Chương 27: Sự ngờ vực của Hoàng hậu (1)
Sự kháng cự của Hoàng Mạc Như dường như vô dụng trước Đỗ Xuân Hiểu, hắn chỉ có thể ngồi xuống rửa tai lắng nghe, lòng bàn chân dính đầy hạt dưa hấu.
"Cậu Cả, thực ra mọi chuyện không phức tạp như chúng ta tưởng tượng, có phải không?" Đỗ Xuân Hiểu ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên ngoài phòng giam, đặt xấp bài tarot lên đầu gối, chia làm hai phần bằng nhau, không khí vẫn nồng nực như cũ, ánh trăng tàn hắt vào qua cửa thông hơi tựa hồ đang rình mò bí mật trong bộ bài của cô.
Cô giơ lá bài thứ nhất lên - Tình nhân.
"Tuy đều ngậm khóa vàng ra đời, nhưng người với người rốt cuộc vẫn không giống nhau, một số người là giống si tình bẩm sinh, ví dụ em trai cậu; một số khác lại chỉ dạo một vòng giữa đám đàn bà rồi thôi, nặng tình nhất mà lại vô tình nhất, cậu Cả hiện nay đang bị đội cảnh sát nghi là người như thế đấy." Đỗ Xuân Hiểu dường như có chút khoái trá, khiến Hạ Băng toàn thân bứt rứt.
Lá bài thứ hai - Pháp sư.
Cô vui đến nỗi vỗ tay đôm đốp, khiến Cố A Thân phải vội vàng chạy lại, trên tay vẫn cầm một ly rượu mơ.
"Bài hay, bài hay lắm!" Cô ngửa mặt nhìn trời, đầy cảm kích, rồi nhanh chóng quay sang Hoàng Mạc Như, cười nói, "Lá bài này, có thể rửa oan giúp em gái cậu rồi. Có người hầu nói em cậu từng loanh quanh tại nơi phát hiện thi thể lúc đêm muộn, là hiểu nhầm thôi. Thực ra là cậu Cả mặc đồ con gái, xuất hiện ở đó phải không? Cậu Cả muốn làm chuyện gì?"
Cô cuối cùng đã điểm trúng yếu huyệt của hắn, hai ngón tay kẹp lấy lá bài Pháp sư, phe phẩy như bướm bay trong không khí. Hạ Băng kích động đến nỗi không ngừng chỉnh lại gọng kính, chỉ lo bỏ sót một trong số những động tác giả thần giả quỷ của cô.
Ánh trăng không biết từ lúc nào đã lẳng lặng rút lui, giấu cả người Hoàng Mạc Như vào bóng đêm, biến hắn thành một bóng đen đặc trên tường. Không nhìn rõ vẻ mặt hắn, nhưng từ bờ vai hơi nhô lên có thể đoán chừng hắn đang bình tĩnh, thậm chí còn có thể ngửi ra từ sự tĩnh lặng ấy một chút thương cảm.
Đỗ Xuân Hiểu lại làm ra vẻ không hay không biết, như đang lột da trên mình dã thú, tuyệt đối không thể kêu đau thay vật săn trong tay: "Còn nữa, kẻ chủ mưu hãm hại bà Bà và bếp trưởng Trần, thực ra chính là cậu phải không? Tuy nói móng tay là do bà Hai đem đưa cho lão gia, nhưng a hoàn phát hiện ra nó cũng là người ngoài phòng bà Hai... Ồ, không đúng. Chắc không phải dùng các này đi đường vòng hãm hại bà Cả đấy chứ, không bức cung Hồng Châu thì thôi, hễ bức thì kẻ giật dây tố cáo bà Cả không cần đoán cũng biết, cậu nhất định đã hứa hẹn với cô ta chuyện chung thân đại sự gì đí. Cậu Cả, âm mưu của cậu cũng kỳ lạ thật đấy, nhưng tôi biết hai vị Lý, Kiều giày vò cậu mấy ngày nay vẫn không cạy được mồm cậu ra nên tôi không phí sức thế đâu, chẳng qua chỉ đem bộ bài này ra nói với cậu, thông báo một tiếng, kẻo đến khi cậu ra pháp trường vẫn còn kêu oan."
"Kỳ thực, việc cậu đóng giả con gái có lẽ xuất phát từ đam mê tội lỗi gì đấy, việc này tôi cũng không truy cứu nữa. Nhưng Điền Tuyết Nhi và cậu có tư thông thì chắc là thật nhỉ? Bà Ba không biết từ đâu hay được chuyện giữa hai người nên đem Tuyết Nhi ra uy hϊế͙p͙, để mẹ cậu không dám động đến bà ta. Đáng tiếc cô nương ấy ch.ết rồi, vì sợ mũi dùi sớm muộn gì cũng hướng về cậu, nên cậu mới nghĩ cách hãm hai vu vạ cho bà Ba, vốn là để mẹ cậu ton hót trước mặt cha, đuổi bà Ba đi, không ngờ sự tình lại phát triển vượt ngoài dự liệu. Án mạng trong lầu sách xảy ra, đội cảnh sát trái lại càng siêng năng, dọa cậu một phen khiếp vía phải không? Sau chuyện này thậm chí mẹ cậu cũng sợ rằng đã đổ oan cho bà Ba, còn cậu lại âm thầm mua chuộc Hồng Châu, cắn càn bà Cả. Còn về nguyên nhân cậu muốn hại bà Cả, đương nhiên là vì Điền Tuyết Nhi mang thai con cậu, bị Bạch Tử Phong phát hiện ra, nhất định cô ta đã thông báo cho bà Cả đầu tiên, vì vậy cả nhà họ Hoàng trên dưới chỉ có bà Cả và cậu biết chuyện ả a hoàn đó mang thai, bởi thế cậu bèn lợi dụng mẹ mình đi kết thù với bà Cả. Có phải thế không?"
"Nhưng cậu ta sao có thể lừa bà Cả ăn phải đinh chứ?" Hạ Băng như đang biện giải thay cho Hoàng Mạc Như, đồng thời gạt bỏ hoài nghi của mình.
"Đó là bà Cả tự hồ đồ, vốn tôi cũng cho rằng bà ấy tự biên tự diễn, nhưng về sau nghĩ ra một chuyện, trong trứng hấp đích thực không thể giấu đinh, song trong cơm thì có." Cô giở lá bài thứ ba: Phán quyết, "Hôm đó cũng lại là Hồng Châu phụ trách xới cơm bưng thức ăn, cô ta có thể chọn cho ai nhai phải đinh. Bà Cả ăn trứng hấp có thói quen phải trộn cùng cơm ăn, nên khi cắn phải đinh mới nhầm là từ bát trứng hấp, vô ý còn bị nghi vừa ăn cướp vừa la làng. Cậu hại bà Cả như thế, bởi sợ bà ta nói ra chuyện Điền Tuyết Nhi có thai, bà Cả trước kia là con gái một chủ tiệm nhỏ, đi học chẳng được bao lâu, không biết mặt chữ nên không thể viết ra những việc mình biết, chỉ dễ sơ sẩy nói lộ. Vì thế muốn bịt miệng bà ta thì cách này là hiệu quả nhất, tiện thể còn ly gián được tình cảm giữa ba vị phu nhân. Ha ha, thực ra bọn họ vốn đã chẳng phải chị em tốt gì, ngay ngoài mặt cũng chỉ hời hợt chiếu lệ, thêm chuyện này, mâu thuẫn lại càng sâu, cậu tọa sơn quan hổ đấu, càng có thể mau chóng giải quyết chướng ngại. Có đúng không?"
Nghe câu chất vấn này, Hoàng Mạc Như cuối cùng cũng ngẩng mặt lên, dù đã gầy mòn khô héo, hai con mắt vẫn sắc bén như thường: "Đỗ Xuân Hiểu, chớ cho rằng chỉ dựa vào mấy lời suy đoán bừa bãi của chị mà có thể phá vụ án này, chuyện có tầng chị nghĩ tới. cũng có tầng chị không nghĩ tới đấy!"
"Vậy thị phiền cậu Cả thử nói ra tầng tôi không nghĩ tới xem?"
Đỗ Xuân Hiểu thừa cơ truy hỏi, song đối phương không hề mắc bẫy, chỉ cười khẩy nói: "Chẳng phải bảo tôi chỉ cần nghe chị nói, có thể không trả lời câu hỏi sao?"
Dứt lời, hắn trở lại đệm cỏ, nằm co ro một đống mà ngủ, chẳng khác nào u linh tạm thời yên nghỉ.
Ngày Hoàng Mạc Như được đưa về nhà, Tô Xảo Mai khóc đến ch.ết đi sống lại, siết chặt chuỗi tràng hạt ngọc trong tay, vừa gạt nước mặt vừa niệm Kim Cương kinh, cơm cũng không ăn. Quả thật, trông bộ dạng chịu khổ chịu nạn ấy của con trai cưng, ai mà không xót. Hoàng Mộng Thanh cũng không khỏi nghẹn ngào, đích thân xách tới hai quả dưa gang, còn trách: "Cha cũng thật là, lại đi bịt miệng giếng, bằng không đã có thể thả xuống giếng ướp cho mát rồi!"
Tắm rửa, thay quần áo, ngồi cạnh thùng đá lạnh uống hai bát canh hạt sen, Hoàng Mạc Như mới lấy lại tinh thần, ít nhiều ép được cơn ác mộng trải qua trong đội cảnh sát ra ngoài đôi chút. Chỉ cần về đến nhà, nghe tiếng ve kêu cũng không thấy bực bội nữa. Tô Xảo Mai sai Đường Huy chuyển đồ của mình sang phòng con trai, nói phải chăm sóc cho cậu mấy ngày, nhưng thực ra chỉ ở phòng ngoài bày một pho tượng Quán Âm, miệng không ngừng niệm "A Di Đà Phật".
Gần sẩm tối, Hoàng Mạc Như đột nhiên trở dậy, đi qua vô số những "A Di Đà Phật" ấy ra ngoài, Tiểu Nguyệt vội chạy theo hỏi cậu Cả định đi đâu. Hắn chẳng buồn ngoảnh đầu, chỉ gằn giọng nói: "Lải nhải gì?" giọng điệu hung hăng khiến Tiểu Nguyệt không dám ho he thêm nửa tiếng. Hắn men theo tường sân mọc đầy rêu xanh tới trước phòng Hoàng Mộng Thanh. Ngọc Liên đang cọ chiếu, bưng nước tới trước cửa phòng, trông thấy hắn, hành lễ chào xong định quay vào báo với cô Cả, nhưng bị hắn ngăn lại: "Người cứ làm việc của mình, ta đi ngay đây."
Hoàng Mộng Thanh thấy hắn bước vào, nụ cười càng xinh đẹp rạng rỡ, cặp mắt ti hí cũng trở nên dễ thương, tuy là chị em cùng cha khác mẹ, nhưng có một số tình cảm vẫn không thể kiềm chế nổi, sẽ bộc lộ ra vài nét cực kỳ vi diệu khi nhăn mặt hay tươi cười.
"Vẫn còn mặt mũi đến đây cơ à? Bị người ta nghi thành ra thế này, quay về cũng không kể khổ, bảo đám người hầu làm sao xem trọng em?" Cô ngoài miệng nói cứng, trong lòng lại đã nhũn như bún.
Hắn không trả lời, tự ý ngồi xuống, vì cổ áo phanh ra, để lộ làn da đã tróc từng mảng từ cần cổ đến khuỷu tay, bày ra màu hồng óng ánh. Cô xót xa ngồi không yên, bèn bưng ra chiếc hộp gỗ hoa lê nọ, lấy thuốc mỡ đưa cho hắn. Hắn không hề từ chối, nhận lấy đặt lên bàn, chỉ nói cầm trong tay không tiện, đợi sáng mai bảo Ngọc Liên mang tói thì hơn. Cô lấy làm lạ trước phản ứng của hắn, nhưng không nói ra, chỉ cười giễu, hỏi hắn đại loại sức khỏe thế nào, mấy quả dưa gang ăn có được không, thấy hắn không để tâm trả lời, bèn thôi không hỏi nữa, đợi hắn tiết lộ mục đích thật sự đến đây.
Nào ngờ cứ im lặng như vậy, thời gian còn dài hơn hai người dự liệu, cô mơ hồ cảm giác hắn muốn cô mở lời trước, nhưng lại không biết hắn cần gì, nên đành nhẫn nại đợi. Nhất thời, bầu không khí lơ lửng vô số dấu hỏi trong suốt, một bên đoán, một bên giấu, tuy bề ngoài có phần tĩnh lặng, nhưng bên trong lại sục sôi.
"Em muốn mượn chị một món đồ." Vẫn là hắn không kiên nhẫn nổi, như đã hạ quyết tâm phải phá giải điều thần bí.
"Đồ gì?"
"Chính là món đồ chúng ta thường hay lấy chơi hồi nhỏ ấy."
Cô lập tức thấy bối rối không hiểu nổi tình hình, thậm chí còn hơi nhớ mấy lá bài của Đỗ Xuân Hiểu, cô ả cổ quái ấy nhất định có thể dùng chúng để đưa ra một lý giải hợp lý. Nhưng đáng tiếc ở đây bây giờ, cô lại mờ tịt, thậm chí sự mù mờ này còn được phản chiếu trong đồng tử nâu sẫm của hắn. Thế nên cô không hỏi, cũng không dám hỏi, chỉ lẳng lặng lấy từ đáy hộp gỗ ra thứ hắn cần, nắm trong lòng bàn tay, ấn vào tay hắn. Bàn tay hắn mỏng mà rộng, không giống người có phúc. Cô mơ hồ suy đoán bàn tay Hoàng Mộ Vân sẽ như thế nào, trước kia cô chưa từng chú ý, vì vốn không tin mấy trò mò cốt đoán mệnh này, nhưng giờ đây, cô lại nôn nóng muốn biết họa phúc của các em mình, chỉ hận không biết bắt tay từ đâu, đành ngồi đợi tình thế phát triển, phát triển đến khi cô có thể nhìn rõ.
Tô Xảo Mai đã lâu không ngủ say đến thế, suốt cả canh giờ không hề trở mình, chuỗi tràng hạt trên cổ tay bà ta phát ra ánh sáng lạnh lẽo trong bóng tối. Hoàng Mạc Như ngồi xổm bên giường, tỉ mỉ quan sát nét mặt bà ta, tiếp đó nhấc một tay bà ta lên rồi thả rơi, cánh tay đập mạnh xuống giường, hạt châu đập vào mặt gỗ qua lớp chiếu, phát ra một tiếng "cách" đơn điệu, song bà ta vẫn thở đều, mê mải dạo chơi trong mộng. Tiếp đó hắn di chuyển tới cuối giường, lại túm lất mắt cá chân phải của mẹ rồi thả rơi, làm xương gót chân bà ta đập vào mép giường, hẳn phải rất đau, nhưng bà ta không hề phản ứng, mắt vẫn nhắm nghiền, giữ nguyên nét mặt thư thái trong giấc ngủ.
Bấy giờ hắn mới yên tâm ra khỏi phòng. Vì sợ đụng phải đám người hầu đi tuần đêm, ngay đèn da trâu hắn cũng không mang theo, chỉ dựa vào sự thông thuộc đường lối trong nhà, mượn ánh trăng soi đường mà lần mò đi về phía trước. Lần này, hắn đặt cược vận may và dũng khí. Lần này, hắn có thể coi như "nhẹ nhàng ra trận", không cần đóng giả em gái, cũng không mặc áo lụa đen thùng thình nữa. Để tiện bề hành động, hắn còn giắt vạt áo dưới vào eo, như muốn mình hòa vào với bóng đêm.
Trong thông đạo vẫn có mùi tanh hôi không ngửi nổi, hắn biết mùi này từ đâu ra, bèn cố sức không nghĩ đến, chỉ giơ một nắm bùi nhùi lần mò đi vào trong. Tuy cái nóng nực đã bị chặn lại bên ngoài, nhưng lần đầu tiên tới đây sục sạo hắn chỉ mong chong chóng được nhảy ra chịu đựng mặt trời thiêu đốt còn hơn. Tường vách bên trong khô ráo, lạnh lẽo, khoảnh khắc ánh lửa lướt qua có thể trông thấy vệt bẩn lớn màu nâu xám, dưới chân thỉnh thoảng lại đạp phải mấy hạt cỡ bằng viên cuội nhỏ, phát ra tiếng lách cách chói tai, vì vậy mỗi một bước chân, các dây thần kinh trong cơ thể hắn đều căng ra, tiếng vang của bước chân cùng tiếng nứt vỡ rào rạo của các hạt dưới chân khiến hắn chỉ muốn hét lên.
Ngọn lửa vẫn bạt về phía sau, chực ɭϊếʍƈ lấy ngón tay, hắn bất đắc dĩ phải buông lỏng ra. Sức gió dần mạnh lên, chứng tỏ sắp tìm được lối ra. Tay hắn không còn dám ròi nóc và vách thông đạo, lần mò từng tấc một, mỗi mẩu gạch lồi lên đều khiến hắn lưỡng lự hồi lâu, đến khi hoàn toàn xác nhận không có dị trạng mới tiếp tục bước tới.
Rất mau, ngón chân hắn đã đá phải vật cứng, đốm lửa trên bùi nhùi càng lúc càng yếu, đã sắp lụi tàn, hắn bèn thổi tắt luôn, lại lấy ra nắm mới. Thuốc pháo và không khí sau khi ma sát tỏa ra thứ mùi nhức mũi, một khi dính phải thì có tắm mấy ngày cũng không hết, chỉ có thể lấy bột tường vi để che đậy. Hắn căng thẳng đến nỗi buồn nôn, cảm giác còn kinh khủng hơn lúc bị cơn khát hành hạ ở đội cảnh sát, quả tim trong lồng ngực đập inh cả tai. Ánh sáng nóng đỏ từ nắm bùi nhùi chiếu lên một vật cứng, ra là một bậc thềm, bên trên còn có rất nhiều bậc nữa, tầng tầng dẫn lên, như nối thẳng với thiên giới. Hắn bước bước đầu tiên, bậc thềm đáp lại bằng tiếng cọt kẹt nặng nề, là gỗ, hắn nhón chân đi lên, đã chẳng màng đến lửa trên bùi nhùi ɭϊếʍƈ vào đầu ngón tay đau rát, cũng không nghĩ tới mình làm sao quay về, chỉ chăm chăm hướng tới ánh sáng trước mắt...