Chương 54: Tầng 21

- Toàn bộ quận Vũ An, có thể có mấy Hà Bán Thành?
Bà mối trừng Vu phu nhân một cái, lại nhìn Mễ Giang Tuyết nở nụ cười.


- Diệp phu nhân, ngươi không biết a, tiểu nương tử của Hà gia không chỉ xinh đẹp, hơn nữa khéo tay, còn tinh thông cầm kỳ thư họa, tri thư đạt lễ, toàn bộ quận Vũ An, người đến thăm cầu thân nối liền không dứt.
Nói đến đây, bà mối thần thần bí bí tiến lên một bước nhìn Mễ Giang Tuyết nói:


- Diệp phu nhân, Hà đại lão gia nói, chỉ cần hôn sự này thành, một nửa gia sản của hắn, sẽ là của hồi môn.


Mễ Giang Tuyết đã sợ ngây người, ngay cả Diệp Thiên Thành vừa mới ra, cũng bị lời này dọa giật mình. quận Vũ An Hà Bán Thành, đó cũng không phải là thổi, sinh ý trải rộng trong ngoài quận Vũ An, nghe nói tài sản của hắn, đủ để mua xuống nửa quận Vũ An.


Một nửa tài sản của Hà Bán Thành, cái kia là bao nhiêu?
Diệp Chân ở một bên lại cười khổ, tiền căn hậu quả, hắn trên cơ bản đã sáng tỏ.
Bà mối này nói chuyện cũng có chút cay nghiệt, khoa trương Hà gia tiểu nương tử xong, liền trực tiếp đuổi Vu phu nhân.


- Đi nhanh lên đi nhanh lên, nhi tử nhà Diệp phu nhân, há là ngươi có thể trèo cao được, đi mau đi mau.
Vu phu nhân vốn có chút không xuống đài được, cũng không để ý thể diện nói.


available on google playdownload on app store


- Ngươi cho rằng ngươi nói Hà Bán Thành đến cầu thân là Hà Bán Thành đến cầu thân. Có trời mới biết có phải các người liên thủ làm giả hay không, Hà Bán Thành sẽ coi trọng hắn?


Mễ Giang Tuyết lại bị câu nói này làm tức giận đến mặt đỏ bừng, từ trong lòng lấy ra một tờ hôn thư, thời điểm định xé thành mảnh nhỏ, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm hùng hậu.
- Ai nói ta không xem trọng Diệp Chân Diệp công tử? Hiền tế như vậy, Hà Xương Hồng ta cầu còn không được.


Tiếng nói chấm dứt, Hà Bán Thành mặc áo gấm chắp tay ở sau lưng, chậm rãi bước vào cổng lớn của Diệp gia.
Cái gọi là cư di khí, dưỡng di thể, Hà Bán Thành nhiều năm sống an nhàn sung sướng, phú quý tùy thân, trong lúc giơ tay nhấc chân đều có khí thế của đại thương phú hào.


Vừa vào cửa, vô luận là vợ chồng Diệp Thiên Thành, hay Vu phu nhân kia, đều bị khí thế của Hà Bán Thành chấn kinh, ai cũng rõ ràng, người trước mắt này, tuyệt đối là đại nhân vật.
Nhưng đại nhân vật ở trong mắt bọn họ, chuyện làm kế tiếp, lại khiến tròng mắt của bọn hắn sắp rớt xuống đất.


Hà Bán Thành đi chậm bước vào Diệp gia, khi nhìn thấy Diệp Chân, bước chân không khỏi nhanh hơn, vọt đến trước mặt Diệp Chân, chắp tay vái chào:
- Lão hủ gặp qua Diệp công tử!
Con bà nó, đây là điều mà nhạc phụ tương lai nên làm sao?


Diệp Chân tùy ý đánh giá đối phương, khoan hãy nói, ngày ấy Hà Bán Thành này ở trên Thanh Ngưu Sơn cực kỳ chật vật, lúc này cẩm y hoa phục, thật có chút khí thế của đại nhân vật.
Sau đó, tư thái của Hà Bán Thành rất thấp chào hỏi phụ mẫu của Diệp Chân, bắt đầu nói chính sự.


- Diệp tiên sinh, Diệp phu nhân, hôm nay lão hủ đến, chính là cố ý đến cầu hôn cho tiểu nữ, mong hiền phu phụ chớ trách lão phu càn rỡ.
Đang khi nói chuyện, Hà Bán Thành khoát tay, gánh gánh lễ vật được khuân vác đưa vào tiểu viện, không bao lâu, liền bày đầy cả viện.


- Ngoài cửa, còn có chín mươi chín xe lễ mọn, xin hiền phu phụ vui lòng nhận cho.
Hà Bán Thành chỉ ngoài cửa nói.
Vu phu nhân đang trừng to mắt, nghe xong lời này, thò đầu ra bên ngoài nhìn nhìn, thiếu chút nữa rơi cả tròng mắt.


Ông trời của ta, từ cửa ra vào đến trong ngõ nhỏ, lúc này đã xếp một đội xe thật dài, liếc mắt nhìn không tới cuối, hơn nữa nhìn những chiếc xe kia trầm trọng, lễ vật tuyệt đối không nhẹ a.


Có Diệp Chân ở đây, Hà Bán Thành không dám bày ra một chút kiêu ngạo, phô bày tất cả thành ý, liền nhìn vợ chồng Diệp Thiên Thành nói:
- Đương nhiên, nhi nữ đại sự, không thể khinh thường, hiền phu phụ có thể cho lão phu vào nhà, chậm rãi trao đổi hay không?


Thời điểm Mễ Giang Tuyết định gật đầu, Diệp Thiên Thành đột nhiên lấy cùi chỏ chọt nàng một chút, nháy mắt ra hiệu nhìn Diệp Chân, để Mễ Giang Tuyết phản ứng lại.
Hà Bán Thành là ai, nếu chính thức xuất hành, ngay cả Huyện lệnh của huyện Kim Thành cũng phải ra ngoài tiếp đón.


Mà bây giờ, đối với Diệp gia bọn hắn lễ ngộ không nói, còn ăn nói khép nép, cái này là bởi vì sao?
Vợ chồng của Diệp Thiên Thành không ngốc, đã sớm nhìn ra, tự nhiên là bởi vì nhi tử của bọn hắn Diệp Chân, chuyện này, tự nhiên phải trưng cầu ý kiến của Diệp Chân một chút.


- Chân nhi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
- Mẫu thân, giao việc này cho nhi tử xử lý đi.
Diệp Chân tiến lên nói.
- Thế nhưng đây là hôn nhân đại sự...
Mễ Giang Tuyết còn muốn nói điều gì, lại bị Diệp Thiên Thành ra hiệu, Diệp Thiên Thành kiến thức rộng rãi, tầm mắt càng thêm rộng lớn.


- Được rồi...
Mễ Giang Tuyết gật đầu, Diệp Chân liền cầm hôn thư trong tay Mễ Giang Tuyết tới, sau đó xé nát ở trước mặt Vu phu nhân.


Mặc dù đây là mục đích ban đầu của Vu phu nhân, nhưng mắt thấy hôn thư bị xé, Diệp Chân tựa hồ lại trở thành bánh trái thơm ngon, sắc mặt của nàng trắng bệch, hơi có chút không cam lòng.


- Vu phu nhân, việc này trách ta, trước đó không có nói với mẫu thân, để ngươi sốt ruột, hôn thư đã hủy, chuyện này chấm dứt ở đây, mời!
Diệp Chân làm tư thế tiễn khách.


Thần sắc của Vu phu nhân trở nên lúng túng, đi cũng không được, không đi cũng không phải. Không đi, đã không còn mặt mũi ở lại, đi, lại có chút không cam lòng, loáng thoáng cảm thấy, những đồn đại trên phố có khả năng không đáng tin cậy.


Thế nhưng Diệp Chân bảo trì tư thế xin mời, Vu phu nhân chỉ có thể dậm chân một cái, có chút không cam lòng bước ra đại môn của Diệp gia, thời điểm bước ra đại môn, thấy một hàng xe ngựa kia, lần nữa cả kinh, ý hối hận đã giống như thuỷ triều dâng lên trong lòng.


Tiễn bước Vu phu nhân, ánh mắt của Diệp Chân nhìn về phía Hà Bán Thành, Hà Bán Thành vội vàng cười làm lành.
- Diệp công tử.
- Hà lão tiên sinh, ý tốt của ngươi, tiểu tử tâm lĩnh, lại xấu hổ không dám nhận.
Diệp Chân nói.


Lời vừa nói ra, bất luận là Hà Bán Thành hay vợ chồng Diệp Thiên Thành, thần sắc đều biến đổi, một thân ảnh ở trong xe ngựa xuất hiện ở ngoài cửa ra vào, thân thể mềm mại run rẩy.


- Vì cái gì? Diệp công tử, vì cái gì? Nữ nhi của ta quốc sắc thiên hương, càng tri thư đạt lễ, nữ công gia chánh không gì không giỏi, lẽ nào bởi vì sự tình sơn trại ngày ấy?
Hà Bán Thành cuống lên.
- Không phải!
Diệp Chân lắc đầu.
- Vậy thì vì cái gì?


Diệp Chân cười khổ, hắn từng thấy Hà gia tiểu nương tử kia, xác thực quốc sắc thiên hương, ta thấy mà yêu, nhưng vì cái gì?


Bởi vì hắn rất rõ ràng, về sau hắn đi chính là một con đường không ngừng trở nên mạnh mẽ, không ngừng khiêu chiến, đạo lữ của hắn ở trên con đường này, tuyệt đối không phải là nữ nhi của Vu phu nhân, hay là Hà gia đại tiểu thư quốc sắc thiên hương kia.


Coi như miễn cưỡng đáp ứng, cũng là hại các nàng.
Lúc này bà mối ở bên tai Mễ Giang Tuyết nói nhỏ vài câu, Mễ Giang Tuyết có chút ý động, liền nhìn Diệp Chân nói:
- Chân nhi, đây chính là chung thân đại sự, ngươi không suy tính một chút sao?
Nghe vậy, trong mắt Hà Bán Thành lại hiện ra vẻ chờ mong.


- Mẫu thân, ta đã sớm suy nghĩ kỹ, chỉ có thể phụ ý tốt của Hà lão tiên sinh rồi!
Diệp Chân kiên định lắc đầu.
- Vì cái gì, vì cái gì? Đã như vậy, vì sao ngày đó ngươi còn cứu ta?
Diệp Chân cự tuyệt, Hà gia tiểu nương tử ở trên xe ngựa vọt xuống, lê hoa đái vũ khóc ồ lên.


- Ngày đó, ở thời khắc ta tuyệt vọng nhất, ngươi như chiến thần từ trên trời giáng xuống, giết Quá Sơn Phong giải cứu ta. Sớm biết hôm nay, ngày đó cần gì ngươi phải cứu ta!


Hóa ra, từ ngày được Diệp Chân cứu ra, thân ảnh của Diệp Chân, liền như chiến thần in dấu ở trong đầu Hà gia tiểu nương tử, từ đó cơm nước không vào, Hà Bán Thành nghe ngóng nhiều phía, mới hiểu được tâm sự của nữ nhi, lúc này mới mày dạn mặt dày đến Diệp gia cầu hôn, không nghĩ tới, lại bị Diệp Chân cự tuyệt.


Nghe Hà gia tiểu nương tử khóc lóc kể lể, bộ dáng lê hoa đái vũ ta thấy mà yêu, vợ chồng Diệp Thiên Thành đều rất đau lòng, ngay cả bà mối cũng chờ mong nhìn về phía Diệp Chân, hi vọng Hà gia tiểu nương tử khóc lóc kể lể có thể làm cho Diệp Chân hồi tâm chuyển ý.


- Thật có lỗi, ngày đó ta chỉ muốn đến cứu người, chưa bao giờ nghĩ tới như vậy...
Một câu, liền phá vỡ một tia cuối cùng hi vọng của tất cả mọi người, Hà gia tiểu nương tử càng oa một tiếng khóc lên, bụm mặt chạy trở về xe ngựa.
- Ai, là lão phu sai.
Hà Bán Thành thở dài một tiếng.


- Lão phu đã sớm liệu định, Diệp thiếu hiệp tuyệt không phải vật trong ao, sao lại khốn thủ ở chỗ này, vẫn còn ôm một phần lòng tham. Ai, lão phu cáo từ! Đúng rồi, những lễ mọn này, xin Diệp thiếu hiệp vui lòng nhận cho, xem như lão phu bày tỏ tâm ý ân cứu mạng của Diệp thiếu hiệp, ngày ấy thiếu hiệp đi quá gấp, nên ta không chuẩn bị kịp.


Nói xong, Hà Bán Thành phất ống tay áo một cái, liền đi ra ngoài cửa lớn.
- Hà lão tiên sinh, những lễ vật này, ngươi mang về đi.
Diệp Chân vội vàng nói.
Hà Bán Thành ngẩn người.


- Diệp thiếu hiệp chê ít? Trăm xe lễ vật này, mặc dù không bằng một nửa tài sản của lão phu gia, nhưng đã không sai biệt lắm rồi.
- Lão tiên sinh, ta ngày đó cứu người, há vì tiền tài?


Diệp Chân cực kỳ kiên quyết cự tuyệt hảo ý của Hà Bán Thành, kỳ thật, cũng không phải Diệp Chân ngốc, tiền tài này, coi như Diệp Chân cầm, cũng sẽ không thẹn với lương tâm.


Nhưng cái gọi là bạo tài chuốc họa, phần tiền tài này quá lớn, hơn nữa rêu rao đưa tới như thế, lúc Diệp Chân ở nhà, còn không có việc gì, nếu Diệp Chân rời đi, tất sẽ chuốc họa cho cha mẹ, cho nên Diệp Chân kiên quyết không thu.


Cứ như vậy, Hà Bán Thành mang theo Hà gia tiểu nương tử thương tâm gần ch.ết rời đi.
Về sau, Hà gia tiểu nương tử kia lại cả đời không gả, cả đời tương tư... trong đầu chỉ có thiếu niên như thần xuất hiện cứu nàng kia...
Hà Bán Thành đi rồi, Mễ Giang Tuyết lại gấp gáp lên.


- Chân nhi, nữ tử bình thường nhi tử không muốn, ngay cả Hà gia tiểu nương tử cũng chướng mắt, vậy nhi tử muốn lấy người nào, hoặc là, muốn lấy dạng nữ tử như thế nào?
- Nhi tử muốn kết hôn dạng nữ tử gì?


Ý nghĩ này chợt lóe lên ở trong lòng Diệp Chân, thân ảnh của Thải Y Tiên Tử đột nhiên hiện lên.
- Thải Y Tiên Tử sao? Nàng là chân truyền, ta chỉ là một ngoại môn nho nhỏ...
Ý nghĩ này vừa dâng lên, liền bị Diệp Chân hủy vô tung vô ảnh.
Đệ tử chân truyền thì như thế nào!


Bây giờ Diệp Chân đã là đệ tử ngoại môn đệ nhất nhân của Tề Vân Tông, không bao lâu, Diệp Chân sẽ trở thành đệ tử nội môn. Coi như đệ tử chân truyền trong vạn không có một, cuối cùng sẽ có một ngày, Diệp Chân đi đến một bước kia.


Đến lúc đó, Diệp Chân dĩ nhiên là có tư cách rồi!
- Đạo lữ của ta, coi như không phải Thải Y Tiên Tử, cũng chắc chắn là Tiên Linh thiếu nữ như Thải Y Tiên Tử!
Lưu lại câu nói này, Diệp Chân liền xoay người đi vào trong phòng, lưu lại vợ chồng Diệp Thiên Thành hai mặt nhìn nhau.
- Thải Y Tiên Tử là ai?


Hưu!
Cũng ở trong nháy mắt này, tiếng rít phá không vang lên, Diệp Chân nhanh như tia chớp từ trong phòng lao ra, một bức thư mũi đao chọc vào trên cửa chính Diệp gia.
Bức thư dài ước chừng hai thốn chui vào trong cửa!






Truyện liên quan