Chương 60: Cho ngươi biết trời cao biển rộng!

( Cảm ơn bạn terabithia đã ủng hộ 1linh thạch)


Lời của Thiên Mặc vừa ra liền khiến cho Ninh lão cũng phải trợn trừng cả mắt, trong đầu hắn đang nghĩ tới học theo tên đệ tử này, ngày sau trở về tông môn cũng xuống táo phòng hét lớn xem chúng có làm được không, xem ra trình độ chém chuối của lão còn kém xa tên đệ tử này.


Tiểu nhị nghe xong câu nói của Thiên Mặc suýt chút nữa đột quỵ ch.ết mẹ. Hắn tự thề, từ lần đầu tiên vào làm cho Thương Khung tửu điếm còn chưa gặp phải vị khách nào quái như thế này, giống như kiểu đi troll sau up lên youtobe a. Đúng lúc này ngọc giản truyền tin của hắn sáng lên, tên tiểu nhị lấy ra, sau một lúc lại kì quái cất ngọc giản vào.


Thiên Mặc cười cười nhìn tiểu nhị, hắn thật không tin là cái tửu điếm này có thể làm được mấy món mà hắn vừa nói. Chỉ là không để Thiên Mặc thất vọng, tiểu nhị này không có từ chối mà là cúi đầu nói:
- Được! Các vị chờ chốc lát!


Thực ra là quản lí của tửu điếm này vừa truyền tin cho tên tiểu nhị kia, nói rằng người ở phòng này muốn gì thì đều phải đồng ý, còn phải giảm giá nữa. Tiểu nhị này không biết mặt mấy người Thiên Mặc nhưng là quản lí này lại biết, vì thế mà người quản lí này sợ hãi, bắt tiểu nhị kia phải đồng ý mọi yêu cầu của mấy người Thiên Mặc, ngươi không biết sao? Người ta ngay cả thiếu thành chủ cũng dám giết, kẻ sát phạt bất chấp như vậy tốt nhất là không nên chọc vào.


Thiên Mặc nghe xong tiểu nhị kia nói xong liền ngẩn ngơ nhìn bóng lưng của tiểu nhị kia ra ngoài:
- Thật có sao?
Ninh lão cười cười nhìn Thiên Mặc, trong miệng không nhịn được mà nói:
- Mặc nhi, ngươi rất có năng khiếu gọi món a, ừm, lần sau cứ cố gắng phát huy vậy!


available on google playdownload on app store


Không ai biết, bây giờ ở trong phòng bếp của Thiên Hương tửu điếm, sau khi một cái tiểu nhị vừa đọc ra mấy món ăn do khách nhân đặt liền khiến cho các đầu bếp phải trợn mắt há mồm, ngay cả vị quản lí lúc trước truyền tin dặn dò cho tiểu nhị kia cũng là ngây ngốc một hồi. Bất quá hắn cũng không có chần chừ thêm mà dặn các đầu bếp nhanh chóng hoàn thành mấy món ăn kia, thậm chí, hắn còn thỉnh thoảng nghe được mấy đầu bếp kia nói thầm muốn nghỉ việc.


Khoảng nửa tiếng sau, trong ghế lô của mấy người Thiên Mặc truyền ra từng tiếng ầm ầm.
Nếu như không có trận pháp cách âm thì người bên ngoài có thể nghe được tiếng thét của Ninh lão:
- Ha ha ha, hôm nay lão phu mới biết thế nào là lấy thịt đè người!
~~~


Lúc này ba người Thiên Mặc đang uống linh trà ở trong một cái trà quán gần đó.
- Song Nhi, ta có mấy món trang sức, là ta lấy được! Cho nàng!


Thiên Mặc lôi ra vài món trang sức lóng lánh đưa cho Song Nhi. Song Nhi nàng cũng không có từ chối mà là vui vẻ nhận lấy, đây là món quà đầu tiên mà tướng công tặng cho nàng.
- Cảm ơn tướng công!
Thiên Mặc lại lôi ra một cái thanh kiếm sắc bén, chân khí trung phẩm, đưa cho Song Nhi:


- Song Nhi, cái thanh kiếm này là ta lấy được của một nữ tu, nữ tu kia muốn giết ta, lại bị ta giết ngược, nàng nên cần có một cái pháp bảo tốt!
- Đa tạ Thiên Mặc chàng!
- Ha ha, chúng ta là zợ chồng, cần gì phải nói mấy lời ấy!


Thiên Mặc cười ha hả, trong lòng vui sướng không thôi. Không ai biết ở bên kia Ninh lão đang nghiến răng nghiến lợi, mấy món trang sức cùng với cây kiếm kia đều là của lão, lúc trước tên đệ tử này xin thì lão cũng không nghĩ nhiều cho hắn, hóa ra là xin về cho gái, đã thế còn nói láo là chiến lợi phẩm của hắn nữa mới mặt dày chứ. Thiên Mặc không có để ý, hắn lại lôi ra một cái ngọc giản cũ kĩ:


- Song Nhi, đây là một cái mộc công pháp tu luyện, nàng bỏ cái phàm cấp công pháp trước kia đi, đây là một bộ đỉnh cấp thần cấp công pháp, như vậy có lẽ sẽ giúp cho tu vi của nàng tiếp tục. Còn về linh căn của nàng, thì ta có ba viên đan dược này, chức sẽ giúp tinh lọc linh căn cho nàng để thuần khiết hơn.


Lúc này trong tay Thiên Mặc xuất ra một cái hộp ngọc đưa cho Song Nhi. Đây là đan dược do hắn tự nghiên cứu ra, người khác muốn tự thôi diễn đan phương mới có lẽ hơi khó nhưng mà đối với kẻ mang thiên phú ngộ thiên như Thiên Mặc lại có phần đơn giản, trong đan phương này hắn đã bỏ thêm một cái lá của Trọng khai thiên linh thụ ( cái cây mà giúp tư chất của Thiên Mặc biến dị ấy, nếu không nhớ thì xem lại ch. 10 nha). Tất nhiên là hắn cũng phải thất bại nhiều lần mới có thể chân chính luyện ra được, thành phẩm cũng chỉ có ba viên này thôi. Có nhiều đan dược cũng giúp tinh lọc linh căn nhưng Thiên Mặc tin tưởng đan dược này của hắn cũng thuộc top đan dược tốt nhất.


- Đây là đan gì?


Song Nhi mở cái bình ngọc ra, một mùi hương từ trong bình tràn ra khiến cho Ninh lão cũng phải mở to mắt. Thiên Mặc nghe Song Nhi nói liền có chút ngây người, ừ ha, đây là đan dược do hắn nghĩ ra, mà hắn cũng quên đặt tên. Đan dược này là vì Song Nhi mà hắn cố tình luyện ra, lại lấy lá của Trọng khai thiên linh thụ làm chủ dược, giúp tinh lọc linh căn.


- Ừm, gọi là Thiên Song trọng linh đan đi! Nghe hơi kì kì nhưng mà cũng tạm ổn.
- A, chẳng lẽ đây là đan dược tướng công tự nghĩ ra?
- Tất nhiên, đệ tử của ta chính là thiên tài, ngươi lấy được nó là phúc đức từ kiếp trước a!


Thiên Mặc còn chưa kịp mở miệng thì Ninh lão đã vượt đèn đỏ phóng vào rồi, thực ra trong lòng lão đang rất vui vẻ. Dùng ánh mắt của lão tất nhiên nhìn ra đan dược của Thiên Mặc bất phàm, đẳng cấp là linh đan nhưng là chất lượng tốt, lại chính là do đồ đệ lão tự nghiên cứu ra, ai nghĩ được lão lại có một đệ tử tốt như vậy, nằm mơ lão cũng muốn cười.


Thiên Măc liếc mắt qua Ninh lão, sau đó lại hốt ra một đống linh quả lên bàn nói.
- Song Nhi, đây là một ít linh quả ta lấy được từ trong Lôi Vụ Sâm Lâm, có ngũ vị quả, xích bì quả, đồng nhân quả, còn có mấy loại nữa, nàng thử đi!


- Oài, ngon quá, thế mà lúc trước lão phu cũng quên mất, tốt nhất là đào vài chục gốc đem về tông môn trồng!
- Sư phụ, người lại còn muốn tranh đồ ăn với thê tử của đệ tử người sao?


Thiên Mặc mang một bộ mặt ủy khuất nhìn về Ninh lão. Lão già này lúc đầu không mời mà đến tửu điếm, không mời mà đến linh trà, không mời mà nói trước, không mời mà ăn linh quả của hắn. Ninh lão nghe Thiên Mặc nói như vậy liền trợn mắt nhìn hắn:


- Hừ, kính già yêu trẻ, ta là người lớn, ta phải ăn trước chứ sao? Còn nữa, ta sống lâu rồi, không cần phải tranh tuổi thọ với mấy đứa nhỏ, ta phải thử xem trong mấy quả độc này liệu có độc hay không, nến như có độc thì ta cũng ch.ết trước, các ngươi biết thế mà không ăn nhầm!


Ninh lão cắn một miếng trái cây sau đó khuôn mặt tỉnh bơ nói với Thiên Mặc, cứ như là tình hợp lí đúng vậy. Thiên Mặc trong lòng thầm mắng sư phụ hắn: nếu như ngươi mà có thể ăn độc quả ch.ết mới là nực cười".
- Ta cũng bó tay với sư phụ!
Hắn quay sang nhìn Song Nhi:


- Vợ xinh đẹp, chúng ta đi về tức sạn, ta còn có nhiều linh quả lắm!


Song Nhi nghe được câu nói này của Thiên Mặc liền càng không nhịn được nữa mà bật cười, nãy giờ ngồi một bên nhìn hai thầy trò cãi nhau khiến nàng không thể tưởng tượng nổi hình bóng oai hùng của Thiên Mặc được lúc trước cùng với sự cường đại của Ninh lão, hai người này giống như là cha con vậy, nãy giờ đã nhịn cười rồi, bây giờ lại càng không nhịn được mà nhe hàm răng trắng như răng cá sấu.


- Ey, tiểu tử ngươi còn nhiều mà không chịu nói sớm, làm ta nãy giờ dè dặt. Vậy số linh quả này ta phải thu lại, đưa cho sư nương của ngươi!
Thiên Mặc nghe vế đầu của Ninh lão liền nổi cáu định liều mạng, nhưng nghe đến vế sau liền tròn xoe mắt nhìn lão:
- Đệ tử cũng có sư nương sao?
- Tất nhiên!


Ninh lão làm một bộ ngạo nghễ, vuốt cằm nhìn Thiên Mặc.
- Sư nương có đẹp không?
- Hừ, còn phải hỏi, sư nương của ngươi cũng không có kém Song Nhi của ngươi nhiều đâu!
- Nói vậy sư nương còn trẻ?
- Không trẻ, chỉ là sư nương của ngươi có thể giữ gìn nhan sắc rất tốt!
- Thật?


- Lão sư ngươi lại rảnh rỗi tới mức để đi nổ lựu đạn!
- Ha ha ha ha! Dùng bộ dạng sư phụ ngươi mà đứng bên cạnh sư nương chắc người ta tưởng cha con!


Thiên Mặc cười ha ha, sư phụ hắn bộ dạng này chả khác gì một cái lão giả sáu chục tuổi, mà sư nương lại có nhan sắc gần như Song Nhi, người khác không biết còn tưởng... " Bốp", Thiên Mặc còn chưa kịp nghĩ tiếp đã cảm giác được một bàn tay úp vô mặt sau đó là mắt hoa chóng mặt.


- Hừ! Tiểu tử, ta cho ngươi biết thế nào là biển rộng trời cao!?


Ninh lão nói xong liền đứng dậy. Thiên Mặc thấy vậy liền tái mặt, tưởng là sư phụ hắn tát một cái chưa đã tay cho nên muốn đánh tiếp. Chỉ là Ninh lão cũng không có tiếp tục đánh hắn mà là rung cánh tay một chút, lập tức có một cái vòng sáng bao bọc cơ thể lão, một lúc sau, cái vòng sáng biến mất. Ninh lão cũng xuất hiện, chỉ là lúc này Ninh lão cũng không còn bộ dạng lão già sắp ch.ết nữa mà một bộ dạng trung niên tiên phong đạo cốt, tóc dài cột lên, để tùy ý vài sợi tóc buông thõng trước mặt, không nói là đẹp nhưng cũng có vài phần tuấn lãng.


- Sư phụ người?
Thiên Mặc kinh ngạc nhìn sư phụ hắn, thật sự là còn nghĩ mình nhìn nhầm nha.






Truyện liên quan