Chương 39: Gặp ta ngươi cũng phải thành thật

- Ra tay!
Cơ hồ khi Thiên Mặc và Kim Côn gật đầu thì Vương Lâm liền tế xuất một đại chùy tám góc, xông thẳng vào đầu bạch bối mao lâm cấp ba viên mãn kia.
- Lên!


Kim Côn cũng hét lên, lôi ra một trường côn màu trắng, đập về đầu bạch bối mao lâm còn lại. Thiên Mặc cũng tế xuất ra đoản kiếm pháp khí trung phẩm kia, hắn còn không muốn dùng thanh phôi đao kia, đó là một trong những biện pháp bảo mệnh của hắn. Kim Côn nhìn thấy Thiên Mặc chỉ là dùng một thanh pháp khí, trong mắt lóe lên một tia khinh thường, dù sao một cái kim đan sơ kì cũng không nên dùng một pháp khí tầm thườngsao?


Đoản kiếm vừa lôi ra đã huyễn hóa ra một ra một mảnh kiếm ảnh lao tới phía trước, đây là chiêu thức Thiên Mặc biến hóa từ bách ảnh sát đao, chỉ là uy lực của chiêu thức này kém xa bách ảnh sát đao.


" Bùm bùm", tuy uy lực của Kim Côn cùng Thiên Mặc kết hợp lại rất mạnh nhưng mà vẫn bị một chùm phong nhận của con mèo yêu kia, chỉ là nó cũng bị bức lui mấy bước, trên chân phải phía trước bị một đường côn ảnh đập trúng chảy máu, tuy vậy cũng như là một vết thương ngoài da mà thôi, chưa ảnh hưởng gì cả. Đầu bạch bối mao lâm này bị thương nhẹ không sao, nhưng cũng làm nó phát khùng, trong miệng phóng ra phong nhận càng ngày càng dày đặc, vuốt ảnh là càng tới tấp. Thiên Mặc nhục thể sớm đã được cường hóa, biểu hiện ra thực lực lại kém hơn bình thường cho bị một vuốt ảnh quét qua eo, để lại một vết rách sâu. Kim Côn lại nhiều lần đập trúng vào đầu bạch bối mao lâm này, làm nó rất khó chịu, chỉ là nó còn chưa thể làm gì tên đầu trọc này.


Phía bên Vương Lâm thì lại chật vật hơn nhiều, trên người hắn đã bị vài vết quào xước, máu nhuộm ra ngoài, mà đầu bạch bối mao lâm kia vẫn có vẻ nhàn nhã hơn nhiều. Xem ra, Vương Lâm còn không thể trụ lại được lâu.


Trận thế kéo dài mấy mươi phút, Thiên Mặc và Kim Côn chiếm ưu thế, phía bên kia thì đầu mèo yêu kia chiếm thượng phong. Dùng thực lực của Thiên Mặc vậy muốn giải quyết đầu bạch bối mao lâm này có thể bình thường, bây giờ phải giả làm một kẻ yếu cũng rất bất đắc dĩ. Bạch Vũ đã sớm được hắn thu vào tạo hóa giới. Điều này cũng không có làm cho Kim Côn và Vương Lâm kinh động, bởi vì hai người này nghĩ hắn có trữ linh túi. Thiên Mặc hắn ẩn nhẫn vậy Kim Côn cũng càng ẩn nhẫn, Thiên Mặc có thể cảm nhận được Kim Côn không có xuất toàn lực ra tay. Chỉ là hắn cũng không có biện pháp, chẳng lẽ bây giờ chỉ vào mặt Kim Côn nói ngươi phải xuất toàn lực? Vậy chính hắn thì sao? Thiên Mặc có thể cảm nhận được Kim Côn không dốc hết sức, vậy chẳng lẽ Kim Côn cũng không thấy hắn không dùng toàn lực? Chỉ là tu vi của hắn quá thấp cho nên Kim Côn cũng không để vào mắt mà thôi.


available on google playdownload on app store


Mắt thấy Vương Lâm sắp chống đỡ không nổi, trong lòng Thiên Mặc nóng nảy. Nếu để cho Vương Lâm lúc đó thất thủ, e rằng hắn cũng phải gặp khó khăn.


" Kim Côn huynh, chúng ta cần đánh nhanh thắng nhanh a, bên kia Vương huynh còn sắp không chịu nổi" Thiên Mặc nói với Kim Côn, trong tay đoản kiếm càng là nhanh chóng vung ra, cường độ phải mạnh hơn lúc trước một chút.


Kim Côn trên miệng thoáng cười nhạt " Quả nhiên là nãy giờ còn bảo lưu thực lực", Kim Côn nghĩ như vậy, bất quá hắn còn quá xem thường Thiên Mặc, bảo lưu cũng chỉ một ít thực lực như vậy để làm cái quái gì? Chỉ là lời của Thiên Mặc là đúng, nếu hắn không nhanh chóng giải quyết được thì Vương Lâm sẽ ch.ết cũng nên, Kim Côn hắn dù tự tin cũng không cuồng vọng tới mức solo với hai đầu yêu thú cấp ba hậu kì, về phần Thiên Mặc có hỗ trợ hay không thì hắn còn không để trong lòng, với ý nghĩ của hắn, nếu nãy giờ không phải hắn trợ giúp thì Thiên Mặc đã bị đầu bạch bối mao lâm kia nuốt vào bụng rồi.


" Oành oành oành", trường côn màu trắng trong tay Kim Côn dừng lại việc đánh loạn xạ. Kim Côn tay phải cầm trường côn, tay trái làm một bộ dạng thủ thế. Thiên Mặc một bên có thể cảm nhận được khí thế trường côn trong tay hòa thượng này đang dâng cao, xem ra hắn sắp xuất ra sát chiêu rồi, việc của hắn bây giờ là phải kìm chân đầu bạch bối mao lâm này cho Kim Côn ra tay.


Chỉ qua vài hơi thở, Kim Côn liền họa xuất trường côn trong tay, trường côn được lui ra một chút rồi đâm về phía trước, phải! Chính là đâm về phía trước. Côn ảnh lao ra ngoài, cũng đều là côn ảnh nhưng Thiên Mặc lại thấy côn ảnh này khác biệt to lớn với những côn ảnh lúc trước. Côn ảnh màu trắng, nhìn như thực chất vậy, thậm chí Thiên Mặc cảm giác như trong côn ảnh này đang có một đoàn dã thú to lớn đang lao nhanh vậy, trên đường đi của côn ảnh, đất bị cày lên một đường sâu hoắm, cây cối hai bên bị đập gãy lúc trước, bây giờ càng là hóa thành bột mịn. Thiên Mặc cũng thầm kinh hãi, cái pháp kĩ này thật mạnh a.


Đầu bạch bối mao lâm này cũng biết được côn này không đơn giản, đơn giản không tấn công Thiên Mặc nữa mà lui lại phía sau.


" Ngoao", bên kia đầu bạch bối mao lâm đang vật lộn với Vương Lâm gầm lên, nó cũng cảm được đồng loại đang gặp nguy hiểm. Nó bỏ qua một chùy đập lên lưng, vọt tới bên cạnh đầu mèo yêu kia. " Ầm", vuốt ảnh của hai đầu mèo yêu này đập vào côn ảnh khí thế kia, bức lui chúng nó bay ra phía sau, trong miệng chảy ra máu, trong cơ thể vang lên từng tiếng xương gãy. Thực ra nếu bình thường hai đầu bạch bối mao lâm này chống đỡ có lẽ cũng không khó khăn như zậy, chỉ là con bạch bối mao lâm cấp ba viên mãn kia đến sau, bị mất tiên cơ cho nên mới chật vật như vậy.


Vương Lâm thoát khốn cảnh, đứng dậy, lấy ra một viên thuốc nuốt vào chắc là một quả chữa thương đan dược. Hắn cũng là trong lòng cực độ khiếp sợ, từ chiêu thức vừa rồi của Kim Côn, xem ra thực lực của hòa thượng này không kém hắn, thậm chí là nhỉnh hơn một chút. Vương Lâm hắn tới bây giờ vẫn chưa xuất ra pháp kĩ là do chưa có cơ hội, mà cho dù có cơ hội xuất ra cũng chỉ làm đầu mèo yêu kia bị thương nhẹ, vô ích.


Thiên Mặc một bên cảm thán thực lực của Kim Côn, một bên cảm thán tình nghĩa của hai đầu bạch bối mao lâm này, xem ra tình cảm giữa chúng rất sâu đậm. Thiên Mặc thở dài một tiếng, yêu thú dám hi sinh cho người lại chưa chắc dám làm như vậy. Thiên Mặc thu đoản kiếm vào, hắn đã không còn ý nghĩ muốn ra tay nữa. Nhìn thấy Vương Lâm còn muốn ra tay, Thiên Mặc cản lại.


" Thiên huynh...? " Vương Lâm khó hiểu nhìn Thiên Mặc, Thiên Mặc đang cản hắn ra tay với hai đầu mèo yêu này, phải biết đây là thời cơ tốt nhất để ra tay a.
Thiên Mặc không vui không buồn lắc đầu nhìn Vương Lâm, " Vương huynh, không cần phải quá tuyệt tình, dù sao chúng cũng chỉ là hai cái yêu thú mà thôi! ".


Thiên Mặc nói rồi tiến tới phía trước trong ánh mắt khó hiểu của Vương Lâm và Kim Côn. Nói tới Kim Côn, tên này sau khi họa xuất ra pháp kĩ mạnh mẽ kia liền lui ra phía sau, bộ dạng như tiêu hao quá nhiều chân nguyên và thần thức vậy. Thiên Mặc đi tới trước hai đầu bạch bối mao lâm kia rồi dừng lại nhìn chúng. Hai đầu mèo yêu này nhìn thấy Thiên Mặc tới gần liền dùng đôi mắt dè chừng nhìn hắn. Thiên Mặc nhìn chúng một lúc rồi lên tiếng: " Các ngươi đi đi! ". Nói xong câu đó, Thiên Mặc lại lặng im nhìn hai đầu yêu thú cấp ba này. Thiên Mặc tin tưởng chúng sẽ hiểu lời của hắn, yêu thú có trí lực mạnh mẽ hơn động vật bình thường, nói gì một cái yêu thú cấp ba? Hai con bạch bối yêu lâm này nghe Thiên Mặc nói, trong đôi mắt hiện lên một điểm khó tin, chúng nó tất nhiên là hiểu Thiên Mặc nói gì, xưa nay chúng nó luôn oánh nhau với nhân tu, làm gì có một nhân tu như vậy, nguyện ý đi tha chúng? Bất quá hai đầu bạch bối mao lâm này chỉ ngạc nhiên một lúc rồi đứng dậy nhanh chóng đi xa, trong tâm khảm của chúng đã khắc sâu bóng dáng của Thiên Mặc, sẽ có một ngày chúng nó tìm cách trả ơn cho nhân tu này.


Thiên Mặc trong lòng thở phào, hắn xuất thân từ địa cầu, tâm tính hắn cũng không phải kẻ ác độc gì, tất nhiên là không muốn giết hai con yêu thú kia, dù sao chúng chỉ tự vệ mà thôi, ai bảo ba người hắn tới đây khiêu khích chúng nó làm gì? Nói thật hắn thà tin tưởng hai đầu súc sinh còn hơn đi tin tưởng nhân tâm, mà cụ thể là Kim Côn thâm trầm kia. Kim Côn này sau khi đánh ra pháp kĩ kia liền mang bộ dạng tiêu hao quá mức, nhưng mà Thiên Mặc hắn tin tưởng Kim Côn không có thật sự tiêu hao quá mức như biểu hiện bên ngoài.


" Thiên Mặc huynh làm như vậy có lẽ chưa hẳn là đúng, chúng sẽ không cảm kích huynh đâu, sau này nếu gặp lại chắc chúng phải trả thù lại a", Vương Lâm nhìn Thiên Mặc, ngược lại Kim Côn chỉ nhắm mắt mà không nói gì. Thiên Mặc không có đáp lại lời Vương Lâm mà chỉ nhìn hắn cười nhạt. Thiên Mặc tìm một chỗ cách xa Kim Côn một chút để ngồi xuống, vận công hồi phục chân khí đã bị tiêu hao. Vương Lâm thấy vậy cũng không có nói gì thêm, tự động tìm chỗ ngồi xuống lấy ra vài viên đan dược hồi phục chân nguyên nuốt vào.


Nửa canh giờ sau, ba người Thiên Mặc đã hồi phục hẳn. Bây giờ cả ba đang đứng đúng chỗ mà lúc trước đầu bạch bối mao lâm kia đứng. Đây là chỗ cửa ẩn nấp trận pháp mà Vương Lâm đã tìm được lúc trước. Ở vị trí đó, cách mặt đất nửa mét có một vết nứt, vết nứt này giống như là có ai đó đã dùng vật gì đó để xé rách ra không gian vậy, bất quá cả ba đều biết đây không phải là vết nứt không gian, đây là vết nứt trên trận pháp. Nguyên nhân có vết nứt này là do lúc trước Kim Côn xuất ra pháp kĩ kia làm dư ba quét tới đánh vào chỗ yếu của trận pháp gây ra vết nứt này.


Vương Lâm nhìn nhìn cái vết nứt này một lúc rồi nói với Thiên Mặc và Kim Côn, " không ngờ Kim Côn đánh bậy đánh bạ lại làm cho cửa trận pháp bị nứt ra, như vậy cũng rất tốt. Bây giờ ba người chúng ta cùng nhau công kích vết nứt này, rất nhanh có thể đi vào trong thôi.


" Oke con dê", Thiên Mặc và Kim Côn gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Ba người lại lui ra phía sau, lôi pháp bảo ra thay nhau đập vào vết nứt này. Bị ba người toàn diện công kích như vậy, vết nứt càng ngày càng rách ra lợi hại, xem ra việc bị phá cũng chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi. " Ầm ầm ầm", trong sâu Lôi Vụ Sâm Lâm này có ba kẻ đang điên cuồng đánh vào cái ẩn nấp trận pháp thiên nhiên kia.


"Rắc rắc rắc", cũng không có đợi lâu, cái vết nứt này đã bị ba người Thiên Mặc xé rách ra một vết rách lớn. Nồng nặc mùi thơm của linh quả từ bên trong vết nứt này lan tỏa ra bên ngoài.
- Vào đi thôi!


Vương Lâm nói rồi thứ nhất vọt vào bên trong, tiếp theo là Kim Côn, cuối cùng là Thiên Mặc. " Thiên niên thọ quả! ", ba người Thiên Mặc vừa vào trong đã nhìn cách đó không xa có một cái cây cao khoảng mười mét xum xuê lá, trên đó cáo năm linh quả màu trắng sữa, mùi thơm chính là xuất phát từ năm quả này. Đây chính là thiên niên thọ quả, Thiên Mặc đã nghe nói Song Song nói Lâm Tặc gia gia hắn từng phục dụng Thiên niên thọ quả, hắn cũng tìm ra tài liệu về loại quả này bên trong ngọc giản của Lâm gia đưa, nhưng trong ngọc giản của sư phụ Thạch Nham hắn lại không có thông tin về loại linh quả này. Tu sĩ chính là có tuổi thọ thật dài, tu sĩ lại dùng tuổi thọ đó đi tu luyện để tăng cường tu vi, nhưng có một ngày, ngươi đã hết thọ nguyên mà vẫn không thể tăng tiến tu vi thì ngươi cũng phải ngã xuống theo dòng sông thời gian mà thôi, vậy lúc đó yêu cầu bức thiết nhất là tìm ra linh vật có thể kéo dài tuổi thọ, thien niên thọ quả chính alf một trong những số linh vật đó. Thiên Mặc theo bản năng nhìn năng nhìn sang Kim Côn và Vương Lâm, hắn rất ngạc nhiên khi thấy hai người này cũng khôn biểu hiện gì là nóng nảy cả, theo hắn, khi thấy được thứ linh quả này thì ai cũng phải vui mừng mới đúng a, chẳng lẽ thiên niên thọ quả không đáng giá? Thiên Mặc lắc lắc đầu, không đáng giá cũng được, vào tay Thiên Mặc hắn là được rồi, hí hí.


" Tưởng là thứ gì, hóa ra là cái này, mất công của hòa thượng ta a! ". Kim Côn có vẻ cụt hứng nói. Vương Lâm một bên nghe thấy vậy liền cười cười nói, " Kim Côn huynh cũng không cần phải chán nản như vậy, dù sao thiên niên thọ quả cũng rất đáng giá a".


- Ta cũng không quan tâm lắm, nếu như có đan dược tốt thì vẫn hơn là linh quả vớ vẩn này!
Kim Côn đi tới phía trước một bước rồi quay lại nhìn Vương Lâm cười cười. Vương Lâm mờ mịt nhìn Kim Côn, trong đôi mắt kia hiện lên hai chữ: Tao đéo hiểu!, được rồi, là ba chữ.


Thiên Mặc một bên lúc này đã đến bên cạnh Vương Lâm mà Vương Lâm cũng không để ý. Kim Côn không nói gì mà nhìn sang cây thiên niên thọ quả kia.
" Keng", một âm thanh thanh thúy của kim loại vang lên.
- Ta biết ngay hòa thượng ngươi sẽ ra tay mà, ngươi hẳn là tín đồ của đức thánh chúa trời phải không?


Kim Côn lúc này cũng nhanh chóng quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Thiên Mặc, khuôn mặt tươi cười đã thay bằng một bộ dạng phẫn nộ.
- Hừ, không ngờ lại bị một cái tiểu tốt như ngươi phá hư chuyện tốt!


Vương Lâm không hiểu Kim Côn nói, nhưng mà Thiên Mặc hắn cực kì hiểu. Khi chiến đầu bạch bối mao lâm kia, Vương Lâm đã dùng đan dược chữa thương và đan dược hồi phục chân nguyên, làm một cái ngụy đan sư, Thiên Mặc hắn vừa liếc mắt là biết đó đều là đan dược cao cấp, hắn thấy được thì Kim Côn cũng thấy được, hẳn là tên này đỏ mắt vì đan dược của Vương Lâm cho nên muốn đánh lén Vương Lâm. Thiên Mặc cũng biết thứ đánh lén đó là gì, chính là một cây châm nhỏ, cũng may là Thiên Mặc hắn thời khắc đề phòng cộng với thần thức cường đại mới tìm ra dấu vết của cây châm kia, nếu không còn chưa chắc đã cản lại được. Thiên Mặc cũng thầm than trong lòng, Vương Lam này bề ngoài trông dã man như vậy lại thật người quá sao.


Lúc này Vương Lâm cũng đã tỉnh táo lại, hắn quay sang nhìn Thiên Mặc gật đầu tỏ vẻ đa tạ rồi lại nhìn Kim Côn, " Cái hòa thượng rác rưởi như ngươi, ta Vương Lâm không thù không oán với ngươi, ngươi lại muốn giết ta, quả nhiên chó không sủa là chó cắn người, nếu không có Thiên huynh thì ta cũng bị thương nặng rồi. "


Kim Côn cũng không bị lời của Vương Lâm làm cho nổi khùng mà cười cười, nào có chút gì phẫn nộ như vừa nãy, " Vương Lâm, ha ha, ngươi cũng chỉ là một cái kim đan tầng bảy sơ kì mà thôi, ta muốn giết ngươi cũng như dẫm bẹo một con cóc không hơn, chỉ là ta không muốn phí thêm sức lực để giết ngươi nên dùng Cuồng hỏa phá châm giết ngươi, ai ngờ lại bị con gà này phá đám, xem lát nữa ta cho ngươi biết hậu quả của việc phá chuyện tốt của ta là gì! ". Nói xong, khí thế từ trên người Kim Côn điên cuồng đè ép tới bên này.


- Kim đan tầng tám sơ kì!


Vương Lâm trợn mắt nhìn Kim Côn, dù là đối diện với đầu bạch bối mao lâm cấp ba hậu kì viên mãn thì Vương Lâm hắn cũng không có kinh hãi tới mức này. Xem khí thế mạnh mẽ từ trên người Kim Côn thì Vương Lâm hắn chắc chắn tên hòa thượng này không phải một cái kim đan tầng tám bình thường được, có lẽ một kim đan tầng tám hậu kì cũng chưa chắc là đối thủ của Kim Côn đầu trọc này.


Thiên Mặc bước ra khoát tay đánh tan khí thế của Kim Côn rồi khinh thường nhìn hắn nói:
- Dù là một kim đan tầng tám gặp lão gia cũng phải thành thành thật thật, nếu không Thiên Mặc ta cho hòa thượng ngươi đi Tây Thiên phá chùa đó.






Truyện liên quan