Chương 38: Phán quyết cuối cùng (1)
Hạ Băng kích động đến độ buồn nôn, phải cố đè nén cảm xúc, đi về phía trước. Đỗ Xuân Hiểu theo sau, vịn vách tường, hễ đầu ngón tay có cảm giác khác thường liền giơ bùi nhùi soi kỹ hai vách trái phải. Hai người đều không nói năng gì, không phải không muốn nói, mà vì như bước vào núi vàng, ai nấy đều bị bí mật vừa bé mở hút chặt lấy, bận bịu với những tìm kiếm của riêng mình, nào còn kịp bảy tỏ cảm tưởng?
Lần này Đỗ Xuân Hiểu đã được đắc ý, vì sớm sinh nghi cái tủ quần áo sắp xếp quá đỗi ngăn nắp trong nhà Giản Chính Lương nên sau khi nạy cửa, cô chẳng buồn nghĩ ngợi nhiều định tiến thẳng đến đó. Hạ Băng lại cố chấp, cho rằng đa phần có thứ gì muốn cất muốn giấu, bảo đảm sẽ đào được từ ngoài sân, còn lấy bà nội anh mới mất năm kia ra làm ví dụ, chứng minh các hộ nghèo khó muốn cất giữ tiền bạc đều dựa vào một chữ "chôn". Trên thực tế, đây cũng là lời dậy của đội trưởng Lý trước kia, hễ đánh án muốn tìm chứng cứ gì quan trọng phải có thói quen "quật ba thước đất".
Vì vậy phát hiên mật đạo trong tủ quần áo so ra thì chậm hơn phát hiện xác đội phó Kiều một chút, Đỗ Xuân Hiểu không ý kiến gì về cách làm của Hạ Băng, bởi cô nhớ dưới gốc cây hòe già trong sân vốn có khóm hoa mào gà đỏ tươi, lần này lại không thấy đâu nữa, lại thêm dưới đất không có đến một tấc cỏ, cảnh tượng so với lần trước tới khác biệt tương đối lớn, nên cũng đồng ý đào trước rồi tính. Đúng như dự đoán, khi bàn tay bị thuốc lá hun vàng của đội phó Kiều lộ khỏi mặt đất, hai người mừng còn hơn cả sợ, đào xuống tiếp, xác định rõ thân phận người ch.ết, bèn chuyển từ mừng thành sợ, rồi chuyển từ sợ thành mừng. Đặc biệt là Hạ Băng, còn buột miệng chửi: "Đây chắc chắn là chuyện tốt Lý Thường Đăng làm!"
Bọn họ ngồi trước xác ch.ết trong sân nghỉ một lúc, Đỗ Xuân Hiểu mới đề nghị tới tủ quần áo kia xem sao, chưa biết chừng lại có thể tìm được vài chứng cớ không ngờ. Kết quả vừa lục tìm, liền phát hiện ra một thế giới mới.
Trong đầu Đỗ Xuân Hiểu lúc này đã có ngàn vạn giả thiết, nhưng cô vẫn không nói ra miệng. Vệt màu nâu ẩm ướt trên tường, cùng những tiếng dính lép nhép dưới gót chân khi bước qua bùn đất dường như chứng thực vài suy luận của cô. Bùi nhùi ɭϊếʍƈ qua không khí âm lạnh trong mật đạo, cô ngửi thấy mùi tanh quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra mình từng ngửi thấy ở đâu. Bóng Hạ Băng như cây sào trúc lúc mờ lúc tỏ trước mắt cô theo ánh lửa, anh vẫn im lặng, nhưng là sự im lặng cực kỳ nóng nảy, ngàn vạn lời nói đã được thổ lộ qua mỗi động tác.
"Khụ!" Cô không nhịn nổi bật ra tiếng ho, hy vọng có thể phá vỡ không khí tĩnh mịnh, ít nhất đôi bên có thể cùng trao đổi phát hiện của mình.
Nào ngờ trên mọt sách liền quay đầu lại, giơ ngón tay trái lên môt "suỵt" một tiếng, tựa hồ biết nơi sâu hút trong mật đạo này đang ẩn nấp một con mạnh thú say ngủ, sợ cô làm ồn sẽ đánh thức nó dậy.
Thế nên cô đành ngậm miệng, theo anh đi một đoạn đường rõ dài vẫn không tìm thấy lối ra. Sau khi đã dùng hết bốn nắm bùi nhùi, Hạ Băng rốt cuộc cũng hơi sốt ruột, quay đầu lại hỏi: "Cậu bảo làm thế nào mới tìm được cửa ra?"
"Cửa ra?"
Đỗ Xuân Hiểu liếc xéo anh, đập mạnh vào vách tường bên cạnh mấy cái, liền thấy phát ra tiếng gỗ rỗng. Hạ băng bấy giờ mới để ý, thì ra giữa tường có cẩn một cánh cửa gỗ, kinh ngạc thốt lên: "Sao lại có đường nhánh thế này?"
"Đâu chỉ có một đường này? Vừa rồi đi qua, hai bên đều có cửa như vậy, tôi tính sơ sơ cũng phải được hơn hai mươi cánh." Cô ra sức đẩy cánh cửa chìm trong tường, cửa "kẹt" một tiếng mở ra, lại xuất hiện một lối đi bí mật khác, như thể dẫn đến một thế giới còn bí mật hơn.
"Vừa rồi sao không nói?" Hạ Băng đẩy gọng kính trên sống mũi, khuôn mặt bị ánh lửa chiếu đỏ ửng.
Đỗ Xuân Hiểu lập tức bắt chước điệu bộ anh vừa nãy, đưa ngón trỏ lên môi "suỵt" một tiếng. Anh bực bội lầm bầm câu "bụng dạ hẹp hòi", định bước vào cánh cửa ấy liền bị cô ngăn lại, nghiêm mặt nói: "Chúng ta chỉ còn lại hai nắm bùi nhùi thôi, nếu còn rẽ mấy lối này e chỉ có đường đi không có đường về, hẵng cứ thẳng theo lộ tuyến cũ, quen với phương hướng tổng thể rồi hôm khác quay lại soát kỹ hơn cũng không muộn."
Hạ Băng thấy có lý, bèn đóng cửa lại, tiếp tục đi trước dò đường, giữa chừng Đỗ Xuân Hiểu hỏi mượn quyển sổ nhỏ và cây bút chì vẫn dùng để ghi chép, nguệch ngoạc gì đó bên trên, như đang ghi lại lộ tuyến. Anh thấy cô chăm chú như vậy bèn cười nói: "Chỗ này ngoằn ngoèo, lại còn ở dưới đất, cậu làm sao vẽ rõ đường được? Thà đem bài ra bói xem cửa ra nằm ở đâu còn có ích hơn."
"Cậu đừng có quản tôi!" Cô rút ra một điều Hoàng Tuệ Như, ngậm vào miệng, ghé lại nắm bùi nhùi anh cầm trong tay, rít một hơi, bộ dạng ngang ngược nhưng cũng rất đáng yêu. Anh nhìn thấy thế, lòng chợt dâng lên một cảm giác dịu dàng.
Nhà họ Hoàng trên dưới đều chìm trong u ám, tuy người ch.ết cũng chỉ là người hầu, nhưng chuyện lại xảy ra ngay đêm trước ngày tế tổ, không tốt lành đã đành, ngay bếp trưởng vừa thuê về cũng bị nghi là hung thủ giải đến đội cảnh sát thẩm vấn, ảnh hưởng trực tiếp đến đội cảnh sát thẩm vấn, ảnh hưởng trực tiếp tới bữa tiệc xa hoa Mạnh Trác Dao dày công lên kế hoạch. Bà ta vốn định bấm bụng bảo vệ Thi Vinh Sinh, nào ngờ người ta lại tìm ra trong phòng ngủ của hắn có hai gói vây cá bị mất, cùng một số nguyên liệu quý giá vụn vặt khác, chứng cứ rành rành khiến bà ta chẳng thể xoay trời chuyển đất. Mạnh Trác Dao nóng lòng như lửa đốt, còn bì bà ta hiểu rõ việc làm ăn nhà họ Hoàng sở dĩ thuận lợi, công lao phần lớn đều phải quy về tiệc rượu sau mỗi bận tế tổ hằng năm, không những lôi kéo quan hệ, mà còn tỏ rõ khí phái cũng như tài lực hùng hậu. Khổ nỗi hiện giờ tình hình đã loạn càng thêm loạn, yến tiệc e không làm nổi nữa, mấy tay phụ bếp trong nhà đều không đủ sức cáng đáng cục diện khiến bà ta mặt khổ mày chau, nhìn đâu cũng không thuận mắt, chốc chốc lại kiếm cớ giáo huấn người hầu, cứ như nhím xù lông.
Hoàng Thiên minh sau khi biết chuyện liền nổi trận lôi đình, một mặt nói cần tức tốc giao Thi Vinh Sinh cho đội cảnh sát nghiêm trị, một mặt có ý trách móc Mạnh Trác Dao, nói bà ta ngay một tên đầu bếp cũng quản không nổi, để xảy ra những chuyện này. Mạnh Trác Dao tức đến phát khóc, nói lại: "Lần này lại trách tôi cơ đấy, cũng không nghĩ xem mấy tay đầu bếp ấy là do ai mời về, người sau thủ đoạn còn độc ác hơn người trước." Hoàng Thiên minh không nén nổi cơn giận, cho Mạnh Trác Dao một cái bạt tai ngay trước mặt đám người ăn kẻ ở, vợ chồng từ đó hoàn toàn trở mặt, không ai để ý đến ai nữa. Mạnh Trác Doa vừa định đi thì Đỗ Lượng bước vào, hỏi đệm quỳ trong Phật đường có mấy cái bị rách, có cần thay mới hay không, bà ta nhân câu này bèn nói: "Các người ai nấy đều mù rồi sao? Những chuyện này nào do ta làm chủ được? Từ nay về sau chớ tới tìm ta, đi mà tìm mấy người giỏi giang ấy!"
Đỗ Lượng thấy tình hình không ổn, bèn lui ra ngoài. Ông giờ một mặt phải việc tế tổ, một mặt lại bận thu xếp tang sự của chị Quế, đã sức cùng lực kiệt, nào còn màng tới chuyện nịnh nọt mấy vị chủ nhân. Vừa tới lầu sách liền thấy Hoàng Mộng Thanh đang ngồi dưới hòn giả sơn đọc sách, ông ta bèn chào hỏi qua quýt rồi định đi luôn, nào ngờ bị cô ta kéo lại, hỏi chuyện tế tổ. Vẻ âu sầu buồn bực của Đỗ Lượng đã quá rõ ràng, huống hồ Hoàng mộng Thanh còn thấy mái tóc húi của của ông ta bạc đi ít nhiều, mới chỉ một tháng mà ông ta già nhanh như mười năm vậy, tựa hồ bị cướp sạch thanh xuân chảy trên người.
"Lão Đỗ, thật vất vả cho chú quá, chị Quế không có người thân, hai ông bà già ở quê lại chẳng làm nổi việc gì, chỉ có thể dựa vào chú thôi. Vốn dĩ là lúc này, cha cháu phải cho chú nghỉ phép mấy ngày, nhưng giờ đang đúng thời khắc quan trọng..." Đến đây, cô không sao nói tiếp nổi nữa.
Đỗ Lượng đành kể qua sự thể lão gia và bà Cả cãi vã, Hoàng Mộng Thanh cũng hiểu được tâm bệnh của ông, vội an ủi: "Chỉ là chuyện mấy bàn rượu thôi mà, đâu cần phải sầu não đến mức này? Đợi lát cháu qua Hương Bảo trai một chuyến, thương lượng với ông chủ Tiền đặt mười bàn ở đấy, thực đơn theo chúng ta, bếp núc nguyên liệu đều sẵn có, ông ta đâu thể từ chối vụ làm ăn hời thế được?"
Một lời như vén mây mù, khiến Đỗ Lượng không kìm nổi cảm thán: "Vẫn là cô Cả nghĩ chu đáo, tôi đi làm ngay đây."
Vừa dợm bước đã bị Hoàng mộng Thanh giữ lại: "Lão Đỗ à, chuyện vừa nói cứ để cháu giải quyết, chú đâu có ba đầu sáu tay, sao lo lắm chuyện thế được? Chú hẵng đi làm việc khác đi."
Ông ta ngàn lần đội ơn lập tức đi ngay, Hoàng Mộng Thanh cũng về phòng thay quần áo, đi thẳng đến Hương Bảo trai. Đợi đến khi cô bàn bạc xong xuôi thực đơn giá tiền với ông chủ bên ấy, quay về Phật đường tìm Đỗ Lượng, thì nơi ấy đã thành ra long trời lở đất.
Tô Xảo mai đang chỉ tay năm ngón sai khiến Đỗ Lượng, mấy người hầu quét dọn Phật đường đều cúi gằm mặt làm việc, tiếng chổi "roèn roẹt" quẹt trên mặt sàn như biểu thị đôi chút phẫn nộ. Hoàng Mộng Thanh đã hiểu ra vài phần, song vẫn coi như không biết, bước đến chào hỏi Tô Xảo Mai, cười nói: "Mẹ Hai sao cũng ra đây thế này?"
"Còn chẳng phải vì mẹ con tự nhiên bỏ sạp, cũng phải có người đứng ra coi sóc chứ." Tô Xảo mai nói giọng tuy miễn cưỡng, nhưng nét mặt lại vênh vang tự đắc, người nào có mắt đều trông ra niềm phấn khích của bà ta.
Hoàng Mộng Thanh thấy lo thay cho Đỗ Lượng, tổng quản đổi hết người này đến người kia, lại đều là mấy người hiếu thắng làm chủ kiến, việc đầu tiên sau khi tiếp quản chính là lật đổ tuốt tuột mọi sắp đặt của tiền nhiệm, hòng mau chóng xây dựng uy tín, mấy chuyện nhọc người hao tài này chỉ khổ đám người hầu kẻ ở.
"Đúng là không phải, cuối cùng vẫn phải phiền đến mẹ Hai rồi." Hoàng Mộng Thanh đành phụ họa, đồng thời len lén nháy mắt với Đỗ Lượng, ra ý chuyện Hương Bảo trai đã lo liệu ổn thỏa, Đỗ Lượng đáp lại bằng nụ cười cảm kích.
Lúc này không hiểu có kẻ hầu trong góc nào lẩm bẩm: "Đừng có đến ngày tế tổ lại xảy ra án mạng nữa nhé."
Giọng nói tuy rất nhỏ, nhưng lại xuyên qua một loạt những tiếng "roẹt roẹt" bay đến tận tai từng người, Tô Xảo Mai và Hoàng Mộng Thanh cùng cứng đờ tại chỗ, đều giả vờ không nghe thấy, các thớ thịt trên mặt không sao nhúc nhích, lòng rối như tơ vò.
"Mạc Như dạo này thế nào? Đã nhớ ra chuyện gì chưa ạ?"
Câu hỏi này khiến Tô Xảo Mai không gắng gượng được nữa, vẻ ủ rũ lập tức hiện lên mặt, có thể thấy bệnh tình của con trai chính là gút thắt trong lòng bà ta. Đặc biệt Tiểu Nguyệt có bận còn bí hiểm tới tìm bà ta, chỉ hỏi bệnh điên của Trương Diểm Bình có lây được không. Bà ta dựng ngược lông mày nói: "Vớ vẩn!" con a đầu đó bèn nghiêng đầu đáp: "Thế thì lạ quá, cậu Cả hình như cũng hơi điên điên." Bà ta liền cốc ngay cho nó một cú vào đầu, cảnh cáo tuyệt đối về sau không được phao tin đồn nhảm, Tiểu Nguyệt ôm cái trán đỏ tấy, ấm ức nói: "Con mà nói bừa nói bậy cũng tuyệt đối không tìm bà chịu đánh. Bà có biết cậu Cả có lúc mặc đồ con gái, bôi son đỏ lòe ngồi thần trước gương không? Đã mấy lần dọa con không dám vào phòng rồi. Đấy chẳng phải điên thì là gì?"
Tô Xảo Mai nghe vậy mặt trắng bệch, vội túm lấy cổ tay Tiểu Nguyệt, nôn nóng nói: "Giờ cậu Cả bị ngã dập đầu, thi thoảng thần trí không bình thường là điều đương nhiên, bác sĩ cũng nói bệnh này không đỡ nhanh được, cần phải tĩnh dưỡng. Hơn nữa, chưa biết chừng ngươi nhìn nhầm cũng nên. Vì vậy ngậm chặt miệng ngươi đấy, nếu để lộ ra bên ngoài chút gì, bị ta biết được thì cứ liệu hồn!" Dứt lời còn cho Tiểu Nguyệt mấy đĩnh bạc, coi như vừa đấm vừa xoa.
Tiểu Nguyệt là người thông minh, nhận đồ rồi vui vẻ ra về.Tô Xảo Mai thì trằn trọc mất ngủ, một là thương con trai, hai là sợ Hoàng Mạc Như nếu như điên thật thể nào cũng có ngày bị phát hiện, tới lúc đó nhỡ trọng trách kế thừa gia nghiệp rơi lên đầu thằng oắt ốm yếu dặt dẹo kia, hai mươi mấy năm bà ta chịu khổ chịu sở trong nhà họ Hoàng sẽ thành công cốc. Nghĩ đi nghĩ lại, đều thấy không cam lòng, còn hơi hối hận mình tự nghĩ ra trò dốc lòng tu phật, ngỡ rằng có thể tránh tai mắt người đời, nghĩ kế sách lật đổ Mạnh Trác Dao, chuyện Trương Diễm Bình bị ép phát điên cũng không thể đổ lên đầu bà ta. Nhưng sự thể lại phát triển vượt ngoài dự liệu, lúc này mà bà ta còn không đoạt lại quyền lực, e rằng sẽ thua trắng tay.Đang mưu tính vậy thì Phật tổ mở mắt, cho chuyện lớn như thế xảy ra trước mặt Mạnh Trác Dao, bà ta liền chớp lấy thời cơ này, leo lại lên ngôi.
Đáng tiếc căn bệnh khó nói của con trai vẫn như mây mù xua không hết, dựa vào trực giác của phụ nữ, bà ta mơ hồ dự cảm còn một kiếp nạn lớn hơn nữa sẽ ứng nghiệm trên người Hoàng Mạc Như, có điều nghĩ mãi vẫn không tóm được tung tích nó. Thế nên đành đem dũng khí và dã tâm, vật lộn cùng mối nguy hiểm và sợ hãi chưa biết đó, đến nay thắng bại chưa phân, bà ta tuyệt đối không chịu cúi đầu. Tuy dùng những suy nghĩ này khích lệ bản thân, nhưng bà ta đã rất lâu không đi thăm con trai, sợ nhìn ra tiểu tiết gì khiến lòng bất an, nhỡ đâu lại nghệm chứng được phán đoán của mình, muôn đời không thể vực dậy thì biết làm sao? Bà Hai nhà họ Hoàng thông minh mạnh mẽ bèn đem hết những hoang mang chẳng lành ấy chôn kín trong lòng, chỉ đợi đến ngày có thể hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.