Chương 7
“Anh ở chỗ nào?” Trương Lâm Quỳnh lái con BMW màu đen của cô, mắt đeo kính râm, tai đeo headphone, trầm giọng nói chuyện.
“Đang ở Hồ Gươm.” Tiếng nói ngả ngớn của Dương Phù Cẩn truyền vào tai cô, Lâm Quỳnh nghiến răng:
“Anh nói đợi tôi ở quán cà phê Hồng Lựu, tôi đợi anh cả tiếng đồng hồ, anh lại nói anh đang ở trung tâm mua sắm. Tôi đến trung tâm mua sắm, anh bảo anh ở công viên nước Hồ Tây! Tôi đến công viên nước Hồ Tây, anh lại nói đang ở Time City. Tôi đến Time City, anh lại nói anh đang ở Hồ Hoàn Kiếm. Rốt cuộc anh muốn gì?”
Dương Phù Cẩn nhẹ giọng đính chính:
“Anh nói đang ở hồ Gươm mà!”
Trương Lâm Quỳnh gầm lên:
“Câm mồm. Hồ Hoàn Kiếm với Hồ Gươm khác nhau sao?”
“...” Dương Phù Cẩn ngậm miệng.
Trương Lâm Quỳnh lại làu bàu:
“Cái tên ch.ết bầm nhà anh, tôi mà gặp được anh, tôi đập cho anh lên bờ xuống ruộng. Tên khốn kiếp, sinh ra ở đời sao lại có cái thói đày đọa nhân gian kia chứ?...”
“...” Dương Phù Cẩn vẫn không tắt điện thoại, im lặng nghe cô xả giận. Thực ra anh ta không cố ý, nhưng cái kẻ đi cùng anh dường như cố ý làm khó cô, chuyển địa điểm liên xoành xoạch.
Nửa tiếng sau...
“Tên khốn kiếp...Anh nói đang ở Hồ Gươm, đâu rồi? Vác cái mặt anh ra đây cho tôi!” Trương Lâm Quỳnh gần như phát điên mà gầm vào điện thoại, không biết tại sao hôm nay cô kiên nhẫn đến kỳ lạ, ngoan ngoan phóng xe như con thần kinh, đuổi theo Dương Phù cẩn.
Tiếng nói yếu ớt của tên nào đó truyền vào điện thoại:
“Anh đang ở quán cà phê Hồng Lựu...”
“Rầm.” Anh ta còn chưa nói xong, Trương lâm Quỳnh đã tháo tai nghe, vứt mạnh xuống sàn xe, cô đập mạnh vào vô lăng, hét ầm lên:
“Tên chó má!!!”
* * *
“Alo, Honey, anh thật sự đang ở quán cà phê Hồng Lựu mà, honey đến đây hay là để anh đến nhà honey?”
Vẫn là cái giọng ỏn ẻn đấy! Trương lâm Quỳnh cúi gằm mặt, tay nắm chặt ống nghe của máy điện thoại gia đình, phát ra từng tiếng “răng rắc“. Dương Phù Cẩn rất biết thức thời mà ngậm mồm lại. Anh lẳng lặng chờ đầu bên kia trả lời, phải đến chừng mười lăm phút sau, Trương Lâm QUỳnh mới bật cười ha hả, cô gằn giọng nói vào điện thoại:
“Cút! Đừng để tôi thấy mặt anh!” Dứt lời, cô bực bội cúp điện thoại.
Cô hầm hừ một lúc lâu, cuối cùng cầm chiếc bình hoa hung hăng đập xuống đất mới trấn tĩnh lại đôi chút.
Trương Lâm Quỳnh ngẫm nghĩ, cô trước nay luôn là nữ ma đầu khiến cho người ta chạy mất dép. Chẳng lẽ bây giờ lại tức giận vì vài ba cái trò vớ vẩn của bọn trẻ con này ư?
Dường như nghĩ đến điều gì đó, mắt Trương Lâm Quỳnh sáng lên, cô thong dong ngồi xuống bàn trà, cầm miếng nho khô bóp đến nát bươm, đột nhiên cười như điên dại:
“Được lắm Dương Phù Cẩn! Mày sẽ ch.ết với bà!”
* * *
bên này, Dương Phù Cẩn cúp điện thoại, sắc mặt lập tức thâm trầm, hừ nhẹ với người ngồi đối diện:
“Cậu được lắm, nếu hôm nay không phải có em họ cậu đi cùng, cậu tưởng tôi sẽ mặc cho cậu dở trò như thế này sao?”
Đối diện với anh là một thiếu niên, thoạt nhìn khoảng hai mươi tuổi, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt long lanh, dáng vẻ yếu đuối hơn cả phụ nữ. Nghe Dương Phù Cẩn chất vấn, cậu ta mím môi, đôi mắt sóng sánh như sắp trào nước mắt:
“Chỉ là một ả đàn bà, anh cũng chẳng phải hứng thú với cô ta, việc gì phải lớn giọng với em? Em đi theo anh lâu như vậy, anh ngược lại không thèm quan tâm. Đúng, hôm nay em cậy có Ngọc Vy ở đây nên mới tác oai tác quái đấy! Dù sao anh của con bé cũng đã...”
Cậu ta còn chưa dứt lời, Dương Phù Cẩn đã như phát điên mà lao vào cậu ta, bóp chặt cổ cậu. Thiếu niên kia vẫn quật cường nhắm mắt, dường như không tin Dương Phù Cẩn sẽ giết cậu. Nhưng cảm nhận được bàn tay kia càng ngày càng mạnh, cả người dường như sắp vượt giới hạn cuối cùng, đến bên bờ vực tử vong, thiếu niên kia cuối cùng vẫn sợ hãi cất giọng yếu ớt:
“Buông em ra.”
Tiếng này của cậu ta làm thần trí Dương Phù Cẩn hồi phục đôi chút. Anh ngồi thẳng dậy, cầm ly trà trên bàn ném về phía dưới chân cậu thiếu niên, gầm lên:
“Cút!”