Chương 61: Đưa tặng hộp kiếm

Nhìn bốn bộ đầu kia bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt lấp lóe không ngừng, tính cảnh giác của Diệp Chân trong nháy mắt nâng lên cực hạn.
Không bình thường!
Tuyệt đối không bình thường!
Mông Xuyên là ai?
Anh hùng trong cả nước Hắc Thủy Quốc đều biết!
Quận thành Âm Sơn, càng là cố hương của anh hùng.


Bây giờ, Diệp Chân ở cố hương của anh hùng hỏi thăm nhà của anh hùng, vậy mà nhiều người cũng không biết, thần sắc còn quái dị như vậy.
- Ngươi là người phương nào, tìm Mông lão phu nhân làm gì?
Con ngươi bốn người lấp lóe một hồi, tên bộ đầu lúc trước mở miệng.


- Tại hạ Diệp Chân, đệ tử của Tề Vân Tông, chuyên tới vấn an Mông lão phu nhân.
Thấy đối phương hỏi thăm, Diệp Chân hơi thở ra, sự tình bắt đầu rẽ vào con đường bình thường.
- Tề Vân Tông, năm nay lại tới nữa?


Chữ “lại” này để Diệp Chân ngây ra một lúc, lập tức rõ ràng trước kia hàng năm đều có đệ tử của Tề Vân Tông tới, liền tùy ý nhẹ gật đầu.
- Ngõ Bình An ở Tây thành, đi tới ngươi liền thấy.
Một tên bộ đầu nói.
- Đa tạ!


Đã hỏi được đường, cơm nước lại no nê, Diệp Chân cũng không nguyện ý lãng phí thời gian, liền đi xuống dưới lầu, ngay thời điểm Diệp Chân xuống đến bậc thang, âm thanh của tên bộ đầu kia lại vang lên.


- Diệp Chân, vấn an Mông lão phu nhân xong, liền sớm rời đi, chớ dừng lại lâu. Mông lão phu nhân tuổi tác đã cao, lại thống khổ vì mất con, không nên quá quấy rầy.
Nghe vậy, thân hình của Diệp Chân dừng lại, khẽ cau mày, lời này nghe có vẻ lạ?


available on google playdownload on app store


Tây thành, trong ngõ Bình An, một đền thờ cũng không phải quá dễ thấy tọa lạc ở đó, phía trên viết bốn chữ to “Hiệp chi đại giả”, trong phòng, trên cửa chính ghi hai chữ “Mông phủ”.
Trước cổng chính, gạch màu xanh hư nát nhiều miếng, thậm chí đèn lồng ở trên cửa đã rách cũng không thay đổi.


Có chút rách nát a, cái này không hợp lý.
Cạch cạch cạch!
Diệp Chân nhìn đại môn Mông phủ, để Diệp Chân buồn bực là, gõ ước chừng một phút, cũng không có bất luận động tĩnh gì, thời điểm Diệp Chân quay người muốn nghĩ biện pháp khác, đại môn của Mông phủ đột nhiên mở ra.


- Tiểu tử, ngươi tìm ai?
Một lão phu nhân đầu quấn khăn xanh, tóc xám trắng đứng ở cửa ra vào, lạnh nhạt đánh giá Diệp Chân.
- Vị bà bà này, tại hạ Tề Vân Tông Diệp Chân, phụng sư mệnh đi bái kiến Mông lão phu nhân, xin bà bà thông báo một tiếng.
- Mông lão phu nhân?


Lão phụ kia nhìn chằm chằm Diệp Chân.
- Ta chính là Mông lão phu nhân.
Diệp Chân lúng túng, hắn còn tưởng rằng lão bà trước mắt là hạ nhân của Mông phủ a.
- Ngài là mẫu thân của Mông Xuyên Mông đại hiệp?
- Như thế nào, lão bà tử ta không giống sao?


Người kia hỏi một câu, liền để Diệp Chân rất xấu hổ.
Giải thích một phen, Mông lão phu nhân mới miễn cưỡng đưa Diệp Chân vào nhà. Vừa vào cửa, Diệp Chân liền mơ hồ cảm thấy sau lưng có ánh mắt quan sát, mạnh mẽ quay người, lại không thấy cái gì cả.


Lòng nghi ngờ nổi lên, Diệp Chân xin đi thắp nén hương cho Mông Xuyên Mông đại hiệp, đến linh đường của Mông Xuyên Mông đại hiệp, còn có linh vị của vợ hắn Mông Hải Thị, lúc này Diệp Chân mới thật tin tưởng, vị trước mắt này, là Mông lão phu nhân.


Mông Hải Thị, thê tử của Mông Xuyên, ngày Mông Xuyên ch.ết trận, buồn bã mà qua đời.
Thế nhưng mà, hết thảy trước mắt, để Diệp Chân không thể tin tưởng tiểu viện rách nát này, là phủ đệ của anh hùng Mông Xuyên.


Theo Diệp Chân biết, bởi vì Mông Xuyên lập đại công, phương diện Hắc Thủy Quốc ban thưởng rất nhiều, không chỉ như thế, lúc Diệp Chân đến, còn thông qua Liêu Phi Bạch biết, hàng năm Tề Vân Tông đều sẽ phái người đưa tới vạn lượng bạch ngân, cung cấp Mông phủ sinh hoạt.


Nhưng mà, đại môn suy tàn, trong phòng càng suy tàn, ngay cả linh đường của Mông Xuyên cũng sắp rơi sạch lớp sơn, đồ cúng trong linh đường ít đến thương cảm, người hầu, trước mắt Diệp Chân chỉ phát hiện một người.
Một người hầu câm mặc quần áo vá nhiều chỗ, thần sắc đau khổ.


- Lão phu nhân, không biết nhi nữ của Mông đại hiệp ở đâu?
Diệp Chân hỏi.
- Ách, ở đây!
Lão phu nhân nhìn người hầu câm khoa tay múa chân một chút, không bao lâu, một tiểu cô nương đầu ghim hai búi tóc, khóe miệng có má lúm đồng tiền, nhưng ánh mắt có chút đờ đẫn cúi chào Diệp Chân.


- Tiểu Nguyệt gặp qua đại thúc!
Nàng nói, để Diệp Chân có chút không được tự nhiên, bởi vì mặc dù tiểu cô nương trước mắt này còn chưa hoàn toàn nẩy nở, nhưng nhìn qua, ít nhất cũng mười ba mười bốn tuổi.
Mà Diệp Chân mới mười bảy tuổi mà thôi.


Tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi gọi Diệp Chân mười bảy tuổi là thúc thúc, chuyện này thật sự là...


Hàn huyên vài câu, Diệp Chân liền biểu ý đồ đến của đạt mình, lấy ra đồ vật Liêu Phi Bạch nhờ gửi. Diệp Chân phát hiện, thời điểm mình từ trong vòng tay trữ vật lấy đồ ra, ánh mắt đờ đẫn của Mông Tiểu Nguyệt có linh quang bắn ra bốn phía, tràn ngập tò mò.


Nhưng loại linh quang này, chỉ giằng co trong nháy mắt, linh quang trong mắt Mông Tiểu Nguyệt liền biến mất.
- Lão phu nhân, đây là giáo tập của ta, Tề Vân Tông Liêu Phi Bạch bảo ta mang cho các ngươi chút tâm ý...
- Cái gì, ngươi là Phi Bạch phái tới?


Diệp Chân mới nói một nửa, Mông lão phu nhân đột nhiên ngẩng đầu, gương mặt tràn đầy nếp nhăn có vẻ kinh hỉ, con ngươi vốn vẩn đục cũng đột nhiên hiện lên tia sáng.
- Đúng vậy, là Liêu Phi Bạch giáo tập phái ta đến, đây là thư nàng đưa cho ngài.


Diệp Chân rất cung kính dâng thư của Liêu Phi Bạch lên.
Mông lão phu nhân cơ hồ là gấp không thể kìm được xé thư, vừa xem, vừa không kìm được chảy nước mắt, mới đọc vài câu, đã vừa khóc vừa bật cười.


- Cuối cùng đến rồi, cuối cùng đến rồi, ta còn tưởng rằng nha đầu kia cả đời này sẽ không dám tới tìm ta nữa, không nghĩ tới, nàng còn có thể gửi một bức thư.
Vừa khóc vừa cười, khiến cho Diệp Chân có chút khó hiểu. Lật tới lật lui nhìn thư một hồi lâu, Mông lão phu nhân mới thở dài một tiếng.


- Đáng tiếc, nếu nha đầu Phi Bạch kia tự mình đến, vậy thì thật tốt...
- Mông lão phu nhân, đây là đồ vật Liêu giáo tập nhờ ta mang tới.
Nói xong, Diệp Chân để ngàn lượng hoàng kim, năm ngàn lượng bạch ngân cùng mười viên Tẩy Tủy Đan lên bàn, thật là một đống lớn.


Thế nhưng, mặc dù trong nhà rách nát, nhưng Mông lão phu nhân không nhìn một đống lớn vàng bạc kia, ngược lại hỏi:
- Diệp Chân, ngươi nói ngươi là đệ tử của Tề Vân Tông, có ngọc bài thân phận của Tề Vân Tông không.
- Có a!


Diệp Chân lấy ra Bạch Ngọc phù bài đại biểu thân phận đệ tử Tề Vân Tông của mình, đưa tới.
Mông lão phu nhân lại tiếp cũng không tiếp, chỉ nhìn Bạch Ngọc phù bài mà Diệp Chân đưa tới, khuôn mặt đầy nếp nhăn hiện ra thất vọng một chút cũng không che dấu.
- Chỉ là đệ tử ngoại môn...


Trong thanh âm, cũng lộ ra thất vọng nồng nặc, để Diệp Chân có chút không nghĩ ra.
- Được rồi, đồ vật ta nhận, ngươi trở về đi, mang giúp ta một lời nhắn, bảo nha đầu Phi Bạch kia sớm đến một chuyến, phải nhanh a, thời gian không còn nhiều lắm rồi...
- Cái này? Lão phu nhân, là như vậy...


Diệp Chân nói sự tình Liêu Phi Bạch nhờ hắn lấy Chân Nguyên thôi cung quá huyết, luyện hóa dược lực giúp Mông lão phu nhân, đồng thời truyền thụ Hùng Vương Đam Sơn Quyền cho Tần Tiểu Nguyệt….
Mông lão phu nhân liếc nhìn cửa lớn, đột nhiên nói:


- Lão thân không có ý kiến, nếu ngươi có bản sự lưu lại, thì lưu lại mười ngày nửa tháng, ta cũng cao hứng.
- Có bản sự lưu lại?
Câu nói này, Diệp Chân nghe càng nhíu mày, ngươi đã đồng ý, ta còn phải có bản sự lưu lại, đây là có chuyện gì?
Bộp bộp bộp!


Ngay thời điểm Diệp Chân muốn hỏi rõ, đại môn Mông phủ đột nhiên bị người gõ cửa, còn gõ vang động trời.
Đại môn bị gõ vang động trời, bất luận là Mông lão phu nhân hay Mông Tiểu Nguyệt, hay người hầu câm kia, đều không có ai có ý định đi mở cửa.
- Lão phu nhân, đây là?


- Tìm ngươi đó.
- Tìm ta?
Vẻ mặt Diệp Chân ngạc nhiên, việc hôm nay càng quỷ dị a, hắn tiến vào quận thành Âm Sơn còn chưa tới nửa ngày, tại sao có thể có người đến tìm.
Hồ nghi, Diệp Chân đi ra mở cửa, ở cửa lớn, là bốn khuôn mặt quen thuộc.


Là bốn bộ đầu lúc giữa trưa gặp ở quán rượu.
- Bốn vị tìm ai?
- Là tới tìm ngươi!
Bộ đầu kia mở miệng quát.
- Tìm ta?
- Đúng vậy, Mông lão phu nhân ngươi cũng vấn an rồi? Bạc cũng đã đưa, để tránh quấy rầy Mông lão phu nhân thanh tu, ngươi sớm rời đi đi.


Quận thành bộ đầu nói coi như có chút khách khí.
Không đợi Diệp Chân mở miệng, một bộ đầu khác giống như khỉ ốm lại không chút khách khí xì một tiếng khinh miệt.
- Tông môn lớn như Tề Vân Tông, hàng năm liền đưa tới một trăm lượng bạc, cũng không ngại mất mặt, ta nhổ vào!


- Hàng năm mới đưa tới một trăm lượng bạc?
Trong nháy mắt Diệp Chân kinh ngạc đến ngây người.
- Như thế nào, có gan làm không có can nhận?
- Lão tứ, câm miệng!
Tên bộ đầu dẫn đầu tức giận quát bảo ngưng lại, lúc này mới nói với Diệp Chân:


- Mặc kệ bao nhiêu, tâm ý của các ngươi đã đưa tới, mau chóng rời đi, miễn cho quấy rầy Lão phu nhân thanh tu.
Giờ phút này trong nội tâm Diệp Chân như phiên giang đảo hải, một trăm lượng.


Liêu Phi Bạch cũng nói tông môn cho Mông gia một vạn lượng bạc, vì sao đến nơi này liền trở thành một trăm lượng, trong này, rốt cuộc xảy ra vấn đề gì, các loại phỏng đoán nổi lên, phiền muộn đến Diệp Chân muốn phun máu.
- Ta có đi hay không, các ngươi không xen vào được!


Tâm tình có chút nặng nề, Diệp Chân không có tâm tư ứng phó mấy người kia, hừ lạnh một tiếng, định đóng cửa lại.
Ngay thời điểm Diệp Chân đóng cửa, một cái chân chen vào, lại là tên bộ đầu khỉ ốm nói chuyện lúc trước.
- Không muốn đi, ngươi cũng phải đi cho ta!


Đang khi nói chuyện, trên lòng bàn tay tuôn ra Chân Nguyên màu xanh nhạt, dùng cầm nã thủ bắt về phía Diệp Chân!






Truyện liên quan