Chương 23: Hân là thương anh nhất
Tôi nhìn qua bạn Khoa, bạn ấy có vẻ sững sờ lắm. Mà nói thật tôi cũng muốn sững lên rồi này, nhưng không phải sững sờ mà tôi muốn SỬNG CỒ lên đây. Em em gì chứ, nếu bạn Khoa đây mà là người tôi thích thì tôi đã cắt luôn...cái lưỡi hắn rồi. Nhưng dù gì vẫn thấy tưng tức, thế là tôi bước đến gần chỗ hắn mạnh tay nhéo cho hắn một phát vào hông, đồng thời nhe răng với bạn đang cầm tài liệu thần thánh của lớp tôi ngọt ngào:
- Đừng để ý, Nguyên Anh đùa thôi_rồi tôi quay sang lớp trưởng_À mà bạn này là người giúp tao hôm trước, tên Khoa, Khoa học lớp...lớp... lớp...
...lớp nào trời!
Nhớ mang máng là a phải không ta. Ế không, a là chị lúc sáng, chắc là a rồi, không, a tôi biết mặt hết mọi thằng, không muốn biết cũng phải biết vì con quỷ Vy cứ loa loa cái miệng giới thiệu thằng này lớp tao thằng kia lớp tao,...
Tôi cố gắng để có thể nhìn rõ cái lớp chỗ bảng tên bạn ấy, nhưng nhưng không tài nào thấy được, biết vậy đứng gần bạn ấy hơn một tí rồi...
Tôi thấy bạn Khoa bạn ấy hình như đang sốc lắm...
Tôi chưa bao giờ thấy mình tệ như lúc này, tên người ta đã không nhớ rồi, người ta học lớp nào cũng quên luôn. Tôi lại thêm lần nữa nhìn bạn Bắp ái ngại...vậy là tôi thẳng tay...móc kính cận trong túi áo đeo vào. Mần ăn như vậy có ngày bị chửi như chơi.
A thấy rồi, Ngô Đình Khoa lớp 11a ...
- À lớp 11a đó mày...ui, sao lại đánh tao_tôi xoa xoa đầu tại vừa mới bị thằng điên đánh.
- Chờ mày móc kính mang vào rồi nhòm, tao đã biết người ta con nhà ai luôn rồi con hâm ạ, màu mè lắm rồi đó.
Đang có một sự chê bai nặng nề xúc phạm đến đôi mắt xinh đẹp của tôi.
Mà nhìn xem, sau khi thấy hành động hơi điên của tôi thì bạn Khoa bạn ấy chỉ cười nhẹ còn thằng chó Anh ấy đã cho tôi một cú “xoa đầu” ngoạn mục. Tôi thù.
- Hân cận hả?
- Hả? À ừ. Xin lỗi bạn, mình không mang kính thấy không rõ lắm...
- Như vậy đã rõ hơn chưa?
Vừa nói Bắp vừa tiến đến gần chỗ tôi, cúi xuống nhìn tôi cười mỉm.
Tôi phải nói là thấy rất rõ rồi, thấy cả tất tần tật rồi, cúi gì gần thế. Tôi thấy hành động này quen quá, giống...giống...thằng...
Bất giác quay mặt qua nhìn lớp trưởng cùng lúc đó bị kéo xịch qua bên đó luôn. Bất ngờ ghê chưa. Cái gì thế thằng này? Sao chơi cái trò...lôi lôi kéo kéo bất ngờ vậy chứ...
- Gì thế hả?
Tôi nói to vậy đó, hùng hồn vậy đó vậy mà thằng Cướp Họ chẳng thèm đoái hoài thẳng miệng:
- Nghe nói lớp bạn bên dãy B.
- À tại tôi cất sổ đầu bài nên đi đường này ra xe luôn.
- Cám ơn đã giúp Hân.
(Mắc mớ gì hắn phải cảm ơn)
- À nên làm mà. Bạn đợi Hân à?
-...
-...
- À tôi...
Tôi ngơ ngát lắng nghe cuộc trò chuyện của 2 bạn trẻ...
Vâng trò chuyện say và rất sưa, tôi ở giữa cứ như người vô hình.
Chẳng biết làm gì thôi đứng ngắm 2 bạn cho đỡ nghiền cũng được.
Xét về chiều cao có lẽ bạn Bắp nhỉnh hơn Cướp Họ một chút. Công nhận bạn Bắp này cao thật, chắc cao hơn 2 anh nhà tôi luôn quá, ý tôi là anh Đăng với anh Kha á.
Galang thì miễn bàn nhé, Nguyên Anh có mà xách dép.
Học thì tôi cũng không biết ai giỏi hơn nữa...Còn mức độ đẹp giai thì công bằng mà nói tôi thấy thằng chó Anh đẹp giai hơn.
Tự nhiên mặt tôi nóng ran. Khổ ghê, ở nhà cũng có trai đẹp mà không thèm ngắm mà giờ...
Nhưng xét về vấn đề cực khổ thì tôi cảm thấy...tôi là nhân vật khổ cực nhất ở đây. Vì sao ư, vì 2 bạn dù ai cao hơn ai đi chăng nữa thì giữa họ cuối cùng, tôi cũng là lùn nhất. Tôi nói thật là tôi mỏi cổ lắm rồi, cỡ mấy anh soái ca trong ngôn tình mà ra ngoài đời thật chắc tôi ch.ết, ch.ết mỏi đấy, mấy anh ấy toàn 1m85 không à.
Ngắm đã vậy rồi mà 2 bạn vẫn chưa nói xong, hợp nhau quá chăng?
- Thôi lát cầm tài liệu về cho lớp, tao về trước.
Tôi nói rồi bước đi luôn.
- Này, chờ đã_lại kéo tôi, lợi dụng quá nha_chờ chút.
Ờ thì về lẹ lên, gì mà nói hoài thế hở, không biết thời gian của tôi rất quý báu sao, con cái chồng con đùm đuề...^^>
- Ờ tài liệu của lớp bạn đây. Vậy thôi mình đi trước, chào 2 bạn. Hân, mai gặp lại.
Nụ cười thiệt là lãng tử nha...
- À à chào Khoa.
- Chào bạn.
Một bước, hai bước,...mười bước...hai mươi bước...
Có một cái không khí ngột ngạt nào đó đang diễn ra. Thằng Nguyên Anh có vẻ nghiêm túc lạ lắm.
- Ê sao thế?
- Cái gì?
Giọng hắn cũng bình thường lắm, chẳng có bất thường gì đâu nhưng mà sao tôi thấy lạ. Dạo này hắn cứ như con gái, nắng mưa mưa thất thường
- Nhìn xa cách quá_tôi định nói là “nhìn mày lạ quá” nhưng tự nhiên từ "xa cách" “phun” ra luôn à.
Tất nhiên nói nhầm cũng có giá của nói lộn, giây tiếp theo bị khoác vai liền, đã vậy hắn không quên nhắn lại một câu: “Như vậy được chưa, phái ôm tao thì nói một tiếng”
Vâng. Bây giờ tôi thuộc dạng phái ôm trai như thế đó. Mồm bé mà nói toàn thứ tai hại không hà.
...
Sáng sớm mặt trời lên...chưa cao lắm đâu, tôi dắt chiếc xe đạp thân yêu ra. Tôi dậy sớm lắm, hơn nửa tiếng lận. Mà cũng không có sớm sủa gì đâu, tôi hẹn xong tôi cũng ngủ thêm nửa tiếng ^Ω^. Xin lỗi mọi người, không có chuyện gì kể nên nói vài câu chào buổi sáng rồi sẵn tiện nói lên ước mơ thầm kín của tôi thôi. Chuyện là tôi buồn, có lẽ vì ngày nào cũng được “đưa đi đón về” nên hơi ưa sẵn, giờ tự đi học một mình nó chán gì đâu á. Thôi, tại tôi kể chuyện không có duyên lắm nên tôi nói vấn đề chính luôn là: tôi ước có bạn thân gần nhà để chở tôi đi học lắm híc, híc. Con trai hay con gái, les hay gay gì tôi cũng chịu hết. Con Vy mà ở gần nhà tôi thì hay biết mấy...
Nhưng dù sao cũng đi đến cửa lớp rồi, nén đau thương thôi.
Lớp tôi thì cũng giống như mọi ngày, đứa ngủ, đứa học bài, đứa chép bài...hôm nay thì có đứa cắt tóc mái cho đứa kia, tôi thấy con Hương đang im lặng nhưng gương mặt bặm lên kiểu: “cắt lố là ch.ết với tao“. Thằng Tiến thì sợ sệt cầm kéo cố cắt cho xong. Tôi có cho vàng cũng không cho tụi ba trời này cắt tóc tôi...
- Cái nốt ruồi này là ham ăn. Ở đây ham uống...ở đây là...
Nghe xong tự nhiên bức xúc: ăn với uống không vào chung từ đường miệng à?
Nhóm đó là nhóm đang tán phét với nhau, nhưng người nói to nhất đội là chị Nhi, chị ấy nhìn rất là sành về nốt ruồi, chỗ nào chị cũng “ham” được hết. Con Phương chị ấy nói ham nhìn giai vì nốt ruồi ở mắt (nốt bé tí à), thằng Lâm có nốt ở chân thì chị ấy bảo ham chạy. Có đứa ở mũi thì bị phán là ham ngửi, mũi rất nhạy...
Thấy hay hay nên tôi cũng chạy đến góp vui. Sau khi xem xét mặt mũi chân tay của tôi thì nó cũng tìm ra một nốt ở tay...nhưng vừa xem xong nó đã hét lên:
- Ư, tránh xa bạn Hân ra nha mấy bạn, bạn ấy thánh sờ nhé.
Tôi phải nói méo cả mặt, dê chứ phải, mặt tôi vậy mà dê ư? Tôi mếu máo nhìn lớp trưởng, không phải nhìn kiểu cần sự thương xót đâu mà sẵn tiện nhìn xem lớp trưởng có "nốt" nào không, sẵn dìm luôn. Con người là phải biết chộp thời cơ.
- Ê Nhi, thế chỗ gần mông thì sao?
Không, không phải tôi nói câu đó đâu, lớp trưởng nói đó.
Đúng thật càng ngày càng biến thái...
- Chỗ gần mông thì ham...ách, điên hả?
Các bạn có vừa nghe từ gì phát ra từ miệng lớp phó không? “Điên” đấy. Haha...
- A ha, con Nhi chi tiền đi mày.
- Không ngờ mày cũng có ngày này Nhi ạ.
Tôi chưa kịp mở miệng thì bạn Tiến và bạn Huy đã giúp rồi. Nhưng có lẽ 2 bạn phấn khích quá chăng?
- Thủ quỹ ơi, thu tiền 3 bạn kìa, 3 bạn 15k chẵn bạn ơi.
Tôi vừa nói vừa nhìn cái mặt chù ụ của 3 đứa nó. Tức cười nhất là thím Nhi, thím cứ liên tục vò đầu cứ như đang hối hận. Còn đáng (cần) cười thứ 2 là 2 thằng điên kia, nụ cười cứng lại như thằng bệnh hết rồi, cứng kiểu như “mình đã nói ư” ấy.
Ác quá mà. Hân ơi, không ngờ mày cũng đợi đến ngày này. Người ta nói ở hiền thì gặp tiền, không, gặp lành, tôi dù ở hơi ác nhưng thấy mấy đứa ác gặp điều xấu thì cũng hả hê lắm, mốt của tôi hiện nay là vậy đó.
- Vào lớp rồi, về chỗ giùm cái.
Tôi bị đuổi không thương tiếc. Chỉ vì tiền thôi, ôi tiền là gì? Tại sao?
- Chỉ vì đồng tiền mà Nhi đối xử với Hân vậy sao Nhi?
- Ừ. Kệ Nhi.
- Thấy ớn.
Tôi biết lớp tôi mà, chỉ là hơi tiếc tiền thôi, còn thật ra...cái gì cũng tiếc hết á. Tôi phủi mông nhếch xác về chỗ, bạn bè chỉ được cái chơi khăm là giỏi thôi à, cơ mà tôi thích phong cách chơi đó.
- Ê lớp, hình như hôm nay kiểm tr.a nề nếp, chuẩn bị hết đi. Thầy đang kiểm tr.a a hay sao á_chắc thằng Khải vừa đi zét tô lô (zô tôlét=WC) vào.
Tôi nói rồi, chỉ cần đi vệ sinh thôi là biết được nhiều điều lắm.
Mà kiểm tr.a có gì cuống lên thế. Bảng tên mang rồi, huy hiệu đoàn mang rồi, tôi mang đôi giày búp bê không mang dép lê, đâu phải con trai đâu mà sợ tóc quá dài chưa cắt, móng tay thì...á, móng tay dài.
Tôi nghe tiếng cắt móng tay bụp bụp của tụi con gái, tôi thì ớn lạnh rồi. Trường tôi kiểm tr.a khắc khe lắm. Tôi nhìn tứ phía, nhìn móng tay mình, ch.ết lặng, móng dài lắm, có đem cái bấm đâu. Mà mới kiểm hồi đầu năm mà!
Thầy vào...vào rồi.
Tôi đứng dậy, bay ngay lên bảng, híc, chỉ còn cách này thôi.
- Lên đây làm gì?
Tôi cũng có muốn lên đâu, bất đắc dĩ thôi mà.
- Nguyên Anh, thầy_đồng thời tôi khoe bàn tay cho hắn xem.
Hắn không nói gì, liếc ra đàng sau tôi, rồi quay lại bảng chậm rãi viết bài toán lên, hếch mặt với tôi:
- Làm không được thì kêu.
10 giây sau...
- Cái này không hiểu hả? Thế này, thế này nà...
Xin lỗi chứ tôi có nói không hiểu đâu, từ đầu đến cuối hắn tự biên tự diễn. Mấy cái bài này thì dễ òm, xin lỗi thêm lần nữa chứ phần bài tập về đạo hàm trừ những câu có tan hơi khó thôi, còn câu nào tôi cũng chiến được hết, chứ bày đặc giảng này giảng nọ.
Dù khinh bỉ hắn thế nào nhưng vẫn phải tiếp tục diễn, vì cứ diễn thật sâu thì chẳng ma nào dám kiểm tr.a đâu, kiểu không phá đám khi học tập ấy.
- Lớp hôm nay nề nếp tốt, tiếp tục phát huy.
Tôi nghe tiếng giày của thầy càng ngày càng xa, thở phào nhẹ nhỏm. Không có gì nghiêm trọng đâu, chẳng qua là đầu năm bị bắt một lần rồi, tên tôi cũng gọi là đã từng xuất hiện trong sử sách. Lần này bị thêm lần nữa thì cũng hơi hơi ngại. ^_^
Dù gì cũng phải cám ơn bạn lớp trưởng, hắn đúng là có tố chất làm diễn viên.
- Cám ơn nha_tôi toe toét.
- Nói câu nào mát lòng hơn được không?
Tôi cũng không biết nói gì cho lòng hắn mát hết...
- Lớp trưởng là giỏi nhất.
- Hiển nhiên quá rồi, câu khác.
- Nguyên Anh là người tốt bụng nhất.
- Còn câu nào khác không?
- Nguyên Anh là đẹp trai nhất.
- Câu này nghe hoài rồi. Nói câu nào cảm động một tí đi, đặt nhiều tình cảm vào.
- Hân là thương Anh nhất.
Choáng!!! Tôi tự nói, tôi tự choáng...mẹ ơi, con lại nói bậy rồi!!