Chương 13
Tết Nguyên Tiêu đến, kinh đô liền một mảng náo nhiệt ăn mừng.
Ta ngồi trên kiệu, khẽ liếc nhìn cảnh tượng bên ngoài qua khe hở nhỏ của màn che.
Gió trời se mát thổi nhẹ vờn trên mặt ta, cảnh tượng người người náo nhiệt, con nít cười đùa chạy nhảy khanh khách, những đóa pháo nổ bùm bụp khắp nơi.
Lúc này ta mới có cảm giác, năm mới lại tới rồi.
Ta cụp mắt, ngả đầu dưỡng thuần, sau đó kiệu của ta, một đường tiến thẳng tới cửa hoàng cung.
Ta yên lặng nhìn kiệu bản thân được phép vào thẳng hoàng cung, những người khác phải xuống kiệu cước bộ, thậm chí còn có hàng dài nô tài cúi người khi kiệu ta đi ngang.
Lúc này ta mới phát giác thân phận quận chúa của ta.
Quả nhiên là thân phận cao quý.
” Quận chúa, tới rồi.”
Phúc tử ghé sát vào cửa kiệu, nhỏ giọng kêu ta. Ta khẽ ừ, sau đó màn kiệu được vén lên, ta dựa vào Phúc tử, yêu kiều xuống kiệu.
” Quận chúa thiên tuế thiên thiên tuế!”
Ta khẽ liếc nhìn hai hàng thái giám nha hoàn quỳ lạy, bản tính kiêu ngạo ngông cuồng trước đây hung hăng cất đi vì ai, nay như dã thú, gầm gừ đi ra.
Bước chân ta nhẹ như bay, thân người như cưỡi hạc, ta ung dung bước vào thiên điện.
Cảnh tượng bên trong, bên ngoài sao có thể so sánh, xa hoa hơn cả xa hoa, cao quý hơn cả cao quý.
Khóe mắt ta chạm tới bóng dáng quen thuộc ngồi trên cao nhưng rất nhanh ta liền kiên nghị, không thèm nhìn dù chỉ một cái.
Sau đó ta liền hành lễ với lão nhân gia bệ hạ cùng thái hậu, còn rất biết điều, dâng lên quà mừng năm mới cho hai lão, hành động vỗ mông ngựa nước chảy mây trôi, hại bọn họ hưng phấn đến nỗi, ban thưởng cho ta rất nhiều.
Ta ngồi một chỗ, tự mình rót rượu tự uống, ai kính ta hay bắt chuyện, ta cũng chỉ nhẹ nhàng cong mắt, cười nói qua loa cho xong chuyện.
Sau đó ta liền cố gắng thu hẹp sự hiện diện của mình xuống cấp độ tàng hình, như gió thoảng mây trôi, ngồi yên thưởng rượu ngắm mĩ nhân.
Nhấp một ngụm rượu, hương nồng nàn, quả nhiên là đồ thượng hạng.
” Quận chúa cớ sao chỉ một mình thưởng rượu như thế này?”
Nghe có người nhắc đến ta, ta khẽ mở mí mắt, nhìn thân người từ khi nào đã tới trước bàn của ta.
Mày kiếm môi bạc, ánh mắt nhu hòa ẩn chứa sự thông minh, dung nhan thanh khiết tựa tuyết liên giữa bầu trời tháng tư. Mái tóc như thác, tùy ý mà buộc, lại không cẩu thả nhưng mang một chút hơi thở phong lưu.
Nhưng khiến ta chú ý, chính là trang phục người Hồ của hắn, cao quý mạnh mẽ, hoàn toàn hợp với không khí vui vẻ ngày Tết.
Hắn nhìn ta, hai mắt cong như trăng khuyết, sau đó âm thanh đinh đang từ cổ họng liền vang lên.
”Tại hạ Hoắc Kiến Kha, bạo gan kính quận chúa một chén, quận chúa sẽ không từ chối chứ?”
Ta liếc hắn một cái, bưng lên ly rượu trắng, một miệng uống cạn.
Ta ngóc chén xuống, ôn nhuận mặt mày khẽ cười.
”Thái tử, tới ngươi.”
Ta tỏ vẻ không đem ánh nhìn hứng thú của hắn để vào mắt.
Ta đương nhiên biết hắn là ai, từ trước đên nay nổi danh ưa mặc đồ Hồ đỏ rực như huyết, bên tai trái đeo chỉ vàng, chỉ có đệ nhất Thái tử Hồ quốc mà thôi.
”Hóa ra Kha huynh ở đây, hại bản thái tử kiếm một hồi.”
Bên tai ta vang vảng âm thanh ôn nhuận quen thuộc đến chói tai.
Nhưng ta dường như có chút vì rượu mà mơ hồ, vì sao lại cảm nhận được khí lạnh âm trầm từ giọng nói vốn ôn nhuận đấy.
Ta biết là ai tới, mí mắt cũng không giương lên, chỉ chăm chú nhìn ly rượu trống rỗng trước mắt.
”Thái tử thứ lỗi, cô phục mệnh quận chúa, cùng nàng đối rượu nên không tới chỗ ngài được.”
Ta run khóe miệng, chỉ mới là thái tử mà lại dám xưng cô* quả nhiên cuồng vọng.
Còn có, ai ép hắn cùng ta đối rượu?
Ta lạnh lùng liếc gương mặt xa lạ cười tươi như trăng khuyết trước mắt.
Sau đó nhịn không được co rút khóe miệng.
Quá vô sỉ.
” Quận chúa thân thể không được phép uống nhiều rượu, nếu Kha huynh muốn, bổn thái tử có thể bồi.”
Sau đó ly rượu vốn được Hồ thái tử rót cho ta liền bị bàn tay như tạc từ ngọc trắng, nhanh như gió bị bưng đi.
Sau khi trở về, ngay cả một giọt cũng không còn.
Ta câm lặng, không nói một lời, cũng không ngẩng đầu lên.
Đột ngột trên trán của ta, kì dị xuất hiện một bàn tay, hơi lạnh từ bàn tay ấy, khiến cho ta ngây ngốc.
Ta ngỡ ngàng nhìn Hồ thái tử một tay đặt tại trán ta, một tay ở trán hắn. Dung nhan khó hiểu lầm bầm.
”Nha? Quận chúa bị bệnh sao?”
Sau đó là đôi ngươi đen láy như sao nhìn thẳng vào mắt ta.
Ta hoàn toàn bị hắn vô sỉ dọa cho bất ngờ.
Sau đó, càng bất ngờ hơn, người vốn bị ta cố tình làm lơ, lại không như ngày thường ôn nhuận bình tĩnh, mà dung nhan khủng bố, con ngươi thị huyết lạnh lùng, một tay nắm lấy tay Hồ thái tử, gạt phăng khỏi trán ta.
Lực đạo, mạnh tới nỗi, tóc hai bên của ta liền lung lay.
”Thái tử ở đây tai mắt vạch rừng, nam nữ thụ thụ bất tương thân, ngài vẫn nên cẩn trọng.”
Ta nhìn dung nhan họa thủy ấy ôn nhu hài hòa cười cười nói nói. Nào có giống với cảnh tượng ban nãy.
Có lẽ, là do ta nhìn nhầm rồi.
Chàng làm sao, sẽ vì ta mà tức giận?
Ta thầm cười chế giễu bản thân vài cái, vào lúc này vẫn còn ảo tưởng sao?
Ta nhẹ nhàng đứng lên, ung dung chỉnh lại trang phục, phủi đi bụi ở tà áo, sau đó lơ đãng nhìn lung tung nói.
”Bản cung không lại phiền hai người nói chuyện.”
Sau đó liền bưng lên vẻ mặt ôn nhuận cười, phất tay áo rời đi.
Một kẻ vô sỉ, một người lòng lang.
Ta ngay cả tâm trạng thưởng rượu ngắm mĩ nhân cũng mất.
Sau đó ta một mình đi lòng vòng khắp nơi trong hoàng cung, ta quen thuộc dạo chơi khắp chốn, ta có thể cược, bản thân thuộc lòng đường đi lối mòn trong hoàng cung còn hơn mấy lần lão già ngồi trên long ỷ ở kia.
Đi mỏi chân, ta liền chọn đại một gốc cây cổ thụ, vén tà áo, không hề có dáng vẻ cao quý của tiểu thư khuê các hay con cháu quyền quý ngồi hẳn lên bề mặt cỏ xanh.
Ta ngẩng cao đầu, nhìn ánh trắng sáng vành vạch trên bầu trời xa, bên tai lại nghe vang vảng âm thanh bắn pháo, âm thanh huyên náo đón chào năm mới, âm thanh trêu đùa của đám con nít, vân vân và mây mây.
Một hồi gõ mõ, theo ta biết, đây là lúc mọi người cùng nhau hồi tưởng lại những gì đã qua trong quá khứ.
Nông dân thì đếm xem năm nay bội thu bao nhiêu, ngư dân nhớ xem bản thân có lầm lẫn gửi nhầm thủy sản cho ai không, con xa nhớ phụ mẫu, ngay cả con chó con cũng nhớ miếng thịt nó ăn hôm qua.
Còn ta, ta không dám.
Không có gan quay đầu nhìn lại quá khứ.
Thêm một hồi gõ mõ.
Ta lôi từ trong tay áo, một bình rượu hoa đào lén giấu ban nãy.
Một chén đổ ra, ta bảo.
”Phụ mẫu năm mới vui vẻ.”
Ngẩng đầu dưới ánh trăng uống cạn.
Lại thêm một chén, ta bảo.
”Bệ hạ năm mới vui vẻ.”
Thêm một chén.
”Thái hậu năm mới vui vẻ.”
”Thẩm thẩm năm mới vui vẻ.”
”Phúc tử năm mới vui vẻ.”
Một chén rồi lại một chén, ta đếm không hết.
Đến khi giọt rượu cuối cùng đổ ra chén, ta nhìn ly rượu cuối cùng. Bàn tay ta cầm lên, run rẩy khiến nước rượu sóng sánh, đổ một ít ra ngoài làm ướt tay áo ta.
Ta nhếch môi, run giọng khàn khàn.
”Hài tử, năm mới vui vẻ.”
Sau đó ngẩng đầu uống cạn, uống cạn giọt cuối cùng.
Rượu bỗng nhiên cay xè, khiến mắt ta mũi ta đều cay, ta cảm nhận được, khóe mắt tưởng đã khô, nay lại rơi một giọt lệ.
Chỉ một giọt, tưởng niệm thay cho tấm lòng đau đớn của ta.
Đột ngột thân người ta bị lực kéo mạnh mẽ, lọt sâu vào lòng ngực cứng cáp nhưng nóng bỏng vô cùng. Chuyện đến đột ngột quá, ta liền trượt tay đánh rơi ly rượu, rơi xuống đất cỏ.
Ta ngây ngốc nhìn vòng tay đang siết lấy ta, tay áo trắng sạch sẽ, thêu chỉ vàng hình rồng.
Đầu nổ mạnh, tâm run lên, ta như kẻ say, giãy dụa thật mạnh.
”Buông!”
Ta gầm gừ, luống cuống như vậy, sợ hãi như vậy.
”Không buông.”
Bên tai ta vang vang âm thanh ôn nhuận quen thuộc nhưng khẽ khẽ run rẩy.
Ta như hóa đá, sau đó kí ức sộc tới như thủy triều, ta điên người, giãy dụa mắng nhiếc.
”Buông bản cung! Khốn khiếp! Buông ra!”
Bên cổ ta nóng rực hơi thở, chàng thế nhưng vùi đầu vào cần cổ ta, ta nghe chàng lẩm bẩm kêu tên ta.
Tát Nhĩ Tát Nhĩ.
Ta đỏ hai mắt, sức cùng lực kiệt, mạnh mẽ dùng nội lực, thoát khỏi vòng tay của chàng.
Vì dám dùng nội lực để thoát, nội lực của ta chạm tới thân chàng, tựa như con kiến nhỏ với tảng đá, chàng chỉ trượt tay, ta thoát được nhưng liền thổ huyết.
”Tát Nhĩ! Nàng điên rồi!”
Ta nhìn chàng gương mặt trắng như quỷ, con ngươi đau đáu bi thương, run rẩy nhìn ta người đầy máu. Đỏ thẫm vấy lên hắc bào của ta.
Ta cụp mắt, thở hổn hển, nhịn xuống cơn đau quặn trong ngực, sau đó liền quay người phất tay áo bỏ đi.
”Tát Nhĩ!”
Ta không nghe, bước chân nhanh như gió, chỉ muốn rời khỏi chốn này.
”Tát Nhĩ! Nàng đứng lại cho bổn thái tử!”
”Tát Nhĩ!”
”Tát Nhĩ! Bổn thái tử phải làm sao đây?!”
”Tát Nhĩ! Quay lại cho bổn thái tử!”
Ta quyết liệt bỏ lại những lời kêu rống của chàng, tâm vốn đã lạnh nay nhức lên từng cơn.
Ta sợ hãi, ta muốn trốn. Trốn thật xa.
Sau đó chân ta liền như bị gọng kiềm, cứng ngắc chôn ở đó, không tài nào bước nổi.
Bởi ta nghe thấy chàng thì thào, chàng nói.
”Tát Nhĩ tha thứ cho bản thái tử, Tát Nhĩ Tát Nhĩ.”
Thân người ta lạnh đến sởn gai óc, hai tay vốn chôn sâu trong tay áo nay lạnh như băng, gương mặt nhỏ nhắn khóc nức nở từ trong sương mù hiện rõ trong đầu ta, kí ức đau đến triệt để.
Chàng dám, dám cầu ta tha thứ?
Ai cho phép?
Ai cho phép chàng?
Ta nhịn không được, trào phúng cười rộ lên.
Hai mắt ta mông lung mờ ảo, ta vẻ mặt tươi cười nghiêng đầu nhìn chàng.
Ta gằn từng chữ.
”Tha thứ? Được! Lấy đầu của tiện tì kia tới chỗ bản cung! Bản cung hội tha thứ?”
Âm thanh ta kì lạ đinh đang ngọt ngào như tiếng chuông chúc tết ngoài kia.
Ta nhìn dung nhan họa thủy của chàng, nhìn chàng yên lặng nhìn ta, ta cười càng thêm rực rỡ.
Sau đó không đợi gì nữa, ta phất tay áo rời đi.
Phúc tử ở bên ngoài cung đợi ta, khi nhìn thấy ta đi ra, hắn chính là bị ta dọa cho mặt trắng, ta nhìn hắn run rẩy muốn khóc nhìn trang phục nhuộm máu của ta, ta khẽ cười, sau đó tay đặt lên tay hắn leo lên kiệu.
Tay Phúc tử khẽ run lên, ta khẽ liếc nhìn hắn, bộ dạng tựa bị tạt nước đá vào mùa đông.
Khi vào trong kiệu, ta đặt tay lên mặt, tay ta, lạnh như hàn băng.
Trong kiệu vốn nóng ấm, mười lò sưởi, nhưng thân người ta, trước sau lạnh như tảng băng, ta nhếch khóe môi, quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Dù gì, ta cũng quen với cái lạnh buốt tâm buốt thịt này rồi.
Như vậy, còn chưa là gì.
*cô: danh xưng của hoàng đế, giống trẫm.