Chương 22: Làm được gì nhau!
Tên đại ca dò xét Thiên Mặc rồi hỏi hắn:
- What is mày name?
- Thiên Mặc! - Hắn lạnh nhạt trả lời.
Tên kia nở nụ cười quyễn rũ nhìn Thiên Mặc rồi từ từ nói:
- Thiên Mặc tiểu đệ chắc cũng không phải ngốc nghếch, mà chúng ta đây quanh năm lăn lộn ở Lôi Vụ Sâm Lâm nên cũng không biết mấy từ hoa mĩ... Ta vào thẳng vấn đề nhé, ngắn gọn thôi. Thiên Mặc tiểu đệ chắc là vừa lấy được không ít chỗ tốt từ di tích này. Thực ra thì di tích là của chung mà cũng là của riêng của mỗi người, nói như vậy nghĩa là nếu ai phát hiện ra di tích thì của người đó. Thiên Mặc tiểu đệ may mắn đến trước di tích nên nhận được chỗ tốt là phải nhưng mà chúng ta cũng phát hiện, chỉ là đến sau tiểu đệ cho nên cũng không giám đòi hỏi nhiều, thôi thì tiểu đệ có lộc chẳng lẽ lại hưởng một mình?!... Cho nên ta có ý kiến này... Bây giờ chia những thứ của di tích này thành tỉ lệ chín một đi..
- Con mẹ nó, nói là ngắn gọn mà nói hết mẹ ngày rồi cuối cùng cũng là muốn chia đồ! Thôi được một phần cũng không sao! Chia cho bọn chúng ít linh thảo cũng được... - Thiên Mặc nghĩ thầm trong đầu nhưng câu nói tiếp theo của tên đại ca làm hắn chút nữa tức hộc máu.
- Chúng ta chín, tiểu đệ mười có được không?! - Tên đại ca nói bằng cái giọng giống như là đương nhiên vậy.
Thiên Mặc cố gắng đè nén lửa giận con mẹ nó đã biết đến sau rồi thì còn đòi hỏi làm cái gì nữa, bọn này đến sau làm sao biết được những thứ mà sư phụ hắn để lại, vậy thì cứ theo quyết định cũ, cho bọn này hết số linh thảo, rồi sau này từ từ kiếm lại cũng được - Thiên Mặc nghĩ bụng. Hắn nhìn tên đại ca rồi hỏi:
- Không biết vị đại ca này tên gì?
- Ta tên Đại Vĩ, còn ba người còn lại lần lượt là Nhược Lam, Đại Hổ, Tam Sâm.
" Gật gật"
- Tốt lắm Đị vã... À nhầm Đại Vĩ huynh,ta nghĩ cách chia như vậy cũng được...
Nghe Thiên Mặc nói câu này làm bốn người Đại Vĩ rất ngạc nhiên. Kiểu trả lời của tên thanh niên trước mặt hơi phản khoa học a, không phải sao? Có ai lại đi đồng ý với cách chia vô lí như vậy?! Theo trong dự tính của mấy người này thì đợi Thiên Mặc không đồng ý để kiếm cớ sát nhân đoạt bảo. Thiên Mặc lại nói tiếp:
- Thực ra thì di tích này cũng không có gì, ta chỉ lấy được một ít linh thảo thôi! Đại Vĩ huynh xem thế nào...
- Cái gì? Cả một cái di tích này mà chỉ có linh thảo thôi sao? Tiểu đệ đừng có đùa với bọn ta!
Đại Vĩ còn tưởng gì, hóa ra là tên này muốn lừa con nít, đáng tiếc là họ không phải con nít! Di tích mà chỉ có linh thảo? Nói vui sao?
- ch.ết! Quên!
Bây giờ Thiên Mặc hắn mới nhớ rằng điều mà hắn nghĩ quá đơn giản rồi! Làm gì có di tích nào mà chỉ có mỗi linh thảo? Các đại năng khi lập ra di tích là muốn để lại truyền thừa của mình, như công pháp hoặc bảo vật, mà lúc nãy hắn lại nói là chỉ có linh thảo thôi, nghe qua là biết một câu nói dối đơn giản, tự mình vạch mặt mình rồi! - Thiên Mặc than thầm.
- Nói chung là ta chỉ có linh thảo thôi, mấy người không lấy thì ta đi trước! - Thiên Mặc phất phất tay, đánh nhau thật thì hắn không sợ nhưng mà như thế sẽ kinh động nhiều người hơn.
- Hừ! Tiểu tử ngươi tưởng bọn ta là con nít sao? Cả một cái di tích này mà chỉ có mỗi linh thảo? Không nói nhiều, mau giao ra bảo vật và truyền thừa, chúng ta sẽ cho ngươi đi cùng với số linh thảo đó!
Tên Đại hổ im lặng nãy giờ nghe Thiên Mặc chém gió cũng nổi cáu, cái gì mà chỉ có mỗi linh thảo? Ngươi ßú❤ sữa mẹ ít quá sao?
- Đúng a! Đúng a! Thiên Mặc tiểu đệ sáng suốt đẹp trai nghe theo lời Đại Hổ đi! Tiểu đệ nên suy nghĩ một chút, tính mạng hay là vật ngoài thân quan trọng hơn? - Nhược Lam yêu nữ này nói với Thiên Mặc, nghe qua như là một lời khuyên, nhưng đó chính xác là một lời uy hϊế͙p͙ tính mạng hắn.
- Mấy người không lấy thì thôi, quên đi, cáo từ!
Thiên Mặc quay đầu, không muốn dong dài, thích động thủ thì động thủ đi, xem ai sợ ai?!
- Hừ! Bia ôm không uống muốn uống bia chai! Đã vậy thì đừng hối hận! Vây hắn lại!
Tên Tam Sâm này luôn có ý muốn giết Thiên Mặc hắn để đoạt bảo, bây giờ thấy Thiên Mặc muốn bỏ đi liền hành động luôn. Khi Tam Sâm vừa dứt lời thì tên Đại Hổ cùng Nhược Lam vượt lên, chặn đầu Thiên Mặc lại.
- Kiếp sau nhơ thông minh lên một chút!
Đại Hổ hét lên, phóng bảo khí ra. Bảo khí của tên này là một thanh cự phủ, cán búa màu đen, dài gần một mét, lưỡi búa nhìn rất sắc bén, theo quan sát của Thiên Mặc thì đây là một chân khí hạ phẩm, hắn bay lên, vung búa và muốn bổ vào Thiên Mặc.
Thiên Mặc lắc lắc đầu, lấy thanh đoản kiếm mà Lâm Gia đã cho hắn. Thanh đoản kiếm này cũng chỉ là một pháp khí trung phẩm mà thôi. Hắn rót chân nguyên vào kiếm rồi bay lên, vung đoản kiếm, muốn một kiếm cản một búa!
Khi thấy Thiên Mặc muốn dùng một pháp khí chặn lại chân khí cự phủ của Đại Hổ thì bốn người này cũng cạn lời. Ngươi nghĩ ngươi là ai? Một đại năng cao thủ sao? Dùng pháp khí cản chân khí? Phải biết rằng cấp bậc của bảo khí được phân ra không phải để chơi, pháp khí muốn đọ với chân khí thì khong nói cũng biết kết quả rồi. Tuy nhiên cũng có trường hợp pháp khí đánh lại chân khí, đó là người sử dụng pháp khí mạnh hơn người sử dụng chân khí hoặc cả hai mạnh như nhau.
- Tưởng tên này thế nào! Hóa ra cũng là một cái não tàn may mắn! Vậy thì để chúng ta hưởng thụ di tích này thì đáng hơn!
Đại Hổ gầm lớn, trong khi cả người và búa vẫn đang hướng về Thiên Mặc.
- Đại ca, ngươi thấy có phải là tên kia bị điên không? Sao lại dám dùng pháp khí cương ngạnh chân khí? - Phía bên này, Tam Sâm hỏi Đại Vĩ.
Đại Vĩ lắc lắc đầu rồi nói:
- Có hai khả năng, một là tên này não phẳng, hai là hắn có đủ tự tin đánh bại Đại Hổ...
- Không thể nào! Đại Hổ đã đạt kết nguyên tầng chín viên mãn lâu rồi, mà đại ca nhìn tiểu tử kia đi, tuổi ít, dù có tu vi kết nguyên cũng không thể hơn Đại Hổ được!
" Oành"- Và sự việc trước mắt Tam Sâm như đang trêu hắn. Lúc sắp tới gần Đại Hổ, Thiên Mặc tăng tốc lên, dồn chân khí hệ hỏa vào đoản kiếm rồi chém trực diện vào lưỡi búa của Đại Hổ. Trong tưởng tượng của Đại Hổ thì pháp khí của Thiên Mặc sẽ bị bổ nát và hắn sẽ cho Thiên Mặc một cước bay xuống đất, tất nhiên đó tưởng tượng, còn như sự thật... Lúc cây đoản kiếm đánh vào cây búa, Đại Hổ có cảm giác như hắn đang bổ vào một núi kim cương vậy, phản lực từ cây búa truyền lại làm hắn tê tay, cây búa bị văng xuống đất, Đại Hổ còn chưa thoát khỏi mê mang thì đã bị đoản kiếm của Thiên Mặc chém đứt cánh tay phải và ăn trọn một cước vào bụng. " Ầm", sau khi chịu một cước, Đại Hổ bị dư lực đánh bay xuống đất, tạo một hố sâu, hắn nằm trong đó,sau khi cố làm tỉnh táo đầu óc của mình, cố gắng dùng chân nguyên cầm máu trong sự đau đớn. Cuộc giao đấu giữa hai người cũng chỉ diễn ra trong chớp mắt mà thôi.
- Không thể nào?! Hắn đã dùng phù lục phải không?
Ba người còn lại Tam Sâm, Nhược Lam, Đại Vĩ, đều có ý nghĩ như vậy. Chưa nói tới chuyện pháp khí của Thiên Mặc có thể đánh bay chân khí của Đại Hổ, hãy nghĩ tới những gì mà hắn đã đánh bại Đại Hổ trong mấy hơi thở, lại còn chém mất cánh tay của Đại Hổ nữa!
- Sao ngươi dám...!
Tam Sâm hét lên.
Thiên Mặc nhìn vào Tam Sâm, dùng một giọng điệu khinh thường nói:
- Dám gì? Ta chưa giết hắn là may rồi! Ta muốn giết là giết ngươi!
Thực ra việc đánh bay Đại Hổ không nằm ngoài dự tính của Thiên Mặc, hắn cò dùng hết sức nữa. Tu vi của hắn là kết nguyên tầng mười, lại thêm có kinh mạch lớn gấp mấy lần bình thường, chưa kể kim đan nữa. Sau khi giao chiến với Đại Hổ, Thiên Mặc cũng có chín phần nắm chắc đánh bại ba người còn lại, một phần không nắm chắc là do kinh nghiệm chiến đấu của hắn không có, lại thêm việc cách biệt một tầng tu vi lớn nữa, dù hắn có kim đan nhưng kết nguyên vẫn là kết nguyên không thể đánh đồng với tu vi kim đan được.
- Tất cả lên đi, tên này không đơn giản!
Đại Vĩ hét lên, tức khắc cả ba cùng bay lên hướng về phía Thiên Mặc. Lần này ba người đều lấy ra pháp bảo của mình. Pháp bảo của Đại Vĩ là một thanh đại đao sắc bén, chân khí trung phẩm. Pháp bảo của Nhược Lam làm một trường kiếm màu tím, chân khí bán trung phẩm. Thiên Mặc lại không thấy pháp bảo của Tam Sâm đâu, nhưng khi hắn thấy từng móng vuốt kim loại mọc ra từ nắm đấm của Tam Sâm thì hắn mới hiểu, hóa ra tên này lấy pháp khí nhập thể.
- Mày là x-man hả?
Thiên Mặc rót chân nguyên của mình vào đoản kiếm rồi một kiếm chém ra. Kiếm khí màu trắng sắc bén bay ra hướng phía ba người, vì có Đại Hổ làm tấm gương cho nên ba người dừng lại cố gắng tránh né kiếm khí. Tam Sâm và Đại Vĩ đã đạt tu vi kim đan cho nên có thể dễ dàng tránh thoát kiếm khí, tuy nhiên lại làm hai người chậm lại vài giây, vài giây đối vói người thường có thể không là gì cả nhưng đối với tu sĩ lại khác, nhất là trong khi đang chiến đấu. Khi mà cả hai cùng nhìn lại thì đã thấy Nhược Lam bị Thiên Mặc một kiếm xuyên vai trái, Thiên Mặc nắm tay trái lại dồn chân nguyên vô hệ vào đó rối nhắm đến ngực cô ta. " Oành", vừa bị mất máu lại chịu một đấm hết sức của Thiên Mặc, Nhược Lam làm sao chịu nổi, cô ta bị đập xuống đất cách chỗ Đại Hổ không xa.
- Mắc bẫy rồi!
Đại Hổ thì thào nói.
Kinh nghiệm chiến đấu thì Thiên Mặc hắn không có nhưng kế nhỏ thì hắn có nhiều, hắn lấy đâu ra? Tất nhiên là lúc còn ở Trái đất, xem phim nhiều nên bây giờ còn nhớ. Kế sách của hắn rất đơn giản là làm chậm chân Tam Sâm và Đại Hổ để tấn công Nhược Lam, vì Nhược Lam chỉ mới tu vi là kết nguyên tầng chín cho nên việc tránh thoát kiếm khí của Thiên Mặc sẽ chật vật hơn, nhân cơ hội đó ra tay trong chớp mắt, kế tuy đơn giản mà hiệu quả cao.
- Tiểu tử ngươi cũng dáng măt nam nhi quá, chọn nữ nhân để đánh lén.
Đại Hổ nén lửa giận, gằn giọng nới với Thiên Mặc.
- Hừ! Đã muốn đoạt mạng ta thì dù chó cũng không tha chứ đừng nói nữ nhân!
Thiên Mặc phủi mắt nhìn Đại Hổ, lạnh nhạt nói.
- Ngươi dám mắng chúng ta là chó? - Tam Sâm tức giận gầm lên, hắn lăn lộn trong Giang hồ đã lâu, cũng chưa bao giờ bị một tiểu bối mắng mình là chó a.
- Ta mắng ngươi là chó khi nào, ta chỉ nói là chó cũng không tha chứ có nói ngươi là chó đâu, mà có mắng thì cũng đã sao? Làm được gì nhau?
- Tiểu tử không biết trời cao đất dày, đừng nghĩ có thể làm bị thương Đại Hổ và Nhược Lam thì cũng có thể làm như vậy với bọn ta, kết nguyên căn bản là khác với kim đan.