Chương 13
Thân xe lay lắc một hồi, thì đứng im. Khi Yến Vũ xuống xe cổ áo còn hơi xốc xếch, anh đóng cửa xe lại, đôi môi sưng đỏ, lưỡi thè ɭϊếʍƈ vành môi dưới bị nhấm nút tái tê, anh rút thuốc lá, châm một điếu, hòng lấy lại bình tĩnh.
Văn Diên cũng xuống xe theo, đã đeo khẩu trang lại. Nhìn thấy Văn Diên, Yến Vũ cảm thấy ngực phải khẽ nhói lên. Có trời mới biết cái gã này vừa rồi trên xe đùa bỡn đầu ɖú của anh ác đến mức nào, chỉ là dùng miệng thôi, cũng ʍút̼ mát đủ khiến cho ɖú phải sưng lên nhức nhối. Yến Vũ mặc áo len, lần vải cotton cọ xát làm anh thấy không thoải mái cho lắm.
Anh nhăn nhăn mày, đi trước dẫn đầu. Văn Diên cất túi đi theo sau anh, giọng rầu rầu vang lên sau khẩu trang, “Cáu à?”
Yến Vũ quay đầu lại ngó một cái, như có điều nghĩ ngợi, “Không đến nỗi, có điều lần sau anh có thể thử xem.”
Phần mặt lộ ra ngoài của Văn Diên đang cười, phảng phất cưng chìu, phảng phất mờ ám, khiến kẻ khác si mê. Thứ biểu cảm này sẽ làm người ta tự cho rằng mình có phân lượng, để rồi lún sâu dưới đáy bùn. Yến Vũ thừa biết cái sự ngộ nhận này nguy hiểm thế nào. Cũng không hiểu sao, độ rày khả năng tự chủ của anh lại giảm sút, có lẽ vì cái dạo tình cờ kia, đụng phải Trần Dung, hoặc có lẽ vừa khéo, người này lại ở trong căn nhà đó.
Hệt như muốn phá vỡ cục diện bế tắc, anh cố gắng giải quyết việc chung nhất. Trong quán ăn, anh trình bày những khoản bồi thường khả dĩ với Văn Diên, chí ít anh có thể trả lại khoản tiền nhà nửa năm Văn Diên đóng trước, chỉ cần đối phương lập tức dọn đi, anh phải sang sửa lại chỗ ấy.
Văn Diên ngồi đối diện, chính giữa là đồ ăn bốc khói hôi hổi, tay anh ta còn đang nhón cọng râu mực trứng, nghe Yến Vũ nói một hơi, ngón tay vân vê râu mực, mắt rũ xuống nhìn giác hút, có vẻ biếng nhác, song lại ung dung đáp rằng, “Có lẽ là không được.”
Yến Vũ không ngờ lại bị từ chối, anh vốn đinh ninh rằng việc này sẽ được giải quyết dễ dàng. Anh gắp miếng bánh đưa vào miệng, chầm chậm nhai mấy dạo, đăm chiêu một lát, “Là vì không thể dọn ra khỏi căn nhà đó?”
Văn Diên bỏ con mực xuống cái dĩa trắng tinh, hai tay đặt lên bàn, mười ngón đan vào nhau, “Dọn nhà không phải là chuyện đơn giản, tôi vừa mới dọn vào, anh lại bắt tôi dọn ra, có lý nào lại như vậy.”
Yến Vũ gật đầu, “Quả thực là tôi làm khó anh, nhưng tôi có thể giúp anh mời một công ty dọn nhà đáng tin cậy, thậm chí anh không cần phải động tay vào, cũng chẳng cần phải hao tổn tâm sức gì hết.”
Văn Diên chống cằm, có phần nghiền ngẫm nhìn vào mắt đối phương, đáp, “Vẫn là không được.”
Kì thực Yến Vũ không thấy ngạc nhiên, tự đặt bản thân vào vị trí đó, nếu có người bắt anh lập tức dọn nhà, có lẽ anh cũng làm không được. Nhưng cho dù đổi vị trí để nhìn nhận vấn đề đi nữa, không có nghĩa là anh không thấy buồn bực. Lòng anh thấy hơi phiền muộn, thứ buồn phiền được bọc trong một lớp kén dày, cho dù không đến mức lộ rõ ra mặt, nhưng bị vón lại bên trong, thì vẫn rất khó chịu.
Anh còn chưa nói gì, Văn Diên đã lên tiếng trước, “Chi bằng anh đợi thêm một thời gian nữa, nhiều lắm là tôi ở thêm ba tháng, tôi mua lại nhà của mình được rồi, tôi sẽ dọn đi.”
Yến Vũ thoáng kinh ngạc khi nghe đối phương bảo “mua lại nhà của mình”, “Nhà của anh?”
Văn Diên gật đầu, nhạt nhẽo nói, “Lúc trước tôi nhất thời xúc động, bán nó đi, giờ phải mua lại.”
Không đợi Yến Vũ nói gì, đối phương đã tự xổ ra trước, “Trước kia yêu đương ở chung nhà, cảm thấy không cần phải giữ lại, giờ chia tay rồi, chỉ có thể mua lại vậy thôi.”
Yến Vũ nín thinh không nói gì, chuyện này quá nhạy cảm, hơn nữa lại bóng gió đến nỗi đau thầm kín của người ta, hỏi càng nhiều càng vô nghĩa, với cả cũng có thể đoán được nội tình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Văn Diên đã thẳng thắn như vậy, nhưng Yến Vũ vẫn không muốn nói ra lý do muốn mua nhà, chỉ cân nhắc một hồi, quyết định đi xem xem căn nhà đó có thay đổi gì nhiều không. Dẫu sao cũng đã hơn chục năm anh không ở đó, những thứ năm xưa, giờ hẳn đã không còn giữ lại nữa rồi.
Chuyện cứ tưởng đâu bàn đến đây đã hòm hòm, không dè Văn Diên lơ đãng buông một câu, “Hồi tôi thuê phòng ấy, kì thực bà cụ có than phiền với tôi mấy câu.”
Động tác múc cháo của Yến Vũ khựng lại, mặt anh cứng đờ, “Gì cơ?”
Nào ngờ Văn Diên lại tỉnh khô đáp, “Đại để là căn nhà này thuê không tốt lắm đâu, chứ cũng chả nói gì hơn.”
Yến Vũ thầm thở phào, vậy hẳn là người chủ không kể chuyện ấy với khách thuê, tuy chuyện năm ấy rất ầm ĩ, nhưng đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, chuyện khi đó, chẳng còn mấy ai nhớ rõ.
Tuy trước đó Văn Diên từ chối, nhưng lời lẽ vẫn nhượng bộ đôi phần. Mặc dầu không biết ba tháng có phải là cái cớ thoái thác hay không, nhưng Yến Vũ tin tưởng Văn Diên. Cơm no rượu say, Yến Vũ vẫy tay gọi phục vụ, chọn món, gói một phần canh mang về. Còn Văn Diên thì lấy di động ra, nhắn tin. Chừng phục vụ bưng hộp đựng trong túi đến, Yến Vũ đẩy phần canh mang về qua, dặn dò, “Uống lúc nóng, ra mồ hôi rồi, ít nhiều gì cũng đỡ hơn.”
Đây là phần “bồi thường” của anh, Văn Diên cũng chẳng khách sáo, chỉ bảo mình ghét ăn gừng, ra mòi muốn cô phụ cái tâm khổ nhọc lo nghĩ của Yến Vũ.
Nhưng miệng là chê vậy, tay thì vẫn cầm lấy, bưng ra đến xe không rơi một giọt. Đến khi xe khởi động, còn bưng bê cẩn trọng hơn, sợ xe dằn xốc làm nước canh đổ sánh. Chút phiền muộn còn sót lại trong lòng Yến Vũ tan biến sạch sẽ. Anh vô tình liếc mấy cái, bị Văn Diên bắt được, nhưng Văn Diên tỏ ra hết sức thản nhiên, còn cười với Yến Vũ rõ là đẹp, nói canh này vừa mắc lại vừa ấm, nặng trĩu cái tâm lo lắng, lại còn là Yến Vũ tặng cho, nhất định phải nâng niu trân quý.
Dọc đường bọn họ pha trò, hẹn nhau mấy hôm nữa dự khai trương quán bar mới, biết đâu thấy bọn họ nắm tay nhau xuất hiện, có thể thu hoạch được một đống cằm rớt xuống đất, một mớ tướng trái tim vỡ tan tác. Ngón cái Văn Diên hay bấm môi dưới, thấy Yến Vũ để ý, bèn giải thích đó là thói quen của mấy tay nghiện thuốc lá.
Kì thực Yến Vũ thích môi của Văn Diên chỉ sau mỗi đôi mắt sâu thẳm kia, độ dày vừa vặn, lúc nói chuyện thì không rõ lắm, nhưng khi ngậm một thứ gì đó, hoặc khi ướt át môi hôn, hoặc lúc nhấp rượu nhả khói, đều nhuốm vẻ gợi cảm mà chính chủ không hề hay biết. Yến Vũ ép bản thân nhìn đi chỗ khác, quá lậm mỹ sắc không tốt, sắc dục xông não sẽ chẳng có kết cục tốt lành gì cho cam.
Nhà trọ chia ra làm hai tầng, lầu dưới khóa lại, còn lầu trên thì gắn thêm cái thang sắt, trổ thêm một cánh cửa. Vì để làm đẹp cảnh quan mà còn trồng thêm một mớ hoa lá, nhánh dây leo uốn quanh cầu thang màu nâu, xòa trên mu bàn tay người đương bước từng nấc thang lên. Ngưa ngứa, lại tỏa hương thơm vờn quanh mũi. Trước đây nơi này không như thế, nhưng sự biến đổi này lại giúp tâm trạng Yến Vũ phơi phới.
Anh bỗng dưng nhớ ban nãy ngồi ăn, dáng vẻ Văn Diên nghịch râu mực trứng, anh vươn tay dằm xuống chuỗi hoa chuông, chóp mũi khẽ hít ngửi. Dường như nhận ra người đằng sau ngừng bước, Văn Diên ngoái đầu lại nhìn anh. Vừa hay có vài tia nắng vàng sà xuống mặt Văn Diên, buổi sáng vào cái lúc cận trưa, là lúc nắng lên rực rỡ nhất, cái cảnh sắc điểm tô thêm nét đẹp cho người.
Anh bước lên mấy bậc, cách một đóa hoa chạm lên môi Văn Diên. Cánh hoa mềm mại nằm giữa đôi bờ môi quyện chặt, nhưng chẳng mấy chốc đã bị nghiền nát giữa đầu lưỡi vấn vít đưa đẩy, rơi xuống khuôn ngực ép sát, giữa vòng tay ôm riết.
Hai tay Văn Diên trượt xuống túm lấy gò mông Yến Vũ, sự tình còn chưa kịp tiến thêm một bước, bỗng nghe một tiếng bịch, nước canh văng tứ tung, thế là một hộp canh đã hy sinh oanh liệt vì một phút kìm lòng không đậu của hai gã đàn ông. Yến Vũ nhìn gương mặt sững sờ của Văn Diên, không khỏi bật cười. Hương diễm tan biến thành mây khói, anh đẩy Văn Diên ra, vô tình nhìn thấy cửa sổ phủ bụi của lầu dưới, buột miệng hỏi, “Lầu dưới không ai ở à?”
Văn Diên lắc đầu, ai dè Yến Vũ đi một mách xuống lầu, quen thuộc vòng qua sau nhà trọ. Văn Diên đi theo sau anh, nhìn đối phương thành thạo mò cái chốt ngầm trên cửa sổ, mở một cánh ra, trèo vào trong.
Yến Vũ vừa đáp đất, Văn Diên cũng theo vào trong. Yến Vũ thoáng kinh ngạc khi nhìn thấy bên trong vẫn giữ vẹn nguyên khuôn mẫu trước đây, đồng thời cảm thấy rằng đáng lý phải như vậy. Bày trí trong phòng cũng không thay đổi gì nhiều, vì thẩm mỹ thiết kế cũng như đồ đạc trong nhà cho dù để nguyên xi đến giờ vẫn không bị lỗi thời. Hơn nữa thiết kế nội thất nguyên bản rất đẹp, dẫu không sửa sang nhiều, cũng có thể thu hút người thuê.
Anh rảo một vòng trong nhà, rồi bỗng nhiên nằm xuống ngay tại chỗ. Nằm trên sàn nhà bằng gỗ lim, xoải rộng tứ chi. Văn Diên ngồi xuống bộ sô pha bọc vải bố màu trắng bên cạnh, mỉm cười nhìn hành vi mang hơi hướm trẻ con của Yến Vũ.
Chẳng mấy chốc nụ cười trên mặt Yến Vũ tắt ngấm, mắt anh hơi trừng to, đồng tử co lại, đường nhìn đóng đinh tại một điểm. Lông tơ trên lưng anh dựng đứng, nỗi sợ vô hạn khiến anh gần như chẳng thể cử động.
Anh nhìn thấy bên dưới tủ tivi đóng đầy bụi, sâu bên trong ấy, đằng sau đống đồ linh tinh phủ bụi, là một vật vô cùng quen thuộc với anh.
Một cái hoa tai nữ, đọng máu khô màu nâu sẫm.