Chương 52: Tầng 20
- Nói cho cha, mẹ biết một tin tức tốt, bây giờ con đã trở thành đệ tử ngoại môn của Tề Vân Tông.
Dìu phụ mẫu vào trong phòng, Diệp Chân liền nói tin tức tốt cho phụ mẫu.
Điều ngoài ý muốn của Diệp Chân là, phụ mẫu nghe được tin tức tốt này, vậy mà không có một tia kinh ngạc, ánh mắt bình tĩnh đến không thể lại bình tĩnh hơn.
Phải biết mấy tháng trước, Diệp Chân còn vì thông qua đệ tử tạp dịch khảo hạch mà giãy dụa, nhưng bây giờ đã trở thành đệ tử ngoại môn, người nào nghe không kinh ngạc?
- Chân nhi, tin tức này, trước đó vài ngày chúng ta đã biết, ta biết con của ta là tuyệt nhất.
Thấy nhi tử báo tin vui lại bị lạnh nhạt, Mễ Giang Tuyết vội vàng nói.
Diệp Thiên Thành thong thả lấy lại sức thì thở dài một tiếng:
- Thời vận không đủ a, trở về cũng tốt, ở trong nhà, vô luận như thế nào cũng có thể an ổn qua một đời, dù sao cũng hơn đột tử ở trên giang hồ.
Diệp Chân càng nghe càng không hiểu, càng nghe càng cảm thấy kinh ngạc, hôm nay hắn trở về, vốn là một chuyện rạng rỡ tổ tông, sao giờ lại thành thời vận không đủ, đột tử giang hồ?
Kết hợp hôm nay trong tộc muốn thu về sản nghiệp tổ tiên, Diệp Chân cảm thấy, khẳng định có sự tình hắn không biết đã xảy ra.
- Phụ thân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhi tử nhớ tộc trưởng làm việc còn tính toán công bằng, sao đột nhiên sẽ làm ra chuyện thu hồi sản nghiệp tổ tiên của chúng ta?
Diệp Chân hỏi.
Diệp Thiên Thành than nhẹ một tiếng, không muốn nhiều lời, Mễ Giang Tuyết lại vội vàng nói.
- Là hai tên khốn kiếp Diệp Thắng, Diệp Siêu kia. Một tháng trước, hai hỗn đản kia xám xịt từ Tề Vân Tông trở lại, bọn hắn trở về không bao lâu, liền truyền ra tin tức ngươi trở thành đệ tử ngoại môn.
- Nghe được ngươi đã trở thành đệ tử ngoại môn, mẹ với cha con vừa mừng vừa sợ, còn thương lượng mời tộc trưởng mở từ đường, đi tế bái tổ tiên. Ai nghĩ đến, không đợi chúng ta vui cười bao đâu, hai tên khốn kiếp Diệp Thắng cùng Diệp Siêu kia nói, mặc dù con đã trở thành đệ tử ngoại môn, nhưng đắc tội một gia hỏa hung ác tên Hồng Báo, Hồng Báo kia, không chỉ xếp thứ hai trên Địa Bảng, hơn nữa ở trong Tề Vân Tông có bối cảnh rất lớn.
- Còn nói, Hồng Báo kia bởi vì hận ngươi, tuyên bố muốn giết ch.ết ngươi không nói, còn giận lây sang tử đệ Diệp gia khác trong Tề Vân Tông, Diệp Thắng cùng Diệp Siêu cũng là bởi vì không chịu được Hồng Báo gây phiền toái, mới lặng lẽ quay về nhà. Sau đó... Sau đó chúng ta ở trong tông tộc càng ngày càng khó sống...
- Con biết ngay, là hai tên hèn nhát này!
Diệp Chân đột nhiên đứng lên, phát ra nộ khí.
Trước khi về nhà, hắn cố ý đi tìm Diệp Thắng cùng Diệp Siêu, lấy được đáp án là một tháng trước hai người đã về nhà thăm người thân, lúc ấy Diệp Chân đã mơ hồ cảm thấy không ổn, không nghĩ tới hai tên hèn nhát này về đến nhà, vậy mà gây khó dễ cha mẹ của mình.
- Chân nhi, Hồng Báo kia, không có làm gì con chứ?
Mễ Giang Tuyết quan tâm hỏi.
- Mẹ thấy con giống như có chuyện sao?
Cẩn thận đánh giá Diệp Chân một chút, mẫu thân lại ở trên cánh tay cơ bắp cứng cỏi của Diệp Chân bóp mấy cái, sau đó nhìn Diệp Thiên Thành:
- Ngươi xem, ta nói không sai a? Con của ta đắc tội Hồng Báo, nhưng vì sao bị đánh về nhà không phải con của ta, mà là hai hỗn đản Diệp Thắng Diệp Siêu kia? Rõ ràng, Diệp Thắng cùng Diệp Siêu là hai tên khốn kiếp thật mà!
Mễ Giang Tuyết nói.
Hàn huyên một hồi, Diệp Chân đã hoàn toàn rõ ràng, hóa ra là hai tên khốn kiếp Diệp Thắng Diệp Siêu kia đang giở trò quỷ, luồn lên nhảy xuống thả ra lời đồn, nói Diệp Chân tiếp tục như vậy, sẽ mang đến tai họa cho gia tộc, mới có chuyện tông tộc ra tay.
- Hai tên khốn kiếp Diệp Thắng cùng Diệp Siêu này, ta sẽ không bỏ qua bọn hắn!
Vẻ mặt Diệp Chân hiện ra sát khí, cũng may kịp thời chạy về, nếu không, không chừng phụ mẫu còn phải ăn thiệt thòi gì nữa.
Diệp Thiên Thành lại lộ ra vẻ do dự.
- Kỳ thật, không hoàn toàn do Diệp Thắng Diệp Siêu, còn có đại tộc lão.
- Đại tộc lão?
- Đúng vậy, một chi của chúng ta cùng dòng chính của đại tộc lão, tổ tiên vốn có chút ân oán, về sau gia gia của con càng suýt nữa đoạt đi vị trí đại tộc lão, nhưng đáng tiếc, về sau gia gia con ngoài ý muốn bỏ mình, mới để Diệp Hải Bình kia làm đến đại tộc lão.
Dừng một chút, Diệp Thiên Thành lại nói:
- Diệp Thắng lại là cháu trai ruột của Diệp Hải Bình, ngươi đánh hắn, ảnh hưởng tới tiền đồ của hắn, hắn tự nhiên muốn trừng trị chúng ta. Ta cũng đã sớm nghe nói, trên tộc hội, tất cả đều là do đại tộc lão Diệp Hải Bình thôi động.
- Chân nhi, thế lực của đại tộc lão Diệp Hải Bình ở trong tộc rất lớn, bây giờ con lại phế đi lão tam nhà hắn, con vẫn là tranh thủ thời gian về Tề Vân Tông đi, quy củ của Tề Vân Tông còn ở đó, chỉ cần con không gây chuyện, ai cũng không động được con...
- Phụ thân đừng nói nữa, hôm nay nhi tử đã sớm xưa đâu bằng nay, chuyện này, phụ thân cứ giao cho con xử lý đi...
Diệp Chân còn chưa nói xong, trong nội viện đột nhiên đi vào một người, cao giọng hỏi:
- Thiên Thành lão đệ có ở nhà không?
- Là Tiêu hành Ngô tiêu đầu, mau đi ra nhìn xem.
Thời điểm người nhà Diệp Chân đi ra, một hán tử vóc người năm ngắn đứng ở trong sân, thần sắc có chút nhăn nhó.
- Ngô tiêu đầu, mời vào nhà, sao không vào nhà ngồi một chút?
Diệp Thiên Thành thân thiện chào hỏi.
Thần sắc của Ngô tiêu đầu lại càng nhăn nhó, chà tay vài cái, Ngô tiêu đầu mới nói:
- Thiên Thành lão đệ, ngồi liền không cần, ta đến là thay tiêu hành thông tri ngươi một sự tình.
- Chuyện gì?
- Từ ngày mai trở đi, ngươi không cần đến tiêu hành làm việc nữa.
Ngô tiêu đầu nói.
Diệp Thiên Thành biến sắc, không nhịn được truy vấn:
- Vì cái gì? Diệp mỗ làm việc tự hỏi không có xảy ra sai lầm gì a...
- Diệp lão đệ, nguyên nhân ngươi hiểu, ta đi trước!
Vừa nói xong, Ngô tiêu đầu như một làn khói đi mất, sắc mặt của Diệp Thiên Thành cùng Mễ Giang Tuyết trở nên rất khó coi.
Thu nhập của gia đình, trăm mẫu ruộng đất kia chiếm một nửa, một nửa khác chủ yếu là Diệp Thiên Thành ở tiêu hành làm việc kiếm được, vốn trăm mẫu ruộng đất bị lấy đi, Diệp Thiên Thành còn có công tác ở tiêu hành có thể nuôi gia đình.
Thế nhưng bây giờ, công tác ở tiêu hành cũng không giải thích được mất đi.
- Diệp Hải Bình, ngươi thật sự là khinh người quá đáng!
Lần này, ngay cả Diệp Thiên Thành luôn luôn ôn hòa cũng nhịn không được nổi giận, Mễ Giang Tuyết tính tình nóng nảy càng giận dữ muốn ra ngoài đi tìm đại tộc lão Diệp Hải Bình lý luận, còn muốn cho người ta đường sống không, nhưng lại bị Diệp Chân kéo lại.
Mễ Giang Tuyết bị kéo trở về ngồi xuống đất, thần sắc u sầu nhìn Diệp Thiên Thành, đều vì cuộc sống sau này là lo lắng.
- Cha, mẹ nhìn xem đây là cái gì?
Biết phụ mẫu ưu sầu, Diệp Chân nhịn không được lấy ra rương hoàng kim của Quá Sơn Phong, vợ chồng Diệp Thiên Thành liền bị dọa ngây người.
- Nhi tử, chuyện này... Nhiều hoàng kim như vậy, là ở đâu ra?
- Nhiều hoàng kim như vậy, còn đến cùng làm cái gì?
Diệp Thiên Thành vỗ bàn gầm lên.
Diệp Chân cười khổ một tiếng, không ngừng giải thích lai lịch của hoàng kim, hao hết miệng lưỡi, mới xem như để phụ thân tin tưởng là mình tiêu diệt sơn tặc có được.
- Phụ thân, mẫu thân cứ việc tiêu ba ngàn lượng hoàng kim này đi, mua mấy trăm ngàn mẫu đất, lại mua thêm chút ít cửa hiệu mặt tiền, an ổn thoải mái làm đại địa chủ.
- Mẫu thân, ngày khác đi lên chợ thuê mấy nha hoàn, nhà lớn như vậy, chỉ một mình mẫu thân lo liệu, quá cực khổ.
- Ôi!
Mễ Giang Tuyết hạnh phúc lên tiếng, còn dùng cùi chỏ chọc Diệp Thiên Thành một chút.
- Nhìn thấy không, vẫn là nhi tử của ta có bản lĩnh, nhanh như vậy liền có thể để cho phụ mẫu hưởng phúc.
Diệp Thiên Thành cười khổ.
- Theo như Chân nhi nói, mua chút ít điền sản ruộng đất, có điều, những vàng bạc này lại không thể tiêu hết, còn phải lưu một phần để Chân nhi tu luyện, tu vi càng cao, đan dược quả thực là giá trên trời.
- Ách, đúng rồi, bây giờ đã có bạc, vừa vặn Chân nhi lại trở về, sự tình kia cũng nên xử xử lý a.
Mễ Giang Tuyết nhìn chằm chằm Diệp Chân, thần thần bí bí nói.
....
Trong Diệp phủ, mấy thê tử của Diệp Chí An mang Diệp Chí An gần như tàn phế khóc lóc kêu la ở trước mặt Diệp gia tộc trưởng Diệp Thiên Kỳ, khóc đến Diệp Thiên Kỳ nhíu mày.
- Tộc trưởng, ngươi phải vì Chí An nhà ta đòi lại công đạo, vì gia tộc làm việc, lại bị sói con kia đánh thành như vậy, về sau bảo chúng ta sống thế nào bây giờ.
- Tộc trưởng, ngươi nhìn một chút, ra tay cũng quá độc ác, tay phải vỡ thành bọt máu, đại phu nói, coi như thương thế khôi phục, tay này cũng phế mất.
Chờ mấy nữ nhân kia khóc đủ, đại tộc lão Diệp Hải Bình đi theo Diệp Chí An vẻ mặt vẻ đau xót, đột nhiên đứng lên nói:
- Tộc trưởng, chớ do dự, Diệp Chân phạm thượng, vô cớ ẩu đả trưởng bối, mở từ đường đi!
- Việc này, Diệp Chân xác thực làm hơi quá. Có điều, cũng coi như có lý do trong đó, hơn nữa đều là đồng tông...
- Tộc trưởng, đến lúc này, ngươi còn nhớ tình đồng tông nữa sao. Hôm nay Diệp Chân này có thể đánh Chí An, ngày mai, có thể đánh tộc lão như ta, từ nay trở đi, ngay cả tộc trưởng như ngươi cũng có thể mạo phạm. Huống hồ, Diệp Chân kia đắc tội Hồng Báo rất có bối cảnh trong Tề Vân Tông, nên sớm cùng hắn phủi sạch quan hệ, nếu muộn, sợ là sẽ mang đến tai họa cho tông tộc đó!
Đại tộc lão Diệp Hải Bình vô cùng đau đớn nói.
- Chuyện này không tốt lắm a, đánh gãy xương cốt tộc nhân liền chữa tốt, không thể bởi vì hơi có mâu thuẫn liền vứt bỏ tộc nhân...
- Nhưng cũng không thể bởi vì Diệp Chân mà khiến cả toàn tộc bị liên lụy, sẽ phá hủy tiền đồ của thiếu niên khác trong tộc. Tộc trưởng, việc này cứ định như vậy đi, sáu ngày sau là tộc hội mỗi năm một lần, đến lúc đó, liền hoàn toàn trục xuất chi nhánh Diệp Thiên Thành ra khỏi tông tộc!
Nói xong, đại tộc lão Diệp Hải Bình nặng nề dừng một chút, sau đó long hành hổ bộ đi ra ngoài, lưu lại tộc trưởng Diệp Thiên Kỳ phiền muộn không thôi.
Tu vi của Đại tộc lão không tầm thường, bây giờ ỷ vào cháu trai Diệp Hạo xuất sắc, lại càng ngày càng ương ngạnh.