Chương 61
Không bị phân tâm bởi chuyện khác, Trần Mộ tập trung tất cả tinh thần vào trò khiêu chiến cá kiếm.
Tuy nhiên khiêu chiến cá kiếm cùng với trò chơi trước đây rất khác nhau, khiêu chiến cá kiếm có mức nguy hiểm khá cao. Có thể nhận ra điểm này từ lần khiêu chiến trước, bảy tám điểm đỏ lưu lại từ đó vẫn chưa biến mất, mỗi lần nhấn xuống đều cảm thấy nhức nhối.
Trần Mộ cũng không dám tùy tiện vào thử lại lần nữa, nhưng như thế cũng không đồng nghĩa là hắn bỏ cuộc. Nếu không được thì có thể từ từ cố gắng, có nguy hiểm thì chọn biện pháp an toàn hơn. Nếu không làm gì cả thì đó mới là lựa chọn tồi tệ nhất.
Tấm tạp thần bí này làm cho người ta thật khó hiểu. Ngay từ đầu là môn thể thao, về sau là chế tạo hạ cấp huyễn tạp. Tiếp đến là rèn luyện cảm giác, trò chơi thoát trói buộc, kỹ xảo chế tạo và sử dụng {Thoát Vĩ Toa} tạp, bây giờ là khiêu chiến cá kiếm.
Môn thể thao để rèn luyện tố chất cơ thể. Phương pháp chế tạo hạ cấp huyễn tạp, rèn luyện cảm giác, chế tạo {Thoát Vĩ Toa} tạp thuộc về tri thức của chế tạp sư. Mà kỹ xảo sử dụng {Thoát Vĩ Toa} tạp lại là phạm trù của tạp tu.
Trò chơi thoát trót buộc hẳn là để rèn luyện bộc phát lực và kỹ xảo phát lực trong nước, cái này dùng để làm gì? Mà khiêu chiến cá kiếm, thuộc về phạm trù gì đây? Thật là khiến người ta đau đầu a.
Hơn nữa theo Trần Mộ ước lượng, điều kiện để hắn tiến vào vòng tiếp theo là cảm giác của hắn mở rộng ra khoảng năm mét. Nhưng hiện tại kỷ lục cao nhất của hắn là 4,9 mét, chỉ còn cách một lằn ranh nhỏ.
Cảm giác không có chút tiến triển nào, điều này Trần Mộ không thể thay đổi được. Kì thật trong lòng hắn còn có một phán đoán, trò chơi thoát trói buộc, {Thoát Vĩ Toa} tạp cùng khiêu chiến cá kiếm, và rèn luyện cảm giác có phải có mối liên hệ với nhau hay không?
Ý nghĩ này xuất phát từ trò chơi thoát trói buộc, hắn phát hiện khi mình ở trong trò chơi thoát quấn thì cảm giác được rèn luyện tại một trình độ nào đó. Hơn nữa cảm giác từ lâu đã không có biến hoá cũng tăng trưởng ở mức nhất định. Sau đó {Thoát Vĩ Toa} tạp cũng có hiệu quả giống như vậy. Do vậy mới để cho Trần Mộ có ý nghĩ này.
Tất nhiên đây chỉ là phán đoán của hắn, bây giờ còn chưa có cách nào để biết thật hay giả.
Nhưng như thế nào mới có thể đề cao năng lực tránh né của mình đây? Về vấn đề này thì Trần Mộ không biết nên bắt đầu từ đâu.
Đột nhiên như có tiếng động ngoài cửa sổ, Trần Mộ vốn đang cau mày vắt óc suy nghĩ chợt bừng tỉnh. Các giác quan nhạy bén thì chỉ có điểm này là không tốt, chỉ cần một chút động tĩnh thì cũng dễ bị kinh động.
Trần Mộ đi về phía cửa sổ, mở ra một khe nhỏ nhìn ra bên ngoài.
Một tiếng rên rỉ truyền đến từ chỗ cách nhà hắn không xa, một người đàn ông như bất ngờ bị cái gì đẩy lùi lại, lưng đâm vào tường. Máu tươi từ khóe miệng hắn trào ra, vẻ mặt đau đớn. Hắn giãy dụa trên mặt đất, đột nhiên một màn hình sáng xuất hiện trước mặt hắn, bên trên có rất nhiều con số, đây là thông tin tạp được mở! Chắc chắn hắn muốn kêu cứu!
Ba, một âm thanh vang lên, một đạo ánh sáng màu lam đánh trúng độ nghi trên cổ tay người đàn ông này, độ nghi liền bị phá nát. Hai người đàn ông đeo mặt nạ từ một khúc quanh bước ra, thân thể một trong số họ được mấy đạo ánh sáng màu lam vờn quanh. Ánh sáng màu lam như con rắn không ngừng trườn quanh thân thể.
Trong lòng Trần Mộ liền trầm xuống, sắc mặt trắng bệch. Hắn nhận ra người đàn ông bị đánh nằm dưới đất, đó chính là vị tạp tu đang âm thầm bảo vệ hắn!
Vậy những người này là…
Không kịp suy nghĩ cẩn thận, Trần Mộ quyết định thật nhanh, lấy hết tốc độ lao về phía sau căn phòng, không kịp mang theo thứ gì trong phòng.
Hắn cảm giác tim đang đập nhanh hơn, phanh phanh phanh, tựa như tiếng bước chân của hai người kia đang liều mạng đuổi theo mình. Cổ họng khô khốc nhưng lúc này hắn lại tỉnh táo vô cùng, hắn biết bất cứ điểm sơ sẩy nào của bản thân đều khiến mình mất mạng.
Đằng sau phòng có một cửa sổ, mình phải thoát ra bằng lối đó. Lúc này Trần Mộ hoàn toàn không chú ý tới tốc độ chạy nước rút cự ly ngắn của hắn kinh người thế nào!
Đến trước cửa sổ, hắn nhanh chóng thò đầu nhìn thoáng qua. Không có ai! Bất chấp đây là lầu hai, Trần Mộ nhún người nhảy xuống phía dưới. Trong khoảnh khắc chạm mặt đất, hắn thuận thế lăn một vòng để hóa giải lực va chạm.
Khu vực gần đây đều là nhà dân, hắn rất quen thuộc với nơi này, vừa đứng dậy thì hắn liền dốc sức chạy như điên dọc theo bờ tường.
Tạp tu! Người âm thầm bảo vệ mình là một gã tạp tu. Mặc dù hắn không biết tên tạp tu âm thầm bảo vệ mình có cấp bậc gì nhưng có thể khẳng định, người đó chắc chắn lợi hại hơn mình. Mà ngay cả vị tạp tu này đều ch.ết dưới tay hai tên kia, vậy mình còn có đường sống sao?
Không biết có phải do bị uy hϊế͙p͙ tính mạng hay không mà tốc độ chạy trốn của hắn nhanh cực kì. Trong chớp mắt hắn đã chạy qua vài khúc quanh. Điều này làm cho hắn thầm thở phào nhẹ nhõm. Muốn theo dấu trong khu dân cư dày đặc như thế này, hoàn toàn không phải là một chuyện dễ dàng.
Nhưng lúc hắn quay đầu nhìn lại thì sợ đến hồn phi phách tán.
Hai tên tạp tu đang bay giữa không trung, tìm kiếm bóng dáng hắn khắp nơi.
Đáng ch.ết! Tạp tu có thể bay, sao mình lại quên điều này? Trần Mộ vội vàng bám sát vào chân tường, co người lại. Vị trí này vừa vặn có thể che khuất thân hình hắn.
Đột nhiên một ý nghĩ từ trong đầu hắn lóe lên. Nếu mình dùng {Thoát Vĩ Toa} tạp thì có thể bắn hạ hai tên này hay không?
Tuy nhiên ý nghĩ này liền bị hắn vứt bỏ. Đối phương có hai người, cho dù mình có thể bắn rơi một người thì mình cũng bị lộ vị trí. Một khi bị lộ thì kết quả không cần nói cũng biết. Đối phương là tạp tu chuyên nghiệp, không phải kẻ nửa mùa như mình có thể so sánh. Đối phương muốn giết mình cũng có một trăm loại phương pháp.
Trên bầu trời, hai gã tạp tu này từng bước tìm tòi từng điểm một, không hề nóng vội. Nhìn cũng biết là chuyên gia.
Tim của Trần Mộ vẫn đang đập liên hồi, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng gặp qua nguy hiểm như thế này. Xem ra lúc nhỏ cùng lưu manh đánh nhau so với lúc này, quả thực là trẻ con so với ông nội.
Hai người này chắc chắn là Tả gia! Tả gia quả nhiên không phải loại người tốt lành gì.
Trần Mộ căng thẳng nhìn hai người không ngừng đến gần. Hắn hết sức thu người lại, giảm bớt khả năng bị phát hiện. Nhưng mà đứng im tại chỗ cũng không phải là biện pháp, một khi bọn họ bay đến bên trên chỗ này thì mình không còn nơi nào để ẩn trốn.
Không được, không thể ngồi chờ ch.ết! Ánh mắt Trần Mộ nhanh chóng nhìn xung quanh, nhanh chóng suy nghĩ. Tim đập mạnh liên hồi cũng không khiến hắn bối rối, đầu óc của hắn vẫn tỉnh táo như cũ.
Đột nhiên ánh mắt của hắn dừng lại ở một nơi không xa, cảm xúc mừng như điên dấy lên trong lòng.
Khoảng mười mét phía trước có một nắp cống thoát nước! Trần Mộ hận không thể đập đầu mình một cái, sao lúc nãy không nghĩ đến chứ? Bọn họ bay lên trời, vậy thì ta chui xuống đất!
Hắn tin tưởng chỉ cần mình chui xuống đường cống thoát nước, thì đối phương chắc chắn sẽ không bắt được mình.
Khom lưng lại, Trần Mộ giống như một con báo lao dọc theo chân tường, nhanh chóng chạy tới nắp cống ngầm.
Cái nắp cống nặng nề dễ dàng bị Trần Mộ xốc lên, bên trong tối đen như mực, một mùi khó ngửi bốc lên.
Nhưng Trần Mộ không chút cau mày, vẻ mặt bình tĩnh nhẹ nhàng nhảy xuống, rồi lập tức đậy nắp cống lại vị trí cũ. Xuyên qua khe hở giữa song sắt của nắp cống, hắn nhìn về phía không trung.
Hơn mười giây sau, hai gã tạp tu liền xuất hiện trong tầm nhìn của hắn. Bọn họ bay cách mặt đất khoảng năm mươi mét, Trần Mộ có thể thấy rõ thân hình của bọn họ.
Trong bóng tối, ánh mắt Trần Mộ thay đổi liên tục, có thể tưởng tượng lúc này hắn đang đấu tranh tâm lý dữ dội như thế nào. Nhưng rất nhanh, ánh mắt của hắn trở nên kiên định. Hắn nhanh chóng mở độ nghi trên tay, hắn đã quyết định phản công.