Chương 20: Nhận chủ

T/G: Chúc mừng năm mới nha mn! Sang năm mới, chúc mn làm ăn phát đạt, gặp nhiều may mắn, hạnh phúc, sum vầy, tiền nhiều nha. Cảm ơn mn) 
- Đây là đâu? 
Những tiếng ồn xung quanh làm Thiên Mặc tỉnh lại, hắn ngồi dậy nhìn ngó xung quanh... 
- Bún đê cô ơi!... Khoai nướng đâyyyy!... Phở thơm ngon! Bánh mì đi chị ơi!... 


- Tránh ra nào! Xe không phanh!! 
- Tiên sư thằng cờ hó con nhà ai mà đi như bị chó đuổi! Uống tiếp! Uống tiếp! 
Thiên Mặc ngơ ngác, cảnh tượng này không phải là ở Việt Nam sao? Đường xe tấp nập, hàng rong, quán rượu, vỉa hè... Hắn xuyên không trở về rồi? 


Thiên Mặc đứng dậy, chặn trước mặt một cô gái tuổi khoảng đôi mươi rồi hỏi: 
- Chị gái, cho hỏi đây là đâu zậy? Năm nay là năm bao nhiêu rồi? 
Cô gái này im lặng nhìn Thiên Mặc từ đầu tới chân một lúc và trong đầu cô đang có một ý nghĩ:


- Bỏ mẹ, mới ra đường đã gặp thằng điên. 
Khó trách cô gái ấy lại nghĩ như vậy, vì Thiên Mặc đang mặc trang phục của đại lục Thủy Châu, đầu tóc rối bời, lại hỏi mấy câu vớ vẩn nữa. 
- Ê, chị bị làm sao vậy?! 


Thiên Mặc thấy cô gái này cứ im lặng nhìn mình liền sốt ruột quơ tay lên. Trong khi đó cô gái này thấy Thiên Mặc quơ tay lên lại tưởng là thằng điên này định đánh mình và...  
- Á á á á á... Mọi người! Thằng điên này muốn đánh tôi! 


Thiên Mặc ngớ người, tính bịt mồm cô gái lại thì " choảng " - một cái chảo úp vào mặt hắn,Thiên Mặc vừa lui lại vài bước, vừa xoa xoa mặt. Dần dần xung quanh hắn tụ tập càng nhiều người. Cuối cùng hắn bị vây lại. 
- Thằng này là mới xổng trại rồi! 


available on google playdownload on app store


- Ừm!  Nhìn nó kìa... Ăn mặc như phim kiếm hiệp, tóc trắng, mặt mày lem luốc...
- Mày xổng trại nào nói để tao gọi điện họ đến rước mày về - Một người đàn ông trung niên hỏi Thiên Mặc. 
Thiên Mặc vừa đau vừa bực mình, thấy thế càng tức. 


- Tôi không bị điên, ông mới bị điên á "Dkm"! - Hắn hét vào mặt người  đàn ông đó. 
- Ừm, nghe nói mấy thằng điên thường nói là mình không bị điên! 


Thiên Mặc cũng đơ người. Người ta nói mình bị điên thì phải chối chứ, không lẽ tự nhận là mình bị điên? Thế không chối là  bị điên, còn nhận thì sẽ không phải? Vớ vẩn, có ai bình thường mà nhận mình bị điên bao giờ? 


- Thôi! Không nói nhiều, bắt nó lại, kẻo nó cắn lung tung, mất công tốn tiền mua thuốc phòng bệnh lây nhiễm


- Đệt! - Thiên Mặc định quay người chạy nhưng không thể thoát được, xung quanh hắn có rất nhiều người, hắn bị vây lại, muốn chạy là không thể nào. Từng người từng người một đè hắn xuống, Thiên Mặc cố gắng vùng vẫy thoát ra nhưng không thể được. 


- Không, bỏ tôi ra! Tôi không bị điên! Mấy người làm gì vậy?!... - Thiên Mặc hét lên trong vô vọng. 
.... 
- Lão đại! Lão đại! Lão đại làm sao vậy? Mau dậy đi!
Thiên Mặc choàng dậy, lau lau mồ hôi trên trán. 
- Mẹ! Hóa ra là mơ, làm mình tưởng... 


- Tưởng gì vậy lão đại? - Bạch Vũ tò mò. 
- À không có gì đâu! 
Thiên Mặc phất tay chối phắt, nếu để cho Bạch Vũ biết thì chắc bị tên này cười thối mặt. Hắn đứng dậy, hỏi Bạch Vũ: 
- Ê! Tao ngất bao lâu rồi mày? 
- Không lâu... 
- Ừm! 
-... Mới có một tuần! 


- Hả! Một tuần? Thế mà mày nói không lâu? Mà khoan... Tao nhớ lúc đó thần niệm bị hút hết rồi mà? Còn sống sao? 
Lúc này Thiên Mặc mới nhớ tới chuyện lúc trước khi hôn mê. Lúc đó hắn bị tạo hóa hạt mầm hút hết thần niệm, tưởng là muốn ch.ết luôn rồi... 
- Ủa tạo hóa hạt mầm đâu? 


- Lão đại còn nói nữa?! Lúc đó lão đại bỗng hôn mê, khí tức mất hết, em còn tưởng là lão đại đã ra đi rồi... 
- Mày nghĩ sao mà tao dễ ch.ết vậy?... Minh Châu, tạo hóa hạt mầm đâu rồi? 
Thiên Mặc hỏi Thiên Minh Cực Châu, dù sao hỗn độn bảo vật có thể cảm ứng nhau mà.  


- Nó đang nằm bên cạnh ta đây nè chủ nhân. - Giọng nói trong trẻo lại vang lên trong đầu Thiên Mặc. 
- Nó đang nằm trong đầu ta sao? Ừm... What? Móa! Nó vào từ lúc nào vậy? 
- Lúc chủ nhân còn đang bị hôn mê ấy, thực ra thì nó đã nhận chủ luôn rồi! 


- Ồ! Hay lắm! Ê, ta có thể vào trong đó không? 
- Được! Chỉ cần chủ nhân dùng ý nghĩ là được
Thiên Mặc cười khanh khách, vui mừng ra mặt. 
- Đi thôi Bạch Vũ! 
- Đi đâu lão đại?! 
Không đợi Bạch Vũ nói hết thì Thiên Mặc đã xách cổ nó dịch chuyển luôn rồi. 


- Đây là đâu lão đại? 
- Đây là bên trong tạo hóa hạt mầm, cũng chính là thế giới của riêng lão đại ngươi! Hắc hắc. 


Nơi đây là một mảnh hư không vũ trụ, Thiên Mặc và Bạch Vũ đang đứng trên một tiếu tinh cầu khô cằn, xung quanh là những thiên thạch, tinh cầu bay loạn. Thiên Mặc có thể cảm nhận được một mối liên hệ giữa bản thân và thế giới này, hắn chỉ cần một ý nghĩ thôi, thì mọi ngóc ngách này đều không thể thoát khỏi thần niệm của hắn. Đây không phải là do thần niệm của hắn cường đại mà do tạo hóa hạt mầm đã nhận hắn làm chủ, trở thành một phần của hắn. Thiên Mặc có thể mơ hồ cảm nhận được thế giới này đang có một sự thiếu sót gì đó,tuy nhiên hắn lại không biết đó là gì. 


- Thể giới của riêng lão đại? 
- Phải! Lần sau ra khỏi khu rừng này thì mày tốt nhất là ở trong này để tránh gây chú ý!
- Sao? 
- Mày có ý kiến? 
Thiên Mặc lạnh mắt liếc Bạch Vũ. 


- Không! Ở trong này cũng được, thế giới này rất giàu hỗn độn khí tức, em có thể thôn phệ để tu luyện, tốt hơn linh khí nhiều... Mà tại sao lão đại lại có cái này? 
- À đúng, quên nói với mày. Mày có biết tạo hóa hạt mầm không? 


- Sao? Ý của lão đại... Thế giới này là tạo hóa hạt mầm sao? - Bạch Vũ trừng mắt nhìn Thiên Mặc. 
- Phải! 
- Ồ thật không ngờ lão đại lại có thứ này... Mà... Nó là cái gì vậy lão đại? 
- What? Mày không biết tạo hóa hạt mầm? 


Thiên Mặc nhìn chằm chằm vào mặt Bạch Vũ, càng nhìn càng muốn ọe. 
- Biết ch.ết liền! 
Bạch Vũ lắc lắc đầu tỏ vẻ ngây thơ vô số tội. 
- Móa! Thế mà làm màu như thật! Thôi được để tao thông não cho mày. 
Tạo hóa hạt mầm là...
~Một lúc sau~


- Không ngờ nó lại là một cực phẩm bảo bối của thế giới này, mà chính nó cũng là một thế giới luôn rồi còn gì nữa! Không biết kiếp trước lão đại làm bao nhiêu việc thiện mà kiếp này lại may mắn như vậy! 


Nghe Bạch Vũ nói, Thiên Mặc cũng cười cười, kiếp trước sao? Kiếp trước hắn là một thằng nhân viên bán xăng thôi, việc thiện không phải là hắn không làm nhưng đó là chỉ vài việc nhỏ. Có lẽ kiếp này hắn được thượng thiên đổi tử vi cho nên mới có đại may mắn như vậy. Thiên Mặc cùng Bạch Vũ ra ngoài. 


Thiên Mặc cầm thanh tử sát kiếm lên, không hổ là bảo kiếm thượng cổ được sinh ra từ sát khí, Thiên Mặc có thể cảm nhận được sát khí nồng đậm đang tản ra từ nó, nếu không bảo hộ được tâm thần thì chắc chắn bị sát khí này kiểm soát, xoắn nát mất ba hồn bảy vía. Với tu vi của Thiên Mặc mà cầm trực tiếp thanh kiếm này cũng rất nguy hiểm, chỉ là hắn có Thiên minh cực châu trong đầu rồi, không sợ sát khí này.  Thiên Mặc cất tử sát kiếm vào tạo hóa hạt mầm, giới chỉ không thể giữ thanh kiếm này nhưng tạo hóa hạt mầm lại khác,dù không hoàn chỉnh nhưng  nó cũng là một thế giới. 


- Từ nay về sau cứ gọi tạo hóa hạt mầm là tạo hóa thế giới đi! 
Thiên Mặc nói với Bạch Vũ. 
- Ừm! 
Thiên Mặc lắc đầu, cười cười, rồi quay sang Bạch Vũ nói:
- Bố mày thích thế! Có được không?... Thôi tiếp tục đi tu luyện đi!


Thiên Mặc cùng Bạch Vũ ra ngoài động phủ, để Bạch Vũ đi trước Thiên Mặc nán lại, thu động phủ vào Thiên, trong động phủ đó còn đang chứa tro cốt sư phụ hắn. Thu động phủ xong hắn lại thu Trọng khai thiên linh thụ lùn tịt vào Thiên luôn. Cây này tuy nhỏ nhưng giá trị lại lớn tới mức không tưởng. Hắn lại tiếp tục đi xung quanh thu thập linh thảo, Thiên Mặc đã có truyền thừa về luyện đan của Bất bại thần đế, lại thêm thiên phú ngộ thiên của hắn thì việc trở thành một đan sư đối với hắn cũng không còn xa. Cứ nghĩ tới chỗ tốt của một đan sư thì Thiên Mặc lại kéo khóe miệng cười mỉm. Xong xuôi, Thiên Mặc lại tới bên cạnh cái bán linh mạch hạ phẩm ngồi xuống tu luyện bên cạnh Bạch Vũ. Tốc độ hấp thu linh khí của hai tên này đều nhanh, cái bán linh mạch này đã tàn thì càng ngày càng tàn hơn.






Truyện liên quan