Chương 71: Bách Hoa Vệ

Trên một đỉnh núi trong Âm Sơn, gió lớn thổi qua, thổi bay giọt sương, thổi tan cỏ dại trong núi, lộ ra hai bóng người nằm ở trong bụi cỏ.
Có điều, hai bóng người chỉ hiển lộ ra trong nháy mắt, gió lớn gào thét qua, cỏ dại bao trùm tới lần nữa, trong nháy mắt che dấu hai người vô tung vô ảnh.


Ngẫu nhiên, thời điểm trong bụi cỏ hơi động một chút, mới có thể phát hiện nơi này còn có vật sống.
Hai bóng người này, chính là Diệp Chân cùng Mông Tiểu Nguyệt.
Diệp Chân mang theo Mông Tiểu Nguyệt bò lên đỉnh núi này, tiềm ẩn ở đây đã cả đêm.


Dưới đỉnh núi hơn ba mươi mét, có một cái tổ lồi ra phía ngoài, chỗ đó, một con Ngân Tuyến Ma Điêu Vương cho dù là cuộn mình cũng đạt tới mười mét, giương cánh càng dài đến trăm mét, đang híp mắt ngủ.


Nếu Diệp Chân thoáng thò đầu ra, có thể thấy ba cây Ngân Vũ trên đỉnh đầu Ngân Tuyến Ma Điêu Vương.
Ánh mặt trời mọc lên ở phương đông, sương sớm long lanh, gió lớn gào thét, để sắc mặt của Mông Tiểu Nguyệt nằm ở trong bụi cỏ càng xanh trắng.


Chiều hôm qua, Diệp Chân và Mông Tiểu Nguyệt từng bước bò lên đỉnh núi, ẩn núp ở chỗ này nửa ngày một đêm, thế nhưng Ngân Tuyến Ma Điêu Vương lại không rời tổ một bước, căn bản không cho Diệp Chân chút cơ hội nào.


- Tiểu Nguyệt, có thể chịu đựng được không, nếu không chúng ta rời đi trước?
Diệp Chân nhìn thấy Mông Tiểu Nguyệt sắc mặt xanh trắng, có chút bận tâm.
Mông Tiểu Nguyệt quật cường lắc đầu, trong đôi mắt đẹp lóe ra hào quang cừu hận.


available on google playdownload on app store


- Chỉ cần có thể trả thù Ly Thủy Tông, ta có thể chịu được.
- Vậy được rồi.
Không thể thuyết phục, Diệp Chân thận trọng hái xuống mấy đóa Tử Đằng Hoa ở phụ cận, xoa nát bấy, lấy chất lỏng phát ra mùi vị Tử Đằng Hoa mãnh liệt bôi lên người hắn và Mông Tiểu Nguyệt.


Mùi của Tử Đằng Hoa rất mạnh, có thể che dấu một cách hữu hiệu mùi vị của Diệp Chân cùng Mông Tiểu Nguyệt, để ngừa làm Ngân Tuyến Ma Điêu Vương chú ý. Hơn nữa động tác của Diệp Chân cực kỳ nhu hòa, bởi vì chỉ một chút không cẩn thận, liền có khả năng trở thành đồ ăn cho Ngân Tuyến Ma Điêu Vương.


- Giữa trưa, nếu giữa trưa còn không có động tĩnh...
Đột nhiên, ánh mắt của Mông Tiểu Nguyệt sáng ngời, để Diệp Chân quay đầu nhìn về phía trước.
Kíu!


Tiếng chim vạch phá bầu trời, Ngân Tuyến Ma Điêu Vương ở trong tổ đột nhiên phóng lên trời, giương hai cánh cả trăm mét bay lên đỉnh đầu của Diệp Chân cùng Mông Tiểu Nguyệt, thổi gãy vô số cỏ dại.


Trong nháy mắt tiếp theo, trên bầu trời lóe lên ánh bạc, thân ảnh khổng lồ của Ngân Tuyến Ma Điêu Vương đột nhiên biến mất.
Một ánh bạc lóe lên ở dưới chân núi, Ngân Tuyến Ma Điêu Vương phát ra tiếng kêu thắng lợi, trên đôi thiết trảo, một Yêu thú Nhân giai trung phẩm Tật Phong Lang đang không ngừng giãy dụa.


Tiếng hót thắng lợi của Ngân Tuyến Ma Điêu Vương đánh thức Diệp Chân, thân thể thò ra vách núi, dùng sức ném khuyên tai ngọc sớm đã dùng cỏ khô dày đặc gói kỹ vào tổ Ngân Tuyến Ma Điêu Vương.
Xoạt!


Sau khi Diệp Chân thấy khuyên tai ngọc chính xác rơi vào trong tổ của Ngân Tuyến Ma Điêu Vương, liền vội vàng rụt đầu về, dùng cỏ dại bao trùm mình lại.


Cơ hồ là đồng thời, Ngân Tuyến Ma Điêu Vương không ngừng kêu vang tha con Yêu Lang kia về, ném ở trong tổ, máu me đầm đìa hưởng thụ bữa ăn ngon của nó, còn ở trong tổ có phải nhiều thêm một mớ cỏ dại hay không, nó căn bản không chú ý tới.


Biến hóa mà Ngân Tuyến Ma Điêu Vương không lưu ý chút nào, lại làm Sở Quân ở hơn trăm dặm, đột nhiên lộ ra vẻ mừng như điên.
- Hừ, ba ngày, rốt cuộc tìm được tung tích của các ngươi?
Trong tay siết chặt ngọc bài truy tung, nhìn tia hồng quang cực kì nhạt kia, gương mặt của Sở Quân nghiêm nghị.


Thoáng phân biệt phương hướng một chút, thân hình của Sở Quân lập tức phóng lên trời, xông về phía Diệp Chân đang trú ngụ.
Cùng với sự hối hả phi hành của Sở Quân, hồng quang trên ngọc bài truy tung trong tay Sở Quân càng ngày càng thịnh, vui mừng trên mặt Sở Quân cũng càng ngày càng đậm.


Nguyên nhân rất đơn giản, đây là ngọc bài truy tung mà Ly Thủy Tông bọn hắn đặc chế, nếu như tiếp cận mục tiêu phạm vi trăm dặm, liền sẽ hiện ra một tia hồng quang cực kì nhạt, khoảng cách càng gần, hồng quang trên ngọc bài truy tung càng sáng.


- Diệp Chân, ngươi chờ đó, dám hại Kim sư đệ, ta nhất định sẽ bắt giữ ngươi, sau đó ở trước bài vị của Kim sư đệ nghiền xương ngươi thành tro.
Gương mặt của Sở Quân nghiêm nghị.
- Người nọ đến rồi!


Khi thấy trên bầu trời phương xa có một điểm đen hối hả tới gần, thần sắc của Diệp Chân vui vẻ, nhẹ nhàng mang theo Mông Tiểu Nguyệt lui về phía sau.
Cơ hồ là ngay khi Diệp Chân thấy chấm đen nhỏ kia, Ngân Tuyến Ma Điêu Vương đang ăn uống đột nhiên khẽ động, mắt ưng như đao nhìn về phương xa.


Bị mắt ưng quét qua, lập tức có một loại bất an tự nhiên sinh ra, nhưng mà loại bất an này, lại khiến cho tốc độ của Sở Quân không giảm ngược lại tăng.
- Yêu thú? Gần bên này có Yêu thú Địa giai cường đại, xem ra, ta phải tốc chiến tốc thắng, phải trong thời gian ngắn nhất, bắt Diệp Chân cùng Mông Tiểu Nguyệt đi.


Tâm niệm vừa động, quanh thân Sở Quân lập tức tuôn ra một đoàn Linh lực, tốc độ phi hành đột nhiên tăng vọt gấp đôi, tiếng xé gió thê lương, thậm chí ngay cả Diệp Chân cũng có thể nghe được.


Tay nắm lấy ngọc bài truy tung, Sở Quân không ngừng thúc giục Linh lực, phán đoán phương vị Diệp Chân cùng Mông Tiểu Nguyệt ẩn thân.
Ánh mắt của Sở Quân rơi vào trên một ngọn núi xa xa, dưới ngọn núi đen sì, tựa hồ có một cái động quật, ngọc phù truy tung cảm ứng tựa hồ là từ chỗ đó truyền ra.


- Diệp Chân cùng Mông Tiểu Nguyệt giấu mình ở trong hang núi kia?
Thân hình thoáng lộn vòng, Sở Quân bắn về phía sơn động mà hắn cho rằng Diệp Chân ẩn giấu.
Ba mươi dặm!
Hai mươi dặm!
Mười dặm!


Thời điểm tiếp cận mười dặm, Sở Quân nhìn chằm chằm vào “sơn động” kia, ánh mắt dừng lại, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng.
Kíu!


Cơ hồ là trong nháy mắt, Ngân Tuyến Ma Điêu Vương mở ra hai cánh dài đến trăm mét, mạnh mẽ bay lên trời, trong miệng phát ra tiếng kêu to tức giận, nhanh như tia chớp tập kích về phía kẻ xâm nhập không phận của nó.
Hưu!


Hai cánh vừa thu lại, quanh thân linh quang bay vọt, thân hình của Ngân Tuyến Ma Điêu Vương đột nhiên biến mất, trong hư không, lập tức nhiều ra một đạo ánh sáng nhanh hơn cả chớp giật.
Trong nháy mắt, sợi bạc kia liền vượt qua mười dặm, hung hăng va chạm vào độn quang của Sở Quân.
Diệp Chân sợ ngây người.


Hóa ra, tên gọi của Ngân Tuyến Ma Điêu Vương là như thế, tốc độ nhanh đến hóa thành sợi bạc, trong nháy mắt vượt qua hơn mười dặm.
Tốc độ này, quá tuyệt.
Nhìn thấy hai đạo ánh sáng va chạm, trái tim của Diệp Chân cũng co rụt lại.


Hai làn sóng Linh lực va chạm sinh ra sóng xung kích, giống như một mặt trời nhỏ, đột nhiên bắn ra bốn phía, làm vô số Yêu thú ở trong núi rừng kinh hoảng chạy bốn phía.


Sau khi va chạm xong, Sở Quân và Ngân Tuyến Ma Điêu Vương chiến đấu kịch liệt chung một chỗ, trong lúc nhất thời, Linh lực băng xạ, Thiên Địa biến sắc. Mượn thời gian chiến đấu, Sở Quân thoáng tới gần, rốt cục nhìn rõ ràng chân tướng động quật dưới vách núi!
Cái tổ!


Cái tổ của Ngân Tuyến Ma Điêu Vương!
Bị lừa rồi!
Trong đầu Sở Quân, nháy mắt liền rõ ràng nguyên do, còn nữa, chiến lực của Ngân Tuyến Ma Điêu Vương quá cường đại, chỉ mấy tức, Sở Quân liền hiểm lại càng hiểm tránh thoát mấy lần công kích trí mạng.
- Đáng giận!


Nghĩ thông suốt hết thảy, Ngân Tuyến Ma Điêu Vương lại khủng bố như vậy, Sở Quân sinh thoái ý, không ngừng thi triển sát chiêu, bức lui Ngân Tuyến Ma Điêu Vương, muốn rời đi.
Có điều, tốc độ của Ngân Tuyến Ma Điêu Vương quá nhanh, nhiều lần Sở Quân đều không thể đào thoát thành công.


- Gia hỏa này muốn chạy?
Trên ngọn núi, Diệp Chân đang xem cuộc chiến không khỏi nhíu mày.
- Lần này không thành, nếu để cho ngươi chạy, ta coi như trốn cũng không thoát.


Khóe miệng Diệp Chân cười lạnh, đột nhiên để Mông Tiểu Nguyệt đứng lên, lộ ra cái đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía người điêu đại chiến ở trên bầu trời.
Con ngươi của Mông Tiểu Nguyệt đầy hận ý, lập tức để Sở Quân sinh lòng cảm ứng.
- Mông Tiểu Nguyệt!


Trong chiến đấu khóe mắt nhìn thấy Mông Tiểu Nguyệt, Sở Quân thiếu chút nữa kinh hô lên.
Mông Tiểu Nguyệt đột nhiên hiện thân, lại đẩy ngã toàn bộ phỏng đoán lúc trước của Sở Quân, nhất là dưới tình huống chỉ thấy Mông Tiểu Nguyệt.
- Chẳng lẽ, tên hỗn đản Diệp Chân kia đã ch.ết?


- Chẳng lẽ, đó cũng không phải bẫy rập?
- Chẳng lẽ, là Mông Tiểu Nguyệt trong lúc vô tình xông qua nơi này, mà ngọc bài truy tung cảm ứng, bản thân có khoảng cách sai số.
- Vì thực lực tông môn bay vọt, liều mạng!


Tâm niệm thay đổi thật nhanh, trong lòng bàn tay Sở Quân, một đạo kiếm quang chói mắt đột nhiên từ từ sáng lên, như chậm thực nhanh, một kiếm bổ tới, màu sắc cả thiên không đều ảm đạm mấy phần.
Kíu!


Ngân Tuyến Ma Điêu Vương phát ra tiếng kêu thê lương, vô số thiết vũ từ trên không trung bay xuống, thừa dịp khoảng thời gian này, quanh thân Sở Quân lưu chuyển quang hoa, giống như một tia thiểm điện, lao thẳng tới Mông Tiểu Nguyệt, cũng tức là hang ổ của Ngân Tuyến Ma Điêu Vương.


Nhưng Sở Quân lại không biết, cử động này của hắn, lại hoàn toàn chọc giận Ngân Tuyến Ma Điêu Vương vừa mới sinh ra sợ hãi.
Lúc đầu, Ngân Tuyến Ma Điêu Vương bị Sở Quân đả thương, làm nó có chút sợ hãi, ý định không dây dưa nữa, để Sở Quân thoát đi.


Nhưng mà, Sở Quân lại cho thể diện mà không cần, ngược lại xông về hang ổ của nó.
Đây chính là hạch tâm lãnh địa của Ngân Tuyến Ma Điêu Vương, tuyệt đối không thể chịu đựng bất luận kẻ nào xâm phạm!
Kíu!
Hưu!


Trong nộ minh, hai cánh của Ngân Tuyến Ma Điêu Vương chấn động, tiếng rít như xé rách màng nhĩ, hóa thành một sợi bạc, truy kích về phía Sở Quân.
Lúc này đây, Diệp Chân lại thấy rõ ràng... Ngân Tuyến Ma Điêu Vương biến thành sợi bạc trong nháy mắt biến mất.


Xuất hiện lần nữa, Ngân Tuyến Ma Điêu Vương biến thành sợi bạc liền xuất hiện ở sau lưng Sở Quân, sau đó phảng phất như một tia thiểm điện vọt tới.
- Súc sinh ngươi dám!
Hỏa diễm chói mắt lóe lên, một người một chim, ở trên bầu trời liều mạng đại chiến.


Ngân Tuyến Ma Điêu Vương là vì bảo vệ lãnh địa của mình, bảo vệ tôn nghiêm không cho khiêu khích, càng thêm bị Sở Quân giết một kiếm, tuôn ra hung tính, lấy ra toàn bộ bản sự, muốn xé nát kẻ xâm nhập như Sở Quân.


Mới đầu, Sở Quân còn giữ mấy phần lực lượng, muốn tìm cơ hội bắt Mông Tiểu Nguyệt, thế nhưng theo Ngân Tuyến Ma Điêu Vương nổi lên hung tính, tình cảnh của Sở Quân dần dần trở nên nguy cấp, vết thương trên người càng ngày càng nhiều.


Càng về sau, đừng nói tìm cơ hội bắt Mông Tiểu Nguyệt, chính hắn có thể còn sống rời đi hay không cũng là vấn đề, Ngân Tuyến Ma Điêu Vương hung lên, hắn tuyệt đối không phải đối thủ.


Chỗ ch.ết người nhất là, tốc độ của Ngân Tuyến Ma Điêu Vương nhanh tới cực điểm, hắn trốn cũng trốn không thoát.
- Súc sinh, cút ngay cho ta!
Hưu!


Một đạo kiếm quang làm thiên địa thất sắc bổ ra, Sở Quân ở trên người Ngân Tuyến Ma Điêu Vương bổ ra một lỗ hổng sâu một thước, cùng thời khắc đó, một đạo ánh sáng to cỡ miệng chén từ trong miệng Ngân Tuyến Ma Điêu Vương phun ra, trực tiếp đánh bay Sở Quân.


Sở Quân cuồng phun máu tươi, ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi, phảng phất như Thất Thải hà châu, cực kỳ lóng lánh.
Hí!


Thân hình của Sở Quân còn chưa rơi xuống đất, Ngân Tuyến Ma Điêu Vương liền như chớp giật chụp xuống, cùng Sở Quân dây dưa thành một đoàn, ngươi một kiếm ta một trảo chém giết thảm liệt.


Một cái hung tính đại phát, một cái vì bảo mệnh mà liều mạng, Diệp Chân nhìn cuộc chiến mà líu lưỡi không thôi, quá khốc liệt, quá thảm rồi. Đây quả thực là cắt thịt chiến đấu a.
Thậm chí Diệp Chân thấy được mấy ngón tay của Sở Quân bay ra ngoài, bị Ngân Tuyến Ma Điêu Vương nuốt luôn.
- A!


Đột nhiên, tiếng kêu thảm thiết làm Diệp Chân giật nảy cả mình.
Trên bầu trời, móng vuốt của Ngân Tuyến Ma Điêu Vương đảo qua, mặc dù không có đánh nổ đầu của Sở Quân, lại đào lên một con mắt của hắn, để hốc mắt của Sở Quân thành lỗ máu.
- Súc sinh, ta liều mạng với ngươi!


- Đại Nhật kiếm, bạo cho ta!
Trong thời gian ngắn, kiếm khí trong tay Sở Quân lóe lên quang hoa, trong nháy mắt sáng đến cực hạn, trên bầu trời, giống như dâng lên mặt trời khác vậy.
- Bảo Khí bạo linh!
Diệp Chân đang xem cuộc chiến đột nhiên kinh hô lên.






Truyện liên quan