Chương 68: Sư phụ?
Rắn!
Diệp Chân kinh hãi phát hiện, thân thể của mình, vậy mà hóa thành hình rắn.
Tay, chân, thân thể, thậm chí đầu đều hóa thành hình rắn, đó là một loại cảm giác cực kỳ kỳ diệu.
Nhìn qua, cảm ứng, toàn thân đều huyễn hóa thành Huyễn Ảnh Xà Vương, nhưng mà trong nội tâm lại cực kỳ rõ ràng, mình vẫn là thân người, có tay có chân.
Chỉ có Chân Nguyên trong cơ thể lấy một loại phương thức kỳ dị vận chuyển, Diệp Chân ngụy trang hoặc huyễn hóa thành thân rắn, cho người là một loại cảm giác thị giác, mà không có thực sự biến thành rắn.
Kinh hồn qua đi, Diệp Chân rất hứng thú nếm thử.
Mặc dù chỉ biến ảo, nhưng thời điểm Diệp Chân biến ảo, có thể như rắn bò, bắn ra, dùng bản năng của rắn, phảng phất như lạc ấn ở trong cơ thể Diệp Chân.
Loại biến ảo này, sẽ không bởi vì Diệp Chân hành động mà phá diệt, hơn nữa, Diệp Chân phát hiện, nó có thể thông qua điều chỉnh Chân Nguyên lớn nhỏ, đến cải biến huyễn hóa ra Huyễn Ảnh Xà Vương lớn nhỏ.
Nhỏ nhất, có thể huyễn hóa ra Huyễn Ảnh Xà Vương dài ba mét, rộng gần một mét, cái tỉ lệ kia thoáng gần tương đương hình thể của Diệp Chân, lớn nhất có thể huyễn hóa ra Huyễn Ảnh Xà Vương dài đến mười mét, rộng một mét.
Có điều, thời điểm Diệp Chân huyễn hóa ra Huyễn Ảnh Xà Vương dài đến mười lăm mét, rộng một mét, tốc độ Chân Nguyên tiêu hao, quả là nhanh đến cực hạn.
Diệp Chân đánh giá một chút, nếu huyễn hóa ra Huyễn Ảnh Xà Vương dài đến mười lăm mét, coi như Chân Nguyên trong cơ thể hắn ở vào trạng thái đỉnh phong, loại hình thái này, ngay cả hai mươi tức cũng duy trì không được.
Trong lúc nhất thời, Diệp Chân hứng thú chơi biến ảo thành Huyễn Ảnh Xà Vương, bò quấn cây, chơi đến quên cả trời đất.
Rèn luyện Chân Nguyên, rèn luyện tạp chất trong linh dược, đến như ý biến ảo thành thú loại, Diệp Chân không biết, Thận Long Châu đến cùng sẽ mang lại cho hắn bao nhiêu kinh hỉ.
Mà cái này, mới là tầng không gian thứ nhất của Thận Long Châu mang cho Diệp Chân chỗ tốt.
Diệp Chân không dám tưởng tượng, khi chín tầng không gian của Thận Long Châu hoàn toàn giải phong ấn, sẽ nghịch thiên bậc nào?
Thẳng đến Chân Nguyên trong cơ thể sắp tiêu hao sạch, mới mạnh mẽ giật mình, vội vàng ngồi xếp bằng, khôi phục Chân Nguyên tiêu hao quá mức.
Cũng ở lúc này, trong núi rừng phương xa, đột nhiên truyền đến vài tiếng thú gào kinh thiên, không bao lâu, âm thanh Yêu thú gào thét không ngừng vang lên, phương xa, quang hoa ngút trời, thật lâu không thể bình tĩnh.
Diệp Chân lại không để ý chút nào, chỗ sâu trong Âm Sơn sơn mạch, vừa đến ban đêm, giữa Yêu thú với nhau liền tranh đấu không ngớt, loại tình huống này, quá thường gặp.
Một đêm không có xảy ra chuyện gì, sáng sớm, thời điểm tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào rừng cây, Diệp Chân hoàn toàn khôi phục Chân Nguyên chậm rãi mở mắt, lòng tin tràn đầy.
Trong ụ cây, Mông Tiểu Nguyệt đã sớm tỉnh lại, đang bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Diệp Chân.
- Dậy rồi.
Nhìn Mông Tiểu Nguyệt cười một tiếng, Diệp Chân nhẹ nhàng nhảy lên, nhảy về phía ụ cây của Mông Tiểu Nguyệt, ôm eo nàng đang muốn nhảy xuống, phía trước, đột nhiên vang lên tiếng bước chân nặng nề, còn có tiếng chửi rủa đứt quãng.
- Mẹ kiếp, tên hỗn đản kia cũng dám trốn vào địa phương quỷ quái này, thật là gặp quỷ rồi, sợ là hắn đã bị Yêu thú ăn rồi?
- Diệp Chân trời đánh này, nếu Mông Tiểu Nguyệt bởi vì bị hắn mang đến loại địa phương này mà ch.ết, để cho chúng ta sắp thành lại bại, ta nhất định giết cả nhà hắn!
Trong rừng cây, Ly Thủy Tông Kim Thái đang khập khễnh đi tới, vừa đi vừa mắng. Trải qua một đêm chiến đấu, lúc này Kim Thái không chỉ cực kỳ chật vật, còn bị thương không nhẹ.
Quần áo rách rưới, ngực cùng lưng đều có thể nhìn thấy ba vết trảo thương, chân trái khập khễnh, mỗi đi một bước, Kim Thái đều nhe răng.
Thương thế này, là tối hôm qua Kim Thái cùng vài Yêu thú vật lộn lưu lại, một Yêu thú Địa giai hạ phẩm, suýt nữa lấy mạng nhỏ của hắn rồi.
Đêm qua xa xa truyền đến tiếng thú gào, chính là động tĩnh khi Kim Thái cùng Yêu thú chém giết.
Diệp Chân có năng lực lắng nghe thú ngữ, là nửa chúa sơn lâm, nhưng Kim Thái không có, không cẩn thận, liền đâm vào sào huyệt của một con Yêu thú Địa giai hạ phẩm, liều mạng mới thoát thân được.
Thấy Kim Thái máu me khắp người đi tới cánh rừng này, Diệp Chân trước tiên liền che miệng Mông Tiểu Nguyệt, sợ Mông Tiểu Nguyệt hét lên âm thanh kinh ngạc mà bại lộ hành tích.
Có điều, Mông Tiểu Nguyệt so với Diệp Chân tưởng tượng thì trấn định hơn nhiều, sau khi được Diệp Chân ra hiệu, còn nhẹ nhẹ dời ánh mắt, để ngừa Kim Thái bởi vì ánh mắt nhìn chăm chú mà sinh ra cảm ứng.
Diệp Chân nhíu mày, không đúng, ngày hôm qua hắn rõ ràng bỏ rơi người này trốn vào chỗ sâu của Âm Sơn, sao người này còn có thể đuổi theo?
Hơn nữa căn cứ tư duy của người bình thường, mình một Chân Nguyên nhị trọng, chạy đến chỗ sâu của Âm Sơn, căn bản là sự tình không thể nào, nói cũng không ai tin, nhưng mà người này lại có thể đuổi theo.
- Chẳng lẽ, bọn hắn có bí thuật truy tung?
Ngay thời điểm Diệp Chân cùng Mông Tiểu Nguyệt cầu nguyện Kim Thái mau mau rời đi, bước chân của Kim Thái đột nhiên ngừng lại cách hai người Diệp Chân hơn mười mét,.
Một ngọc bài xuất hiện ở trong tay Kim Thái, Linh lực lóe lên, ngọc bài xoay chuyển thành màu đỏ.
- Đỏ cả? Mông Tiểu Nguyệt ở trong vòng trăm thước?
Kim Thái ngẩn người, trong mắt lập tức có tinh quang bắn ra bốn phía, ngóc đầu lên, ánh mắt giống như chim ưng tìm tòi bốn phía.
Thấy thế, toàn thân Diệp Chân cùng Mông Tiểu Nguyệt đều chấn động, trách không được, trách không được ba bốn ngày bất luận bọn hắn đổi phương hướng như thế nào, cũng không thoát được, hóa ra trong tay đối phương có lợi khí truy tung.
- Mông Tiểu Nguyệt, Diệp Chân, các ngươi cút ngay ra cho ta, ta biết các ngươi trốn ở chỗ này!
Ánh mắt tìm kiếm không có kết quả, Kim Thái có chút cuồng loạn rống giận.
Mấy ngày nay ở trong Âm Sơn sơn mạch bao nhiêu khổ sở vất vả, đều ở một khắc này hóa thành nộ khí bộc phát ra.
- Diệp Chân, cút ra đây cho ta!
Thấy không có động tĩnh, hai tay Kim Thái vung ra từng đạo linh quang, oanh kích từng gốc cây, dùng loại phương pháp nguyên thủy nhất cũng hữu hiệu nhất này tìm tòi.
- Linh lực kìa...
Nhìn thấy Kim Thái đánh ra một đạo Linh lực, Diệp Chân cảm giác vô lực, Chân Nguyên cùng Linh lực, là hai tầng thứ lực lượng hoàn toàn khác nhau.
Giống như Luyện Huyết cùng Chân Nguyên, hoàn toàn không thể so sánh. Võ giả Chân Nguyên cảnh giết Luyện Huyết cảnh, giống như ăn cháo, tương tự, võ giả có được linh lực, giết Chân Nguyên cảnh cũng như thế.
- Không buông bỏ, kiên trì mới có hi vọng!
Trong lòng Diệp Chân, đột nhiên vang lên lời nói của Sa Phi khi hắn còn là đệ tử tạp dịch, cảm giác vô lực ở trong lòng bị quét sạch, trong mắt, lập tức dâng lên đấu chí!
- Vô luận phát sinh cái gì, cũng không được lên tiếng!
Dùng thanh âm cực thấp căn dặn Mông Tiểu Nguyệt một tiếng, ánh mắt Diệp Chân thiêu đốt chiến ý rào rạt, sau đó nhìn chằm chằm về phía Kim Thái.
Kim Thái lập tức sinh lòng cảm ứng quay đầu nhìn sang.
Hí!
Trong chốc lát, một Huyễn Ảnh Xà Vương dài bốn năm mét phun lưỡi rắn thật dài đánh về phía Kim Thái lâm, trong ụ cây, Mông Tiểu Nguyệt thấy Diệp Chân biến ảo thành Huyễn Ảnh Xà Vương, kinh hãi che kín miệng của mình.
- Loài bò sát, ngươi cũng dám đến khi phụ lão tử!
Thấy là một con Huyễn Ảnh Xà Vương, khóe miệng Kim Thái bay lên cười nhạo, Yêu thú Nhân giai thượng phẩm, đối với hắn Dẫn Linh cảnh như hắn, cũng chẳng có bao nhiêu uy hϊế͙p͙.
Hí!
Ngay thời điểm Kim Thái khinh thường, Huyễn Ảnh Xà Vương nguyên bản dài bốn, năm mét hơi biến hóa, hình thể mạnh mẽ tăng vọt gấp ba, tăng đến mười lăm mét.
Một màn này, để Kim Thái đang muốn xuất thủ kinh hãi, chân không tự chủ được lui về phía sau mấy bước. Yêu thú, hình thể lớn nhỏ, thường thường đại biểu cho thực lực cao thấp.
Trong chớp mắt, hình thể của Huyễn Ảnh Xà Vương bạo tăng gấp ba, nhào tới trước mặt Kim Thái, dưới khiếp sợ, Kim Thái ngay cả chuyện Huyễn Ảnh Xà Vương không có gió tanh cũng không phát hiện.
Kim Thái liền lùi lại ba bước, đang muốn xuất thủ, kỳ biến nảy sinh.
Huyễn Ảnh Xà Vương hình thể dài đến mười lăm mét, quang hoa hơi biến hóa, xoay mình biến mất, thân hình của Diệp Chân từ trong quang hoa của Huyễn Ảnh Xà Vương nhảy ra, Lôi Báo Băng Quyền oanh đến ngực của Kim Thái.
Kim Thái cả kinh khẽ giật mình, động tác trong tay chậm chạp.
Cơ hồ ngay khoảnh khắc ấy, quả đấm oanh đến ngực dựng lên, một đạo Chân Nguyên Kiếm Chỉ không hề có dấu hiệu nào từ đầu ngón tay của Diệp Chân phun ra, lúc này, quả đấm của Diệp Chân cách ngực của Kim Thái chỉ có một thước.
Chân Nguyên Kiếm Chỉ xuất hiện, liền đâm vào ngực của Kim Thái.
Quá nhiều biến hóa quỷ dị, lần lượt khiến cho Kim Thái khiếp sợ, lần lượt để động tác của Kim Thái chậm hơn một đường.
Phốc!
Chân Nguyên Kiếm Chỉ không trở ngại chút nào đâm vào ngực của Kim Thái.
Nhưng trong nháy mắt đâm vào, quanh thân Kim Thái lập tức đại phóng linh quang, so với cương khí hộ thể của Diệp Chân thì cường đại hơn mấy chục lần.
Đang!
Chỉ vào thịt ba tấc, Chân Nguyên Kiếm Chỉ của Diệp Chân liền không đâm vào được nữa, ngay cả Chân Nguyên Kiếm Chỉ cũng bị Linh lực của Kim Thái phá nát.
Ba!
Kim Thái tùy ý một chưởng, liền đánh bay Diệp Chân ra ngoài, Diệp Chân như bị sét đánh, lục phủ ngũ tạng run rẩy, máu tươi không đè nén được phun ra.
- Hừ, chỉ là Chân Nguyên nhị trọng, liền muốn làm tổn thương ta, nằm mơ!
Xì một tiếng khinh miệt, Kim Thái lại nở nụ cười.
- Biến ảo hình thú, Chân Nguyên Kiếm Chỉ, tiểu tử, ta đột nhiên phát hiện, ta có hứng thú với ngươi, còn lớn hơn Mông Tiểu Nguyệt. Đợi tiểu gia ta bắt được Mông Tiểu Nguyệt, mới từ từ bào chế ngươi một phen!
Vừa mới nói xong, thân hình Kim Thái lao về phía địa phương mà Diệp Chân vừa rồi bay ra, ý muốn tìm kiếm Mông Tiểu Nguyệt.
Vèo!
Cơ hồ là đồng thời, Diệp Chân vừa mới ngã xuống đất mạnh mẽ dùng Xà Đạn Thảo thoát ra, ngăn ở trước mặt Kim Thái, dùng Chân Nguyên Kiếm Chỉ đâm tới.
- Không biết sống ch.ết!
Ầm!
Kim Thái đá ra một cước, liền đạp Diệp Chân bay ra ngoài, có điều, một cái chân khác của Kim Thái bị thương, không trung lại không có chỗ tiếp lực, lại lần nữa rơi xuống mặt đất.
Rầm rầm rầm ầm!
Cảnh tượng giống nhau, đang không ngừng tái diễn, Mông Tiểu Nguyệt trốn ở trong cây bụm lấy miệng của mình, lúc này nước mắt tràn đầy khóe mi, mạnh mẽ từ trên cây đứng dậy.
- Không, không, ta ở chỗ này, ngươi bắt ta trở về đi, không được đánh Diệp Chân ca ca, hắn sẽ ch.ết, sẽ ch.ết...
Giờ khắc này, Mông Tiểu Nguyệt lệ rơi đầy mặt.
Ầm!
- Diệp Chân ca ca, không!
Lại một lần, Diệp Chân bị Kim Thái đạp bay, thân hình của Kim Thái cũng bị Diệp Chân ngăn lại, dù lúc rơi xuống đất, Diệp Chân đều như ch.ết cá, nhưng mà nháy mắt sau đó, sẽ lập tức đứng lên, lần nữa ngăn cản Kim Thái.
- Muốn bắt nàng, trừ khi ta ch.ết!
Khóe miệng Diệp Chân phun bọt máu, gằn từng chữ nói.
- Mẹ kiếp, thứ không biết ch.ết sống, nếu không phải lão tử nhìn trên người ngươi có bí mật biến ảo hình thú, hạ thủ lưu tình, ngươi đã sớm ch.ết rồi!
Liên tục bị Diệp Chân cản trở vài chục lần, Kim Thái cũng nổi giận, bây giờ thấy Mông Tiểu Nguyệt đi ra, lập tức không còn vội đuổi bắt Mông Tiểu Nguyệt như trước nữa.
Dù sao Mông Tiểu Nguyệt đã xuất hiện, người bình thường như Mông Tiểu Nguyệt, há có thể ở dưới mí mắt của hắn chạy thoát?
Được, bào chế gia hỏa Diệp Chân này trước đã rồi hãy nói.
Trong khi đang suy nghĩ, Kim Thái liền khập khễnh đi về phía Diệp Chân.
- Diệp Chân, ngươi là làm sao biến ảo hình thú, giao bí mật này ra, lão tử cho ngươi một sự thống khoái!
Vừa đi, Kim Thái vừa uy hϊế͙p͙.
Khóe miệng Diệp Chân tràn đầy vết máu lại nở nụ cười.
- Ta cũng muốn cho ngươi một cái thống khoái, ngươi biết không?
- Chỉ bằng ngươi?
Kim Thái khinh thường nở nụ cười.
Đột nhiên, trên cổ tay Diệp Chân chớp lên quang hoa, một đồ vật đen sì xuất hiện ở trong tay Diệp Chân, trong nháy mắt xuất hiện, Diệp Chân nhìn Kim Thái nhếch miệng cười một tiếng, nụ cười này, răng trắng miệng máu, giống như lệ quỷ.
- Tề Vân Tông Chân Viêm Bạo Linh Đạn, có từng nghe chưa?
- Cái gì, Chân Viêm Bạo Linh Đạn?
Diệp Chân nhếch miệng cười, đồ vật đen sì trong tay liền nổ bung ra một vòng linh quang hơi yếu, bị Diệp Chân hất lên, nhanh như tia chớp bắn về phía Kim Thái.
Khoảng cách quá gần.
Chỉ năm sáu mét, căn bản không cho Kim Thái thời gian phản ứng, trong mắt hiện lên hoảng sợ, Kim Thái theo bản năng vung ra nắm tay phải linh lực dày đặc, đánh về phía “Chân Viêm Bạo Linh Đạn”, thậm chí ngay cả Linh lực hộ thể cũng không thể kịp thời kích hoạt.
Chân Viêm Bạo Linh Đạn của Tề Vân Tông, đây chính là đại sát khí ngay cả Hóa Linh cảnh cũng bị trọng thương a!
Cùng thời khắc đó, Diệp Chân ném ra “Chân Viêm Bạo Linh Đạn” lại cười khổ, nếu hắn thật có “Chân Viêm Bạo Linh Đạn”, há có thể lưu đến bây giờ?
Có điều, sống hay ch.ết, liền xem lần này.