Chương 34
Tả Thiên Lâm hiển nhiên hài lòng với phản ứng của con trai mình, vẻ tán thưởng chợt lóe lên trong mắt: “ Nội tình của Đông Vệ học phủ đại khái là không người nào rõ ràng hơn chúng ta. Nếu như là trường khác mạnh hơn một chút, ta sẽ không ngạc nhiên. Nhưng nếu là lục đại, như vậy thì kỳ lạ rồi.”
Thấy Tả Đình Y lộ ra vẻ mặt không hiểu hết, hắn liền đưa tay ra hiệu cho Đình Y nghe tiếp.
“ Con còn không hiểu được lục đại có nghĩa là gì.” Tả Thiên Lâm nhìn thoáng qua con trai mình rồi nói:” Lục đại, từ bên ngoài xem qua, bọn họ chẳng qua là một trường học, một trường học cực kì cao cấp mà thôi. Cha nghĩ con cũng cho là vậy đúng không.”
“ Chẳng lẽ không đúng sao?” Tả Đình Y kì quái hỏi.
“ Ha ha, đó là bởi vì con không hiểu biết về lục đại. Chờ đến lúc con ngồi vào vị trí của cha, con sẽ hiểu lục đại là những con quái vật to lớn đến mức nào! Bọn họ đã không còn đơn giản là sáu ngôi trường nữa rồi, phía sau bọn họ có những tập đoàn có chung lợi ích cực kì khổng lồ. Tập đoàn lợi ích này rất rắc rồi, truyền thừa được mấy trăm năm, quan hệ của bọn họ đã trở nên phức tạp, thậm chí ngay cả bọn họ cũng không thể nói rõ ràng.”
Tả Thiên Lâm nhìn chằm chằm Tả Đình Y, nhấn mạnh từng chữ nói: “ Không nên xem bọn họ là sáu ngôi trường bình thường, phải coi bọn họ là sáu thế lực lớn, thậm chí là tài phiệt!”
Nhìn Tả Đình Y sắc mặt giật mình, Tả Thiên Lâm mỉm cười: “ Có phải cảm giác được không thể nào tưởng tượng nổi?”
Tả Đình Y gật đầu.
“ Hừ” Tả Thiên Lâm hừ lạnh một tiếng: “ Những chuyện không thể tưởng tượng so với chuyện này có rất nhiều. Không nên nhìn lục đại là một đám mặt ngoài sáng bóng được mọi người tôn kính, thủ đoạn bọn họ sử dụng so với chúng ta lại càng dơ bẩn cực đoan. Bọn họ có thể có được địa vị hôm nay, đã từng lén lút làm rất nhiều thủ đoạn.Trong lục đại Tinh Viện mặc dù không nổi bật, mấy năm nay lại giống như lộ ra sự sút kém, nhưng nhiều năm tích lũy đến vậy, những trường khác sao có thể sánh được?”
Tả Đình Y giữ im lặng, nhưng thế giới trong lòng hắn như bị phá vỡ. Trong tích tắc này, hắn thậm chí xuất hiện vài giây mờ mịt.
“ Tinh Viện yên lặng lâu như vậy, đột nhiên có động tác lớn, trong này nhất định có ẩn tình. Nếu như ta đoán không sai, cơ hội lúc này nhất định có quan hệ đến việc Tinh viện một lần nữa vùng dậy.” Ánh mắt Tả Thiên Lâm đầy vẻ trí tuệ.
Tả Đình Y giật mình nhìn chằm chằm cha mình, mấy tin tức này khiến hắn rung động thật quá lớn.
Chứng kiến vẻ mặt Tả Đình Y, sắc mặt Tả Lâm Thiên giãn ra: “ Không cần lo lắng. Mặc dù ta không biết Tinh viện tại sao lại đến đây, nhưng ta nghĩ cho đến hiện tại, chẳng qua là nhóm thứ nhất mà thôi, lợi hại vẫn còn đang ở phía sau.”
Khi Tả Đình Y đi ra từ trong phòng của cha thì hồn vía lên mây, hắn đã hoàn toàn quên mất tấm huyễn tạp cấp một trong túi. Trong đầu hắn chỉ có những lời mà cha vừa nói với hắn.
Tại trong lòng mỗi người tuổi trẻ, lục đại là nơi thần thánh đến mức không thể thần thánh hơn được nữa. Đáng tiếc, sự tuyển chọn của lục đại xa xa vượt qua sự tưởng tượng của mọi người, như Tả Đình Y tại Đông Vệ học phủ có danh xưng là thiếu niên thiên tài, nhưng vẫn không thể trúng tuyển, quyền thế của Tả gia cũng không thể giúp gì được cho hắn.
Đột nhiên đúng lúc này, địa phương thần thánh trong lòng bị phá vỡ, cho dù là ai đi chăng nữa cũng cảm giác được khó chịu đến cực điểm
Trần Mộ cùng Lôi Tử một lần nữa thuê phòng ở, đây là do yêu cầu mãnh liệt của Lôi Tử. Từ sau khi làm tạp ảnh, Lôi Tử thích ở lại chỗ của hắn, thêm vào đống tài liệu chất như núi. Cái phòng nhỏ thương cảm của Trần Mộ có vẻ vô cùng chật chội. Chỗ ở mới ở trong một trấn nhỏ tên Pha Lâm Đốn, ở phía đông bắc của thành Đông Thương Vệ.
Thành Đông Thương Vệ cũng không phải chỉ có một tòa thành thị, mà là một khu bao gồm cả những trấn nhỏ chung quanh thành Đông Thương Vệ, lấy thành Đông Thương Vệ làm trung tâm.
Phòng trọ ở Pha Lâm Đốn so với nội thành thì rẻ hơn rất nhiều, hai người dứt khoát thuê một căn phòng lớn. Đương nhiên làm Trần Mộ hài lòng nhất chính là mình rốt cuộc cũng có một gian chế tạp cho riêng mình, cho dù gian chế tạp này rất đơn sơ, nhưng hắn cũng cảm thấy hài lòng rồi.
Đến khi tất cả đồ đạc đều thu dọn xong, hai người nằm trên mặt đất nhìn căn phòng sạch sẽ như mới, nhìn nhau mà cười.
“ Đầu gỗ, chúng ta phải chuẩn bị cho tạp ảnh mới rồi, ta đã nghĩ ra kịch bản đầy đủ rồi,” Lôi Tử hào hứng nói.
Trần Mộ “Ừ” một tiếng, chợt hỏi: “Tạp ảnh mới có tên là gì?”
“Sư sĩ truyền thuyết!” Lôi Tử mạnh mẽ nói, Trần Mộ ở một bên lại mờ mịt.
Kịch bản của Lôi Tử còn có rất nhiều chi tiết cần hoàn thiện, cái này cũng tạo cho Trần Mộ thời gian. Mười hai tấm huyễn tạp hắn đã hoàn thành ba tấm. Quá trình chế tạo ba tấm huyễn tạp này cũng không thuận buồm xuôi gió. Trái lại, trong khi chế tạo Trần Mộ đã phạm rất nhiều sai lầm, vò đầu bứt tóc không biết bao nhiêu lần. Hơn nữa, chỉ với ba tấm huyễn tạp, ngay lập tức tiêu mất tài liệu trị giá gần 40 vạn. Nhưng tương ứng với sự khó khăn của quá trình cùng tiêu phí, sự thu hoạch của Trần Mộ không thể nghi ngờ là thật lớn.
Sự phức tạp của ba tấm huyễn tạp, vượt qua xa sự phức tạp của huyễn tạp quảng cáo ở cửa hàng Song Hoàn mà hắn đã chứng kiến ở Kim phố lần trước. Trước đây hắn tuyệt đối không dám tưởng tượng chính mình có thể hoàn thành loại huyễn tạp này. Nhưng hiện tại hắn lại tràn ngập tin tưởng. Hắn tin tưởng, chính mình nhất định có thể hoàn thành được mười hai tấm huyễn tạp này, chỉ là phải mất thời gian nhiều hơn một ít mà thôi.
Huyễn tạp cấp một, hắn cảm giác được chính mình đã nhanh chóng chạm được đến hạch tâm thật sự của nó.
Tuy vậy, cùng với việc đề cao trình độ chế tạo huyễn tạp của hắn, cảm giác của hắn tăng lên nhanh như một con ốc sên đang bò. Với cảm giác hiện tại của hắn, chỉ có thể chế tạo huyễn tạp cấp một, ngay cả huyễn tạp cấp hai xem ra chỉ có thể miễn cưỡng.
Về vấn đề cảm giác, hắn cũng không có biện pháp nào. Không phải hắn không cố gắng, mà là phương pháp rèn luyện của hắn không chính xác. Nếu vấn đề không thể giải quyết bằng sự cố gắng thì suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Tâm tình của Trần Mộ hiện tại rất bình thản. Cho dù cảm giác của hắn không tăng lên chút nào, bằng vào năng lực chế tạo huyễn tạp cấp một của hắn, hắn cũng không cần phải lo lắng về cuộc sống.
Sau khi làm xong ba tấm huyễn tạp đầu tiên, tốc độ chế tạo chín tấm tạp phiến còn lại gia tăng rất lớn. Đây là uy lực của kinh nghiệm tích lũy được, lý luận cùng kinh nghiệm vĩnh viễn là hai thứ vũ khí lợi hại nhất.
“ Tốt lắm, đây là kịch bản, ngươi xem trước đi, xem hết chúng ta lại thảo luận.” Lôi Tử chạy đến căn phòng của Trần Mộ, nhìn qua thì thấy vẻ mặt hắn tiều tụy, nhưng tinh thần thì lại cực kỳ dồi dào.
Trần Mộ tiếp nhận kịch bản, cẩn thận lật xem.
{Sư Sĩ Truyền Thuyết}, cái câu chuyện này rất dài, đây là cảm giác đầu tiên của Trần Mộ.
“ Cái câu chuyện này cần rất nhiều, rất nhiều tấm huyễn tạp!” Trần Mộ nhắc nhở Lôi Tử.
Lôi Tử cười hắc hắc: “ Yên tâm, ta cũng không nói là chúng ta phải một lần làm hết, đầu tiên chúng ta làm tập thứ nhất.”
“ Như vậy cũng được sao?” Trần Mộ kinh ngạc.
“ Thiếu hiểu biết, cái này gọi là truyện nhiều tập!” Lôi Tử khinh bỉ nhìn Trần Mộ, ngay sau đó hắn đắc ý: “ Yên tâm, cuối mỗi tập ta đều lưu lại một đoạn cao trào, như vậy bọn họ sẽ rất muốn nhìn tập thứ hai, cứ tiếp tục như thế, tập thứ ba.. tập thứ tư..” Lôi Tử xoa mở hai tay giơ hướng về phía bầu trời, vẻ mặt say mê: “ Chúng ta sẽ giàu to!”