì?
- Không biết, hắn đang tận lực nghe ngóng tin tức của ngươi, nhất là bốn tháng trước ngươi còn là đệ tử tạp dịch, khiến hắn rất hiếu kỳ, hắn còn hỏi Tạp Dịch phong trước kia ngươi ở là cái nào.
Kim Nguyên Bảo nói.
Diệp Chân nhíu mày.
- Hắn nghe ngóng chuyện này làm gì?
- Không biết.
Kim Nguyên Bảo giang tay.
- Ta cũng chỉ cảm thấy kỳ quái, nhắc nhở ngươi một tiếng, Đại sư huynh này, rất tinh minh. Có điều, cũng có thể là hiếu kỳ, có lẽ, hắn cảm thấy ngươi xếp thứ hai trên Địa Bảng, có khả năng uy hϊế͙p͙ được địa vị của hắn.
- Có lẽ vậy...
Từ biệt Kim Nguyên Bảo, Diệp Chân chuẩn bị về tĩnh tư một phen, hôm nay thu hoạch quá lớn, hắn cần suy tính một chút, làm sao lợi dụng những tư nguyên này, mới có thể để cho thực lực nhanh chóng tăng lên.
Trên đường đi, phàm là đệ tử ngoại môn gặp phải Diệp Chân, từng cái né tránh chắp tay, mở miệng gọi Diệp sư huynh, thần sắc kính sợ, để Diệp Chân hơi có chút lâng lâng.
Thứ tự trên Địa Bảng biến hóa, đã truyền khắp toàn bộ Đông Lai Phong.
Hôm nay hai trận đấu võ, một trận Diệp Chân giết Mã Hồn, một trận khác đánh Hồng Báo trọng thương, càng có đồn đại, nếu không phải chấp sự ngăn cản, Hồng Báo xếp thứ hai trên Địa Bảng sẽ bị Diệp Chân xử lý.
Lời đồn đãi này, để Diệp Chân ở Đông Lai Phong hung danh lan xa, làm cho vài đệ tử ngoại môn ở lúc vấn an Diệp Chân, vậy mà sẽ cà lăm.
Đây là thế giới thực lực chí thượng, cường giả vi tôn.
Thời điểm Diệp Chân trở lại chỗ ở, lại ngoài ý muốn phát hiện Lưu chấp sự đang chờ ở trước cửa, bộ dáng kia, rõ ràng là đang chờ hắn.
- Nhiệm vụ tông môn tháng này của ta đã sớm hoàn thành a.
Ngẫm nghĩ một chút, Diệp Chân cảm thấy không có địa phương gì sai sót, liền nghênh tiếp đối phương.
- Gặp qua Lưu chấp sự.
- Ha ha, Diệp Chân, chúc mừng ngươi, chúc mừng ngươi xếp thứ hai trên Địa Bảng.
Nhìn lấy khuôn mặt Lưu chấp sự tràn đầy nụ cười, mới đầu Diệp Chân còn có chút ngoài ý muốn, sau đó liền bình thường trở lại. Trước kia, lúc nào nhìn thấy Lưu chấp sự này, đều là khuôn mặt lạnh như băng.
Bây giờ, thân phận địa vị của mình khác biệt, đãi ngộ tự nhiên khác biệt.
- Diệp Chân, ta thấy ngươi lần đầu sát nhập Địa Bảng, liền vọt tới thứ hai, sợ ngươi không biết chỗ tốt khi tiến vào thứ hai trên Địa Bảng, nên đến đây nói cho ngươi một chút.
Lưu chấp sự nói.
- Ban thưởng cho Địa Bảng trước mười, không phải mỗi lần có thể nhận bốn viên Huyết Nguyên đan sao?
Diệp Chân có chút nghi ngờ hỏi.
- Đương nhiên không chỉ như thế, nếu đệ tử ngoại môn tiến vào ba vị trí đầu của Địa Bảng, sẽ có ban thưởng đặc thù!
Lưu chấp sự nói.
- Ban thưởng đặc thù? Ban thưởng đặc thù gì?
Ánh mắt Diệp Chân sáng ngời.