Chương 26: Ước mơ
*Ngó trước, ngó sau*
Nhà xe thẳng tiến, phải đi lẹ hơn một chút nữa, tránh kẹt xe.
Thằng lớp trưởng được Kiều Anh đến rủ đi họp rồi. Hắn chẳng hứa hẹn gì nên tôi cũng không muốn chờ.
Tại vụ bạn Khoa với “tâm trạng” của thằng lớp trưởng nên tôi quên kể về con bé Kiều Anh. Tôi không rõ thái độ nó như thể nào với tôi mà thật, lần trước với lần này khác xa một trời một vực. Mấy hôm nay nó hay lên lớp tôi lắm, hôm nay đến những 3 lần. Mà hay, tôi thì đứng thừ ra đó mà nó lơ, cười như không. Nếu trong truyện thì bị quy là nhân vật phản diện nhé.
Tôi cũng thấy nó kì lắm, rảnh quá hay sao mà cứ chạy lên lớp tôi. Nó biết biến hình hay sao á, vừa trống đánh là thấy nó ở lớp tôi. Chắc tôi cũng phải đi dò la thử cái lớp 10a ở cái ngõ ngách nào mà lại có một con bé rỗi hơi như vậy. Cả một dãy phòng học toàn khối 10, có 4 lớp 11, nhưng mà nó có nhất thiết là khi nào cũng tìm một người không. Tôi thấy càng không thiện cảm tí nào khi mà nó khi nào lên đây cũng nói “cho em gặp anh Nguyên Anh”
Tôi nhìn ra cửa lớp là lại thấy nó gọi anh Nguyên Anh. Dạo này 2 đứa nó thân nhau gớm, không để ý chứ để ý là thấy lạ à. Tôi tự nhiên khó chịu lắm, thấy ghét con bé lắm. Mà cái thái độ của hắn nữa...
Buồn ghê gớm.
Người ta thường nói thích một người là:
- Bạn ghét ai, tôi cũng ghét người đó.
- Ai ghét bạn, tôi cũng ghét người đó.
- Bạn thích ai, tôi cũng ghét người đó.
Thích sao? Thích hắn sao? Nhưng tôi lại không muốn thích hắn đâu...tôi sợ lắm...
...tôi không biết...
Sợ điều gì đó tôi không biết nữa..
Thôi, về lẹ không lại gặp bạn Khoa. Đi với Khoa buồn khủng khiếp, bạn ấy nói chuyện gì tôi chỉ dám nói theo chiều khách quan thôi, không dám trả lời theo cách nghĩ của tôi.
Còn những vấn đề khác cũng vậy, bạn nói năng nhẹ nhàng làm tôi cũng không thể nói to, hét bự được. Khi nào cũng nói: “mình cũng thấy vậy”, hoặc là “mình cũng nghĩ vậy “.
Chán ghê gớm.
Tôi đi với Nguyên Anh thì lại khác, cãi nhau kịch và muốn liệt luôn. Thằng đó nhìn vậy mà nói vài câu sốc ruột sốc gan lắm, nên khi nói không lại là tôi sẽ thẳng tay nhéo cho hắn vài cái. Tôi nhéo lúc nào cũng “nhẹ hều” và hắn lúc nào cũng la:“ Em đánh anh đau quá rồi nha”, lúc thì “mày bớt múa lửa trên người tao nhé, tao nhét xuống cống bây giờ”, có lúc còn nói “bây giờ mày muốn sao? Muốn vừa ngồi vừa khóc hả?“.
Không thể thấy được cái bản mặt của hắn như thế nào nhưng cái giọng nhe nhe nhởn nhởn tạo trò vui của hắn là tôi không thể nào không cười.
Tụi con gái tuổi chúng tôi thường thích những đứa con trai đủ đẹp trai, đủ lạnh lùng, đủ galang, những đứa coldboy gì đó. Gớm, lạnh ngắt thì có. Tôi thì chắc phải nói, không, tôi khẳng định luôn, tôi không thích. Tôi thích người hoạt bát hơn là người ít nói. Thử hỏi bạn ngồi với mấy đứa im quá thì làm sao mà chém gió được, ngồi nhìn nhau chém bằng ánh mắt sao? Vậy nên tôi nghĩ là tôi hợp với cách nói chuyện với thằng ngồi cạnh tôi.
Nguyên Anh...
Hay một khi đã không thích nói chuyện với một người thì... dù cho họ có nói như thế nào thì cũng không thấy thoải mái được. Tôi không thể nói chuyện thoải mái với bạn Khoa được. Hay tại mới quen? Không, tôi với Nguyên Anh vừa quen đến ngày thứ 2 lớp là “mày tao” bốp chát rồi.
Nguyên Anh...
Sao tôi luôn phải so sánh chứ...
So làm gì chứ...
...xxxxxxxxxxxxxxxxxx....
Cảm giác ở nhà một mình lạ ghê nha, một mình một ti vi, còn ăn bánh nữa chứ, dù hơi buồn nhưng sướng phải biết. Tại mẹ với bà qua nhà anh Kha chiều mới về, ba thì dạy cả chiều không về trưa, còn ông anh thì tôi không rõ lắm, hình như bận gì đó ở trường. Mà ở nhà một mình cũng sợ, có khi nào...ma đang ẩn nấp....
- Không có ai ở nhà hả?
- Ááá.
- Hét hét cái gì_anh tôi vừa vào vừa ném balo lên sopha.
Mất hồn thật mà, trời ơi tim của tôi, muốn rớt ra ngoài rồi. Biết tôi yếu ớt vậy mà về không tạo hiệu ứng gì hết, thình lình bay vào hỏi có mà dọa ch.ết tôi.
- Sao anh về trễ vậy? Ư mà sao anh vào được vậy?_cũng lạ, tôi đâu có ra mở cổng.
- Mày không chốt cổng.
Ôi mẹ ơi ghê quá, không biết nãy giờ có thằng cha kẻ trộm nào núp không. Trí nhớ dạo này thật, sắp già rồi.
- Này.
Tôi đang bỏ bánh vào miệng thì một cái móc khóa được tòn ten trước mặt tôi. Tôi giật ngay vật lạ ngắm nghía.
- Đứa nào khéo tay thế, móc len luôn. Mà sao đưa em?
- Có người tặng mày.
- Ai vậy?
- Bạn anh tặng.
- Ai thế? Đứa nào thương thầm nhớ trộm em à? Nói em biết đi?
- Khùng hả, bạn gái tao tặng...á không, bạn...bạn con gái, người tặng mày là con gái.
Cái gì mà nói rối cả lên vậy?
Nhưng mà eo ơi, đứa nào thế, tôi cũng con gái mà, tôi chưa có suy nghĩ thích con gái đâu, dù đồng tính đang hot nhưng tôi lạc hậu lắm, chưa muốn theo trào lưu đâu nha.
- Trả, trả em sợ._tôi vừa nói vừa đưa trả lại anh tôi.
Nhưng anh tội lại dúi lại vào tay tôi:
- Cầm đi, Linh tặng mày đó. Hỏi nhiều quá.
Tèn ta ren...
Coi cái mặt anh tôi kìa, đỏ gay lên rồi kìa, nói tên người ta thôi mà vậy đó, cứ vòng vo.
- Xời, có gì đâu mà không dám nói tên, em với chị ấy thì xa lạ gì, đánh chém gì cũng làm rồi, thân muốn hận rồi ấy, chứ bày.
Tôi nói không quên phẩy tay. Anh tôi cứ như con gái mắc cỡ không dám nói gì.
- Cho em số chị Lịnh đi, em cám ơn.
Anh tôi vẫn “thẹn thùng” ném điện thoại cho tôi.
Tôi bắt đầu hỏi thăm sắc đẹp chị ấy, nhầm hỏi thăm sức khoẻ. Chị ấy dịu dàng trả lời còn mời mọc tôi thích làm thêm cái gì không chị ấy sẽ làm cho, chị nói chị có biết sơ về đan lát, móc len, làm hoa hồng giấy...
Tôi thầm nghĩ, đây có phải là dạng lấy lòng trong truyền thuyết không?
Nhưng mà nhìn cái móc khóa cũng thấy ngưỡng mộ, đẹp thật! Chị này nhiều tài ghê nha, môn phái nào cũng tham gia. Từ võ đến cả thủ công.
Hồi bé tôi cũng thích làm mấy thứ này lắm. Vào lớp 2 ấy, tôi đã có mơ ước là đan, móc, may làm đủ loại tặng mỗi đứa bạn mỗi cái làm kỉ niệm. Còn tưởng tượng đến một ngày tôi trở thành người giỏi nhất thế giới về lĩnh vực này, cũng chuẩn bị chữ kí sẵn rồi chứ phải. Anh tôi thường nói tôi coi chừng mắc phải dây điện, nhưng tôi kệ, kệ hết.
Đến khi lên cấp 2, ước mơ kia chưa được thực hiện thì đã chấm dứt. Không phải là bị hư tay hư chân gì đâu tại có ước mơ khác rồi, ước được làm đầu bếp thật giỏi. Thật đấy, vừa lên lớp 6 sau mấy bài công nghệ học chế biến món ăn tôi đã thích điên dại. Đợi đến ngày mình thích món gì có thể nấu món đó, ôi cảm giác phởn phải biết. Con Vy cũng “vỗ về” tôi, biểu tôi nên biết chừng mực, nhưng tôi cũng kệ, kệ hết.
Sau đó vì làm cháy đen nồi thịt nên tôi...không thèm làm đầu bếp nữa.
Lớn thêm chút nữa thì cực thích... thổi sáo (nhắc đến từ sáo tôi hơi nhột nhưng tôi bỏ qua hết), tại anh Kha dạo đó đi học sáo, thổi hay cực, tôi khoái lắm lắm, muốn được cầm sáo thổi bài...Cây đàn sinh viên của chị Mỹ Tâm ấy, dù dị nhưng thích. Không thì ra phố thổi dạo kiếm tiền như trong phim người ta đánh đàn kiếm tiền ấy, ngồi không mà cũng có tiền ấy. Khi tôi nói lên ước mơ của mình thì anh Kha không nói gì, nhưng vẻ mặt rất là “nén đau thương”, tôi cũng kệ, kệ hết.
Nhưng qua thêm mấy năm học nữa thì tôi cũmg biết nghĩ cho tương lai...con em chúng ta rồi, nên tôi tạm để sáo qua một bên, dành chỗ ấp ủ ước mơ trở thành một giáo viên. Nhưng chẳng phải là thích truyền đạt kiến thức gì đâu, cơ bản là muốn một ngày cầm cái sổ điểm thần thánh lên...dò bài từng đứa, con của thầy cô từng dạy tôi thì càng tốt, để chi, để trả thù bỏ hận. Vì cứ mỗi lần cầm sổ điểm là cô thầy nào cũng thích làm hồi hộp tụi học sinh, không dò họ rồi lại dò số thứ tự. Tôi là nhân vật điển hình nà. Tôi khi học số thứ tự là 10, và khi nào cũng dính. Cơ bản là như này:
”Hôm nay ngày 10, Ngọc Hân lên bảng em...”
”Hôm nay ngày 20 tháng 2, 20 chia 2 là 10...”
”Hôm nay thứ năm ngày 5, số 10 đi...”
”Hôm nay ngày 13 tháng 10, thôi số 10 lên bảng...”
Vân vân và mây mây số lần nhân chia cộng trừ vẫn là số 10. Tôi muốn tự cười nhạo vào mặt mình. Nhưng không cần đợi tôi cười thì lũ bạn đã cười trước rồi. Vậy nên tôi có một ước mơ nhỏ bé như con voi đó là cầm sổ điểm lên, để...”dằn mặt” thế hệ sau...
Ôi tội lỗi quá!
Cái này tôi chỉ dám nói với con bạn, không dám nói cho nhà tôi biết đặc biệt là ba tôi, ba tôi mà nghe được thì cuộc đời tôi tiêu tan ngay.
Bây giờ thì “lớn rồi”, sửu nhi quá cũng kì, nên không ước mơ bậy nữa, không muốn làm giáo viên đâu, nhìn khổ ghê gớm, nhìn ba tôi là tôi bỏ ngay ý nghĩ đó. Ba tôi ngày nào cũng phải soạn giáo án, đến đợt kiểm tr.a là bài kiểm tr.a của học sinh chất như núi. Một tuần 2 buổi tối là phải đến trung tâm dạy thêm. Giáo viên mà, bận lắm cơ, với lại ba tôi yêu nghề lắm.
Mà khổ nổi tôi học tệ quá, thi chắc rớt từ vòng giữ xe quá. Đại học sư phạm ơi, xa vời quá.
Có ai hỏi tôi thích làm nghề gì tôi sẽ mạnh miệng nói tôi muốn trở thành ca sĩ Hàn Quốc quốc-quốc-quốc. Nghề là phải lạ như vậy, người Việt Nam là phải làm ca sĩ Hàn Quốc mới oách xì doách.
Đùa thôi, tôi chưa định hướng nghề nghiệp nữa, tắc trách quá.
- Ngơ ngẩn gì thế? Rảnh quá thì đi qua chị Thảo mua giùm anh 2 cây bút lông viết bảng. Lẹ đi, anh phải đi gấp.
Lại nữa, mặt tôi khắc chữ rảnh sao? 1 giờ 30 rồi chứ phải, nửa tiếng nữa Hân tôi đây phải học nhóm, tháng nữa thi học kì rồi.
Tôi định phản đối thì anh tôi chỉ chỉ vào cái vật tôi đang cầm...
A thì ra đưa cái này về để dụ tôi.
Tôi thật “chẳng biết nói gì hơn” lèm bèm một tí rồi cũng đi.
- Hân, mở cửa cho tụi tao_Tôi chỉ vừa ra khỏi cửa chính là lại nghe thấy đứa gọi tên tôi.
Đứa nào giọng giống con Phương thế. Ô cả chục con Phương luôn nè. Hơn chục đứa ngoài cổng nhà tôi. Nhà tôi chỉnh đúng giờ thủ đô mà...
- Còn sớm mà, tụi mày đi học ấy hả.
Tôi vừa nói vừa mở rộng cổng cho tụi bạn, tôi phải mở cổng thật rộng, tụi này đi toàn xe máy không à.
- Tụi này định qua nhà mày chơi chút rồi đi học luôn, rảnh đang là xu hướng mày ạ.
Nói thấy kinh chưa.
- Thôi nhào dô nhà tao, uống nước giải rảnh.
Tôi nói xong thì Con Nhi cũng đập vai tôi ra điều “chỉ mày hiểu tao” rồi kéo cả đoàn vào nhà tôi.
- Tao qua kia mua chút đồ, vào nhà chơi trước đi.
Tôi nói rồi phóng đi, đi lẹ mà về chứ.
Vừa về đến sân đã cảm thấy một không khí cực kì im lặng, ánh nắng ngoài trời không thể làm ngạt thở tất cả người trong nhà được. Cùng lúc đó, qua ô cửa sổ tôi thấy những anh chị em trong nhà có vẻ đang ch.ết lâm sàng... Đùa đấy, mấy đứa đang trò chuyện vui vẻ với nhau, chậc, mấy đứa này thích nghi nhanh gớm. Có anh tôi trong nhà mà ta...
Mà coi kìa, anh tôi cũng rôm rả chưa kìa.
- Vui vẻ quá ta?_Tôi vừa đưa đồ cho anh tôi vừa hỏi.
Không nói không rằng con Hương kéo tay áo tôi hỏi nhỏ:
- Anh đó sao ở nhà mày vậy?
A, vấn đề cũ...
Tôi đợi anh tôi lên phòng xong liền tỏ thái độ thẹn thùng nói nhỏ với con Hương:
- Mày không biết đó thôi, anh đó là con bạn mẹ tao...
Sau đó thì mối tình của 2 đứa bé được diễn ra dưới lời kể súc tích chứa chan day dứt của tôi. Anh kia vì nghe lời cha mẹ, đồng thời nhìn thấy tôi là thích ngay cái nhìn đầu tiên nên kiên trì bám riết, mấy hôm nay ăn chực nhà tôi...bla...blà...
Tôi kể mà tôi thấy sướng gì đâu á...
Đang đến khúc gay cấn thì anh tôi ở đâu xông vào phá tan tất cả:
- Nói với mẹ tối anh về trễ. Máy tính anh để ở nhà, nếu có dùng thì rút sạc giùm anh.
Rồi quay qua nhóm bạn tôi:
- Mấy đứa ở lại chơi anh đi trước.
- Dạ.
Cả bọn dạ ran lắm.
- Anh của mày thật là tuyệt Hân à.
- Ừ, anh nó, chẹp chẹp, một mĩ nam nha.
- Tao từng thấy anh này ở trường mấy lần rồi vậy mà không biết là anh của mày.
- Có anh trai đẹp trai vậy mà giấu nhé.
Những lời khen... Tôi dừng luôn câu đang nói dở.
Không, tôi nín thì đúng hơn.
Tôi...tôi...tụi này biết hết rồi hả?
Nhìn qua con Hương, mặt nó rất chi là dữ tợn.
- Còn khúc cuối, phét thêm tí nữa đi.
Vừa nói xong thì con Hương giơ tay ra định bóp cổ tôi, tôi nhanh nhẹn đứng dậy né sau lưng thằng Lâm phân bua:
- Tại tụi mày không hỏi, tao đâu có cố tình đâu.
- Tao đã cho cơ hội nói thật rồi mà còn láo, đáng đánh. Anh mày mà mày không giới thiệu, còn để tao khoa tay múa chân, đáng bị trừng phạt.
- Tại hồi đó mấy mày...
- Im ngay, dám cãi hả, thằng Lâm tránh ra. Tụi mày cản tao đi, không tao sẽ xông lên đánh ch.ết con này.
Có kiểu đánh mà nhắm tôi, tay thì bám vào mấy đứa bạn xin cản chưa, ô cái này hay. Đây cũng là xu hướng à.
Nhưng dù là cái gì hướng thì tôi cũng bị hành hạ tơi tả, cười cả buổi.
Anh ơi là anh, khai gì nhanh vậy. Có khai thì cũng nháy mắt với em trước chứ đằng này...
- Nguyên Anh ơi, mở cửa cho tụi em_Giọng vang dội của mấy mẹ lớp tôi hú vang cả khu phố. Cũng hên hơn 2 giờ rồi, không là bị chửi vì tội phá rối cho xem.
- Chờ chút_Lớp trưởng cũng nói vọng ra, rồi nhanh nhẹn chạy ra mở cho chúng tôi.
Tôi là lần đầu tiên qua nhà hắn đó, có khi nào học tại gia đâu, học trong quán kem không hà.
Nhà hắn có kiến trúc rất đẹp, phòng khách thoáng mát, phòng... phòng bếp đầy đủ tiện nghi. Đừng hỏi tại sao đi học mà vào bếp nhà người ta, đừng hỏi tôi nhé, có đánh ch.ết tôi cũng không nói vào bếp lấy trái cây, bánh và...đủ thứ.
Nhà thì có 2 tầng, gam màu trắng đẹp mắt. Tôi thấy thật uổng phí, sao không xây thêm cái hồ bơi là thành biệt thự rồi.
Phòng khách đặc biệt có một bức ảnh lớn 5 người và một bức ảnh bé hơn 3 người. Wou, hắn có chị và em gái nha. Bức 3 người thì có một cô gái trẻ (chắc chị hắn), một người trung niên và hắn. Ủa mà sao lại 2 tấm khác nhau, ảnh gia đình thì phải đầy đủ người mới chụp chứ. Dù nhà tôi không chụp ảnh gia đình nhưng tôi biết hơi bị rõ nha.
Mà tôi rảnh quá, tự nhiên soi ảnh người ta. Người ta thích như nào thì kệ họ chứ.
Một cảnh tượng hỗn loạn nhất từ trước đến giờ, hơn mấy chục đứa nghiêm túc làm bài tập toán, lí hóa, anh, văn tùy thích, điều quan trọng là một tay cầm bút một tay cầm táo, hỏi nhau nháo nhào. Đang nghe thấu kính hội tụ rồi lại nghe who, whom, which, that, rồi lâu lâu lại Ankin, Ankan, Anken, Benzen đủ loại. Tôi nghe mà muốn...rối loạn tiêu hóa...
- Nguyên Anh, mày biết đánh ghita hả_Tôi nhòm quanh thì thấy cái đàn nên buộc miệng hỏi...cho có với người ta.
- Không giỏi lắm, chỉ biết thôi_Hắn trả lời tôi bằng giọng rất chi là khiêm tốn.
Nói thật nếu trước đây hắn sẽ hếch mặt và nói với tôi là: ghita đã là gì, Nguyên Anh này nhạc cụ nào cũng biết chơi.
Tôi chắc đó.
- Cái vấn đề đó thì phải hỏi Tiến, Tiến chơi hơi bị đỉnh nha.
Ừ tôi cũng nghe nói lớp tôi biết chơi nhiều loại lắm, tài lẻ đầy rẫy, nhưng tôi có khi nào cuồng ghita đâu, từ xưa đến giờ chỉ thích nghe thổi sáo thôi.
- Thế mày biết thổi sáo không? Tao cuồng nghe sáo nhé.
Sáo thì đứa nào biết thổi, đứa nào cũng lo học ghita tán gái không mà.
- Ơ hè hè, cái đó, cái đó...A, Nguyên Anh biết đấy. Mày, học mấy năm rồi, thổi vài bài cho con Hân điếc tai chơi mày_thằng Tiến nói không quên huých tay hắn.
- Thổi cái gì, làm bài tập đi.
Miệng thì nói vậy mà có người đã đứng lên đi vào phòng, lấy sáo ra hí hửng.
Hắn biết thổi thiệt hả?
Hình như là hắn thích thổi sáo, không thì làm sao hắn có thể tủm tỉm như thế chứ. Tôi nghĩ là hắn sắp trở lại rồi...độ tự sướng không biên giới có lẽ sắp bao trùm cả căn phòng rồi.
Mà tự nhiên tôi lại thấy nhẹ lòng ghê gớm, cứ như vừa được mẹ tha thứ vậy. Mà tự nhiên cùng sở thích á, vui lên ngay.
Tiếng sáo vang lên nhẹ nhàng nhưng cuốn hút, thổi ngay bài đang hot hiện nay nên đứa nào đứa nấy cũng xuýt xoa. Tôi cũng thấy dịu tai nữa...
Thì ra hắn giấu nghề, và thì ra tôi là người tìm kiếm tài năng trẻ...
- Hân, thấy sao mày?
Đang mơ màng tự nhiên bị đánh vai. Chẳng biết cơ sự gì, nhìn lên thấy cái mặt hắn kiểu đang chờ tôi ngưỡng mộ...
Thôi hắn đã trở lại thì phải thích nghi với cái vẻ mặt này. Nhưng tôi cần gì phải ngưỡng mộ, tôi dù không thổi được nhưng tôi hát được mà...
- Gớm, thổi không thì có là gì, vừa thổi vừa hát mới giỏi. Mày làm được hông?
Sau 3 giây...
Tôi thấy mặt hắn đen kịt lại, còn cả bọn thì té xỉu hết rồi.
Tôi nói sai gì sao?