Chương 25: Ác quỷ xuôi (12)
Bụng rỗng khiến Tô Xảo Mai khó chịu, từ khi trai giới đến nay, bà ta lúc nào cũng ở trong tình trạng rỗng bụng, dạ dày lạnh ngắt, cái nóng nực ngày hè còn chẳng động nổi tới bà ta. Nhưng cơn đói cũng khiến bà ta nóng này, thi thoảng lại muốn đem tương Quán Âm ném ra ngoài cửa sổ. Điều khiến bà ta bất an hơn là xác chim trên bậc cửa, dù về sau các phòng hễ đến rối lại đem lồng chim thu hết vào một phòng trống thông khí, sáng sớm Đỗ Lượng mới sai đám gia nhân treo từng lồng lên, nhưng bóng đen ám ảnh rốt cuộc vẫn còn đó. Bà ta không hứng thú lắm với chuyện nuôi chim, ít ra không như Trương Diễm Bình, lần nào ngang qua cũng thấy ả đang ngửa cổ đùa với con vẹt của ả, tay bốc một nắm kê vàng cho nó ăn.
Thời buổi rối ren thể này vốn là lúc Tô Xảo Mai phát huy "sở trường", nhưng bà ta đột nhiên lại chọn cách thoái ẩn, đương nhiên là có lý do riêng. Đúng như Hoàng Mộng Thanh lén phân tích với Đỗ Xuân Hiểu, hiện nay mấy chuyện kỳ quái xảy ra khá nhiều, ra mặt quá cũng không tốt, huống hồ trong lòng bà ta vẫn đang áy này một chuyện, muốn đoạt quyền cũng phải đợi tin đồn lắng xuống rồi mới tình, giờ cẫn dĩ dật đãi lao, dưỡng sức lẳng lặng quan sát, hết thảy biến cố phức tạp cứ để Mạnh Trác Dao gánh vác. Còn điều hổ thẹn gì có thể buộc bà ta ăn chay niệm Phật, thực ra bản thân bà ta cũng ra sức không nghĩ tới nó, có những suy nghĩ giống nư con mãnh thú tiềm phục, không biết ẩn nấp ở đâu, nhưng hễ chạm phải sẽ bị nó cào cho khắp mình thương tích.
Vì vậy khi thấy Lý Thường Đăng người nồng nặc mùi thuốc lá bước vào, lòng bà ta thắt lại, đặc biệt là câu hỏi của đối phương, đơn giản dứt khoát, càng khiến bà ta cứng họng.
"Bà Hai, nghe nói cách đây không lâu... ở, chính là mấy ngày sau khi Điền Tuyết Nhi ch.ết, bà có cãi vã với bà Ba?"
Bà ta đanh mặt, tỏ ý mặc nhận, thực ra tim đã dâng đến cuống họng.
"Nghe nói hai người xung đột gay gắt lắm, bà Ba quả quyết bà đã làm chuyện gì đó xấu xa đáng hổ thẹn, bà có biết bà ấy nói chuyện gì không?"
Quả nhiên là muốn hỏi điều này! Bà Hai nắm chặt tay vịn ghế hoa lan, chỉ sợ hễ buông tay cả người sẽ tuột xuống khỏi ghế.
"Không giấu gì đội trưởng Lý, bệnh điên của em Ba chắc chắn không phải nhất thời phát tác, mà đã ủ bệnh từ rất lâu rồi. Vì vậy hôm chúng tôi đôi co, em ấy cũng tự nhiên khùng lên, chỉ mặt tôi mắng vô số lời khó nghe. Không chỉ nói tôi làm những chuyện đáng hổ thẹn, mà còn nhiều nữa kia. Khi đó tôi đã thấy rất lạ rồi, cũng muốn kêu em ấy nói cho rõ ràng, nhưng em ấy kích động lắm, nói năng lộn xộn cả, đâu được câu nào có nghĩa đâu? Về sau cũng thôi không so đo nữa. Giờ ông lại tới đây hỏi tôi chuyện này, bảo tôi phải nói sao cho phải?"
Tuy chất béo trong bụng bà đã bị đồ chay quét sạch sẽ, bà ta vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, nói năng kín kẽ, chỉ một mực ám thị Trương Diễm Bình đã mắc bệnh từ lâu.
"Nghe nói, cậu Cả và a hoàn bị cết còn bí mật qua lại, bà có biết chút gì không?"
Tô Xảo Mai phì cười: "Mấy lời này thật không có cơ sở, ông bảo hai thiếu gia nhà họ Hoàng đều đang tuổi trai tráng, đầu không nghĩ gì tới những chuyện ấy mới là lạ đấy! Mạc Như dầu có gì đó với mấy đứa a hoàn thật, chúng tôi cũng đành coi như không biết, trong lòng hiểu rõ là được."
"Nói vậy, bà Hai cũng không bài xích chuyện công tử nhà mình qua lại với người hầu phải không? Không biết bà Ba liệu cũng có suy nghĩ này?"
"Em ấy nghĩ thế nào tôi không biết, nếu vì chuyện Mạc Như với a hoàn mà làm ầm lên gà bay chó chạy thì thật sai lầm! Cũng không nghĩ xem, mình làm sao vào được cái nhà này!" Nà ta nói xong bèn hớp một ngụm trà lạnh, nén tất thảy hoảng loạn khi nãy xuống.
Trong mắt Lý Thường Đăng, Tô Xảo Mai chỉ là một người đàn bà chanh chua miệng hùm gan sứa, so với tính chua ngoa thẳng thắn của Trương Diễm Bình chẳng khác nào bùn so với mây, nhưng giờ chứng kiến khả năng che giấu bí mật của bà ta, ông không thể không phục, quả nhiên phụ nữ từng trải, rốt cuộc vẫn coi trọng tâm cơ. Vì vậy, ông bèn cố hết mười hai phần tinh thần, thề phải moi được từ miệng bà ta thứ gì đó then chốt.
"Ha ha, vẫn là bà Hai tân tiến, ngầm ưng thuận chuyện cậu Cả và a hoàn, chắc bà cũng đã tính phải nói thể nào với lão gia, rước cô nương ấy qua cửa rồi phải không?"
"Ông nói nghe lạ quá, Mạc Như thân phận thế nào? Điền Tuyết Nhi lại mang thân phận gì? Sao xứng vào nhà này?"
"Vậy nếu Điền Tuyết Nhi có thai thì sao?"
"Ai mà biế có phải con của Mạc như hay không?"
Ba chữ "Điền TUyết Nhi" vừa thốt ra khỏi miệng, Tô Xảo Mai đã biết mình thia rồi, đành tuyệt vọng nhìn Lý Thường Đăng mặt mày tươi rói, ngón tay không thôi run run.
"Đa tạ bà Hai. Hôm nay phải mời cậu Cả đi cùng tôi một chuyến tới đội cảnh sát, không việc gì đâu, chỉ nói chuyện một chút, hỏi han tình hình thôi, bà yên tâm!"
Lý Thường Đăng trước khi ra khỏi cửa còn ném lại một câu này, coi như báo thù cho Trương Diễm Bình.
Dựa vào kinh nghiệm của đội phó Kiều, chỉ cần thẩm vấn Hoàng Mạc Như cùng lắm một ngày là có thể có đột phá, trước tiên, đối phương tuy là hậu sinh nhưng chân tay gầy gò, vừa nhìn đã biết không chịu nổi khổ, còn có chịu nổi dọa hay không thì cũng khó nói, đành đi bước nào xem bước ấy. Nhưng nhất cử nhất đọng của Hoàng Mạc Như ở đội cảnh sát vẫn thuộc phạm vi "thâm trầm điềm tĩnh". Phòng thẩm vấn được đặt tại gian trong cùng mé Đông phòng giam nên không mấy thông gió, nóng bức vô cùng, đây là chủ ý của Lý Thường Đăng, muốn làm nghi phạm khó chịu. Đương nhiên, trước khi thẩm vấn Hoàng Mạc Như, đội phó Kiều cùng Hạ Băng đã thảo luận riêng, cho rắng chưa có chứng cớ xác thực đã khai đường tư thẩm thì không được thỏa đáng, dù biết Hoàng Mạc Như và Điền Tuyết Nhi từng có gì đó, nhưng cũng không có nghĩa hắn là kẻ sát nhân. Có điều đội trưởng kiên quyết nói đã quá nhiều người ch.ết, không thể dằng dai nữa, cứ làm rắn đi, chỉ cần nhìn không giống bức cung nhận tội là được. Ý sâu xa là, phải dùng đòn hiểm bức cung.
Vì thể bắt đầu từ ngày vào phòng thẩm vấn, thực đơn hằng ngày của Hoàng Mạc Như đều cố định: thịt ba chỉ kho, cá hấp, trứng tiêm xì dầu, thêm một bát cơm trắng. Bề ngoài nhìn vào không có gì bất ổn, nhưng nếu như không cho nước uống thì cũng đủ ch.ết người. Hắn mới đầu không hiểu, ăn xong bữa, đội phó Kiều bèn nói chuyện với hắn, lặp đi lặp lại nhấn mạnh chỉ có một câu: "Cậu và Điền Tuyết Nhi rốt cuộc có quan hệ gì?" Hắn đương nhiên không thừa nhận, khăng khăng nói không có quan hệ gì, nói mãi cuối cùng cổ họng khô rang, đòi uống trà lạnh, kết quả chỉ đổi lại mấy lời ậm ừ qua quýt, truy hỏi càng lúc càng ráo riết, trà nước lại mãi không thấy tới. Chống đỡ đến chiều tối, lại là mấy món ấy bưng lên, hắn chẳng còn hơi sức đâu nữa, vừa nhấm một miêng cơm khô khốc đã liên tục nôn ọe, các thứ còn lại càng không dám ăn, chủ giương cặp mắt tóe lửa nhìn đội phó Kiều.
"He he, cậu Cả, nếu mệt thì nằm xuống nghỉ ngơi đi, có điều không được nghỉ lâu quá nhé, tôi phải về nhà ăn cơm đây, tiếp theo là đội trưởng Lý. Cậu bảo trọng nhé. Sớm khai nhận, sớm sáng tỏ, rồi có khi cũng sớm được ra."
Mới nằm được một khắc, quả nhiên Lý Thường Đăng vừa ợ hơi vừa đi vào, khóe miệng còn ngậm một cây tăm, trông thấy suất cơm tối vẫn còn nguyên xi bên cạnh Hoàng Mạc Như bèn cười nói: "Cậu Cả, chê cơm không hợp khẩu vị chăng?"
Hắn không đếm xỉa, quay người đi, xoay lưng lại phía Lý Thường Đăng. Đột nhiên vai bị xiết chặt, cả người bị hai viên cảnh sát nhấc lên không, cứ thế đưa tới trước bàn, một bóng đèn trắng được thả xuống, không ngừng đung đưa trước mặt hắn. Hắn nhắm mắt, không dám kêu một tiếng, chỉ sợ nước trong cơ thể bốc hơi. Thực ra hắn cũng không biết mình có thể chống đỡ được bao lâu, mệt và đói chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là không biết có thể ra khỏi đây không. Hắn bắt đầu thầm oán hận cha mẹ, vốn dự tính trong ngày là có thể về, nhưng đợi càng lâu càng hoang mang, lòng tự tin ban đầu dần dần bị hiện trạng đói khát tiêu diệt.
Hoàng Mạc Như rõ ràng đã yếu thế, trước mặt Lý Thường Đăng cơm nó rượu say, hắn hoàn toàn không có sức kháng cự, lưỡi đắng chát như giấy khô, hễ cử động là từng lỗ chân lông trên người đều đau đớn. May sao tuyệt vọng trong lòng ít nhiều cũng hóa bi phẫn, nên hắn càng kín miệng, hỏi gì cũng không nói, chỉ gục đầu xuống cạnh bàn, gáy bị bóng đèn điện chiếu nóng rát, muỗi không ngừng tấn công các phần da thịt lộ ra, mồ hôi trên lưng kết thành hạt muối khô, sau đó bị mồ hôi mới thấm ra dung hòa. Hắn cố hết sức không động đậy, duy trì thể lực dù biết rõ làm vậy cũng không gắng gượng được bao lâu nữa, nhưng hắn vẫn muốn thi gan.
"Cậu Cả, thế này không hay đâu. Nều muốn sớm về nhà thì phải nói hết ra những gì cậu biết. Chúng ta vẫn bắt đầu bằng câu hỏi cũ, cậu và Điền Tuyết Nhi, hai người rốt cuộc có quan hệ gì? Cô ta có phải nhân tình của cậu không? Cô ta có thai cậu biết chứ? Đó có phải cái thai của cậu không?"
Từng từ Lý Thường Đăng nói ra đầu đâm vào hắn những vết thương sâu hoắm, nhưng hắn vẫn tiếp tục chọn cách im lặng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
"Cậu Cả, cậu nghe rõ không? Nếu không nghe tôi sẽ hỏi lại lần nữa?"
Hắn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, rồi một luồng khí nóng phả vào bên tau, khi hiểu ra Lý Thường Đăng đang cúi người xáp lại bên huyệt thái dương của hắn truy hỏi, hắn bèn nhắm nghiền mắt lại. Lúc này, môi hắn đã khô rang như bị đốt, tựa hồ chỉ cọ xát vào không khí cũng sẽ bắt lửa, cơ thể đang điên cuồng gào thét đòi nước, hắn tưởng tượng mình đã về bên miệng giếng nước trong sân nhà, tung người nhảy xuống, để nước giếng đen ngòm lạnh ngắt nhấn chìm hắn... Nghĩ vậy, linh hồn đang căng thẳng cũng hơi thả lỏng ra. Nhưng mùi rượu lại kéo hắn về với hiện thực, vẫn là phòng thẩm vấn vuông vắn này, một ngọn đèn, một đội trưởng đội cảnh sát mặt mũi đáng ghét.
Đối với Hoàng Mạc Như, một đêm nay ngang với mười năm khổ sai, hắn thực ra vẫn luôn tỉnh, nhưng lại vờ như đã ngủ. Giữa chừng quả cũng có một lúc mất đi tri giác, hắn đoán thực ra chỉ là hônn mê, nhưng Lý Thường Đăng cầm một cốc nước, ông ta cầm một cốc nước!
Cốc nước ấy đặt cách hắn chưa đến một thước, khi con người khát đến một mức độ nhất định, thì ra cũng không khác gì lạc đà, đến mùi nước cũng ngửi được ra. Hắn ɭϊếʍƈ môi, da môi khô nứt như sắc cứa rách toác đầu lưỡi, nửa người đã nhào về phía cốc nước. Lúc này hắn lại cảm giác chiếc ghế sau lưng bị đẩy tới mép bàn, đè ép ngực hắn vào cạnh bà không sao cựa quậy, muốn rụt về khôi phục tư thế ngủ vừa rồi đã không thể nữa.
Giờ nhìn thấu âm mưu này thì đã quá muộn, hắn chỉ có thể trừng trừng nhìn Lý Thường Đăng cầm cốc nước lên, một hơi uống cạn. Hắn nhìn chằm chằm vào cổ họng ông ra, trông thứ trân quý ấy như vàng đổ uổng vào người kẻ địch, đến sức để hận cũng không còn nữa, chỉ có thể ủ rũ nằm bò lên bàn, bày ra một tư thế xin xỏ.
"Xin... xin xin ông..." Hắn cuối cùng mở miệng, câu đầu tiên đã giẫm đạp lên lòng tự tôn vất vả tích lũy trước đây.
Lý Thường Đăng cười nói: "Cậu Cả, chẳng phải chỉ là nước thôi mà. Hà tất phải dùng từ xin? Cứ nói thẳng là được rồi. Có điều, cậu và Điền Tuyết Nhi rốt cuộc có quan hệ gì thế?"
Hắn bỗng nhiên phát hiện, con người trước mặt thực ra chỉ đang mượn danh nghĩa thẩm vấn để bức cung, dù không có bất kỳ bằng chứng nào, nhưng trực giác mách bảo hắn, người này đang báo thù. Còn về báo thù chuyện gì, hắn hoàn toàn không nghĩ ra.