Chương 33: Trận pháp sư cấp hai
Lúc này nhóm người Hàn Phong đang chăm chú nhìn vào trong ao sen nhỏ.
- Chuyện gì xảy ra?
Thiên Mặc kinh ngạc nhìn xuống dưới ao, hay đúng hơn là đang nhìn vào những bông hoa sen kia. Lúc mấy người vừa mới tiến vào đây, hoa sen vẫn là có nhiều màu. Ở đây, là mỗi bông hoa sen có một màu chứ không phải là nhiều màu trên cùng một bông. Nhưng mà bây giờ dùng mắt nhìn cũng có thể thấy những đóa hoa sen kia đang dần dần chuyển sang màu trắng, đồng thời lá sen lại giống như bị giảm bớt sức sống, không còn vẻ tốt tươi như trước nữa. Hàn Phong lắc lắc đầu nói:
- Không biết chủ nhân nơi này là ai, lại là giàu có như vậy!
Thiên Mặc nghe tới đây cũng gật gật đầu, kẻ có nhiều hơn năm viên cực phẩm linh ngọc không phải là sang thì cũng là giàu. Đâu phải ai cũng nghèo như hắn đâu. Không đúng! Thiên Mặc nghĩ tới đây liền tỉnh táo một chút, một đại năng giả có mấy viên cực phẩm linh thạch thì tính là cái gì? Cực phẩm linh thạch có quý cũng không tới mức như vậy, người này hẳn phải có nhiều thứ tốt hơn, lại nói một đại năng giả tu luyện tới trình độ này thì giàu nghèo có chút ỹ nghĩa gì? Thiên Mặc nhớ tới hành động lắc đầu của Hàn Phong, lại cộng thêm tình trạng của hoa sen thì hắn biết hắn đã hiểu lầm ý của Hàn Phong, ý của Hàn Phong chắc không phải như vậy. Thiên Mặc lại hỏi Hàn Phong:
- Ý của ngươi là gì? Lại nói ngươi biết hoa sen dưới ao này đang bị gì sao?
- Ta cũng là một lần vô tình biết được. Hoa sen này gọi là vô linh bạch liên, vô linh bạch liên là một loại kì hoa chứ không phải linh hoa. Nhưng vô linh bạch liên này lại có thể thu linh khí, chỉ là chỉ có linh khí của linh ngọc cực phẩm hoặc linh mạch thì hoa sen này mới có thể hấp thu. Khi có linh khí phù hợp cung cấp cho vô linh bạch liên thì hoa sen sẽ thai nghén ra rất nhiều màu hoa sen. Ngược lại khi không có linh khí phù hợp màu sắc của chúng sẽ chỉ là một màu trắng, tất nhiên nếu như không có linh khí thì vô linh bạch liên vẫn có thể sống bình thường.Lúc mới vào đây ta còn không có để ý, lúc Hồng Ngọc tỉ lấy cực phẩm linh ngọc từ đáy hồ lên thời điểm, lại thấy hoa sen biến đổi màu sắc ta mới nhớ tới. Nếu ta đoán không sai, cái hộp này trước kia phải đựng khoảng hai mươi viên cực phẩm linh ngọc.
- Thì ra là vậy!
Thiên Mặc lúc này mới hiểu ý của Hàn Phong. Hàn Phong nói chủ nhân nơi này giàu có không phải là khen hay tán thán mà chính là đang mỉa mai. Một kẻ lại dùng tới hai mươi viên cực phẩm linh ngọc để trồng loại hoa vớ vẩn này, Thiên Mặc cũng cảm thấy tiếc.
- Thôi bỏ qua đi, ở đây có bốn viên cực phẩm linh ngọc, mỗi người một tấm sao.
Hồng Ngọc phất tay, hai viên linh ngọc từ hộp ngọc bay ra, rơi vào tay Hàn Phong và Thiên Mặc. Nàng không có đưa cho Khánh Như, hẳn là nàng muốn giữ hộ cho muội muội của mình. Thiên Mặc lấy hộp ngọc ra, cẩn thận bỏ viên cực phẩm linh ngọc vào đó rồi ném vào nhẫn trữ vật.
- Qua bên kia cái tiểu đình đi!
Hồng Ngọc nói rồi phia thân về phía cái đình viện nhỏ giữa ao, ba người Thiên Mặc cũng theo nhanh phía sau.
Mấy người này vừa đặt chân đến đã đi quanh tiểu đình để nhặt mấy đồ vật dưới nền đặt lên bàn.
- Cái tiểu đình này dĩ nhiên có thể bền tốt quá hay sao, trải qua thời gian lâu như vậy mà vẫn có thể nguyên vẹn!
Thiên Mặc kinh ngạc nói.
- Cái tiểu đình này là một bảo khí luyện thành, nhưng đẳng cấp của nó thì ta lại không có nhận thức được!
Hồng Ngọc dùng thần niệm quét tới quét lui cái tiểu đình này rồi nói.
- Cái tiểu đình này có ra sao cũng không có quan trọng, nhìn xem mấy thứ này, cũng không có hư hại gì, đồ tốt a!
Hàn Phong vui vẻ chỉ chỉ vào mấy đồ vật trên bàn. Ở trên mặt bàn có một giới chỉ cổ xưa, mộp hộp gỗ, một hộp ngọc, một cái ngọc giản.
- Ta tới xem trước một chút.
Thiên Mặc cầm lên hộp gỗ cái hộp này không lớn, cầm lên vừa tay, khí tức quen thuộc truyền tới, không thể nghi ngờ là cái hộp gỗ này cũng được làm từ nhất niên mộc. Thiên Mặc mở hộp gô ra, nhât thời ngây ngẩn. Bên trong có một là bùa màu trắng.
- A đù! Phá không phù cấp bảy!
Thiên Mặc khiếp sợ kêu lên, hắn cũng không phải là cái gì cũng không biết. Vừa nhìn vào cái lá bùa này, Thiên Mặc liền nhận ra đây là một quả phá không phù cấp bảy. Phá không phù cấp bảy trân quý ra sao, ai cũng biết, có một lá bùa này trong tay coi như là có thêm một biện pháp bảo mệnh. Thiên Mặc trong lòng lửa nóng lại vẫn là có lí trí đặt cái hộp lại trên bàn, ở đây có bốn người, không phải chỉ một mình hắn.
- Di! Đây là cái gì?
Hàn Phong ở một bên cũng đã mở ra cái hộp ngọc, bên trong hộp ngọc có một viên tinh thạch màu vàng nhạt, từ viên tinh thạch đó tản mát ra một loại năng lượng còn nồng đậm hơn cực phẩm linh ngọc, thậm chí trong đó còn có một tia khí tức rất đặc biệt. Ba người Thiên Mặc cũng bị cái khí tức này dẫn sự chú ý.
- Thứ này là gì?
Thiên Mặc kinh ngạc nhìn vào viên tinh thạch vàng nhạt trong hộp ngọc. Viên tinh thạch này có vẻ giống linh ngọc thế nhưng Thiên Mặc biết đây không phải linh ngọc, không nói tới màu sắc, năng lượng trong cái tinh thạch này xa xa vượt qua cực phẩm linh ngọc
- Ta cũng không biết, đây hẳn là một loại tinh thạch có thể tu luyện!
Hồng Ngọc lắc lắc đầu nói.
- Mặc kệ nó là thứ gì! Trước xem mấy cái này đã!
Hàn Phong nói rồi đặt hộp ngọc trở lại. Cùng lúc đó, Khánh Như đã cầm lên cái ngọc giản, sau khi quét thần niệm vào trong một lúc, nàng mới đặt nó xuống, nói:
- Đây là ngọc giản ghi lại công pháp tu luyện của chủ nhân nơi này. Đây là công pháp hệ mộc, ta không có hệ mộc, Hàn Phong ca và Hồng Ngọc tỉ cũng không mang hệ mộc, Thiên Mặc huynh tự mình giữ lại sao.
Nói xong nàng đưa ngọc giản qua cho Thiên Mặc, hắn theo bản năng cầm tới. Khánh Như là biết hắn có hệ mộc cho nên mới đưa cho hắn. Lúc đầu Thiên Mặc còn định từ chối, bất quá khi thần niệm đi vào trong ngọc giản thì Thiên Mặc bỏ cái ý nghĩ này. Thiên Mặc hắn có hỗn độn thôn phệ quyết, là một đỉnh cấp công pháp rồi, hắn còn cần cái gì nữa, với lại chỉ có thôn phệ quyết mới thích hợp với hắn mà thôi, hắn còn quan tâm tới mấy cái công pháp này làm gì nữa? Chỉ là hắn nhớ tới Song Nhi là tu sĩ hệ mộc - thủy, hẳn là công pháp này thích hợp với nàng. Hắn không có ý định đưa hỗn độn thôn phệ quyết cho Song Nhi, muốn tu luyện công pháp này thì yêu cầu phải có kinh mạch lớn gấp chục lần bình thường, mà Song Nhi chắc chắn sẽ không được như vậy, nếu để nàng mạnh mẽ đi tu luyện công pháp này thì không bạo thể mà ch.ết mới lạ. Cái công pháp do chủ nhân ở đây để lại là thần cấp công pháp, chỉ đứng phía sau hỗn độn công pháp, là một đồ tốt.
- Vậy thì ta tiếp vậy!
Sau khi thấy Hồng Ngọc và Hàn Phong gật đầu thì hắn mới cất ngọc giản vào giới chỉ. Dù sao Khánh Như cho hắn nhưng là Hàn Phong và Hồng Ngọc nếu còn chưa có quyết định gì thì hắn cũng không thể mặt dày thu công pháp vào được.
- Để ta xem cái giới chỉ này!
Hồng Ngọc cầm cái giới chỉ lên, thần niệm đưa vào trong. Ngay tức khắc nàng liền bỏ xuống rồi nói:
- Cái nhẫn này có cấm chế, tuy cấm chế này đã bị hư hao nhưng với trình độ của ta mà muốn mở ra cái nhẫn này cũng phải mất mấy năm!
- Đã muốn truyền lại cho hậu bối còn đặt cái cấm chế lợi hại như vậy làm gì?
Hàn Phong bực mình nói. Thực ra cái cấm chế này không tính là lợi hại gì, chỉ là với trình độ của Hồng Ngọc mà muốn nhanh chóng bỏ đi cái cấm chế này thì còn lâu.
- Để ta tới xem!
Thiên Mặc nói. Hắn không biết cái cấm chế trên nhẫn lợi hại bao nhiêu nhưng mà hắn cũng đã có kiến thức về trận pháp, chẳng lẽ không thể phá bỏ một cái cấm chế đã bị hư hao sao?
- Đệ có thể?
Hồng Ngọc kinh ngạc hỏi. Nếu như là một người có tu vi cao thì nàng cũng không có nói gì, đằng này Thiên Mặc lại là có tu vi thấp nhất ở đây, nàng còn không làm được thì Thiên Mặc dựa vào cái gì mà đòi phá cấm chế này? Chẳng lẽ hắn là một trận pháp sư? Tuy thắc mắc như vậy nhưng nàng vẫn đưa cái nhẫn cho Thiên Mặc.
Thiên Mặc cầm cái nhẫn trong từ tay Hồng Ngọc, thần niệm quét vào trong, quả nhiên là nhẫn có cấm chế. Thiên Mặc hắn nhờ thiên phú Ngộ thiên lúc tìm hiểu ngọc giản về trận pháp mà sư phụ hắn để lại cho nên cũng có thể tiếp cận tới trình độ của một trận pháp sư cấp thấp, tuy nhiên hắn lại chưa có đi thử nên chưa biết chính xác trình độ bản thân cao bao nhiêu.
- Ta là một trận pháp sư!
Thiên Mặc đơn giản nói ra rồi tiếp tục đưa thần niệm vào trong nhẫn này bắt đầu mài cấm chế. Thiên Mặc vừa nói bản thân là một trận pháp sư, ba người Hà Phong liền kinh ngạc nhìn qua hắn. Muốn làm một đại sư là rất khó a, tuổi của Thiên Mặc nhỏ như vậy trở thành một trận pháp sư thì sẽ có cấp độ gì? Bất quá cũng không có ai đi hỏi Thiên Mặc, loại chuyện này cũng không có quan trọng lắm, nếu Thiên Mặc thật sự là một trận pháp sư vậy chắc là một trận pháp sư cấp một là cùng.
Thiên Mặc dùng thần niệm tiếp xúc cấm chế vừa dùng thiên phú ngộ thiên đi thôi diễn trận pháp, tìm cách nhanh nhất để mài đi cấm chế bên ngoài.
Mấy người Hàn Phong một bên nhàn rỗi dứt khoát ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Thời gian một tiếng trôi qua, Thiên Mặc kích động nắm giới chỉ trong tay. " Rắc", một tiếng động nhỏ vang lên trong nhẫn, cấm chế đã bị phá bỏ hoàn toàn, đồng thời Thiên Mặc cũng biết hắn đã thăng cấp trận pháp sư cấp hai.
- Cấm chế bị phá bỏ rồi!
Thiên Mặc hướng mấy người Hàn Phong nói. Thần niệm Thiên Mặc đi vào trong nhẫn, không gian bên trong nhẫn này còn rộng rãi gấp mấy chục lần cái nhẫn cùi bắp của hắn. Bên trong có vài đồ vật, thần niệm của hắn cuốn lên, lập tức mấy đồ vật này bị lôi ra ngoài.
- Trong nhẫn có mấy thứ này thôi sao?
Hàn Phong kinh ngạc nhìn mấy đồ vật nằm trên mặt đất.
- Ừm!
Thiên Mặc gật đầu, hắn cũng không có đem nhẫn đưa cho Hàn Phong. Mọi người quen biết không phải rất lâu nhưng lại phi thường hiểu tính cách của nhau. Hàn Phong thấy Thiên Mặc gật đầu cũng không nói gì thêm, chỉ là trong lòng hắn còn đang thắc mắc trình độ trận pháp của Thiên Mặc.
- Ta nói, nhẫn của ta đẳng cấp quá thấp, ta có thể thu cái nhẫn này lại không?
Thiên Mặc huơ huơ cái nhẫn trong tay nói. Cấm chế trên nhẫn bị phá bỏ nhưng mấy người Hồng Ngọc cũng không có dùng thần niệm quét vào trong, nàng tin tưởng lời của Thiên Mặc. Thấy mấy người đồng ý, Thiên Mặc đặt lên nhẫn một cái cấm chế rồi đeo vào tay.
Mấy người lại hướng mắt về phía mấy đồ vật được Thiên Mặc lấy từ trong nhẫn ra. Trên nền có một lô đỉnh ba chân phong cách cổ xưa, một cái hộ giáp đẳng cấp khá cao, một ngọc giản sứt mẻ, sáu hộp ngọc và một thanh đao thượng phẩm linh khí.
Hồng Ngọc đơn giản nhìn qua mấy thứ này rồi nói:
- Cái lô đỉnh này là một lò luyện đan cổ, ta cũng không có nhận ra đẳng cấp. Một thanh đao thượng phẩm linh khí. Để ta xem cái ngọc giản sứt mẻ!
- Để muội xem bên trong hộp ngọc có gì!
Hồng Ngọc cầm lên ngọc giản, cùng lúc Khánh Như cũng cầm lên một hộp ngọc. Hồng Ngọc vừa đưa thần niệm vào trong liền nhíu mày một cái bỏ cái ngọc giản xuống nói:
- Đây là một đao pháp kĩ, nhưng là một cái pháp kĩ sứt mẻ, chỉ có phần đầu mà không có phần sau. Đáng tiếc, nếu đây là một công pháp hoàn chỉnh thì chắc chắn không phải pháp kĩ tầm thường.
- Để đệ xem!
Thiên Mặc đón nhận cái ngọc giản từ tay Hồng Ngọc, thần niệm quét vào trong đó, quả nhiên giống như dự đoán của hắn, thần niệm vừa quét tới đoạn pháp kĩ bị mất thì thiên phú ngộ thiên của hắn tự động vận chuyển thôi diễn ra phần tiếp theo. Thiên Mặc nén kích động bỏ cái ngọc giản xuống, đây không phải là lúc đi thôi diễn pháp kĩ.
Cũng lúc này một khí tức băng hàn từ trong hộp ngọc trên tay Khánh Như lan tràn ra ngoài.
- Lam băng ngọc tủy!
Bốn người, phải! Chính là bốn người cùng đồng thanh nói lớn. Thiên Mặc là từ trong ngọc giản mà sư phụ hắn để lại biết được lam băng ngọc tủy. Lam băng ngọc tủy không phải linh thảo, cũng không phải tài liệu mà là một thiên tài địa bảo dùng để tu luyện, rất quý giá. Lam băng ngọc tủy chỉ có thể hình thành ở những nơi cực hàn, lại phải là trải qua thời gian thật dài cùng với linh khí sung túc. Lam băng ngọc tủy có lợi ích rất lớn cho tu sĩ hệ băng hoặc là hệ thủy cũng có tác dụng không kém. Ở đây Hồng Ngọc, Hàn Phong, Khánh Như đều mang hệ băng, thứ này ở trong mắt họ mới là thứ quan trọng nhất ở đây. Thiên Mặc mang mười hệ trong người, tất nhiên là cũng có thể sử dụng cái lam ngọc tủy này, bất quá hắn không có quan tâm lắm mấy cái này, hắn còn có tính toán khác.
Hàn Phong nóng nảy mở năm cái hộp ngọc còn lại, tất cả bên trong đều là Lam băng ngọc tủy. Vậy tức là có sáu tấm Lam băng ngọc tủy.
- Đù móe! Dĩ nhiên tất cả đều là Lam băng ngọc tủy!